Ý thức của cô vô cùng hỗn loạn.
Vân Phiên Phiên không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Mãi lâu sau, tiếng chuông Tam Thanh vang lên bên tai cô.
Tiếng động ấy vọng từ xa tới gần.
Càng lúc càng gần hơn.
Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chuông đồng ngân lên.
Trước mắt cô tối đen.
Tay chân không cử động được.
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng các đạo sĩ khấn tụng.
“Xin hồn trở về, đường quang minh ngàn dặm…”
Âm thanh của các loại pháp khí văng vẳng không dứt bên tai.
Vân Phiên Phiên đột nhiên nhận ra, đám đạo sĩ này đang làm phép chiêu hồn, cuối cùng cô đã trở về bên cạnh bạo quân Uyên rồi.
Lúc trước cô cảm thấy tiếng pháp khí này rất ầm ĩ, nhưng bây giờ nghe thấy âm thanh này, Vân Phiên Phiên lại thấy chúng vô cùng thân thiết, như tiếng gọi từ kiếp trước.
Các đạo sĩ tụng xong kinh chiêu hồn.
Vân Phiên Phiên muốn mở mắt ra thức dậy, nhưng cơ thể lại không nghe lời cô, cô như bị thứ gì phong ấn trong bóng tối, không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Vân Phiên Phiên nghe thấy giọng nói lạnh băng của Tiêu Trường Uyên.
“Nếu Hoàng Hậu còn không tỉnh lại, trẫm sẽ giết sạch đám đạo sĩ tụi bay để chôn cùng Hoàng Hậu của trẫm.”
Đám đạo sĩ đồng loạt quỳ xuống xin tha, pháp khí rơi xủng xoẻng: “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng, bần đạo đã cảm nhận được hồn phách của hoàng hậu nương nương rồi.
Chỉ cần ngài cho bần đạo thêm một ít thời gian, bần đạo nhất định có thể gọi hồn hoàng hậu nương nương về ạ…”
Vân Phiên Phiên: “…”
Tôi về rồi đây.
Giọng Tiêu Trường Uyên lạnh lẽo thấu xương: “Trẫm hết kiên nhẫn rồi, chúng bay chuẩn bị xuống địa ngục đi.”
“Bệ hạ tha mạng ạ…”
“Cút.”
Đám đạo sĩ hoảng sợ bỏ chạy khỏi tẩm điện.
Căn phòng yên tĩnh.
Vân Phiên Phiên không mở mắt ra được.
Trước mắt cô chỉ có bóng đêm đen kịt.
Thính giác của cô trở nên cực kỳ nhanh nhạy trong bóng đêm, tiếng giấy xào xạc khi cơn gió thổi qua vang lên xôn xao liên miên, vẳng mãi bên tai cô.
Vân Phiên Phiên hơi hoang mang.
Sao trong tẩm cung lại có nhiều tiếng giấy thế?
Nếu Vân Phiên Phiên mở mắt ra, cô sẽ thấy gian tẩm điện xa hoa lộng lẫy này dán phù chú phong ấn hồn phách kín mít khắp nơi.
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, lớp đệm bên cạnh chùng xuống.
Cô nhận thấy thân thể mình được ai kia ôm vào lòng, lọn tóc đen của chàng quẹt qua má cô.
Một cái hôn lạnh lẽo rơi xuống giữa trán cô.
Trái tim Vân Phiên Phiên run lên, cô nghe thấy giọng nói trầm khàn của Tiêu Trường Uyên: “Nàng đã ngủ 639 ngày, rốt cuộc nàng muốn ngủ tới khi nào mới chịu thức dậy?”
Vân Phiên Phiên ngẩn người.
Sao cô lại hôn mê lâu như thế?
639 ngày là 21 tháng, tương đương với gần hai năm, cô còn hôn mê tận gần hai năm…
Sao lại thế được?
Cô có phải là người đẹp ngủ trong rừng đâu.
Hai năm không ăn không uống gì là đủ chết đói rồi, huống chi cô còn không cử động được, thế này thì ly kỳ quá…
Nhưng Vân Phiên Phiên nghĩ đi nghĩ lại, thế giới này cũng không phải là thế giới thật, nó chỉ là một quyển tiểu thuyết thôi.
