Điện Kim Loan. Sau khi nghỉ buổi triều sớm gần một tháng, rốt cuộc hôm nay Tiêu Trường Uyên đã mở lòng từ bi lên triều. Đám quan lại cuối cùng cũng nhìn thấy thánh nhan, ai nấy mừng gớt nước mắt, thể hiện nhiệt tình hết mình trước mặt Tiêu Trường Uyên. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Trường Uyên đã nhổ sạch hết gốc rễ, đuổi cùng giết tận đảng phái của Duệ Vương trong triều đình, phần lớn đống quan lại còn lại này là mấy kẻ khéo đưa đẩy a dua nịnh hót. Ngoài mặt họ có vẻ báo cáo công việc, nhưng thực ra lại đang ca công tụng đức, ba hoa chích choè tâng bốc chiến công của Tiêu Trường Uyên. Đám thần tử còn lại nhao nhao phụ họa. Triều đình dần trở nên hơi ầm ĩ. Vị vua trẻ tuổi lạnh nhạt ngồi ngay ngắn trên ngai vàng điêu khắc hình rồng, đôi mắt giá băng lạnh lẽo, tư thái ngạo mạn, chốc chốc lại xoa xoa lông mày bằng tay, có vẻ nghe nhiều phát bực rồi. “Câm hết cho trẫm.” Giọng của đế vương lạnh băng âm trầm. Chúng văn võ bá quan đều tái mặt vì sợ, cúi gằm đầu nín thở tập trung, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa. Tuy họ rất muốn thăng quan phát tài, nhưng họ càng sợ chết hơn. Gã bạo quân này sáng nắng chiều mưa vui giận khó đoán, cực kỳ khó lấy lòng, làm không tốt là mất mạng như chơi. Đám đông không dám mạo hiểm nữa. Điện Kim Loan lặng ngắt như tờ, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Tiêu Trường Uyên ngước đôi mắt hung ác nham hiểm lên, nhìn xuống đám quần thần dưới điện, cất giọng giá buốt: “Nếu các ngươi còn không nói được chuyện quan trọng nào, trẫm sẽ hủy buổi triều lớn.” Văn võ bá quan sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đại Lý Tự Khanh cúi đầu tiến lên. (Đại lý tự (大理寺, Court of Judicial Review) là một trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.) “Bệ hạ, thần có việc xin tấu…” “Nói.” “Thần đã tra ra chứng cứ tri châu Vương Nghiêu Huy của Quỳ Châu ăn hối lộ trái pháp luật, bóc lột bá tánh. Mời bệ hạ xem ạ.” Thái giám nhận sổ sách từ Đại Lý Tự Khanh, đưa tới tay Tiêu Trường Uyên. Tiêu Trường Uyên lật qua, ngước đôi mắt giá băng lên, thong thả nhìn Đại Lý Tự Khanh. “Theo ý của khanh, nên trị tội tên nịnh thần này thế nào?” Đại Lý Tự Khanh cúi đầu nói: “Số tiền tham ô của Vương Nghiêu Huy đã đạt tới 200 nghìn lượng, vượt xa luật định, phải chịu liên lụy ba tộc, xử tử bằng hình phạt treo cổ, tổng cộng chín người. Con trai hắn là Vương Sách đã đền tội ở huyện Tư Sơn, vì vậy số người bị hành hình sẽ là 8 người.” Tiêu Trường Uyên độc địa ra lệnh: “Lập tức hành hình, treo đầu chúng lên tường thành để răn đe cảnh cáo.” “Vâng, thưa bệ hạ.” Sau khi tan triều, đám quan lại sôi nổi châu đầu ghé tai bảo nhau: “Sao tự dưng bệ hạ lại điều tra tri châu của Quỳ Châu nhỉ?” Nửa tháng trước, Tiêu Trường Uyên đột nhiên hạ lệnh kê biên tài sản của tri châu tại Quỳ Châu, tống hết gia quyến nhà ấy vào thiên lao. “Tôi nghe nói, đấy là vì thằng con Vương Sách của tri châu Quỳ Châu đắc tội với Hoàng Hậu ở huyện Tư Sơn…” “Hóa ra đúng là thế thật, bệ hạ coi trọng Hoàng Hậu như vậy, thảo nào bệ hạ lại nổi cơn.” “Đắc tội ai chứ đừng đắc tội Hoàng