Nhận ra cô đang ngẩn ngơ. Tiêu Trường Uyên trầm giọng gọi cô. “Nương tử?” Vân Phiên Phiên hoàn hồn. Cô ngước hàng mi, nhìn Tiêu Trường Uyên. Vân Phiên Phiên ngơ ngác gật gật đầu. “Phu quân diễn giống lắm.” Tiêu Trường Uyên thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô. Mắt chàng tối đi, trái cổ chuyển động lên xuống. Chàng rủ hàng mi đen dày, cặp mắt đen láy sâu thẳm u ám nhìn đôi môi đỏ của Vân Phiên Phiên chằm chằm. “Vậy nương tử có nên khen thưởng cho ta không?” Giọng người đàn ông trầm khàn. Mang theo chút nguy hiểm. Khuôn mặt nhỏ của Vân Phiên Phiên đỏ lên. Sau khi nhớ lại tất cả, Tiêu Trường Uyên chẳng bao giờ cho cô chủ động hôn chàng nữa. Hình như chàng rất kháng cự nụ hôn của cô. Lần nào cô cũng chỉ có thể đợi chàng chủ động hôn mình, còn cô không có quyền hôn chàng. Nhưng bây giờ đột nhiên bị Tiêu Trường Uyên nài phần thưởng, tim Vân Phiên Phiên lại bỗng rộn ràng hơn. Tiêu Trường Uyên duỗi tay, kéo cô vào lòng chàng. Cặp mắt đen tối nguy hiểm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của cô. “Nương tử, ta muốn được thưởng.” Giọng chàng có vẻ hơi bứt rứt. Trái tim Vân Phiên Phiên rung động, cô đành phải ngước khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, vươn cánh tay mảnh khảnh mịn màng víu cổ Tiêu Trường Uyên. Cô ngẩng đầu, rụt rè hôn lên đôi môi mỏng của chàng. Cô hôn chưa được bao lâu, người đàn ông đã đưa tay giữ đầu cô, hôn sâu thêm. Ngón tay thon trắng nõn nà của cô nắm chặt vạt áo trước ngực chàng. Vân Phiên Phiên cảm thấy nụ hôn lần này dường như mạnh bạo triền miên hơn những lần trước. Đầu óc cô trống rỗng. Không biết bao lâu sau, hai người hổn hển tách nhau ra. Hai má Vân Phiên Phiên nóng rẫy, khuôn mặt nhỏ đỏ lựng, ánh mắt trở nên hơi ướt át. Cô nép trong vòm ngực rộng lớn ấm áp của Tiêu Trường Uyên, làm dịu lại nhịp thở gấp gáp của mình. Đầu đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Cô ngước hàng mi lên. Nhìn tai Tiêu Trường Uyên. Đèn cung đình lờ mờ, tỏa ánh dìu dịu. Khuôn mặt đẹp đẽ lạnh lùng của vị vua phủ một lớp hồng quen thuộc. Vành tai trắng nõn tinh xảo kia giờ đỏ như có thể ứa máu. Vân Phiên Phiên ngẩn người. Cô đột nhiên nghĩ ra, dạo này bạo quân Uyên không cho cô hôn chàng, có phải là vì chàng ngại ngùng không nhỉ? Mỗi lần cô thưởng cho chàng Uyên mất trí nhớ, khuôn mặt điển trai của chàng Uyên mất trí nhớ lại không kìm được mà đỏ ửng lên. Bạo quân Uyên kiêu ngạo như thế, cuồng vọng như thế. Chàng cực kỳ ngạo mạn, vô cùng thích khống chế mọi thứ, có phải chàng không ưa cảm giác mất kiểm soát này, không thích thể hiện là mình ngượng ngùng trước mặt cô chăng? Chàng cho rằng cảm xúc thẹn thùng này sẽ làm mình mất mặt, nên mới tỏ vẻ cứng rắn ra lệnh cho cô không được hôn chàng đúng không? Vân Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy có lẽ trước kia mình đã hiểu lầm bạo quân Uyên. Hóa ra không phải đầu bạo quân Uyên bị chập mạch. Mà là phản ứng của cô chậm tiêu quá. Vân Phiên Phiên nhớ ra chuyện chính, đứng dậy, nhìn Tiêu Trường Uyên: “Phu quân, cảnh cuối cùng trong trí nhớ của chàng là gì?” Tiêu Trường Uyên nói dối mà mặt không đổi sắc: “Nương tử đuổi ta sang phòng kế bên ngủ, không thưởng cho ta, cũng không cho ta phạt