Vân Phiên Phiên đang định viết tên mình xuống. Nhưng vừa nảy ra suy nghĩ này, cơ thể cô bỗng như bị sét đánh, đầu óc tê dại, tai kêu ong ong, mắt hoa lên rồi tối sầm. Bốn chân cô cứng đờ, cô ngã vật ra đất, ý thức hỗn độn, gần như ngất đi. Vân Phiên Phiên thở thoi thóp. Đôi mắt hổ hơi hoang mang. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ cô không thể nói tên họ thật của mình cho chàng sao? Cậu bé Uyên thấy cô hổ Phiên đột nhiên ngã xuống, cu cậu cau mày, rụt thanh kiếm về. “Cô làm sao thế?” Vân Phiên Phiên lắc lắc cái đầu choáng váng, cố gắng kiểm soát cơ thể mình, yếu ớt viết mấy chữ xuống nền đá xanh bằng vuốt hổ. “Không nói được, trời phạt đấy.” Hàng mày rậm của cậu bé Uyên cau chặt lại, vẻ mặt không vui. “Đám thần tiên các cô lắm quy củ quá.” Vân Phiên Phiên không để ý đến vẻ bực bội trên mặt cậu. Điều quan trọng nhất mà cô muốn nói với cậu bé, chính là phải cẩn thận Sở Nghị. Nhưng khi cô định viết mấy chữ này xuống, cảm giác như bị sét đánh vào đầu lại xuất hiện lần nữa. Lần trời phạt này còn nghiêm trọng hơn vừa nãy, Vân Phiên Phiên thậm chí còn thấy tia sét màu trắng nện lên đỉnh đầu mình. Hai mắt cô tối sầm, cô lăn ra ngất xỉu. Nhưng cô chưa xỉu được bao lâu thì đã bị chú bé Uyên tàn nhẫn vỗ cho tỉnh lại bằng thanh kiếm lạnh của thằng bé. “Chết rồi à?” Giọng của cậu Uyên thời bé lạnh lùng thờ ơ. Vân Phiên Phiên mở đôi mắt hổ ra. Mắt cô rưng rưng. Chàng còn đập kiếm lên đầu thiếp phát nữa. Là thiếp chết cho chàng xem! Chuôi của thanh kiếm này vừa lạnh vừa cứng quèo. Tuy không đến mức đau. Nhưng lại làm người ta thấy cực kỳ nhục nhã. Vân Phiên Phiên giơ vuốt hổ ra, đẩy thanh kiếm lạnh trên đầu cô đi, viết mấy chữ thật to lên nền đá xanh. “Không được đập lên đầu tôi nữa!” Cậu bé Uyên cười nhẹ vô cùng âm u lạnh lẽo: “Cô bảo ta không đập thì ta sẽ không đập nữa chắc? Cô tưởng cô là ai?” Cu cậu nâng kiếm, đập nhẹ ba cái lên đầu cô. Vân Phiên Phiên thể hiện một màn mãnh hổ rơi lệ tại chỗ. Khóc như đứt từng khúc ruột gan. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220315/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho-77-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=2766596686 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Ranh con! Chàng sắp mất Hoàng Hậu của chàng rồi đấy! Hoàng Hậu tương lai của chàng đây này! Dòng lệ trào ra khỏi mắt cô hổ Phiên. Nước mắt cô như những hạt ngọc trai rơi mãi không hết, giọt lệ nóng hổi trong suốt nọ trông càng thảm thương hơn dưới ánh trăng. Cậu bé Uyên không ngờ cô tiên hổ này lại mau nước mắt như thế, cậu bé hậm hực cất kiếm đi, bực bội nói: “Ta không vỗ nữa, cô không được khóc nữa.” Vân Phiên Phiên lau nước mắt bằng vuốt hổ, thút tha thút thít, cúi