Mối Tình Đầu Nghịch Tập Hệ Thống
Chương 29
“Lại nói tiếp…” Lăng Mộ Ngôn giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nâng mâu lên quét qua người Lam Trừng, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén dừng ở trên đỉnh đầu của gã, “Đầu của cậu sao lại nhuộm màu như vậy?”
“Màu sắc này có phải hay không càng khiến cho tớ trở nên đẹp trai hơn?” Lam Trừng vừa nghe thấy lập tức trở nên đắc ý, gã vuốt tóc bản thân, say mê nói, “Phải biết rằng tớ ngày hôm qua đã chọn thật lâu mới quyết định được nhuộm màu này đó ~”
“Hạn cho cậu trước khi tan học buổi chiều ngày hôm nay, nhuộm về màu cũ cho tớ.” Chiếc bút trong tay của Lăng Mộ Ngôn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi môi mỏng phun ra những lời vô tình, “Bằng không đừng trách tớ khấu trừ điểm thành tích của cậu.”
Lam Trừng: “…”
“A a a, đây là trời sinh, làm sao có thể nhuộm lại!” Lam Trừng sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “Cậu xem, tớ họ Lam, trời sinh có tóc màu xanh thì có gì là sai! Mộ Ngôn, cậu không thể không có đạo lý như vậy?”
“A?” Lăng Mộ Ngôn hơi hơi nhướng mày, “Nếu tớ nhớ không lầm, ba ngày trước cậu vừa mới nói với tớ rằng cái đầu màu đỏ trông như cái đầu gà tây kia cũng là trời sinh. Một tuần trước, cậu nói cái đầu màu xanh lục như cái đầu ếch kia cũng là trời sinh. Còn có…”
“… Từ từ, chờ một chút, đây rốt cuộc là thể loại so sánh gì a, Mộ Ngôn!” Lam Trừng suýt nữa nhảy cẫng lên, cắn răng kêu gào. Màu tóc của gã khốc soái như vậy, làm sao tới miệng của Lăng Mộ Ngôn lại trở thành như thế… Tóm lại, quả thực không có chút phẩm vị nào! Người này thẩm mỹ tuyệt đối là có vấn đề!
“Tóm lại —–” Lăng Mộ ngôn hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào, chậm rì rì tổng kết, “Hóa ra cậu có khả năng biến đổi màu tóc sao, A Trừng? Kia thực đúng là… thiên phú khiến cho người khác phải hâm mộ a.”
Lam Trừng: “…”
“Thân làm Phó hội trưởng, thế nhưng lại không biết làm gương, nội quy nhà trường cậu đều ăn vào trong bụng rồi sao?”
“… Mộ Ngôn, cậu không phải là cũng không mặc đồng phục hay sao?” Lam Trừng bị đả kích ngã nhào vào trên sopha, vẻ mặt buồn bực ý đồ muốn tìm cơ hội phản kích.
“Tớ không thể mặc đồng phục là do ai?” Lăng Mộ Ngôn lạnh nhạt hỏi ngược lại, “Là ai nói muốn mượn đồng phục của tớ, cuối cùng không trả trở lại?”
“Tớ, tớ đây không phải là lỡ hay sao. Ai biết được vị nữ sinh kia sẽ đem đồng phục giấu đi!” Lam Trừng ủy khuất nhỏ giọng phản bác, “Nói chứ, sau đó cùng lắm là cậu đi đặt làm lại một bộ đồng phục mới. Bằng không tớ giúp cậu là được rồi.”
“Đồng phục mới của tớ đã được đặt làm rồi, không nhọc cậu lo lắng.” Lăng Mộ Ngôn nhịn không được lộ ra biểu tình ghét bỏ, “Nếu cậu không hoa tâm, có lẽ đã sớm tìm ra được là vị nữ sinh nào giấu đi bộ đồng phục kia.”
… Bất quá cho dù có tìm được trở về, hắn cũng sẽ không tiếp tục mặc.
Lam Trừng vội vàng lộ ra biểu tình oan uổng, “Ôi chao, như thế nào lại nhắc tới việc này! Tớ thực sự là đã quên mất bộ dạng của vị nữ sinh giấu đi bộ đồng phục mà tớ mượn của cậu, cũng không phải cố ý a… Tớ làm sao lại hoa tâm, Mộ Ngôn, sao cậu lại nói tớ như vậy!”