Thế giới tiểu thuyết là một loại thế giới thu nhỏ kết hợp giữa thế giới hiện thực và thế giới hư cấu, nó có thể mang những quan niệm cơ bản của thế giới hiện thực, cũng có thể có nền móng từ thế giới hư cấu.
Nó tồn tại giữa hai thế giới theo một kiểu rất diệu kỳ.
Vì vậy những chuyện này chẳng có gì đáng để kinh ngạc.
Bây giờ cô chính là người đẹp ngủ trong rừng.
Có rất nhiều giả thiết sẽ giao thoa với nhau trong các thế giới tiểu thuyết.
Ví dụ như cây thuốc Kỳ Thanh Nính đã cứu mạng cô hai năm trước đây, Vân Phiên Phiên còn nhớ Kỳ Thanh Nính là tên của y tiên trong quyển truyện trước đó của tác giả.
Mong mỏi của y tiên trước khi chết là trở thành cây thuốc trăm đời, cứu trăm mạng người, vì thế người đó đã thật sự biến thành cây thuốc cứu sống tính mạng cô.
Thế giới tiểu thuyết luôn bổ sung cho nhau.
Vậy thì bây giờ cô ngủ mãi không tỉnh, chẳng lẽ là vì hoàng tử của cô không hôn lên môi cô?
Người đẹp ngủ trong rừng phải có nụ hôn tình yêu đích thực thì mới tỉnh lại được.
Chẳng lẽ mấy năm nay Tiêu Trường Uyên chưa hôn lên môi cô lần nào?
Thế này thì lạnh nhạt quá…
Cái thằng cha này.
Lúc cần kiêng chuyện ấy thì không kiêng.
Lúc không cần kiêng nữa thì chàng ta lại kiêng.
Vân Phiên Phiên sắp bị chàng làm cho tức chết.
Sớm biết thế này, ngày xưa lúc còn ở làng họ Giang, cô đã kể cho chàng nghe truyện cổ tích Người đẹp ngủ trong rừng rồi.
Tiếng giấy xào xạc trong tẩm điện, trướng rủ màn che.
Vân Phiên Phiên được Tiêu Trường Uyên dịu dàng ôm đi ngủ như một con búp bê vải.
Giấc ngủ này không biết kéo dài bao lâu, Tiêu Trường Uyên ngồi dậy, rời khỏi long sàng.
Trước khi đi, chàng cúi người đặt một cái hôn lạnh lẽo lên giữa trán cô.
Tiếng bước chân xa dần, Vân Phiên Phiên dỏng tai lên, nghe thấy âm thanh đồ ăn được mang lên.
Hình như Tiêu Trường Uyên đang dùng bữa.
Một lát sau, chàng ăn cơm xong, tiếng nghiên mực vọng lại, cô nghĩ bụng chắc hẳn chàng đi phê duyệt tấu chương rồi.
Trời tối từ lúc nào chẳng hay.
Vân Phiên Phiên nghe thấy tiếng nước xôn xao.
Tiêu Trường Uyên vào bể nước nóng bằng bạch ngọc để tắm gội.
Sau đó chàng lau mặt cho cô bằng chiếc khăn lông ướt ấm áp.
Chàng chà lau người cô thật cẩn thận, đối xử với cô rất đỗi dịu dàng, như đang lau chùi một món trân bảo quý hiếm.
Động tác nhẹ nhàng của chàng khiến cô muốn rơi lệ.
Làm xong mọi chuyện, Tiêu Trường Uyên nằm trên long sàng, ôm thân hình mảnh mai của cô vào lòng, trân trọng hôn lên trán cô, cất giọng khàn khàn: “Hôm nay Tiêu Trường Uyên cũng rất yêu Vân Phiên Phiên, Vân Phiên Phiên đừng rời xa hắn nhé.”
Nước mắt của Vân Phiên Phiên rơi xuống.
Chàng vẫn còn nhớ những lời này.
Cô từng nói với chàng, nếu một ngày kia chàng không yêu cô nữa, nhất định phải nói với cô, bởi vì như vậy cô có thể hoàn toàn hết hy vọng, rời xa chàng trở về hiện đại.