gằm đầu xuống buồn bã âm thầm. Cậu bé Uyên không biết dỗ tiên nữ thế nào, nên đành phải cố hướng sự chú ý của cô sang chỗ khác. Cu cậu tỏ vẻ thờ ơ. “Sao ban nãy cô lại ngất xỉu?” Vân Phiên Phiên viết xuống: “Đạo trời đang trừng phạt tôi.” Thông qua hai lần trời phạt này, Vân Phiên Phiên có thể suy đoán rằng, đạo trời không cho phép cô can thiệp vào cốt truyện. Cô không thể nói tên mình cho Tiêu Trường Uyên, cũng không thể kể với Tiêu Trường Uyên Sở Nghị là ai. Tất cả những gì ảnh hưởng tới cốt truyện của nguyên tác, Vân Phiên Phiên đều không được làm. Cậu bé Uyên nghi hoặc hỏi: “Cô phạm phải tội gì? Tại sao Thiên Đình lại đày cô xuống nhân gian lịch kiếp?” Vân Phiên Phiên u oán liếc nhìn chú bé Uyên. “Bởi vì tôi đã yêu một đại ma vương.” Cậu bé Uyên á khẩu, một lúc lâu sau mới cau mày nói: “Cô đúng là bị mù.” Vân Phiên Phiên: “…” Không sai, thiếp mù nên mới yêu chàng đấy. Vân Phiên Phiên cúi đầu viết lên nền đá xanh: “Sao hôm đầu tiên thấy tôi, cậu không giết tôi?” Chuyện này Vân Phiên Phiên có nghĩ trăm lần cũng không ra. Cô thậm chí còn bắt đầu hoài nghi phải chăng mình có sức hấp dẫn đặc biệt với Tiêu Trường Uyên. Dù cô là người hay là hổ, chàng đều có thể nhìn xuyên qua xác thịt để thấy linh hồn cô, do đó người mà chàng yêu là chính bản thân cô. Tuy ý tưởng này rất mỹ miều, nhưng như thế lại hoang đường quá. Cậu bé Uyên im lặng không nói gì, một lát sau mới thầm thì: “Ta có một hoàng huynh, lớn hơn ta hai tuổi. Trước kia hoàng huynh cũng bị nhốt chung trong cũi sắt với ta. Ngày đầu tiên bị nhốt trong đây, hoàng huynh đã kéo ta bò lên đỉnh chuồng, dặn dò ta nhất định không được buông tay. Nếu buông tay ra, chúng ta sẽ thành đồ ăn cho hổ đói. Ta và hoàng huynh treo mình trên đỉnh chuồng ba canh giờ, về sau thể lực của hoàng huynh không trụ được nữa, rơi xuống từ đỉnh chuồng. Ta rất sợ hãi, muốn xuống cứu huynh ấy. Nhưng hoàng huynh lại gào lên từ dưới đất, ‘Đừng nhìn, đừng nghe, hãy sống sót…’ Ta mở to mắt, thấy cảnh hoàng huynh bị hổ xé xác. Rõ ràng huynh ấy run lẩy bẩy, kêu gào thảm thiết, bị xé tan thành từng mảnh, nhưng trước khi chết huynh ấy vẫn gọi tên ta…” Vân Phiên Phiên nghe cậu bé nói vậy. Sống mũi cô cay cay, nước mắt rơi xuống. Cô dường như có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết của đứa bé kia. “Đừng nhìn, đừng nghe, hãy sống sót.” “Uyên Nhi, hãy sống sót…” Cậu bé Uyên cụp hàng mi đen dày, nói tiếp: “Sau khi bị nhốt vào cũi sắt, cô cũng hành động giống hoàng huynh, cô cũng treo mình trên cũi như huynh ấy. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu cô rơi xuống, ta sẽ hành động như con hổ đã xé xác hoàng huynh trước kia, giết cô ngay không chút do dự. Nhưng khi cô rơi xuống thật rồi, ta lại nhìn thấy đôi mắt cô. Mắt cô cũng giống mắt hoàng huynh lúc xưa, tràn ngập nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Lúc ấy ta lại nghĩ, chắc chắn khi đó hoàng huynh rất mong con hổ kia không giết huynh ấy, rất mong có thể giữ lại mạng mình. Nên ta đã động lòng trắc ẩn, buông tha cho cô. Về sau ta phát hiện hành vi cử chỉ của cô càng ngày càng lạ kỳ. Cô không phải một con hổ, cô là một con yêu quái…” Vân Phiên Phiên kịp thời sửa lại lời cậu bé. “Grào grào grào grào grào!” Tôi là tiên nữ. Cậu bé Uyên nhìn cô một cái, dường như có thể hiểu được lời cô nói, mặt đượm vẻ ghét bỏ: “Sao lại có tiên nữ nào yêu đại ma vương được? Ta thấy cô rõ ràng là một con yêu quái, còn muốn lừa ta cô là tiên nữ nữa…” Vân Phiên Phiên tức quá chỉ muốn ngoạm cu cậu một cái, nhưng cô lại lo mình làm thế sẽ khiến thằng bé sợ. Cô đành phải lăn lộn khắp sàn, như một con mèo đang cú điên. Cậu bé Uyên thấy cô tức như muốn chết đi sống lại thì không khỏi cong môi lên. Lâu lắm rồi cậu bé không cười như thế: “Mấy nay cô không ăn gì mà vẫn còn sức lăn lộn cơ à?” Cậu bé không nói còn đỡ, cậu vừa cất lời là Vân Phiên Phiên cảm thấy người mình lả đi, chẳng còn sức nhấc thân lên nữa. Cô hổ Phiên nằm sấp ra sàn như một đống bùn. Cậu bé Uyên hỏi: “Tại sao cô không ăn thịt?” Mấy nay cậu bé đã thấy cô vứt hết thịt đi. Vân Phiên Phiên viết từng nét bằng vuốt: “Tiên nữ chúng tôi không ăn thịt sống.” “Nhưng không ăn thì cô sẽ chết đói đấy.” “Chết đói thì tôi có thể về thiên đình thôi.” Cậu bé Uyên ngước đôi mắt giá băng lên, nhìn cô thật sâu. “Cô chắc chưa?” Vân Phiên Phiên ngẩn người, vẻ mặt trở nên do dự. Thật ra cô cũng không quá chắc về việc liệu sau khi chết rồi mình có trở về cạnh bạo quân Uyên được không, cô chỉ suy đoán thế thôi. Cậu bé Uyên thấy cô do dự thế này là biết ngay cu cậu đoán không sai. Cu cậu thì thầm: “Ngày mai ta sẽ mang một ít đồ ăn tới cho cô, cô đừng cố tự sát nữa.” Cô hổ Phiên ngoan ngoãn gật đầu. Cậu bé Uyên nói: “Với lại, sau này cô viết chữ, đừng để lại dấu vết trên nền đá xanh. Cử chỉ của cô kỳ quái như thế, nếu để kẻ khác nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ bị họ tưởng là yêu quái rồi thiêu chết.” Cô hổ Phiên nghe lời gật đầu. Cậu bé Uyên nói: “Chúng ta cạo sạch chữ thôi.” Cô hổ Phiên ngoan ngoãn gật đầu. Cậu bé Uyên nhìn cô một cái, cúi đầu cạo những nét chữ đi. Bấy giờ Vân Phiên Phiên mới phát hiện, hóa ra mình đã dùng vuốt viết một đống chữ rất to trên nền đá xanh từ lúc nào không hay, đúng là không thể tin nổi. Ánh trăng lạnh lẽo rưới lên nền đá xanh, khiến đống chữ viết trên mặt đá trông đầy vẻ thần bí và khó lường. Cậu bé Uyên quẹt kiếm qua những hàng chữ đó. Cô hổ Phiên giơ móng vuốt, cào lung tung