Trong khu rừng của công viên. Xa xa liền truyền tới một giọng nữ mang theo tràn ngập vui sướng cùng kích động, tựa hồ đang gọi tên của mình. Lăng Mộ Ngôn dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn, sau đó đối với người mới tới hơi hơi gật đầu, “Tô Hà học muội.” “Mộ Ngôn học trưởng, thực sự là anh a!” Tô Hà từ từ chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì có chút kích động mà đỏ hồng lên, không biết phải làm sao mới đúng, “Cái đó, thực không nghĩ tới có thể gặp được Mộ Ngôn học trưởng… A, Mộ Ngôn học trưởng là đang thần luyện sao?” * thần luyện: tập luyện vào sáng sớm Mộ Ngôn học trưởng một thân quần áo vận động nhàn nhã, thực đẹp trai nha! Thiếu niên nhẹ nhàng khoan khoái vận động… từ từ, chờ một chút, hình như nước miếng đang chảy xuống! Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng gật gật đầu, “Ừm, bởi vì nhà của tôi ở gần đây, cho nên thường xuyên tới chỗ này để thần luyện.” “Ôi chao, hóa ra nhà của Mộ Ngôn học trưởng ở gần đây sao?” Tô Hà cười tới ngại ngùng, “Cậu của em cũng ở gần chỗ này, a, sắp tới em sẽ sống trong nhà của cậu em một thời gian.” “Ừm, đúng là có duyên.” Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, “Tô Hà học muội cũng tới để thần luyện sao?” “A cái đó… này, kỳ thực em chỉ là tùy tiện đi dạo một chút mà thôi QAQ” Tô Hà cúi đầu chọt chọt ngón tay, nhỏ giọng ngượng ngùng nói. “Thật không, vậy không bằng để tôi đưa Tô Hà học muội đi dạo một vòng quanh nơi này?” Lăng Mộ Ngôn chần chừ một chút, sau đó vô cùng thân sĩ hỏi. * thân sĩ: cũng tương đương với từ galant Tô Hà vội xua tay, “Không không không! Mộ Ngôn học trưởng cứ tiếp tục thần luyện là tốt rồi, không cần phải để ý tới em đâu!” “Tôi không sao, cô lần đầu tiên tới nơi này, lộ tuyến trong công viên này có chút phức tạp, vạn nhất để bị lạc đường thì sẽ không tốt lắm.” “A?” Tô Hà sửng sốt, sờ sờ cái gáy, ngượng ngùng nói, “Cái đó, kỳ thực em cũng rất muốn luyện thần. Vậy không bằng, em cùng Mộ Ngôn học trưởng vừa chạy vừa dạo quanh nơi này đi?” Hu hu, nam thần nhà tôi sao lại vừa lương thiện vừa săn sóc vừa thân sĩ tới như vậy _(:3″ ∠)_ “Cũng tốt, cứ như vậy đi.” Lăng Mộ Ngôn bỏ qua tự hỏi, liền gật đầu đồng ý. “Ừm!” … “Tô Hà học muội… cô ổn chứ?” Lăng Mộ Ngôn có chút dở khóc dở cười, nhìn Tô Hà đang ngồi trên tảng đá lớn thở phì phò, “Không bằng chúng ta hiện tại trở về đi?” “Không, không được! Còn chưa chạy xong, không, không thể bỏ cuộc!” Tô Hà kiên trì nói, tuyệt đối không thể để cho Mộ Ngôn học trưởng phát hiện ra cô là vận động phế! * vận động phế: dạng người thể lực cực yếu, chỉ cần đụng tới vận động thì sẽ luôn đứng bét —– như vậy mất mặt muốn chết TAT →_→ Cô nương, bộ dạng này của cô, ai nấy đều phát hiện ra có được hay không ==, Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đưa cho cô một chai nước, “Không cần miễn cưỡng chính mình, uống chút nước đi đã.” “A? Cảm ơn Mộ Ngôn học trưởng…” Tô Hà quẫn bách nhận lấy, mở ra nắp chai, uống xuống một ngụm nước nhỏ. Sau đó cô đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “A? Mộ Ngôn học trưởng, anh