Ngày xưa hôm nào cô cũng xác nhận với chàng.
Hôm nay Tiêu Trường Uyên có còn yêu Vân Phiên Phiên không?
Hóa ra mấy năm nay.
Chàng chưa bao giờ quên.
Vân Phiên Phiên cảm thấy trái tim đã vỡ nát không thể khâu lại do mất đi chàng Uyên trong nguyên tác của mình.
Vì câu nói này của Tiêu Trường Uyên.
Mà lại được vá lành lần nữa.
Vân Phiên Phiên thề.
Sau khi tỉnh lại, cô nhất định sẽ hôn Tiêu Trường Uyên điên cuồng, hôn Tiêu Trường Uyên mãnh liệt, hôn cho chàng phát khóc, hôn cho chàng váng đầu, hôn hỏng chàng mới thôi…
Để chàng mãi mãi được bao bọc trong tình yêu nồng cháy.
Không bao giờ nhớ tới đau khổ nữa.
Tiền đề là, nếu cô tỉnh lại được.
Mấy ngày tiếp theo, hôm nào Tiêu Trường Uyên cũng hôn lên trán Vân Phiên Phiên, lau người cho cô, xoa bóp mát xa tay chân cô, giữ cho máu lưu thông.
Chàng còn bế cô ra ngoài phơi nắng.
Ánh nắng rực rỡ rọi lên người cô, cô nghe thấy tiếng sủa của Bling Bling.
“Gâu gâu gâu!”
Sau khi nghĩ thông thế giới quan của thế giới tiểu thuyết này, Vân Phiên Phiên bắt đầu hoài nghi Bling Bling là thần thú ở thế giới phép thuật xuyên qua thời không, bị đày ải tới đây.
Cô bắt đầu thử giao tiếp với Bling Bling bằng tâm trí: Mau làm chàng ấy hôn lên môi chị đi!
Bling Bling chẳng động cựa gì.
Vân Phiên Phiên đành phải bỏ cuộc.
Xem ra sau khi bị đày đến đây, Bling Bling đã mất hết linh lực rồi.
Tháng ngày dần trôi qua.
Vào đúng lúc Vân Phiên Phiên tưởng rằng mình mãi mãi không thể tỉnh dậy nữa, thì đột nhiên có thích khách xông vào hoàng cung.
Đám thị vệ hô to: “Bắt thích khách!”
Tiêu Trường Uyên đang tắm gội, nghe thấy tiếng thì lập tức đứng dậy, mặc long bào vào.
Chàng còn chẳng kịp lau khô nước trên người, bước nhanh về phía Vân Phiên Phiên đang nằm trên long sàng.
Một thích khách áo đen che mặt xông tới, tay cầm thanh đao chém về phía Tiêu Trường Uyên.
Tiêu Trường Uyên nghiêng người né được, chàng bổ chưởng phong sắc bén về phía mặt tên thích khách nọ.
Nội công của tên thích khách này cao thâm, còn tương đương với Vạn Sơn Khách và Giản Để Nguyệt.
Hai người đang giao chiến kịch liệt, bỗng, một tiếng động nhỏ vang lên đằng sau họ.
Tiêu Trường Uyên quay đầu lại nhìn.
Vân Phiên Phiên đã bị thích khách áo đen vác lên vai.
Tiêu Trường Uyên tức tối vô cùng, lửa giận ngút trời.
“Buông nàng ấy ra!”
Đôi mắt đen tuyền âm u lạnh lẽo của vị vua đột nhiên tỏa ra màu đỏ như máu độc ác nham hiểm.
Số lượng thích khách xông vào hoàng cung đêm nay có tổng cộng 32 người, 30 người trong số đó chịu trách nhiệm ứng phó với Cấm Vệ Quân trong hoàng cung, hai người còn lại đối phó với Tiêu Trường Uyên.
Một người là Cực Vô Lượng.
Người kia là Sở Nghị.
Hai năm trước, Sở Nghị được Khương Khương- con gái của Vua nuôi cổ Nam Cương cứu.
Y đã thuyết phục cô ta truyền một nửa công lực của Cực Vô Lượng cho y.