Lăng Mộ Ngôn dựa người về phía sau ghế, ngón tay không chút để ý đặt lên trên tay vịn, “Cậu làm sao lại không hoa tâm?”
“Vậy cậu nói xem tớ hoa tâm chỗ nào?!”
“Mỗi tháng cậu đổi một bạn gái, vậy không phải là hoa tâm?”
“Tớ cùng bọn họ đều là bởi vì không còn cảm giác, cho nên hòa bình chia tay!”
“Bọn… họ?”
“Khụ, nói sai rồi! Mỗi một lần đương nhiên chỉ có một người thôi a… Này, biểu tình đó của cậu là sao!”
Lăng Mộ Ngôn nghiêm trang nói, “Nếu như tớ không biểu hiện sai, thì hẳn là biểu tình của sự khinh bỉ.”
Lam Trừng: “…”
“Chờ một chút, nói tới việc này —–” Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, có chút đăm chiêu, “Hình như trong nội quy của nhà trường, có một điều chính là không cho phép yêu đương thì phải?”
“A a như thế nào sẽ! Khẳng định là không có, Mộ Ngôn, cậu thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi, ha ha.” Biết tình huống tựa hồ có chút không ổn, Lam Trừng vội vàng đánh gãy suy nghĩ của hắn, “Nếu như có, Mộ Ngôn cậu hẳn là đã sớm cảnh cáo tớ đi? Làm gì chờ tới bây giờ, không phải sao?”
“… Cậu thực sự là tự hiểu lấy bản thân.”
Lam Trừng vẻ mặt đau khổ, “Đều là do Hội trưởng cậu dạy dỗ tốt… ha ha.”
“Mỗi lần nghe thấy cậu nói ‘ha ha’, chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, là lỗi giác sao?” Lăng Mộ Ngôn yên lặng nhìn Lam Trừng, có chút nghi hoặc hỏi.
“A, khụ khụ, như thế nào sẽ? Làm gì có gì không đúng, Mộ Ngôn, cậu lại suy nghĩ nhiều rồi, ha ha.” Lam Trừng giả vờ khụ một tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói.
→_→ Hừm, người này từ khi nào lại nhạy bén tới vậy, ha ha.
Lăng Mộ Ngôn trầm mặc một chút, “… Quả nhiên vẫn có chỗ nào đó không đúng đi?”
“Không có, tuyệt đối không có, Mộ Ngôn cậu thực sự là suy nghĩ quá nhiều rồi, bằng không thỉnh nhìn vào đôi mắt to tràn ngập chân thành của tớ ~” Lam Trừng chớp chớp mắt, chỉ vào hai mắt tràn ngập vẻ chân thành của bản thân, nói.
“… Tớ như thế nào lại không biết mắt của cậu to tới chừng ấy?” Lăng Mộ Ngôn nghi ngờ nói.
Lam Trừng: “…” QAQ, cậu cứ luôn bôi bác tớ như vậy, thực sự là được sao, Mộ Ngôn _(:3″ ∠)_
—– Cho nên rõ ràng cậu mới là bạn xấu chuyên môn khiến cho tớ bị tổn thương đi!
…
“Mộ Ngôn học trưởng, Mộ Ngôn học trưởng!”
Vẫn là đình nghỉ chân kia, Lăng Mộ Ngôn ngồi tại chỗ lẳng lặng đọc sách, sau đó từ xa xa liền truyền tới thanh âm tràn ngập hưng phấn cùng sức sống của Tô Hà.
“Mộ Ngôn học trưởng, đây là phiếu điểm của em! Em lần này thi cử, đứng thứ 12 trên toàn khối! Là đứng thứ 12 lận đó!” Tô Hà kích động chạy tới, một phen ôm lấy thắt lưng của Lăng Mộ Ngôn đang chuẩn bị muốn đứng lên, sôi nổi hưng phấn kêu lên.
Lăng Mộ Ngôn đầu tiên là cả kinh, sau đó trong đôi mắt phượng liền hiện lên ý cười nhàn nhạt. Hắn vỗ nhè nhẹ lên đầu của cô, trầm giọng khen ngợi, “Làm rất tốt.”