đi mua nước lúc nào vậy?” “Thời điểm cô đang nghỉ ngơi.” Tô Hà: “…” Quả nhiên vẫn là bị Mộ Ngôn học trưởng phát hiện ra đi Σ(っ°Д°;)っ “Trước kia nhất định là không thường hay vận động đi?” Lăng Mộ Ngôn ngồi xổm xuống nhìn cô, thần sắc có chút bất đắc dĩ, “Trở về nhớ mát xa cơ bắp một chút, sau đó tắm nước nóng, bằng không cơ đùi nhất định sẽ rất tê mỏi. Bất quá không nên tắm quá lâu.” “Vâng, vâng!” Tô Hà xấu hổ cúi xuống, lung tung gật gật đầu, “Em đã biết… QAQ” Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó đứng dậy vươn tay tới trước mặt của cô, “Tốt lắm, chúng ta bây giờ trở về đi.” “A, không tiếp tục sao?” Tô Hà mượn lực từ hắn đứng dậy, có chút mất mác hỏi. “Trước đó không phải cô đã nói là đang sống tại nhà của cậu mình hay sao?” Lăng Mộ Ngôn khóe môi hơi gợi lên, “Nếu cô có hứng thú…” “Có có! Đương nhiên là có hứng thú!” Tô Hà suýt nữa kích động tới nhảy lên, “Cái đó, em thật sự có thể cùng Mộ Ngôn học trưởng chạy bộ buổi sáng sao?” Thanh âm của Lăng Mộ Ngôn tựa hồ mang theo một chút ý cười, “Vì sao không thể? Như vậy ngày mai gặp lại vào giờ này.” “—– Dạ!” Cậu vạn tuế ~(≧▽≦)/~ … “Thân ái ~ hôm nay hẹn hò thế nào, hửm? Có phải hay không chơi rất vui?” Mới vừa về tới nhà, Lăng Mộ Ngôn liền nhìn thấy chị gái đang ghé vào trên sopha, hướng về phía mình nhướng mày. Trong nháy mắt hắn không khỏi cảm thấy có chút vô lực. Cởi ra áo khoác treo lên trên móc, vẻ mặt bình tĩnh, “Chị lại trộm đi theo em ra ngoài?” “Như thế nào sẽ?” Lăng Mộ Ngữ nhất thời trưng ra vẻ mặt chính trực nói, “Chị của em mà là loại người như thế sao?” Lăng Mộ Ngôn hỏi ngược lại, “Vì sao không phải?” “…” Lăng Mộ Ngữ ôm ngực lăn trên sopha, “Chị bị tổn thương, chị bị tổn thương! Lăng Mộ Ngôn, em cư nhiên đối với chị gái như thế, hu hu, không để ý tới em nữa!” Lăng Mộ Ngôn đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy chén nước uống một ngụm, đề nghị, “Vậy không cần để ý tới em nữa là được rồi. Không bằng chúng ta chiến tranh lạnh ba ngày đi?” “Ba ngày? Không nên không nên, trước kia không phải chỉ là ba giờ thôi sao!” Lăng Mộ Ngữ trừng mắt, “Em sao có thể tùy ý cải biến quy tắc trò chơi như vậy?” “Chị bao nhiêu tuổi rồi?” “—– Lăng Mộ Ngôn, cái đồ em trai bất hiếu nhà em, cư nhiên ngay cả chị gái bao nhiêu tuổi cũng không nhớ!” Lăng Mộ Ngữ trèo lên trên lưng của Lăng Mộ Ngôn, hai tay xiết chặt cổ của hắn, lay lay, “Em cái đồ hỗn đản này, thực sự là trắng công bao nhiêu năm yêu thương!” Lăng Mộ Ngôn vòng tay về sau lưng, cố gắng bảo vệ để cho cô không bị ngã lăn xuống, “Ừm, em biết a, không phải là gần 30 rồi sao?” “… gần 30?!” Lăng Mộ Ngữ cắn răng quát, “Chị của em rõ ràng mới vừa 25! Vẫn là một đóa hoa nhỏ mềm mại xinh đẹp tràn ngập thanh xuân!” “… Những từ này thực sự không thích hợp với chị đâu, chị gái.” “Vì sao không thích hợp?” “Chưa nói tới những từ khác hình dung có đúng hay không, chỉ riêng cụm từ ‘đóa hoa nhỏ’ kia thôi —– không phải nên chuyển thành ‘hoa bá vương’ hay sao?” Lăng Mộ Ngữ: “…” “Còn có, hiện giờ chị đã 25, còn không phải là gần 30 tuổi rồi sao?” “… Rõ ràng kém nhiều như vậy, được