Sau khi lành thương, Sở Nghị vào cung cứu Diệp Tố Hinh, bất ngờ nhìn thấy Vân Phiên Phiên và Tiêu Trường Uyên đang cãi nhau.
Đến cả ông trời cũng giúp y, Sở Nghị kéo cung không chút do dự, bắn tên về phía Tiêu Trường Uyên.
Nhưng Vân Phiên Phiên lại chắn mũi tên trí mạng này cho Tiêu Trường Uyên.
Sở Nghị vào cung vốn không phải để giết Tiêu Trường Uyên, thấy đã bại lộ tung tích, y lập tức tới điện ngách cứu Diệp Tố Hinh, hai người thuận lợi chạy ra khỏi hoàng cung.
Trải qua vụ ấy, Sở Nghị bỗng dưng nhận ra mình nên báo thù Tiêu Trường Uyên thế nào.
Vân Phiên Phiên là nhược điểm duy nhất của Tiêu Trường Uyên.
Sở Nghị muốn lợi dụng Vân Phiên Phiên để giết Tiêu Trường Uyên.
Tối nay, Sở Nghị thuyết phục Khương Khương cho y mượn Cực Vô Lượng, vào cung trộm Vân Phiên Phiên ra. y muốn biến Vân Phiên Phiên thành con rối, để cô ta trở mặt thành thù với Tiêu Trường Uyên.
Y muốn bắt Vân Phiên Phiên tự tay giết Tiêu Trường Uyên.
Sở Nghị vác Vân Phiên Phiên trên vai, chẳng có lòng đánh đấm gì.
Y đang định chạy trốn thì lại bị Tiêu Trường Uyên phát hiện.
Y đành phải coi Vân Phiên Phiên như lá chắn, đánh nhau với Tiêu Trường Uyên.
Cực Vô Lượng tấn công Tiêu Trường Uyên ở bên cạnh.
Tiêu Trường Uyên đánh với hai thích khách.
Hai thích khách này vốn không phải là đối thủ của Tiêu Trường Uyên, nhưng vì Vân Phiên Phiên ở trong tay địch, Tiêu Trường Uyên sợ mình làm Vân Phiên Phiên bị thương, nên không dám ra tay tàn nhẫn, phải kìm đòn đánh lại.
Đây đúng là thời cơ tốt cho đối thủ, Sở Nghị tung một chưởng về phía Tiêu Trường Uyên, Cực Vô Lượng nhân cơ hội này tấn công vào lưng Tiêu Trường Uyên.
Sở Nghị khiêng Vân Phiên Phiên trốn thoát.
Tiêu Trường Uyên đang định đuổi theo đi, nhưng Cực Vô Lượng lại chặn đường chàng.
Tiêu Trường Uyên đành phải ứng phó với Cực Vô Lượng trước.
Thời gian Sở Nghị rời đi càng dài, thì lửa giận trong lòng Tiêu Trường Uyên càng cháy mạnh hơn.
Hai mắt chàng đỏ ngầu, vẻ mặt chàng hung dữ độc địa, cuối cùng chàng tung một chiêu giết chết Cực Vô Lượng.
Cực Vô Lượng – tông sư đứng đầu cả một thế hệ, vậy mà sau khi chết lại bị kẻ khác chế tạo thành con rối, bị người ta sử dụng, không còn tôn nghiêm.
Rốt cuộc vào khoảnh khắc này, ông đã được giải thoát.
Ông chết trong tay Tiêu Trường Uyên, ngủ say vĩnh viễn.
Còn Tiêu Trường Uyên thì trọng thương, cộng thêm tức giận quá độ vì Vân Phiên Phiên bị bắt mất.
Chàng đang định đuổi theo, nhưng lại đột nhiên phun ra một búng máu.
Hóa ra hai chưởng vừa rồi của Cực Vô Lượng và Sở Nghị đã làm kinh mạch của chàng tổn thương nặng nề, chàng chống đỡ bằng chút chân khí tới giờ, nay lại tức giận quá mức.
Tiêu Trường Uyên đã dùng hết sức lực.
Mắt chàng tối sầm, chàng chìm vào hôn mê.
Lưu Thuận tái mặt đi tới, cất tiếng gào thê lương: “Mau cho truyền ngự y vào! Bệ hạ ngất rồi!”
