Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 23 : Tương phản rõ rệt

Edit: Sa Sáng hôm sau, ngôi nhà trước mặt đã bắt đầu có động tĩnh. Trong giây phút nhìn thấy ô cửa sổ ở tầng dưới sáng đèn, Thẩm Gia Thụy như sống lại, vì ô cửa sổ mà anh đã nhìn cả đêm vẫn không có động tĩnh. Thẩm Gia Thụy búng tàn thuốc rồi ném đầu lọc vào gạt tàn, từ lúc mua chiếc xe này, hầu như cái gạt tàn chưa bao giờ có tác dụng, nhưng hôm nay lại chất đầy đầu lọc thuốc lá. Từ hôm qua tới giờ anh đã làm gì vậy? Thẩm Gia Thụy đậy mạnh nắp gạt tàn thuốc làm vang lên tiếng động khá to, âm thanh đó tựa như đánh thức anh. Chia tay bao nhiêu năm, từ lâu họ đã không còn quan hệ gì nữa, việc gì phải để ý? Cô có bạn trai hay không, giữ đúng lời thề không yêu nghệ sĩ hay tự vả miệng mình thì liên quan gì tới anh? Thẩm Gia Thụy bỗng thấy bản thân quá rỗi hơi, anh đã bắt đầu cuộc sống mới từ lâu, quá khứ như mây tản khói tan, trên thực tế, cuộc sống không có cô còn phong phú hơn anh tưởng tượng. Advertisement / Quảng cáo Chính cô mới là người tùy tiện xông vào cuộc sống đang lúc vui vẻ nhất của anh, tựa như cô cố ý tình cờ gặp đồng đội của anh để anh nghe được những chuyện về cô, rồi cuối cùng lại quang minh chính đại đứng trước mặt anh. Anh thừa nhận mình không phóng khoáng như đã nghĩ, khi người yêu thời non trẻ đứng trước mặt, anh không thể thờ ơ. Sao có thể thờ ơ cho được? Khi đó anh yêu thật lòng, trái tim có thể một lần lỡ nhịp vì cô ắt sẽ có lần thứ hai. Kể từ ngày gặp lại nhau, anh không thể khống chế nổi tình cảm của mình mà luôn muốn trải qua những sự kiện trong đời cùng cô. Biết đâu hiện tại cô đã đổi ý. Hồi đó cô là học sinh còn anh đã trở thành ca sĩ, cô cảm thấy có khoảng cách, không dám tiếp bước cùng anh là điều dễ hiểu, bây giờ chính cô cũng đã bước vào giới giải trí, như vậy khoảng cách giữa hai người đã được xóa nhòa. Biết đâu cô cũng từng hối hận. Sau khi chia tay anh, cô vẫn nhớ anh, chẳng qua cô kiêu ngạo nên không muốn hạ mình. Nếu vận mệnh đã an bài để họ gặp nhau thêm một lần nữa, tại sao anh lại không cho bản thân một cơ hội? Bây giờ anh đã trưởng thành, sẽ không phạm phải sai lầm vì sĩ diện mà không chịu hạ mình như thời trẻ. Vì thế, nghe theo tiếng gào thét trong từng giọt máu, anh đã tiếp nhận lời mời của đài Bắc Kinh, lần đầu tiên chủ động yêu cầu tham gia chương trình giải trí, thậm chí còn nôn nóng đến mức bay ngay tới Bắc Kinh, vừa xuống máy bay là lập tức chạy tới nhà cô, đợi cô từ khi trời vừa sẩm tối cho đến lúc kim đồng hồ nhích sang ngày mới, cuối cùng lại chứng kiến cảnh cô đưa người đàn ông khác về nhà… Đúng vậy, cô đã đổi ý, bây giờ cô có thể tiếp nhận nam nghệ sĩ, nhưng sự thay đổi ấy chẳng phải vì anh như anh mộng tưởng. Thẩm Gia Thụy cười lạnh lùng, anh không phải kẻ khác, anh là anh, thực sự không ngờ bản thân lại phạm phải một lỗi lầm tới hai lần. Sẽ không có thêm lần nào nữa. Thẩm Gia Thụy ghì chặt vô lăng, chỉ muốn dứt khoát rời khỏi chỗ này, rời xa mãi mãi nơi đã chứng kiến sự buồn cười của anh. Song, bàn tay đặt trên chìa khóa xe lại chẳng chịu cử động. *** Trong biệt thự, đúng như Ngôn Sơ Âm dự đoán, sau một giấc ngủ say, tiểu thịt tươi dậy sớm, mang đôi dép lê được đặt dưới giường, quan sát căn phòng xa lạ với vẻ ngạc nhiên. Ở đây không phải là nhà anh, nhìn cách bày bố không