nàng. Ta đi ngủ, tỉnh dậy thì phát hiện mình ở đây.” Vân Phiên Phiên sửng sốt, hóa ra ký ức của Tiêu Trường Uyên vẫn dừng lại ở khoảng thời gian họ chiến tranh lạnh với nhau trong làng họ Giang. Tiêu Trường Uyên ôm vòng eo mảnh khảnh yểu điệu của Vân Phiên Phiên, mắt chàng sâu thẳm, cất giọng điệu ấm ức: “Nương tử, hôm nay chúng ta có phải ngủ khác phòng nữa không?” Nếu là hôm qua, có chết Tiêu Trường Uyên cũng không thể nói mấy câu mềm yếu thế này trước mặt Vân Phiên Phiên. Nhưng ban nãy Tiêu Trường Uyên vừa trải qua cảnh tượng khiến chàng tuyệt vọng nhất trong cuộc đời mình. Vân Phiên Phiên còn dám tự vẫn ngay trước mặt chàng. Tuy rằng cuối cùng Vân Phiên Phiên không chết thành công, nhưng chuyện ấy vẫn để lại một bóng ma tâm lý lớn cho Tiêu Trường Uyên. Để Vân Phiên Phiên không rời xa chàng, chàng có thể vứt bỏ sự ngạo nghễ của mình, từ bỏ tôn nghiêm của mình, bỏ hết tất cả mọi thứ thuộc về mình. Chàng chỉ muốn giữ nàng lại bên mình thôi. Lúc nãy Tiêu Trường Uyên đã được hưởng trái ngọt từ sự yếu thế. Yếu thế có thể khiến Phiên Phiên của chàng thôi khóc thút thít. Yếu thế có thể giúp chàng đạt được phần thưởng của chàng. Tiêu Trường Uyên không hề kháng cự cảm xúc yếu đuối này. Thậm chí chàng còn thấy hơi thích thú. Bởi vì yếu thế chính là kiểm soát. Chàng đang kiểm soát Vân Phiên Phiên bằng một phương thức thần không biết quỷ không hay. Vân Phiên Phiên nghe ra sự ấm ức trong giọng Tiêu Trường Uyên. Nhớ tới chuyện cũ, lòng cô lập tức hơi áy náy. Cô ôm chặt eo Tiêu Trường Uyên, vùi gương mặt hồng hào vào ngực chàng, nói lí nhí: “Về sau thiếp không bao giờ ngủ khác phòng với phu quân nữa, phu quân tha thứ cho thiếp nhé?” Cặp mắt đen của Tiêu Trường Uyên tối hẳn đi. Đôi môi mỏng nhạt màu nhếch lên thật khẽ. “Được, ta tha thứ cho nương tử.” Chỉ cần chàng yếu thế. Chàng có thể có được tất cả những gì mình muốn. Chàng có thể khiến Vân Phiên Phiên nằm trong vòng tay mình mãi mãi. “Nương tử không được vứt bỏ ta.” Vân Phiên Phiên gật đầu: “Thiếp vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ phu quân.” “Nương tử không được rời xa ta.” Vân Phiên Phiên thuận theo chàng: “Thiếp sẽ không bao giờ rời xa phu quân.” “Nương tử phải ở bên ta mãi mãi.” Vân Phiên Phiên nghe lời nói: “Thiếp sẽ ở bên phu quân mãi mãi.” Tiêu Trường Uyên hài lòng híp cặp mắt phượng u tối lại. Đôi tay chàng siết chặt lấy thân thể Vân Phiên Phiên. Hóa ra yếu thế còn hữu dụng hơn cả mệnh lệnh. Tiêu Trường Uyên quyết định yếu đuối trước Vân Phiên Phiên cả đời. Đêm đã khuya rồi, Vân Phiên Phiên dắt Tiêu Trường Uyên đi tham quan gian tẩm cung này. Cô nói cho chàng biết những chuyện cần làm mỗi ngày. Tấu chương chất đống trên ngự án, Tiêu Trường Uyên vờ vịt lật qua loa, Vân Phiên Phiên đứng cạnh giới thiệu. Dặn hết chuyện chính, Vân Phiên Phiên ôm bộ đồ ngủ sạch sẽ đi ra bồn tắm đằng sau bình phong bằng gỗ tử đàn khảm ngọc chạm khắc hoa văn rồng mây để rửa mặt tắm gội. Tiêu Trường Uyên phải dùng hết khả năng tự chủ của mình thì mới kiềm chế được khao khát muốn ôm Vân Phiên Phiên tắm chung. Chàng biết, mình của thời mất trí nhớ còn chưa làm những chuyện thân mật kia với Vân Phiên Phiên, nên bây giờ chàng phải nhẫn nhịn. Chờ Vân Phiên Phiên quen