Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 150 : Cố chấp

Edit: Sa Tuy Ngôn Sơ Âm không tham dự buổi họp báo nhưng vì được tổ chức vào sáng chủ nhật nên cô ở nhà xem phát sóng trực tiếp. Phóng viên tham gia đông ngoài dự kiến, khi nhân viên Tinh Ngu dẫn “người bị hại” Lý Giai Vũ lên sân khấu, không chỉ có phóng viên tại hiện trường mà cư dân mạng xem phst sóng trực tiếp cũng ngạc nhiên, liên tục bình luận nêu ý kiến “Tinh Ngu chơi lớn rồi”, “Người bị hại đã lên sàn, chắc là sắp rõ ràng chân tướng rồi đây”,… bình luận nhiều nhất chính là các fans vẫn còn tin tưởng Giang Vân Hạo. Mấy ngày qua, có bộ phận rời khỏi fandom, có bộ phận biến thành anti, có bộ phận vẫn tiếp tục kiên trì bênh vực thần tượng nhưng phần lớn fans là lựa chọn theo dõi tình hình, trước khi thần tượng lên tiếng, họ kiên quyết giữ im lặng. Hôm qua khi Ngôn Sơ Âm đăng bài viết dài, tuy chưa được coi là Giang Vân Hạo chính thức đáp lại nhưng cũng là một tín hiệu để họ biết thần tượng bị oan, họ không thể tiếp tục im lặng nữa, vì vậy họ đã tập trung xem buổi họp báo để ủng hộ thần tượng. Tất nhiên trừ fans ra, hầu hết vẫn tiếp tục quan sát, Giang Vân Hạo mời người bị hại đến chưa chắc đã có thể rửa sạch oan ức vì cô ấy bị mất trí nhớ, thử hỏi lấy gì để chứng minh Giang Vân Hạo không hại cô ấy trở thành người thực vật? Tại hiện trường buổi họp báo, có phóng viên đưa ra câu hỏi vô cùng sắc bén với Lý Giai Vũ: “Thưa cô Lý, trong bệnh án viết rõ cô bị mất trí nhớ, quên hết những chuyện đã trải qua, như vậy, xin hỏi cô làm sao để đảm bảo những lời cô nói hôm nay là sự thật chứ không phải có ai hướng dẫn cô nói hoặc là cô bị lừa gạt?” Phóng viên nói lên tiếng lòng của rất nhiều người, trên mạng có quan điểm bố mẹ của Lý Giai Vũ bị tiền mua chuộc mới đứng ra nói những lời trái sự thật, tiền có thể sai khiến người ta, làm sao để biết Lý Giai Vũ không bị tiền làm mờ mắt? “Lừa gạt?” Lý Giai Vũ chợt cười: “Dùng từ hay đấy, đúng là tôi từng bị lừa gạt. Lúc tôi mới tỉnh lại, bố mẹ của tôi đối xử với tôi rất tốt, hệt như tôi là cô công chúa bé bỏng được họ nâng niu trong lòng bàn tay, luôn ở bên tôi trong những năm tôi nằm trên giường bệnh và cực kỳ hạnh phúc khi tôi tỉnh lại… Nhưng sự thật thì sao? Lúc tôi gặp tai nạn chưa tới một năm, họ ôm theo tiền bồi thường và chữa trị của tôi chạy ra nước ngoài định cư. Bệnh viện không còn cách nào khác, trước khi quyết định ngừng thuốc đã liên lạc với Giang Vân Hạo. À phải rồi, các người có biết tiền chữa trị của tôi đắt bao nhiêu không? Tôi nhớ album đầu tay của họ tạo nên kỷ lục tiêu thụ, tiền Giang Vân Hạo nhận được cũng chỉ đủ phí điều trị một năm của tôi thôi, còn bố mẹ tôi thì các người cũng thấy rồi đấy, sống trong biệt thự ở nước ngoài, còn là biệt thự hai tầng có sân vườn… Từ nhỏ tôi đã biết họ không phải là bố mẹ của tôi mà chỉ là bố mẹ của anh tôi, anh tôi mới là cục vàng cục bạc của họ, cho nên sau khi quen biết Giang Vân Hạo, biết rõ anh ấy không yêu mình nhưng sự dịu dàng và thấu hiểu của anh ấy là niềm ấm áp duy nhất trong sinh mệnh của tôi. Trừ thân thể này ra, tôi không có gì cả, sau này gặp được anh ấy, tôi biến anh ấy trở thành tất cả của tôi, tôi không màng tiền đồ của anh ấy, cũng mặc kệ anh ấy có nổi tiếng hay không, tôi chỉ muốn anh ấy thuộc về tôi…” Nghe Lý Giai Vũ nói tới đó, hiện trường xôn xao, phóng viên đua nhau hỏi: “Cô Lý, xin hỏi cô không mất trí nhớ ư?” “Không phải, lúc đầu tôi quên thật, sau đó dần dần nhớ lại.” “Vậy tại sao…” “Tại sao không đứng ra giải thích ngay từ đầu?” Lý