Lần ám sát này, Tiêu Trường Uyên hôn mê, một thích khách chạy thoát, 31 thích khách còn lại đều phải đền tội.
Kết thúc trong thất bại.
Nhưng Sở Nghị lại trộm được kẻ mà y muốn trộm.
Sau khi hoàng cung xảy ra chuyện, ti Ngũ Thành Binh Mã đóng cửa thành lại ngay, rồi đi tìm Sở Nghị khắp thành.
Tối nay không trăng, màn đêm đen kịt.
Sở Nghị khiêng thẳng Vân Phiên Phiên vào phủ họ Giang.
Phủ họ Giang là nơi ở của Giang Xá Ngư.
Giang Xá Ngư có thù oán với Tiêu Trường Uyên.
Mà kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn của hắn.
Sở Nghị và Giang Xá Ngư vừa gặp mà như thân thiết đã lâu.
Hai năm trước, y và Giang Xá Ngư cấu kết với nhau, lén lập kế hoạch ám sát này.
Một nửa số người trong 30 thích khách kia chính là đám giặc cỏ mà Giang Xá Ngư quen trên giang hồ.
Ánh đèn dầu tan tác, bóng cây chập chờn.
Giang Xá Ngư mặc chiếc áo dáng dài màu xanh, đứng ở sảnh chính tinh xảo nhã nhặn.
Trông hắn tựa vầng trăng sáng giữa trời quang, dịu dàng như ngọc.
Sở Nghị ném Vân Phiên Phiên xuống đất.
“Ta đã mang cô ta về rồi, chỉ cần cấy tử cổ con rối lên người cô ta, ngâm trong dược thảo bảy bảy bốn mươi chín ngày, cô ta sẽ trở thành một con rối cho chúng ta sử dụng tùy ý.
Tới lúc đó, ta sẽ bắt cô ta đi ám sát Tiêu Trường Uyên…”
Giang Xá Ngư lại cười nói: “Sở huynh vất vả rồi.”
Sở Nghị hỏi: “Tử cổ ở đâu?”
Giang Xá Ngư móc một cái hộp bạc ra từ ngực áo: “Huynh biết cách cấy cổ trùng không?”
“Khương Khương từng dạy ta rồi.”
Sở Nghị nhận hộp bạc, mở nắp ra, dùng dao găm cứa lên cổ tay trắng muốt nõn nà của Vân Phiên Phiên.
Y thả cổ trùng trong hộp bạc vào vết thương đang chảy máu.
Cổ trùng chui vào cổ tay Vân Phiên Phiên theo dòng máu.
Ban đầu còn có thể thấy hình dạng lờ mờ của nó dưới da, nhưng nó nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
“Thùng thuốc đã chuẩn bị xong chưa…”
Giọng Sở Nghị bỗng im bặt, bởi vì một thanh dao găm lạnh lẽo đột nhiên đâm vào tim y từ đằng sau, xuyên qua ngực y.
Y cúi đầu xuống.
Ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Tại sao?”
Giang Xá Ngư cười rất đỗi dịu dàng.
“Bởi vì huynh quá thô lỗ.”
Giang Xá Ngư mỉm cười rút dao găm ra, đâm Sở Nghị lần hai, lần ba, lần bốn.
Máu tươi đầm đìa bắn lên gò má trơn láng của Giang Xá Ngư, nhưng hắn chẳng hề chớp mắt lấy một cái, nét cười dịu dàng thoảng bên môi.
“Ta chỉ muốn nhìn thấy đóa hoa này khô héo, chứ không muốn thấy đoá hoa này vong mạng.”
Đôi môi mỏng dính máu của Giang Xá Ngư kề sát bên tai Sở Nghị, hắn nhẹ nhàng cất giọng nỉ non: “Cho nên Sở huynh à, sao huynh có thể bất lịch sự với đoá hoa yêu thích của ta như thế chứ…”
Tác giả có lời muốn nói:
Yên tâm, Phiên Phiên sẽ không trở thành con rối đâu!
Quyển sách này sắp hết rồi nha!
Giải quyết xong mấy nhân vật phản diện này là kết truyện được òi.
[HẾT CHƯƠNG 80].
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
16 chương
4 chương
184 chương
64 chương