với sự tồn tại của chàng rồi, chàng mới có thể làm những hành động thân mật ấy với Vân Phiên Phiên, hoàn toàn chiếm trọn nàng làm của riêng. Vân Phiên Phiên ngâm mình trong bồn tắm bằng bạch ngọc, để mặc dòng nước suối ấm áp bao trọn lấy thân thể. Hơi ẩm mờ mịt làm đôi gò má nõn nà của Vân Phiên Phiên đỏ ửng. Cô lơ đãng khảy cánh hoa lên cánh tay nõn nà trắng muốt của mình. Đây là lần đầu tiên cô tắm gội riêng. Ngày trước, lần nào Tiêu Trường Uyên cũng bế cô vào như bế búp bê vải, sau đấy rửa ráy sạch sẽ người ngợm cho cô. Lúc trước cô luôn cảm thấy mất tự do, nhưng giờ được tự do rồi, lòng cô lại trống trải. Cô cảm thấy phía sau mình nên là một vòm ngực rắn chắc rộng lớn, chứ không phải bể tắm ngọc bích cứng rắn lạnh băng. Vân Phiên Phiên lắc lắc đầu, xua suy nghĩ đen tối ấy đi. Tắm gội xong, Vân Phiên Phiên thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, bảo Tiêu Trường Uyên đi tắm. Nước nóng trong bể tắm bằng bạch ngọc là dòng chảy được dẫn vào từ đầu rồng trên bể tắm, rồi chảy ra theo lỗ thông dưới bể, có thể đảm bảo nước trong suối nóng luôn sạch sẽ bất cứ lúc nào. Tiêu Trường Uyên nhanh chóng tắm gội xong, thay bộ đồ ngủ thùng thình thoải mái, đi về phía long sàng. Chàng ôm thân thể yểu điệu của Vân Phiên Phiên vào lòng mình. Mùi hương thanh mát sau khi tắm gội tỏa ra từ người cô. Tiêu Trường Uyên vốn định nhịn hết đêm nay, nhưng ngửi thấy mùi hương thơm ngọt này, chàng lại không cầm lòng được mà cúi đầu, ngậm lấy đôi môi đỏ của cô. Vân Phiên Phiên hơi mơ màng trong nụ hôn của chàng. Cô như ngã vào mây mù. Nhưng Tiêu Trường Uyên lại cởi quần áo của cô ra. Vân Phiên Phiên sợ tới nỗi lập tức tỉnh táo lại ngay. Đôi mắt ướt át mê ly hơi khiếp sợ. “Phu quân, chàng đang làm gì đấy?” Chàng Uyên mất trí nhớ nhà cô trong trắng ngây thơ lắm. Chuyện thân mật nhất chàng và cô làm với nhau chỉ là hôn môi thôi. Chàng không thể nào biết cởi quần áo của cô được. Đồng tử của Tiêu Trường Uyên hơi co lại. Thân thể bỗng dưng cứng đờ. Chàng nhanh chóng nhận ra mình đã làm một chuyện không phù hợp với thân phận của mình. Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng Tiêu Trường Uyên. Chàng lòi đuôi rồi! Dù trong lòng Tiêu Trường Uyên đang loạn cào cào xoắn quẩy sấp ngửa. Nhưng ngoài mặt chàng vẫn bình tĩnh. Vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng tuyệt trần như núi băng. Chàng chớp chớp mi, tỏ vẻ ngây thơ ngơ ngác. “Nương tử, tại sao ta lại cởi quần áo của nàng?” Chút nghi hoặc mơ hồ xẹt qua đôi mắt đen âm u lạnh lẽo kia. “Chẳng lẽ dạo này đã xảy ra chuyện gì khác ư?” Vân Phiên Phiên khép chặt áo ngủ lại, cau hàng mày đẹp, cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Trường Uyên. Đèn cung leo lắt, trướng rủ màn che. Ánh mắt của vị vua trẻ tuổi anh tuấn tỏ vẻ do dự, đôi môi mỏng hơi mím, vẻ mặt vô tội. Trông chàng không giống như đang nói dối. Huống chi, chàng không cần phải nói dối làm gì. Vân Phiên Phiên đành phải thôi nghi ngờ, nói bâng quơ: “Không có chuyện gì đâu, phu quân nóng quá nên cởi nhầm quần áo thôi…” Tiêu Trường Uyên như trút được gánh nặng, nói với ánh mắt u ám: “Hóa ra là thế.” Kết quả là, hai kẻ lừa đảo dối trá ôm nhau, ai nấy đều có điều giấu giếm trong lòng, má