Giai Vũ xoa mắt, cười: “Tôi nói rồi, lúc mới tỉnh lại, người ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi là bố mẹ tôi, còn anh ấy…” Cô ấy chỉ tay về phía Giang Vân Hạo, “Từ lúc tôi tỉnh lại cho đến khi xuất viện, anh ta chưa từng lộ diện!” Giang Vân Hạo mím môi, ngăn Thiệu Uyên Minh đang định cản cô ấy lại. Thiệu Uyên Minh khó hiểu nhìn anh, lúc thương lượng với Lý Giai Vũ không hề có đoạn này! Với tính cách cố chấp và điên cuồng của cô gái này, không biết sẽ nói ra những chuyện gì nữa. Giang Vân Hạo lẳng lặng lắc đầu với Thiệu Uyên Minh rồi mới quay đầu nhìn Lý Giai Vũ: “Tôi xin lỗi.” “Xin lỗi?” Lý Giai Vũ cười lạnh lẽo, “Hẳn là anh mong còn không được. Tôi đã tỉnh, lại mất trí nhớ, anh vừa thoát khỏi xiềng xích vừa không phải bị tôi dây dưa, anh hoàn toàn được giải thoát, được tự do, làm sao lại chịu tiếp tục dính líu tới tôi?” Đối mặt với chất vấn của Lý Giai Vũ, Giang Vân Hạo trả lời bằng sự im lặng, Lý Giai Vũ vẫn tiếp tục nhìn anh bằng gương mặt đầy căm hận. Đến khi Thiệu Uyên Minh yêu cầu phóng viên có thể tiếp tục đưa ra câu hỏi thì mới chấm dứt được sự im lặng này. Phóng viên tiếp theo là nữ: “Cô Lý, có vẻ như cố rất hận anh Giang? Tại sao lại thế?” “Việc này mà còn cần phải hỏi ư?” Lý Giai Vũ nhìn nữ phóng viên, “Nếu đổi lại là cô, khi cô tỉnh lại, người đàn ông cô yêu không chịu gặp cô dù chỉ một lần, thậm chí còn quang minh chính đại tham gia show hẹn hò với đứa con gái trên ti vi ngay sau khi cô rời đi, cô sẽ không hận anh ta ư?” “Vậy phải xem tình huống cụ thể.” Nữ phóng viên nói rõ: “Nếu mười năm trước tôi và anh ta đã chia tay thì tôi không có lý do gì để hận anh ta. Xin hỏi cô Lý, lúc cô gặp bất trắc là đã chia tay với anh Giang chưa?” “Không, chúng tôi chưa từng yêu nhau.” Im lặng chốc lát, Lý Giai Vũ đưa ra đáp án nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, “Tổng giám đốc Thiệu phát hiện ra tâm tư của chúng tôi thì đã lập tức điều tôi tới chi nhánh ở Bắc Kinh, tôi muốn làm rõ quan hệ với Giang Vân Hạo nhưng bị từ chối, người đàn ông tôi yêu nói với tôi rằng anh ta chỉ xem tôi là chị gái, có buồn cười không cơ chứ?” Phóng viên không bất ngờ về vế sau vì trước khi đến đây, họ đã có tài liệu, ngay cả người ngoài giới cũng biết Lý Giai Vũ lớn hơn Giang Vân Hạo khoảng hai, ba tuổi, vừa tốt nghiệp trung học là vào Tinh Ngu làm nhân viên hậu cần, lại thân thiết với người mới đang được Tinh Ngu toàn lực nâng đỡ nên Tinh Ngu điều chuyển công tác của cô ấy là bình thường. Điều khiến phóng viên bất ngờ là họ luôn cho rằng Lý Giai Vũ từng là người yêu của Giang Vân Hạo, nhưng kết quả lại là họ chưa từng yêu nhau? “Thế thì tại sao sự cố của cô Lý lại liên quan tới Giang Vân Hạo?” “… Tôi lên sân thượng công ty, uy hiếp họ rằng nếu Giang Vân Hạo không tới gặp tôi, không cho chúng tôi yêu nhau, tôi sẽ nhảy xuống.” “Vậy anh Giang có tới không?” “Có.” “Hai người trò chuyện không thành công ư?” “Không, anh ấy đồng ý sẽ suy nghĩ lại, muốn tôi đi xuống trước.” Lý Giai Vũ nói, “Nhưng lúc tôi đi xuống, bất cẩn vấp chân nên bị ngã.” “…” Phóng viên trợn mắt há mồm, vòng vèo một hồi, hóa ra lại là sự cố ngoài ý muốn? Không chỉ có người ở hiện trường giật mình mà khán giả xem trên mạng cũng hết hồn, họ đã nghĩ hết cách để mắng đủ mọi góc độ, thề sẽ dạy dỗ lại Giang Vân Hạo cách làm người, kết quả là quần cũng đã cởi mà lại cho họ xem cái này! Hiện tại biến thành mọi người thương Giang Vân Hạo, bất kể nam nữ, fans hay người qua đường đều bình luận tỏ ý thắp nhang cho Giang Vân Hạo, gặp phải người đàn