beng lên nền đá. May mà lúc viết chữ cô không cào mạnh nên đống chữ này nhanh chóng bị đường kiếm và vết vuốt hổ che mất. Vân Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm. Tuy bây giờ chàng Uyên thời bé đã biết thân phận của cô, nhưng lúc đi ngủ, Vân Phiên Phiên vẫn không dám ở gần cậu bé Uyên quá. Thứ nhất là vì cô sợ cậu ta, thứ hai là bởi cô lo cu cậu sẽ sợ mình. Vậy nên Vân Phiên Phiên ngủ cách cậu bé Uyên rất xa, cố gắng không đến gần cu cậu. Thế là, một người một hổ dàn xếp xong xuôi. Họ trở thành bạn sống chung trong chuồng. Thời tiết càng ngày càng lạnh giá. Khoảng cách giữa họ mỗi lúc một gần hơn. Cậu bé Uyên thường xuyên mang một ít bánh bao nhân thịt về cho cô ăn. Khi cô hổ Phiên gặm bánh bao, cậu bé Uyên ngồi cạnh nhìn cô: “Đôi mắt cô giống mắt mèo ghê.” Vân Phiên Phiên ngẩng đầu lên, đằng hắng một lúc, cuối cùng phát ra tiếng mèo kêu. “Mi-eo…” Cậu bé Uyên bị cô hổ Phiên chọc cười, không khỏi nhếch đôi môi mỏng nhạt màu lên. Cu cậu đưa tay ra sờ cái đầu hổ xù xù của cô. Ban đầu cậu chỉ định sờ một tí thôi, nhưng tay cậu bé như bị thứ gì hút vào đầu cô. Cậu không nhịn được lại sờ thêm, không muốn bỏ tay ra nữa. Đồ ăn mà chú bé Uyên mang về càng lúc càng nhiều, thậm chí có lần cu cậu còn mang cả một con gà nướng đất sét về. Theo lời cu cậu, cu cậu đã đánh thắng tất cả tử sĩ, nên được sư phụ mình là Thiên Thu Tuyết khen thưởng. Hình như bây giờ cậu bé Uyên đã không còn xem cô như một con hổ hung ác nữa, mà nuôi cô như một bé mèo con ngoan ngoãn. Mỗi lần cô dùng bữa, cậu bé Uyên thích nằm ườn trên bụng cô, duỗi tay vuốt ve cái đầu xù xù của cô, tán dóc thoải mái với cô. Cô hổ Phiên bị sặc lúc ăn gà nướng đất sét, cậu bé Uyên vừa mỉa mai cô, vừa lấy túi nước ra khỏi ngực áo, mở miệng cô bằng tay mình, tự cho cô uống nước. “Lúc tiên nữ mấy cô hạ phàm lịch kiếp, Thiên Đình toàn mặc kệ các cô à? Thái giám cho cô thịt tươi, cô chẳng chịu ăn. Nếu không có ta, cô đã chết đói ở đây lâu rồi…” “Sao đến ăn thịt mà cô còn bị sặc? Đúng là đần chết đi được…” “Thiên Đình cảm thấy cô đần quá, nên mới phạt cô đến nhân gian lịch kiếp đúng không? Cô vừa đần vừa lười lại kén ăn, ngày xưa làm sao cô làm tiên nữ được vậy?” “Ta mới nói cô một câu, cô còn thẹn quá hóa giận à? Sao gắt gỏng thế?” Vân Phiên Phiên chẳng bao giờ ngờ rằng thời nhỏ Tiêu Trường Uyên im lặng ít lời lại hay lảm nhảm như thế. Điều ấy khiến cô nhớ lại, trước khi Tiêu Trường Uyên trong nguyên tác biến chất, chàng là một hoàng tử nhỏ môi đỏ răng trắng được đám người hầu trong cung yêu mến. Không phải chàng sinh ra đã là bạo quân, chàng cũng không tàn nhẫn khát máu từ lúc mới chào đời. Thật ra chàng là một đứa trẻ đáng thương. Thù hận đã làm thay đổi tất cả. Còn bây giờ, ở trước mặt cô hổ Phiên, dường như cậu bé đã bỏ hết sự phòng bị và thù hằn, quay lại làm cậu hoàng tử nhỏ lạnh lùng nói nhiều thời bé. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời. Cậu bé Uyên quần áo tả tơi, áo rách quần manh. Cô hổ Phiên bèn rúc tới cạnh cu cậu, sưởi ấm cho thằng bé bằng thân thể mình. Cậu bé nằm tựa lên bụng cô hổ Phiên, hấp thu hơi ấm ít đến thảm thương từ cơ thể cô, chậm rãi thiếp đi. Cô hổ Phiên như một tấm chăn ấm áp mềm mại bao bọc cu cậu, khiến cậu cảm thấy an tâm. Đối với cậu bé, cô là chăn bông, là thú cưng, là bạn bè, là phước lành do trời cao ban tặng, là hi vọng của cậu. Là hơi ấm duy nhất của cậu giữa trời Đông giá rét lạnh thấu xương. Cậu bé cố gắng bấu víu lấy hơi ấm này. Vân Phiên Phiên rất vui lòng được làm chăn bông cho Tiêu Trường Uyên thời nhỏ. Cô vừa sưởi ấm cho cậu, vừa như sưởi ấm chính mình. Bởi vì dù nằm mơ cô cũng muốn được ở bên cạnh chàng, cùng chàng vượt qua thời thơ ấu gian khổ nhất. Ở trong mơ cô còn ao ước được mang lại niềm hạnh phúc cho Tiêu Trường Uyên. Lần nào chú bé Uyên cũng mang về rất nhiều đồ ăn. Vân Phiên Phiên tưởng cu cậu đã ăn no rồi. Mãi đến một ngày kia. Khi Vân Phiên Phiên đang vùi đầu ăn bánh bao nhân thịt, cô đột nhiên nghe thấy tiếng bụng cậu bé Uyên sôi òng ọc vì đói. Vân Phiên Phiên sửng sốt. Cô ngước đôi mắt hổ lên nhìn cậu bé Uyên. Có lẽ vẻ khiếp sợ trong mắt cô quá rõ ràng. Tiêu Trường Uyên thời bé có vẻ hơi khó xử. Cậu bé quay khuôn mặt nhỏ non nớt lạnh lùng đi, nhưng vành tai tinh xảo như bạch ngọc của thằng bé lại đỏ lên. Trong khoảnh khắc ấy, Vân Phiên Phiên đột nhiên nhớ ra lời Lưu Thuận từng nói với cô. Anh ta nói hồi nhỏ Tiêu Trường Uyên phải sống những tháng ngày áo rách quần manh, ăn không đủ no… Hóa ra thằng bé chưa được ăn no bao giờ. Rõ ràng cậu ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, vậy mà còn để dành chỗ đồ ăn này đem về cho cô. Mắt Vân Phiên Phiên cay cay, ngực thắt lại nhoi nhói. Cô chạy đến bên cạnh cậu bé Uyên, trả cái bánh bao thịt này lại cho Tiêu Trường Uyên thời nhỏ. Cậu bé Uyên nói: “Cô ăn đi, ta không đói.” “Grào grào grào grào.” Tôi cũng không đói. Cậu bé Uyên nhíu mày: “Vẻ mặt của cô là kiểu gì đấy? Cô cảm thấy ta không nuôi nổi cô à?” “Grào grào grào grào grào.” Tôi thương cậu đấy. Cậu bé Uyên quay mặt đi, quai hàm tái nhợt hơi siết lại: “Ta không thèm sự thương hại của cô, một ngày nào đó, ta sẽ khiến tất cả bọn chúng xuống địa ngục…” Giọng cậu bé lạnh băng khát máu. Nhưng Vân Phiên Phiên chỉ cảm thấy đau lòng. Cô hổ Phiên tựa vào người cậu bé Uyên, chui đầu vào lòng bàn tay cu cậu. Bàn tay thằng bé tuy mềm mại nhưng lại đầy vết chai. Cô hổ Phiên dụi đầu vào lòng bàn tay thằng bé, muốn an ủi cậu, chữa