“Mộ Ngôn ~ mẹ nhớ con muốn chết ~!” Mẹ Lăng thoạt nhìn tao nhã ôn nhu liền nhào tới ôm cổ con trai, vui sướng kêu lên. “A, con cũng rất nhớ người.” Lăng Mộ Ngôn mang theo tươi cười thản nhiên ôm ngược lại mẹ mình, bình tĩnh tựa như không hề có lo lắng e sợ không nhận ra được cha mẹ của mình giống như trước đó. “Ngôn Ngôn cư nhiên nhận ra được mẹ?” Mẹ Lăng buông tay ra kinh ngạc nhìn con trai, không thể tin được hỏi. Cha Lăng đứng ở một bên nhìn hỗ động của hai mẹ con: “…” Những lời này nói ra có phải hay không không được thích hợp a, thân ái? “Không phải mẹ vừa mới gọi con hay sao?” Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, thập phần vô tội hỏi. “Woa, là như vậy sao?” Mẹ Lăng nháy mắt vài cái, cũng dùng biểu tình vô tội tương tự con trai, hướng về phía cha Lăng để chứng thực. Cha Lăng sau gáy nhất thời chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, “Đại khái… đi?” Mẹ Lăng phồng mặt, ai oán liếc thân ái nhà mình một cái, hướng ông hừ một tiếng rồi lôi kéo con trai đi vào trong nhà. Cha Lăng gắt gao theo sau hai người, bất đắc dĩ thở dài, thực sự là ai cũng không thể đắc tội được a… Quả nhiên trong nhà địa vị của ông là thấp nhất sao QAQ “Bảo bối, lúc này mẹ trở về rồi sẽ không đi nữa, về sau đều sẽ luôn chiếu cố tốt con, có được hay không?” Mẹ Lăng vừa mới ngồi lên sopha liền khẩn cấp nói. Lăng Mộ Ngôn sửng sốt một chút, hạ mi mắt nhưng không có hé răng. “A, Ngôn Ngôn, con xem đây là gì?” Mẹ Lăng cũng không có để ý tới phản ứng của con trai, chỉ thần bí nở nụ cười, từ sau lưng lấy ra… một hộp pocky?! Nguyên bản Lăng Mộ Ngôn biểu hiện còn đang thiếu hưng trí, lúc này trong con ngươi đen láy lập tức sáng bừng lên. Mẹ Lăng cười lắc lắc cái hộp, “Ngôn Ngôn, con còn chưa trả lời câu hỏi của mẹ đâu ~” Lúc này Lăng Mộ Ngôn không chút do dự gật gật đầu, phượng mâu trong suốt sáng ngời tựa như vì sao lóe sáng, vô cùng xinh đẹp: “Cao hứng!” Mẹ Lăng lúc này mới thỏa mãn đem hộp pocky đưa cho con trai, sau đó hai tay liền ôm lấy má, vụng trộm mạo hiểm ném ánh nhìn tràn ngập bong bóng màu hồng về phía Lăng Mộ Ngôn đang ăn cơm như ‘sóc con’,“Mẹ biết Ngôn Ngôn là thích mẹ nhất mà ~” Hu hu, Ngôn Ngôn nhà mình sao có thể đáng yêu tới như vậy chứ ~ … Cứ như vậy thực sự được sao? Cha Lăng ngoài mặt vẫn như trước giữ nguyên bộ dáng bình tĩnh, nội tâm lại sớm bi thương khóc thành dòng sông —– Thân ái, bảo bối nhà chúng ta là con trai, không phải là sủng vật a QAQ … Sân thượng. “Tôi tuyệt đối sẽ không hướng các người khuất phục —–! Cái gì tứ đại vương tử, rõ ràng là tứ đại bại hoại!! A a, tôi là Kim Thiên Thiên! Kim Thiên Thiên tuyệt đối không khuất phục!! “Đám người Học viện Tinh Nguyện các người chờ đó! Kim Thiên Thiên tôi tuyệt đối sẽ không —–” “… Lại là cô.” Lăng Mộ Ngôn đánh một cái ngáp rồi lười biếng ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn cô gái bởi vì thanh âm của mình mà kinh hách đột nhiên ngẩng đầu quay người lại. “Mộ, Mộ Ngôn học trưởng…” Thấy người lên tiếng đúng là học trưởng tuấn mỹ mà bản thân ngày nhớ đêm mong, Kim Thiên Thiên đột ngột khuôn mặt đỏ bừng lên. Anh ấy khi nào thì ở đây? Anh ấy vừa rồi… có phải hay không nghe được những lời kia của cô? “Như thế nào mỗi lần gặp được cô đều thấy cô tinh lực mười phần như vậy, sức sống quả thực là bắn ra bốn phía ha?” Lăng Mộ Ngôn chống tường đứng dậy, ôm cánh tay bật cười hỏi. “A a? Không, em không phải…” Kim Thiên Thiên chân tay luống cuống xua tay không ngừng, sắc mặt đỏ lên, nghĩ muốn giải thích gì đó, lại không biết nên nói gì mới tốt. “Cô gọi là…?” Lăng Mộ Ngôn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, sau đó có chút chần chờ hỏi. Hình như gọi là… Kim Tiền Tiền? Vừa rồi cô nàng mới tự xưng cũng là như vậy đi? 001 tròn vo sau gáy không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. “Em, em tên là Kim Thiên Thiên…” Kim Thiên Thiên kéo kéo túm tóc được tết buông xuống trước ngực, có chút ngượng ngùng trả lời. Cũng không bởi vì Lăng Mộ Ngôn quên mất tên mình mà mất mác, ngược lại cảm thấy học trưởng không nhớ được tên của mình mới là chính xác. Lăng Mộ Ngôn nghiêng đầu, mềm nhẹ nói, “Kim – Thiên – Thiên… đúng không?” Thanh âm của Lăng Mộ Ngôn ôn nhu từ tính, thời điểm khi từng chữ trong tên của cô được đọc lên, Kim Thiên Thiên liền giống như cảm giác được trong thanh âm kia là một nụ hoa mỹ lệ chậm rãi nở rộ giữa gió xuân. Không biết vì sao lại đột nhiên sinh ra một loại ảo giác quý trọng như vậy. —- mà loại ảo giác này, cô cảm thấy rất tốt đẹp. Lăng Mộ Ngôn cười khen, “Tên này đặt khá lắm.” “A? Thực sự sao?” Mộ Ngôn học trưởng thực sự là ôn nhu quá đi mất. “Ta rốt cuộc cũng hiểu vì sao Lăng Mộ Ngôn lại có thể nhớ được tên của Kim Thiên Thiên, 001.” Lăng Mộ Ngôn đi tới bên người của Kim Thiên Thiên, ở trong lòng lần đầu tiên chủ động cùng hệ thống quân đối thoại. 001 không khỏi vừa kích động lại vừa cảm động, một hồi lâu sau liền hỏi, [Vì sao a, Ngôn Ngôn?] “Vì tên như vậy dễ nhớ lắm a ~” Lăng Mộ Ngôn cười nói, “Kim Thiên Thiên, Kim Tiền Tiền, có phải hay không rất dễ nhớ?” 001: [… A, ha ha, đích xác ha.] Chuyện cười này thực lạnh a, Ngôn Ngôn… QAQ “Cái kia, Mộ Ngôn học trưởng tên cũng thực êm tai a…” Kim Thiên Thiên chớp mắt vài cái, có chút nghi hoặc hỏi, “Lại nói tiếp, tên của Mộ Ngôn học trưởng vì sao nghe cũng có chút quen tai như vậy, hình như đã nghe thấy ở đâu đó?” Lăng Mộ Ngôn nghe vậy liền như cười như không liếc mắt nhìn cô một cái, thản nhiên đáp, “Ừ, đại khái là bởi vì tôi chính là một trong tứ đại bại hoại mà trước đó cô đã kêu gào, Lăng Mộ Ngôn đi.” Kim Thiên Thiên: “…!!!!” “Em, em không phải, Mộ Ngôn học trưởng, em không có…” “Mộ Ngôn —–!” Thanh âm hô to từ xa xa truyền tới, Lăng