Tô Hà ánh mắt nóng rực, “Vâng, đây đều là công lao của Mộ Ngôn học trưởng. Nếu không phải nhờ anh, em tuyệt đối không có khả năng thi tốt tới vậy!”
Lăng Mộ Ngôn lắc đầu, “Là kết quả do tự cô cố gắng, chúc mừng.”
“Không không không, nếu chỉ để một mình em tự cố gắng, làm sao có khả năng thi tốt tới như vậy! Đều là do Mộ Ngôn học trưởng giảng bài rất hay, khiến cho em nghe hiểu được a!”
Lăng Mộ Ngôn dừng lại một chút, bất đắc dĩ bật cười, “Được rồi, đều là công lao của tôi, tôi sẽ không từ chối.”
Tô Hà kích động gật đầu.
“Cho nên…” Lăng Mộ Ngôn hạ mi mắt nhìn đôi tay đang ôm lấy thắt lưng của mình, “Tô Hà học muội, cô có thể buông ra sao?”
“… A? A a a?!” Tô Hà lúc này mới kịp nhận ra, bản thân cư nhiên còn đang ôm lấy Mộ Ngôn học trưởng. Cô không khỏi kinh hách lui về phía sau vài bước, trên mặt nhất thời đỏ bừng một mảnh, vội vàng nói năng lộn xộn xin lỗi, “Mộ Ngôn học trưởng, thực xin lỗi, em không biết, không… không phải, em chỉ là không kịp phản ứng lại. A a, không phải…”
“Không có gì, tôi biết cô chính là rất hưng phấn.” Lăng Mộ Ngôn đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, “Bất quá không nên tự mãn, phải tiếp tục cố gắng.”
“A? Dạ!” Tô Hà mắt sáng như sao, “Em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!”
—– nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của Mộ Ngôn học trưởng đối với mình!
Bất quá… thắt lưng của Mộ Ngôn học trưởng thật nhỏ a ~ xúc cảm rất tốt… Cô ở trong lòng thầm nghĩ như vậy, khóe mắt không hết hy vọng vụng trộm liếc về phía thắt lưng của Lăng Mộ Ngôn, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng quỷ dị.
Lăng Mộ Ngôn vừa lòng gật đầu, nhất thời cảm giác được một trận gió lạnh đánh úp lại đây, sau lưng vèo vèo gió lạnh thổi tới. Hắn khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn quanh bốn phía, vừa rồi làm sao đột nhiên có gió thổi tới?
“Mộ Ngôn học trưởng không biết biểu tình của cái tên đáng ghét kia sau khi nhìn thấy phiếu điểm của em lần này đâu, chính là giật mình kêu lên một cái, khẳng định nghĩ tới không có khả năng đi?” Còn đang hoa si (?), Tô Hà nhịn không được hướng Lăng Mộ Ngôn khoe ra, “Để xem cái tên đáng ghét kia làm sao lại cười nhạo em, hừ!”
“Ừm.”
“Cậu ta nhất định không nghĩ ra được là Mộ Ngôn học trưởng giúp em đi? Hừ, xứng đáng!”
“… à.”
“Ôi chao, em lại nói nhiều quá rồi đi? Thực xin lỗi a, Mộ Ngôn học trưởng.” Nhìn thấy Lăng Mộ Ngôn đang đọc sách nhưng vẫn thường thường đáp lại lời của mình, Tô Hà nhịn không được cảm thấy xấu hổ gãi gãi đầu, “Mộ Ngôn học trưởng tiếp tục đọc sách đi ạ, em không quấy rầy anh nữa.”
“Không sao. Đúng rồi, nhớ kỹ đem mấy quyển vở này cầm đi.” Lăng Mộ Ngôn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào vài quyển vở đang được đặt tại một bên, “Nhớ rõ dù tôi không tiếp tục phụ đạo bài tập cho cô nữa, nhưng có chỗ nào không hiểu, tùy thời có thể tới tìm tôi để hỏi bài.”
Nghe vậy Tô Hà không khỏi có chút sửng sốt, hóa ra Mộ Ngôn học trưởng không thể tiếp tục dạy phụ đạo cho mình…
A, mặc kệ như thế nào, Tô Hà mày cũng phải biết đủ. Phải biết rằng Mộ Ngôn học trưởng chính là đã dạy phụ đạo bài tập cho mày gần một tháng liền đấy!