lành cho cậu, bầu bạn với cậu. Cậu bé Uyên xoa cái đầu hổ lông xù của cô, vươn tay mở miệng cô ra, nhét bánh bao vào. “Ăn đi.” Cô hổ Phiên nén khóc ăn hết cái bánh bao nhân thịt. “Không được phép khóc.” Tới đêm khuya, Vân Phiên Phiên thấy một cậu thái giám lén lút đến gần chuồng cọp, đưa tay nải mình đang cầm tới cũi sắt: “Tiểu điện hạ ăn chút bánh bao chay đi.” Vân Phiên Phiên ngước đôi mắt hổ lên, phát hiện ra cậu thái giám này là Lưu Thuận, vì thế cô vui vẻ chào hỏi cậu chàng. “Grào grào grào!” Bé Lưu Thuận! Lưu Thuận nghe thấy tiếng hổ gầm vang rền, mặt tái mét, té ngã lộn nhào lủi mất. Cậu chàng không xuất hiện lại nữa. Vân Phiên Phiên: “…” Tại cô đoảng quá. Cậu bé Uyên mở tay nải ra, đưa mấy cái bánh bao chay trong bọc quần áo cho cô hổ Phiên: “Tên thái giám này thỉnh thoảng sẽ mang màn thầu cho ta, cô cũng ăn một ít đi.” Vân Phiên Phiên không nỡ ăn. Cậu bé Uyên mím đôi môi mỏng lại. Khuôn mặt nhỏ non nớt lạnh lùng kia hơi bực bội. “Cô yên tâm, chỉ cần ta còn miếng cháo, thì cô sẽ có miếng cơm. Cô là con hổ mà ta đã quyết tâm nuôi nấng, ta tuyệt đối không để cô đói bụng đâu…” Trong hoàn cảnh gian khổ thế này. Mà Tiêu Trường Uyên thời bé lại thực sự làm được. Họ rúc vào người nhau, sưởi ấm cho nhau suốt mùa Đông giá rét. Họ cùng nằm tắm nắng trên nền đá xanh khi mùa Xuân băng tan đến. Họ cùng chịu ướt lướt thướt lúc mây đen đột nhiên kéo tới, trời đổ cơn mưa rào mùa Hạ. Họ cùng chia sẻ đồ ăn với nhau trong mùa Thu rợp lá vàng kim. Xuân qua Thu lại, ngày nối tiếp ngày. Hai năm trôi qua chỉ trong chớp mắt. Vân Phiên Phiên đã bầu bạn với Tiêu Trường Uyên hai mùa Thu Đông. Cô những tưởng mình có thể ở bên cậu bé Uyên tới khi cậu lớn. Bây giờ cậu bé mới mười một tuổi, cô cho rằng mình có thể kề cận tới năm chàng 20 tuổi, tới lúc chàng thực sự gặp được mình ở làng họ Giang, nhưng biến cố lại xảy đến đột ngột. Chiêu Diễm Đế chú ý tới cô. Hôm nay, cậu bé Uyên đến trại tử sĩ theo lệ thường, để cô hổ Phiên lại một mình trong cũi sắt. Cô đang ngủ thì đột nhiên rất nhiều người xuất hiện trước mắt cô. Người đàn ông đứng đầu mặc bộ long bào đẹp đẽ quý giá, đôi mắt thâm quầng hung ác nham hiểm, biểu cảm có vẻ hơi điên khùng. “Uyên Nhi nuôi nó hai năm ư?” Thái giám khiếp sợ thưa: “Tiểu điện hạ thu phục được con hổ này, nuôi nó như thú cưng hai năm ạ.” “Quả là gàn bướng hồ đồ! Xem ra thằng bé đấy còn chưa được dạy dỗ đầy đủ!” Chiêu Diễm Đế cả giận nói, “Người đâu, giết con hổ này cho trẫm, móc tim nó ra, nấu thành canh thịt cho Uyên Nhi ăn!” “Vâng, thưa bệ hạ.” Lông tơ trên người Vân Phiên Phiên dựng ngược lên vì sợ. Mấy thị vệ đeo đao mở cũi sắt ra, nhấc thanh đao lạnh bổ về phía Vân Phiên Phiên. Vân Phiên Phiên sợ sệt chạy quanh cũi. Một