Mộ Ngôn không chút để ý nhìn qua… Khi vừa nhìn thấy… một nam nhân xa lạ (?) đang hướng về phía hắn sải bước. Một đầu rậm rạp rối bù toàn tóc xoăn, còn có khuôn mặt lãnh khốc kiêu ngạo tựa hồ có chút quen thuộc… Người này hắn có quen sao? “Mộ Ngôn, cậu hiện tại thực sự là càng ngày càng khó tìm thấy, không thể ngoan ngoãn ngốc ở trong phòng nghỉ được sao, làm hại tớ tìm…” Nam tử còn đang không ngừng cẳn nhằn. Lăng Mộ Ngôn mặt không chút thay đổi đánh gãy lời nói của đối phương, “… Cậu là ai?” Nam nhân hiển nhiên sửng sốt một chút, không khỏi mở to hai mắt, suýt nữa tức tới giậm chân, “Tớ là ai? Lăng Mộ Ngôn, cậu cư nhiên lại hỏi tớ là ai?! Bổn đại gia chẳng lẽ không phải là Dạ Cảnh Thần hay sao? Chẳng lẽ cậu lại mất trí nhớ nữa a?!!” Lăng Mộ Ngôn cũng ngẩn ra a, nguyên bản ánh mắt hờ hững lúc này trở nên nhu hòa hơn, hắn nhìn một đầu lông mao quăn quăn của Dạ Cảnh Thần đã biến trở về màu đen, trên mặt không khỏi lộ ra bộ dáng nghi hoặc đáng yêu vô cùng, “A, Cảnh Thần, tóc của cậu là xảy ra chuyện gì vậy?” —– đúng vậy, nguyên nhân khiến cho Lăng Mộ Ngôn đột nhiên cảm thấy Dạ Cảnh Thần trở nên xa lạ… chính là Dạ Cảnh Thần không chút tiếng động liền nhuộm cái đầu lông quăn vàng kim kia trở về màu đen nguyên bản. … Tuy rằng như vậy nhìn thuận mắt hơn không ít đâu. Lăng Mộ Ngôn ở trong lòng thầm nghĩ. “Không, không phải cậu bảo là màu vàng không hợp với thẩm mỹ của cậu hay sao?” “Cho nên… cậu thực sự đi nhuộm lại?” Lăng Mộ Ngôn nhìn vẻ mặt hung hăng nhưng bên tai lại đỏ lên của nam nhân, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp. Tuy rằng hắn đích xác là không thích cái đầu lông quăn vàng kim kia, nhưng mà đây bất quá chỉ là cái cớ hắn thuận miệng nói ra mà thôi, không nghĩ tới người này lại coi là thật sao? Rõ ràng đã nhuộm mái tóc lông quăn vàng kim kia đã hơn mười năm, liền bởi vì một câu nói của hắn, lại không chút do dự ngoan ngoãn đi nhuộm lại? Người này thật là… Ngôn Ngôn rốt cuộc cũng chịu mở ra trái tim sao?! 001 yên lặng kích động, nó biết quả nhiên mình nghĩ đúng rồi! Nếu muốn công lược được Ngôn Ngôn, phải thường xuyên bán xuẩn giống như Dạ Cảnh Thần mới được! “—– Xấu nữ nhân cô như thế nào lại ở trong này?!” Cư nhiên còn dám cùng Mộ Ngôn đứng chung một chỗ!! Dạ Cảnh Thần hé ra khuôn mặt tuấn tú, hung hăng trừng mắt nhìn Kim Thiên Thiên vẫn đứng ở bên cạnh của Lăng Mộ Ngôn không nói lời nào, trong lòng nhất thời đề cao cảnh giác. “Tôi còn muốn hỏi xem tên ngu ngốc anh vì sao lại có mặt ở nơi này nữa chứ! Quả thực là hạ thấp thanh danh của Mộ Ngôn học trưởng ở trong Học viện Tinh Nguyện!” Kim Thiên Thiên cũng không chút yếu thế trừng mắt ngược lại Dạ Cảnh Thần, đề cao âm thanh quát. “Cô nói cái gì —–?! Nữ nhân ngu ngốc, cô nói lại một lần nữa cho tôi xem?” “Nói thì nói, ai sợ ai a, Dạ đầu heo!” “Cô —–! Tóm lại tôi nói cho cô biết! Thức thời một chút liền cách Mộ Ngôn xa ra, bằng không tuyệt đối không tốt lành đâu!” “A! Tôi mới muốn nói với anh, là anh không cần phải luôn quấn quýt lấy Mộ Ngôn học trưởng ấy!  