chứ! Em không phải tính định thi vào ngành khoa học tự nhiên hay sao, sao tính toán lại kém tới vậy a!” Lăng Mộ Ngôn chậm rãi nói, “Bốn bỏ, năm tăng a.” * bốn bỏ, năm tăng: ở đây là nói tới cách làm tròn số thập phân trong toán học, ví dụ 2.4444 thì làm tròn thành 2, mà 2.565 thì làm tròn thành 3 Lăng Mộ Ngữ: “…” “Cuối cùng, em hỏi tuổi của chị không phải bởi vì em quên, mà là em muốn nói cho chị biết —–” Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi nói, “Làm một nữ nhân sắp 30 tuổi, xin đừng ngây thơ như vậy, nếu không sẽ khiến cho người ta chê cười.” “… Lăng Mộ Ngôn, em đi chết đi! Hôm nay chúng ta không chết không ngừng!!” “Ừm, chị chết rồi em liền được nghỉ ngơi.” Lăng Mộ Ngữ: “…” … Trải qua một hồi chị em chiến nhau (đơn phương) thập phần quen thuộc tại Lăng gia, hai người rốt cuộc cũng im lặng, sau đó đầu dựa đầu nằm tại trên sopha. “A, A Ngôn, em còn chưa nói cho chị biết, hẹn hò hôm nay thế nào hửm?” Lăng Mộ Ngữ đẩy đẩy em trai, cười xấu xa hỏi. “… Không phải hẹn hò.” Lăng Mộ Ngôn ghét bỏ đẩy trở lại, đáp. Chị gái đại nhân lại tiếp tục đẩy, “Cái gì mà không phải hẹn hò, chị chính là tự mắt nhìn thấy rõ ràng nha!” “Kia chỉ là cùng nhau chạy bộ mà thôi, chị suy nghĩ quá nhiều rồi.” →_→ mặt không chút thay đổi đẩy lại. “Còn bảo chị nghĩ nhiều, cùng cô bé kia cười nói tới vui vẻ nha.” ←_← lại đẩy. “Chị nói là cô ấy cười?” →_→ còn đẩy tiếp? Lại đẩy lại. “… Rõ ràng em cũng cười nha!” ←_← đứa nhỏ không thành thực này, hừ ╭(╯^╰)╮ “Chị, số mắt của chị lại tăng nữa rồi đi? Mau đi đổi mắt kính.” →_→ lại đẩy trở lại. “… Chị của em vừa mới đổi qua dùng kính sát tròng, tuyệt đối không thành vấn đề!” ←_← cư nhiên còn dám dùng sức đẩy lại như vậy! “Thì ra nhân viên trong hiệu mắt kính không có đo chuẩn số cho chị.” →_→ lại đẩy… —– bùm! “Đau quá —–!” Rốt cuộc cũng bị đẩy xuống sopha, chị gái đại nhân run rẩy vươn ra bàn tay, phẫn nộ hô lên, “A, Lăng Mộ Ngôn, cư nhiên dám dùng sức như thế!” Lăng Mộ Ngôn: “…” “Còn thất thần cái gì! Mau đỡ chị đứng lên a TAT” Lăng Mộ Ngôn lúc này mới kịp phản ứng lại, không khỏi có chút mất tự nhiên đẩy đẩy mắt kính, giả khụ một tiếng. Hắn nhanh chóng bay qua, vươn tay đem chị gái nhà mình hiện tại vẫn còn đang giãy dụa trên mặt đất (…) kéo lên, “… Có sao không?” “Sao không cái gì a!” Lăng Mộ Ngữ xoa xoa thắt lưng, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lên án nói, “Em cư nhiên đối với chị như vậy a? Không có lương tâm!” “Rõ ràng là do chị dùng sức trước, cho nên em mới phản xạ có điều kiện…” Lăng Mộ Ngôn ở dưới cái nhìn chằm chằm của chị gái, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng gần như vô âm. “Còn biết lấy cớ, thực sự là càng ngày lá gan càng thêm lớn mà, Lăng Mộ Ngôn!” “Kỳ thực điều này thuyết minh giá trị vũ lực của chị thấp hơn so với em, cho nên…” Lăng Mộ Ngôn nghiêm trang nói, “Không cần cả ngày tìm cách uy hiếp em.” Lăng Mộ Ngữ: “…” “… Lăng Mộ Ngôn, để chị đây cho em biết thế nào được gọi là giá trị vũ lực đích thực!” ←_← chậc, vì thế trong Lăng gia lại trình diễn màn chiến tranh lần thứ XX (?) của hai chị em.