Hậu mà…” Trưa hôm nay, đội Cấm Vệ Quân lên tường thành, treo 8 cái đầu máu chảy đầm đìa trên cổng thành. Hình ảnh này vô cùng máu me, dân chúng quây đầy trước cổng thành để quan sát. “Họ phạm phải tội gì thế?” “Nghe nói là tham ô.” “Tham ô hơn 200 ngàn lượng đấy…” “Tôi có đứa cháu trai làm trong Đại Lý Tự, cháu tôi bảo đám người này đắc tội Hoàng Hậu nên mới bị xử tử đấy.” “Vậy rốt cuộc tri châu này tham ô thật hay tham ô giả thế?” “Ai mà biết được…” “Ôi, bệ hạ máu me tàn bạo thế này, thảo nào Hoàng Hậu của chúng ta lại muốn chạy trốn…” … Sau khi Tiêu Trường Uyên lên triều, Vân Phiên Phiên đợi trong tẩm điện thấy hơi chán, nên muốn đi dạo trong Ngự Hoa Viên. Lưu Thuận đi theo sau cô. Anh ta là tổng quản của phủ Nội Vụ. Trước khi lên triều, Tiêu Trường Uyên đã sai anh ta tới hầu hạ cạnh Vân Phiên Phiên. Bởi vì đám người hầu không dám ngẩng lên nhìn Vân Phiên Phiên, cho nên trong khoảng thời gian này, Vân Phiên Phiên chỉ nhớ được mặt Lưu Thuận. Cô hơi tò mò về anh thái giám này. Chủ yếu là tò mò về quan hệ giữa Lưu Thuận và Tiêu Trường Uyên. Trong lịch sử, tất cả bạo quân đều có một thái giám được sủng ái bên cạnh. Tuy rằng Lưu Thuận đi theo Tiêu Trường Uyên, nhưng Vân Phiên Phiên lại cảm thấy, hình như Tiêu Trường Uyên cũng không gần gũi với Lưu Thuận. Nói theo cách khác, ngoài cô ra, hình như Tiêu Trường Uyên chẳng gần gũi với bất kỳ ai. Vân Phiên Phiên ngồi trong đình thủy tạ, cầm chén trà sứ trắng lên, nhấp một ngụm trà, hỏi Lưu Thuận: “Lưu công công theo bệ hạ bao lâu rồi?” Lưu Thuận cung kính thưa: “Hồi nhỏ nô tài từng gặp bệ hạ vài lần, sau khi bệ hạ đăng cơ, nô tài luôn theo cạnh bệ hạ, đến nay đã được hai năm ạ.” Vân Phiên Phiên hơi ngạc nhiên. Không ngờ Lưu Thuận chỉ mới theo Tiêu Trường Uyên hai năm. Vân Phiên Phiên rất muốn biết chuyện hồi nhỏ của Tiêu Trường Uyên: “Hai người quen nhau thế nào?” Lưu Thuận nói nhỏ: “Hồi bé bệ hạ sống vô cùng thê thảm, lúc ấy ngài bị tiên hoàng nhốt trong chuồng cọp, ăn không đủ no, áo rách quần manh. Nô tài thấy bệ hạ đáng thương, nên nhân lúc đêm xuống có lén mang bánh bao chay tới cho bệ hạ vài lần. Về sau thầy của nô tài biết chuyện này, nên phạt nô tài tới cục Giặt Giũ. Sau đận ấy, nô tài không còn gặp lại bệ hạ nữa. Mãi tới lúc bệ hạ lên ngôi vua rồi, thỉnh thoảng ngài có thấy nô tài vẩy nước quét nhà. Hình như ngài còn nhớ nô tài, nên ngài đã thăng chức cho nô tài từ một thái giám chuyên lau dọn lên làm tổng quản của phủ Nội Vụ…” Vân Phiên Phiên nghe Lưu Thuận kể vậy, lòng hơi mênh mang. Cô biết thời thơ ấu của Tiêu Trường Uyên rất thảm thương, nhưng cô không ngờ Tiêu Trường Uyên còn thê thảm tới độ không được ăn no, áo quần rách nát. Lưu Thuận cúi đầu nói tiếp: “Ai cũng bảo bệ hạ tàn bạo khát máu, nhưng nô tài lại cảm thấy bệ hạ không ác độc như lời họ nói. Ai ác với ngài, ngài sẽ trả đũa gấp mười lần. Nhưng ai tốt với ngài dù chỉ chút ít, ngài ấy sẽ trả ơn gấp trăm lần. Nếu không nhờ bệ hạ, kiếp này nô tài vẫn chỉ là một thái giám chuyên quét tước dọn dẹp.” Thật ra ngày xưa Lưu Thuận đưa bánh bao chay cho Tiêu Trường Uyên không phải xuất phát từ lòng