Mộ Ngôn học trưởng là người ôn nhu như vậy, đều là bị các người khiến cho thanh danh bại hoại!” … Hai người này cư nhiên không coi ai ra gì, cứ như vậy náo loạn cãi nhau, bất quá Lăng Mộ Ngôn thực sự nghiêm túc ở một bên làm khán giả nồng nhiệt theo dõi. “Hóa ra đây chính là hoan hỉ oan gia mà Minh Hiên từng nói sao?” Không biết qua bao lâu, Lăng Mộ Ngôn đột nhiên lắc lắc đầu, nhẹ giọng cảm thán. “… Ai cùng cô ta / anh ta là hoan hỉ oan gia a?!” x 2. Dạ Cảnh Thần cùng Kim Thiên Thiên trăm miệng một lời, sau đó trừng mắt đồng thời liếc đối phương một cái, ăn ý vô cùng hừ một tiếng lại quay ngoắt đầu qua. “Tôi hiểu mà, tôi đều hiểu mà.” Lăng Mộ Ngôn trên mặt lộ ra vẻ ‘hóa ra là như vậy’, nghiêng đầu, thập phần thiện ý lý giải khẽ cười nói. “Mộ Ngôn, cậu nghe tớ giải thích! Tớ thực sự cùng người quái dị này không có quan hệ gì a, Mộ Ngôn!” Dạ Cảnh Thần tiến lên từng bước kích động giải thích. “Đúng đúng… không, không phải! A a, cái kia, ý của em là em cùng tên đầu heo này mới không có quan hệ gì hết đâu!” Kim Thiên Thiên cũng lo lắng giải thích. “Cô nói ai là đầu heo?! Ánh mắt của cô mù à, đồ quái dị! Nam nhân đẹp trai hoàn mỹ như bổn đại gia sao lại giống đầu heo!” “Tôi còn muốn hỏi xem ai ở đây mới là người quái dị! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi giống người quái dị chứ!” “Hai mắt đều thấy!” Thấy hai người lại có ý định trừng mắt náo loạn, Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ đánh gãy đối thoại giữa hai người, “A, Cảnh Thần, cậu tới tìm tớ có chuyện gì sao?” “A? A?” Dạ Cảnh Thần ngây ngốc quay đầu lại, gãi gãi cái đầu tóc quăn quăn kia, “Hình như… không có chuyện gì đi?” Lăng Mộ Ngôn: “…” Kim Thiên Thiên không chút do dự mở ra kỹ năng trào phúng: “Thực sự là đồ Dạ đầu heo ngu ngốc a! Không có việc gì thì tìm Mộ Ngôn học trưởng để làm chi, chẳng lẽ không biết là sẽ quấy rầy tới Mộ Ngôn học trưởng hay sao?” “Nữ nhân, cô lặp lại lần nữa cho tôi? Ngày mai chờ tới lúc bị toàn bộ cả trường chỉnh ác đi!” “Hừ, chẳng lẽ tôi sẽ sợ anh sao! Hôm nay tôi đã nếm thử qua rồi, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!” “Ngày mai cô chờ cho bổn đại gia!!” “Chậc, anh là muốn tôi chờ anh thế nào —–?” … Thấy không thể ngăn cản được khẩu chiến giữa hai người, vì phòng ngừa hỏa chiến lan tràn tới bản thân, Lăng Mộ Ngôn dứt khoát xoay người. Hai tay của hắn ghé tới trên lan can, nhìn về phía không trung, yên lăng ngây ngốc. Chậc, bọn họ nguyện ý ồn ào thì liền cứ ồn ào đi, dù sao cũng không liên quan tới mình, không phải sao? … Thực sự là một đám hùng hài tử. * hùng hài tử: ý chỉ trẻ con nghịch ngợm, đầu óc ngây thơ, không được giáo dục tốt