Tô Hà ở trong lòng thầm tự nói với mình như vậy, sau đó giương lên một nụ cười thật rạng rỡ, “Ừm, em sẽ đem toàn bộ bài tập trong mấy quyển vở này làm xong! Về sau nếu có chỗ nào không hiểu, nhất định sẽ tới để hỏi Mộ Ngôn học trưởng, chỉ hy vọng Mộ Ngôn học trưởng đừng chê em phiền toái nha!”
Lăng Mộ Ngôn khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Sẽ không.”
Tô Hà trước khi đi nhịn không được nói, “Kỳ thực Mộ Ngôn học trưởng cười rộ lên rất dễ nhìn, em, em thích nhất chính là nhìn thấy nụ cười của Mộ Ngôn học trưởng.”
“Hửm? Cảm ơn.” Lăng Mộ Ngôn thoáng sửng sốt, lại hướng về phía cô nở một nụ cười nhợt nhạt.
“Không, không cần cảm ơn…” Trong đầu choáng váng, Tô Hà ôm ngực quyết định nhanh chóng chạy đi.
“Cô nữ sinh này thực đáng yêu a. Mộ Ngôn, cậu cư nhiên ở sau lưng của tớ đi tìm một cô bạn gái nhỏ, hửm?” Không biết từ nơi nào xuất hiện, Lam Trừng hai tay ôm lấy dựa vào cây cột, hướng về phía Lăng Mộ Ngôn ném ra một cái nháy mắt đầy mị lực.
Lăng Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, “Không nên nói lung tung. Tô Hà học muội chỉ là một người nhờ tớ dạy phụ đạo bài tập mà thôi… Cậu không phải là đã sớm biết rồi sao?”
“Ôi chao?” Lam Trừng sờ sờ cái mũi, “Mộ Ngôn, cậu cứ luôn đứng đắn như vậy, thực sự là chơi không vui… Nói chứ, sao cậu biết là tớ đã sớm biết?”
Lăng Mộ Ngôn nhướng mày, hiểu rõ nói, “Cậu quả nhiên là đã sớm biết.”
“Cậu cư nhiên lừa tớ?!” Lam Trừng lộ ra biểu tình không thể tin được, “Mộ Ngôn, cậu khẳng định là học xấu theo chị gái của cậu! Khổ thân tớ vẫn còn tưởng rằng cậu chính là một người bạn tốt tính cách nghiêm chỉnh QAQ” Người bạn tốt nghiêm túc có chút ngốc ngốc của gã đã đi đâu mất rồi Σ(°Д°|||)
Lăng Mộ Ngôn nâng lên khóe mắt, “Tớ lừa cậu bao giờ, là tự cậu nói ra, không phải sao?”
“… Thật, thật không?” Nhìn thấy thái độ chắc chắn kia của hắn, Lam Trừng nhịn không được có chút bán tín bán nghi.
Lăng Mộ Ngôn tà nghễ liếc gã một cái, lãnh đạm nói, “A Trừng, cậu thực sự là càng ngày càng ngốc, đã ngốc tới trình độ người ta không dám nhìn thẳng vào nữa rồi, có biết không?”
Lam Trừng: “…”
# mỗi ngày đều bị hảo cơ hữu bôi bác #
* hảo cơ hữu: chỉ quan hệ bạn bè cùng giới tính đặc biệt tốt như anh em. Cái gọi là ‘cơ’, chính là dịch âm từ ‘gay’ trong tiếng Anh, ý gọi nam đồng tính luyến, ‘hữu’ là bạn
# chuyện mà hảo cơ hữu của tôi thích làm nhất chính là làm tổn thương tôi, phải làm sao đây #
# mỗi ngày đều bị bạn tốt làm tổn thương đã trở thành thói quen, thực sự là một câu chuyện bi thương #
# thỉnh cho phép tôi lưu lại nước mắt bi thương #
… Chờ một chút, cho nên, Mộ Ngôn vừa rồi vì cái gì lại nói gã ngốc?
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
120 chương
30 chương
19 chương
39 chương