tốt. Kỳ thực anh ta cũng có lòng riêng. Thuở ấy Tiêu Trường Uyên bị nhốt trong lồng giam. Anh ta đã đánh cuộc vào tương lai của Tiêu Trường Uyên. Anh ta muốn đổi mấy chiếc bánh bao hấp ấy lấy tương lai xán lạn. Sự thật chứng minh, Lưu Thuận đã không lựa chọn sai. Tựa như lúc này, anh ta nói câu này với Vân Phiên Phiên, ngoài mặt là nói tốt về Tiêu Trường Uyên, thật ra anh ta đang ngầm tỏ lòng trung thành với cô. Chỉ khi có được sự tin yêu của đức vua và hoàng hậu. Thì vị trí của anh ta mới vững chắc được. Vân Phiên Phiên đột nhiên hiểu ra, tại sao sau khi biết sự thật rồi, Tiêu Trường Uyên lại chưa từng hận cô. Bởi vì kiếp này chàng đã chịu quá nhiều đắng cay. Chỉ mình cô cho chàng sự ngọt ngào. Dòng lệ dâng lên trong mắt Vân Phiên Phiên. Cô ngẩng đầu nhìn Lưu Thuận, hỏi: “Anh có biết chuyện về 12 công thần là thế nào không?” “Vì sao Phiên Phiên không hỏi thẳng trẫm?” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Tiêu Trường Uyên vang lên. Vân Phiên Phiên quay đầu lại, phát hiện người hầu quỳ kín bên ngoài đình thủy tạ. Tiêu Trường Uyên nhấc chân bước về phía cô, gương mặt điển trai lạnh lùng như ngọc có vẻ không được vui mấy. “Sao nàng không chờ trẫm trong tẩm cung?” Vân Phiên Phiên đáp: “Ở một mình nhàm chán lắm.” “Vậy về sau trẫm không lên triều nữa.” Vân Phiên Phiên: “…” Chàng làm bạo quân búa xua quá đấy. Tiêu Trường Uyên cho những kẻ xung quanh lui hết. Lưu Thuận cung kính lui xuống, đám người hầu bỏ đi hết, trong đình thủy tạ chỉ còn hai người họ. Vân Phiên Phiên kéo chàng ngồi xuống chiếc bàn bằng bạch ngọc, rót cho chàng một chén trà. Tiêu Trường Uyên cầm chén lên nhấp mấy ngụm trà. Chàng ngước hàng mi đen dày, nhìn Vân Phiên Phiên. “Phiên Phiên có hứng thú với chuyện về mười hai công thần à?” Vân Phiên Phiên nói: “Trong lịch sử, vì chém giết mười hai công thần, nên chàng mới bị bêu danh thành bạo quân đấy.” Tiêu Trường Uyên cười khẩy: “Trẫm vốn đã là bạo quân vang danh thiên hạ, nào cần dùng 12 con kiến ấy để bêu tiếng nhơ?” Vân Phiên Phiên: “…” Sao giọng điệu của chàng kiêu căng thế? Chàng làm bạo quân mà còn tự hào gớm nhỉ? “Tại sao phu quân lại giết họ?” “Bởi vì chúng tạo phản.” Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn: “Họ tạo phản thật sao?” Trong nguyên tác, dân chúng từng oán thán dậy đất, bàn luận mãi về chuyện này. Mười hai công thần dính phải án mưu phản, bị Tiêu Trường Uyên treo cổ bằng sạch, vứt đầu lên tường thành. Ai nấy đều kháo nhau chàng được cá quên nơm, mười hai công thần công cao hơn chủ nên Tiêu Trường Uyên mới kiêng kị, diệt trừ họ. Lúc đọc tới đoạn này, Vân Phiên Phiên đã cảm thấy kỳ quái. Mấy ông công thần này dù công cao hơn chủ, thì cũng chẳng cao được bằng người thống nhất năm nước là Tiêu Trường Uyên… Tiêu Trường Uyên thấy vẻ chần chờ trong mắt Vân Phiên Phiên thì nói không chút do dự: “Lúc trước gia tộc họ Hứa không mưu phản, dân chúng lại nói họ Hứa mưu phản. Bây giờ mười hai công thần mưu phản thật, nhưng chẳng ai tin cả. Phiên Phiên cũng không tin sao?” “Thiếp tin.” Vân Phiên Phiên nghiêm túc nhìn Tiêu Trường Uyên. Vẻ mặt Tiêu Trường Uyên hơi