cơn đau thốn lên từ đằng sau, linh hồn của Vân Phiên Phiên tràn ra khỏi thân xác con hổ, cô trơ mắt nhìn họ giết hổ. Họ móc tim con hổ ra. Sau khi biến thành linh hồn, chẳng còn ai nhìn thấy Vân Phiên Phiên nữa, cô đi theo đám người, thấy họ đưa tim mình tới Ngự Thiện Phòng, nấu thành một bát canh thịt. Canh thịt nóng hổi còn nghi ngút khói. Được đưa đến trước mặt cậu bé Uyên. Chiêu Diễm Đế mở tiệc khoản đãi Tiêu Trường Uyên thời nhỏ trong Ngự Hoa Viên. Cậu bé Uyên không động đũa. Một nụ cười hiền từ của bậc trưởng bối nở trên khuôn mặt điên khùng của Chiêu Diễm Đế: “Uyên Nhi, nếm thử món canh thịt này đi. Bát canh thịt này là món mới mà Ngự Thiện Phòng vừa sáng tạo ra, nấu bằng thịt thỏ mới giết, cực kỳ tươi ngon, nhất định con sẽ thích lắm cho coi. Trẫm còn nhớ thuở nhỏ con rất thích ăn thịt thỏ, lần nào cũng ăn mấy bát liền…” Cậu bé Uyên mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì. Chiêu Diễm Đế mỉm cười bảo: “Trẫm biết con không muốn dùng bữa với trẫm, không sao, chỉ cần con ăn bát canh thịt này, trẫm sẽ thả cho con về. Giờ cũng muộn rồi, nếu con hổ quý báu của con không được cho ăn, nó sẽ đói mất. Uyên Nhi nỡ để nó đói sao…” Cậu bé Uyên bỗng dưng ngước đôi mắt giá băng khát máu lên. “Ông không được phép chạm vào hổ của tôi!” Chiêu Diễm Đế mỉm cười nói: “Trẫm không chạm vào nó, nếu con nghe lời, trẫm có thể cho con nuôi nó mãi mãi. Nhưng đấy chỉ là một con hổ thôi, con ăn hết bát canh thịt này, trẫm sẽ cho con nuôi một trăm con, một ngàn con cũng được…” “Tôi chỉ cần con này thôi.” “Vậy ăn hết bát canh thịt này đi.” Quai hàm của cậu bé Uyên căng chặt, cuối cùng cậu nâng cái bát trắng ngọc kia lên, nhanh chóng giải quyết món canh thịt. “Đừng!” Vân Phiên Phiên duỗi tay định ngăn cậu bé Uyên lại, nhưng tay cô lại xuyên qua người Tiêu Trường Uyên thời trẻ. Nước mắt của cô rơi như mưa, cô nức nở nói: “Tiêu Trường Uyên, đừng ăn, đừng ăn bát canh thịt này…” Ban nãy khi bị người ta giết, Vân Phiên Phiên không hề khóc, nhưng bây giờ nhìn thấy Tiêu Trường Uyên ăn tim mình, cô lại khóc tới độ toàn thân run rẩy. Cô khóc đến mức không thở nổi. Cậu bé Uyên ăn hết canh thịt, xoay người định đi. Chiêu Diễm Đế cất tiếng gọi cậu bé quay lại, giọng vương ý cười độc địa: “Uyên Nhi tính đi đâu thế? Về tìm con hổ kia à? “Uyên Nhi không cần về nữa đâu, bởi vì giờ nó đã ở trong bụng con rồi ha ha ha…” Sắc mặt của cậu bé Uyên bỗng chốc trắng bệch. Cậu quay đầu lại một cách khó khăn. “Ý ông là gì?” Chiêu Diễm Đế cười to như phát rồ: “Con hổ thương mến của con đã bị trẫm giết, nấu thành canh thịt, bỏ vào bụng con rồi. Bây giờ Uyên Nhi cảm thấy thế nào? Con có thấy nó đang kêu khóc trong bụng con không?” Dạ dày của cậu bé Uyên cuộn trào. Cậu