ấp môi kề đi ngủ. Vân Phiên Phiên nhanh chóng thiếp đi. Nửa đêm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng nước quen thuộc. Vân Phiên Phiên ngái ngủ thức giấc, phát hiện cạnh mình trống trơn. Tiêu Trường Uyên không ngủ chung với cô. Cô thấy hơi lạ, bèn nâng ngón tay mảnh khảnh mềm mại lên, nhấc tấm rèm che buông kế long sàng. Đèn cung đình tỏa sáng dìu dịu, tiếng nước có vẻ to hơn, loáng thoáng vọng lại từ đằng sau bức bình phong. Vân Phiên Phiên chớp chớp mi. Một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu cô, vì thế Vân Phiên Phiên đứng dậy xuống giường, đi về chỗ tiếng nước. Bây giờ đang là giữa Hè, người hầu sẽ chuẩn bị băng đá giải nhiệt trong cung, bình thường số băng đá này đều được bỏ trong đồ đựng đá. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220315/moi-tinh-dau-kho-quen-cua-bao-quan-mat-tri-nho-69-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=2531680757 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> (Đồ đựng đá thời cổ đại) Vân Phiên Phiên phát hiện ba âu đựng đá trong góc đều bị mở ra, băng đá trong ấy đã biến mất sạch trơn. Vòng qua bình phong bằng gỗ tử đàn khảm ngọc chạm khắc hoa văn rồng mây, Vân Phiên Phiên nhìn thấy Tiêu Trường Uyên ngồi trong bồn tắm, không manh áo che thân. Rất nhiều tảng băng có thể tích khổng lồ trôi nổi trên suối nước nóng. Những tảng băng này dập dềnh như lục bình, làm dòng suối nóng hơi sương mịt mù lạnh như đầm băng. Làn da tái nhợt của Tiêu Trường Uyên hơi chuyển sang màu xanh vì ngâm cạnh những tảng băng ấy. Tim Vân Phiên Phiên thót lại, cô lập tức đưa tay kéo Tiêu Trường Uyên, tính kéo chàng ra khỏi hồ. “Phu quân, đừng ngâm nước lạnh nữa, mau đứng lên đi.” Bàn tay nhỏ của Vân Phiên Phiên sờ vào cánh tay Tiêu Trường Uyên. Chỉ thấy tay chàng lạnh toát. Lòng cô hoảng loạn. Cô không biết chàng đã ngâm ở đây bao lâu. Tiêu Trường Uyên đứng dậy, làm nước bắn ra ào ào. Mắt Vân Phiên Phiên liếc tới chỗ nào đó, khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ ửng. Cô vội vàng xoay người, đưa bộ đồ ngủ vắt trên giá gỗ cho Tiêu Trường Uyên. Tiêu Trường Uyên duỗi tay nhận áo ngủ từ Vân Phiên Phiên, mặc lên người mình. Gương mặt Vân Phiên Phiên nóng rẫy như phải bỏng, cô rời khỏi bể tắm như bỏ chạy, trốn vào trong long sàng. Chẳng bao lâu sau, tấm rèm màu vàng kim đã bị ai kia nhấc lên từ bên ngoài. Tiêu Trường Uyên mặc áo ngủ đi vào, ôm thân thể đỏ ửng của Vân Phiên Phiên vào lòng, giọng chàng khàn khàn và ấm ức. “Nương tử, vì sao thân thể ta còn nóng hơn trước kia? Có cách gì để giải nhiệt không?” Vân Phiên Phiên ngẩng đầu, nhìn mặt Tiêu Trường Uyên. Cô ngắm cặp mắt phượng đen tuyền kia. Đôi mắt chàng đen láy, chan chứa sự tin tưởng và không muốn xa rời cô. Chàng trong sáng, thuần khiết, ngây thơ nhường này, lại khiến cô hơi ngại nếu phải nhuốm chàm tờ giấy trắng tinh ấy. Vân Phiên Phiên đỏ mặt lên, nói: “Không, không có…” Tiêu Trường Uyên nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú đen thùi lùi đi. Cô gái này quả là tàn nhẫn lắm. Lại còn nhẫn tâm để chàng chịu lửa nóng đốt thân một mình. Thật sự quá độc ác! Tác giả có lời muốn nói: Bạo quân diễn quá lố. Phiên Phiên ngại không dám mần ảnh á. [HẾT CHƯƠNG 69].