giống khách sạn, vậy là cũng không phải do Thường ca sai người tới đón anh. Trong bữa tiệc sinh nhật hôm qua, những người có quan hệ thân thiết với anh chỉ có đám Lâm ca, anh thường xuyên ở nhờ nhà Triệu Tử Phi nên biết đây không phải là nhà cậu ấy, vậy thì những người có thể đưa anh về nhà chỉ còn lại ba người là Lâm ca, Tống ca và… cô. Mặc dù xác suất chỉ có một phần ba nhưng cũng đáng để mong đợi, đúng không? Mắt Trương Nhiên sáng rỡ, chầm chậm đi ra khỏi phòng, sau đó nghe thấy tiếng động từ trong bếp. Mới hơn bảy giờ sáng, bình thường dì Lâm sẽ không nấu đồ ăn sáng khi còn sớm thế này bởi vì ít nhất chín giờ, Ngôn Sơ Âm mới dậy. Có điều tối qua Ngôn Sơ Âm nói chàng trai trẻ ngủ nhờ sẽ dậy sớm, tuy Âm Âm chưa dậy nhưng vẫn phải tiếp đãi khách đàng hoàng. Dì Lâm rất chu đáo, dù không biết chàng trai trẻ thích ăn gì nhưng tối qua cậu ấy say khướt, bữa sáng nên ăn cháo để dạ dày dễ chịu, sợ anh không no, dì còn hấp bánh bao, xào thêm đĩa thức ăn, mải loay hoay trong bếp, đến khi quay đầu lại thì nhìn thấy chàng trai cao ráo đang đứng ở cửa. “Ui cha, cháu dậy rồi đó hả?” Dì Lâm tắt bếp, nói với Trương Nhiên, “Nửa đêm gà gáy mới về tới nhà, Âm Âm vừa ngủ thôi, chắc phải còn lâu mới dậy, để dì đi gọi nó…” Advertisement / Quảng cáo Hiếm khi Âm Âm đưa trai đẹp về nhà, dì Lâm sợ người ta hiểu lầm cô biếng nhác, không nhiệt tình tiếp đãi khách nên mới giải thích. Mắt Trương Nhiên sáng lên, không ngờ mình ngủ ở nhà cô thật. Trương Nhiên rất muốn gặp cô, sáng nay tới công ty, chiều phải bay về Hoành Điếm, sau kỳ nghỉ hai ngày đợt này thì e rằng anh sẽ không được nghỉ thêm nữa cho đến khi phim đóng máy, nhưng nghe dì Lâm nói Ngôn Sơ Âm chỉ vừa mới chợp mắt, anh không nỡ đánh thức cô, vì vậy đành buồn bã bỏ qua cơ hội gặp mặt mà ngăn dì Lâm đang chuẩn bị lên lầu lại: “Dì ơi, để… Âm Âm ngủ đi ạ, tối qua cháu làm phiền mọi người quá.” Anh không biết dì Lâm là người giúp việc hay là mẹ của Ngôn Sơ Âm, nhưng dù là ai, anh vẫn nên lễ phép. “Phiền hà gì đâu, tối qua cháu vừa vào nhà là ngủ ngay, không gây phiền phức gì hết.” Thấy anh lễ phép, dì Lâm càng vui vẻ, “Dì đã chuẩn bị sẵn bàn chải với khăn sạch trong phòng tắm rồi đó.” Trương Nhiên gật đầu, rất muốn hỏi dì Lâm là có phải một mình Ngôn Sơ Âm đưa anh về nhà hay không nhưng cuối cùng vẫn không hỏi mà đi vào phòng tắm. Dì Lâm bưng bánh bao nóng hổi ra bàn, thấy Trương Nhiên rửa mặt xong thì cười: “Cháo vẫn đang nấu, khoảng mười phút nữa là ăn được rồi. Tối qua Âm Âm nói nếu cháu bận việc thì cứ lấy xe con bé, chìa khóa để trên bàn đó, hôm nay nó không đi đâu cả. Ăn sáng chẳng mất nhiều thời gian, không ảnh hưởng công việc đâu, cháu chờ thêm một lát nhé.” Trương Nhiên đang định gọi điện cho công ty, nghe dì Lâm nói thế thì lập tức để điện thoại xuống, lễ phép đáp: “Dạ, làm phiền dì quá.” Vừa đẹp trai vừa lễ phép, dì Lâm càng nhìn càng thấy thích, cười tít mắt đi vào bếp tiếp tục nấu nướng. Trương Nhiên ăn sáng xong đã gần tám giờ, anh phải về nhà tắm rửa rồi đến công ty, nếu không đi ngay e rằng không kịp, vì thế đành lưu luyến nhìn lên lầu, ban nãy dì Lâm nói phòng của Âm Âm ở trên lầu. Tuy không phải lần đầu tiên gọi cô là “Âm Âm”, thỉnh thoảng trong lúc ghi hình “Nào ta cùng cười”, anh sẽ bắt chước mọi người gọi tên thân mật của cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi “Âm Âm” ở trường hợp riêng tư. Mỗi lần Lâm ca, Tử Phi nhắc đến cô cũng chỉ gọi tên cô, anh không nên làm khác biệt. Bây giờ đứng ở nhà cô, gọi tên thân mật của cô, cảm giác như quan hệ của họ… cũng rất thân mật. Trương Nhiên thầm vui vẻ nhận chìa khóa xe từ tay dì Lâm, khoái chí đi ra khỏi nhà. Dì Lâm tiễn Trương Nhiên ra cửa, đưa mắt nhìn anh lái xe rời đi, lúc chuẩn bị quay vô nhà thì nhìn thấy chiếc xe cách đó không xa, lẩm bẩm: “Đậu từ tối qua tới giờ sao còn chưa đi nữa…” Chiếc xe thể thao cực kỳ hút mắt, tối qua vì trời tối nên không ai để ý, bây giờ trời sáng tỏ, đừng nói là dì Lâm, ngay cả Trương Nhiên lúc lái xe ngang qua cũng phải nhìn sang. Lúc sắp chạy ra khỏi khu dân cư, Trương Nhiên ngoảnh đầu lại, không thấy chiếc xe thể thao đâu nữa, anh thấy chiếc xe đó rất quen nhưng chưa từng nghe chủ nhân của chiếc xe sống ở khu này. Điều càng khiến Trương Nhiên để ý là lúc nãy nhìn thoáng qua, anh thấy bên trong ô cửa sổ xe có ánh mắt nhìn thẳng vào mình. Cú điện thoại của quản lý cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Nhiên, anh trấn an quản lý, nói mình ngủ rất ngon, sẽ đến công ty đúng giờ, đồng thời cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến lịch quay tối nay, sau đó thuận lợi ra khỏi khu dân cư. Trương Nhiên một lòng nghĩ đến công việc, không quan tâm những chuyện khác nữa. Trương Nhiên lái xe của Ngôn Sơ Âm, bảo vệ nhớ biển số xe nên khi nhìn thấy chiếc xe từ xa, anh ta đã gạt cần cho xe đi qua, còn Thẩm Gia Thụy đi ra sau Trương Nhiên vài phút thì không được may mắn như vậy. Thẩm Gia Thụy bị chặn lại, bảo vệ vừa hỏi anh một tá câu hỏi giống như đang lấy khẩu cung vừa lấy sổ ghi chép ra, lẩm bẩm: “Căn 101, bạn của cô Mộc, đi vào lúc sáu giờ rưỡi chiều qua, bảng số xe là…” Advertisement / Quảng cáo Vì là công việc của người ta nên dù khó chịu, Thẩm Gia Thụy cũng không so đo. Anh chán chường tháo kính râm ra, hạ cửa sổ xe xuống để hóng gió, định hút điếu thuốc giết thời gian nhưng sờ túi thì không thấy bao thuốc đâu, chẳng biết đã ném đi đâu rồi. Chuyện gì cũng gây bực mình. Trong lúc nỗi bực dọc của Thẩm Gia Thụy leo lên đến đỉnh điểm, chuông điện thoại reo lên, Thẩm Gia Thụy bắt máy, nghe giọng nói lo lắng của trợ lý đi theo anh tới Bắc Kinh: “Anh đi đâu mà cả đêm không về thế? Em lo quá, chúng ta có hẹn với người phụ trách “Giọng ca đẹp nhất” vào lúc mười giờ, anh đừng…” Không muốn nghe trợ lý dông dài, Thẩm Gia Thụy nói cụt lủn: “Về ngay.” “Tốt quá, vậy em ở nhà đợi anh.” Trợ lý biết đại ca không thích mình dông dài nên cũng không muốn gây khó chịu cho anh ấy, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, dè dặt hỏi: “Cơ mà tối qua anh đi đâu thế? Em nghe giọng anh khàn quá, mấy ngày nữa phải thu âm rồi, anh…” Cảm ơn trời đất là cuối cùng bảo vệ cũng kiểm tra thông tin xong, anh ta ngó cổ tới cửa sổ xe để nói với Thẩm Gia Thụy: “Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu.” Thẩm Gia Thụy quay đầu nhìn bảo vệ, sau đó cụp mắt, vừa khởi động xe vừa nói vào điện thoại: “Biết rồi, nửa tiếng nữa tôi về tới nhà.” Không cho trợ lý có cơ hội lảm nhảm, Thẩm Gia Thụy cúp máy, ném điện thoại qua một bên mà không để ý rằng lúc này bảo vệ vẫn còn đang thò người ra, trong kính chiếu hậu còn phản chiếu cả gương mặt ngạc nhiên của anh ta.