tái mặt nôn mửa, ói hết bát canh thịt ban nãy ra. Cậu vô cùng tức giận. Rít từng chữ ra từ kẽ răng. “Tại sao…” Cặp mắt lạnh lẽo độc địa đỏ quạch kia nhìn Chiêu Diễm Đế. “Tại sao?!” Chiêu Diễm Đế cười như điên dại: “Mi còn dám hỏi trẫm tại sao ư? Mi tưởng mi là ai? Mi chẳng qua chỉ là một thứ binh khí trẫm dùng để thống nhất năm nước thôi! Binh khí thì chỉ nên biết giết người! Nó không nên có thứ mà mình yêu thích! Mi còn dám có thú nuôi à?! Bây giờ mi hận trẫm lắm đúng không?! Hận là tốt! Mang nỗi hận này đi thu phục năm nước đi! Trẫm không cần một binh khí không biết hận thù!” Nước mắt của Vân Phiên Phiên tuôn rơi như thác. Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Tiêu Trường Uyên lại không thích bị người khác khống chế, bởi vì Chiêu Diễm Đế luôn khống chế chàng. Rốt cuộc cô đã hiểu vì sao Tiêu Trường Uyên lại không gần gũi bất cứ ai, bởi vì Chiêu Diễm Đế sẽ giết sạch những gì mà chàng yêu quý. Tim Vân Phiên Phiên như bị dao cắt. Cậu bé Uyên bỗng dưng rút đao bổ về phía Chiêu Diễm Đế. Vô số người chết dưới đao của cậu, vô số kẻ chắn trước cậu để bảo vệ Chiêu Diễm Đế. Ánh mắt của Chiêu Diễm Đế chậm rãi chuyển từ điên cuồng thành hơi hoảng hốt, thậm chí còn nhuốm nỗi sợ. Hóa ra thằng bé này đã mạnh như vậy rồi. Lão lùi từng bước một về đằng sau. Đôi mắt đang nhìn Tiêu Trường Uyên ngập tràn sợ hãi. Sắc mặt Chiêu Diễm Đế dữ tợn, lão rồ dại thét lên: “Thiên Thu Tuyết! Mau giữ chặt nó lại cho trẫm! Thiên Thu Tuyết!” Thiên Thu Tuyết giáng xuống từ trên trời. Mấy trăm tử sĩ vây quanh Tiêu Trường Uyên, đám đông xông tới, những thanh đao lạnh bổ về phía Tiêu Trường Uyên. Máu chảy thành sông, xác người chồng chất. Cơn bão tuyết dữ dội bất ngờ trút xuống. “Đừng!” Vân Phiên Phiên khóc lóc xông vào đám người, muốn cứu Tiêu Trường Uyên ra, nhưng cô lại bị cuồng phong bão tuyết thổi xa hơn. Gió to không thổi được cánh bướm. Cô muốn biến thành bươm bướm! Để đi cứu chàng! Hai cánh tay trắng muốt nõn nà của Vân Phiên Phiên biến thành cánh bướm tung bay, người cô hóa thành thân bướm, mái tóc đen trở thành râu bướm… Cô thật sự đã biến thành một con bướm… Nhưng cuồng phong bão tuyết trước mặt lại đột nhiên biến mất. Mắt cô dại ra. Cánh bướm múa may giữa bầu trời xanh thẳm. Dòng lệ chưa khô cạn còn đọng trong mắt cô. Vân Phiên Phiên nhìn xuống bên dưới. Nơi này là huyện Thanh Thành mà cô quen thuộc. Vân Phiên Phiên ngước đầu lên. Đôi mắt ngơ ngác dần trở nên kiên định. Cô bướm Phiên đập cánh. Bay về nơi xa không chút do dự. Điểm đích của cô. Là Lạc kinh xa hơn hai ngàn dặm đường. Bởi vì ở nơi đó. Có đứa trẻ đáng thương nhất trên cõi đời này. Cũng là vị vua mà cô yêu nhất. Tác giả có lời muốn nói: Cô bướm Phiên xông lên đi! [HẾT CHƯƠNG 77].