sững sờ. Vân Phiên Phiên nói: “Dù phu quân có nói gì, thiếp đều tin phu quân, mãi mãi chỉ tin tưởng phu quân.” Dường như ngay từ ban đầu Tiêu Trường Uyên đã lên kế hoạch trở thành một kẻ cô đơn. Chàng không thân cận với Lưu Thuận, cũng không gần gũi bất cứ ai. Chàng cô đơn lẻ bóng, không có bạn làm thơ uống rượu, là vị vua cô độc lạnh nhạt nhất cõi đời này. Cô không muốn để Tiêu Trường Uyên cô đơn một mình. Cô muốn đứng bên chàng mãi mãi. Sóng vai với chàng. Vĩnh viễn bảo vệ chàng. Như bảo vệ chính mình. . Màn đêm buông xuống, màn hoan ái kết thúc. Vân Phiên Phiên rúc vào lòng Tiêu Trường Uyên. Chờ chàng chậm rãi chìm vào giấc ngủ, đến khi chắc chắn chàng đã yên hẳn, Vân Phiên Phiên mới dám lặng lẽ gọi hệ thống trong đầu mình. 【 Ding! Ký chủ muốn giao nộp nhiệm vụ à? 】 [ Tôi muốn biết tốc độ thời gian trong tiểu thuyết và ngoài thực tế chênh nhau bao xa…] 【 Mỗi một năm trong thế giới tiểu thuyết tương ứng với một phút trong thế giới thực. Thân xác của ký chủ đang ngủ say, giao nộp nhiệm vụ xong, cô có thể quay lại thân thể. 】 [ Nếu tôi không nộp nhiệm vụ nữa thì sao? ] 【 Ký chủ muốn ở lại thế giới này ư? 】 [ Đúng. ] 【 Ký chủ phải nghĩ kỹ, tình đầu khó quên không thể mãi mãi là tình đầu khó quên được. Thời gian trôi dần, tình đầu khó quên rất có thể sẽ trở thành cơm tẻ nhạt nhẽo. Dù tình yêu đậm sâu thế nào cũng chẳng thể chống nổi sự bào mòn của thời gian. Ký chủ ở lại thế giới này không phải là một lựa chọn sáng suốt đâu…】 [ Nhưng tôi muốn ở lại thế giới này. ] Hệ thống im lặng một lát, rồi mới chậm rãi nói. 【 Vốn dĩ tôi không thể kể cho ký chủ nghe thông tin về những người làm nhiệm vụ khác, nhưng người thực hiện nhiệm vụ trước đó có liên hệ rất sâu xa với ký chủ. Chị ta chính là Hứa thị, mẹ của Tiêu Trường Uyên. 】 Vân Phiên Phiên ngơ ngẩn. Hứa thị còn là dân xuyên không cơ à? 【 Hứa thị đã ràng buộc với hệ thống Tình đầu khó quên của bạo quân, tới thế giới này, chinh phục Chiêu Diễm Đế. Nhưng chị ta rất xui xẻo, chị ta chưa từng đọc quyển sách này, nên không biết tương lai sẽ ra sao. Sau này chị ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại đem lòng yêu Chiêu Diễm Đế. Vì Chiêu Diễm Đế, chị ta lựa chọn ở lại thế giới này, còn sinh hai hoàng tử cho ông ta. Kết quả rõ ràng, tình đầu khó quên dần biến thành cơm hẩm, Chiêu Diễm Đế tự tay giết chị ta, còn tru di cả gia tộc họ Hứa. Nếu lúc ấy Hứa thị trở về hiện đại luôn sau khi làm xong nhiệm vụ, gia tộc họ Hứa có lẽ đã không bị tiêu diệt, Tiêu Trường Uyên cũng không có vận mệnh thê thảm như vậy. Ký chủ không nên để tình yêu hiện giờ mê hoặc bản thân. Dòng máu tàn bạo của Chiêu Diễm Đế đang chảy trong huyết quản Tiêu Trường Uyên. Rất có thể chàng ta sẽ trở thành Chiêu Diễm Đế tiếp theo. 】 [ Chàng ấy sẽ không bao giờ trở thành Chiêu Diễm Đế đâu. ] Vân Phiên Phiên phản bác hệ thống ngay mà không cần nghĩ ngợi gì nhiều. [ Chính vì thân thế của chàng thê thảm, số phận chàng bạc bẽo, nên chàng sẽ không trở thành Chiêu Diễm Đế tiếp theo. Chàng ấy đã chịu quá nhiều đắng cay, tôi muốn trở thành điều ngọt ngào duy nhất trong đời chàng. ] [HẾT CHƯƠNG 73].