bà điên như vậy đúng là xui tám kiếp. Im lặng một chốc, phóng viên lại hỏi tiếp nhưng chỉ toàn những vấn đề râu ria. Có người hỏi tại sao Giang Vân Hạo lại bồi thường cho gia đình Lý Giai Vũ, Thiệu Uyên Minh thay Giang Vân Hạo trả lời, nói từ góc độ của bản thân Thiệu Uyên Minh thì là vì muốn dàn xếp ổn thỏa, dùng tiền mua sự yên tĩnh, còn Giang Vân Hạo là vì cảm thấy có lỗi. Tuy Thiệu Uyên Minh nói ngắn gọn nhưng mọi người đều bất giác tưởng tượng ra cảnh gia đình nhà kia ăn vạ. Lại có người hỏi Giang Vân Hạo rằng tại sao trước kia anh không giải thích anh và Lý Giai Vũ chưa từng hẹn hò, cũng không làm hại cô ấy nhảy lầu, vẫn là Thiệu Uyên Minh trả lời, anh ta nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ, nghệ sĩ nhà anh ta không muốn nói chứ sao. Nhưng thực tế là vì khi đó công chúng đang phẫn nộ, trong tình thế không có bằng chứng, nếu giải thích thì rất dễ bị hiểu lầm thành trốn tránh trách nhiệm, còn bây giờ nữ chính tự nói ra sự thật sẽ khiến công chúng cảm thấy Giang Vân Hạo quá phong độ, trong tình hình đó mà vẫn bảo vệ thanh danh của đối phương. Cũng có phóng viên còn chú ý tới Lý Giai Vũ, hỏi cô ấy tại sao lại đổi ý và đứng ra làm sáng tỏ giúp Giang Vân Hạo. Lý Giai Vũ gửi lời cảm ơn đặc biệt đến Mộc Phỉ, trước đó, cô ấy đang đắm chìm trong cơn hận Giang Vân Hạo vứt bỏ mình, là Mộc Phỉ an ủi, khuyên nhủ cô ấy dù chính Mộc Phỉ cũng không có được người trong lòng, nhờ vậy cô ấy mới quyết định buông bỏ chấp niệm, bắt đầu cuộc sống mới. Ống kính lia xuống khán đài, Burning đều có mặt nhưng chỉ có Giang Vân Hạo, Thiệu Uyên Minh và Lý Giai Vũ lên sân khấu, Mộc Phỉ ngồi với ba người còn lại, lúc Lý Giai Vũ cảm ơn Mộc Phỉ, ống kính nhắm thẳng vào Mộc Phỉ. Cũng cùng lúc đó, Ngôn Sơ Âm tắt ti vi, mọi chuyện đã giải thích rõ ràng rồi, chẳng có gì đáng để xem tiếp, cô thủng thẳng đi vào phòng tắm. Giang Vân Hạo tẩy trắng vô cùng thành công, qua những lời nói của Lý Giai Vũ, công chúng ý thức được có thể cô ấy là người bị hại nhưng lẽ nào Giang Vân Hạo – người đã đeo gông xiềng hơn mười năm – lại không phải người bị hại? Lúc trước cộng đồng mạng phẫn nộ bao nhiêu thì bây giờ áy náy bấy nhiêu, ngoại trừ xin lỗi Giang Vân Hạo ra, họ đã tìm đối tượng mới để mắng: ông bà Lý. Tuy hành động trong quá khứ của Lý Giai Vũ rất đáng ghét nhưng cô ấy cũng rất đáng thương, chính sự trọng nam khinh nữ trầm trọng của bậc cha mẹ đã tạo thành tính cách cố chấp điên cuồng của cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng đã trả giá rất đắt cho hành động của mình. Lần này Mộc Phỉ có thể thuyết phục cô ấy là bởi vì cô ấy còn lương tâm, so ra, ông bà Lý mới thực sự bị điên. Mọi người chĩa mũi dùi về phía ông bà Lý, lại bới ra được một vài thông tin, hóa ra trong hai tháng nay, có một công ty giải trí lớn trong nước đã tiếp xúc với nhà họ Lý, không còn nghi ngờ gì nữa, vụ lùm xùm này bắt nguồn từ công ty nọ, vậy là cộng đồng mạng lại kéo nhau đến Weibo của công ty đó để chửi rủa, báo chí lên án, cổ phiếu công ty rớt giá nghiêm trọng, cổ đông kháng nghị làm chủ tịch công ty suýt mất chức. Có điều đó là việc sau này. Hiện tại, trên mạng vẫn đang bất bình thay cho Giang Vân Hạo, ngay cả đám trai thẳng không thích Burning cũng trở nên có cảm tình với nhóm. “Trước giờ tao cứ tưởng mấy thằng trong showbiz gay hết, Burning cũng toàn đám ẻo lả, chả hiểu tụi con gái mê cái gì, nhưng sau chuyện này, tao thấy nhóm rất đàn ông, ồn ào cả hai tuần nay, ai cũng tưởng Giang Vân Hạo chết chắc, vậy mà ba người kia vẫn không nói gì, luôn ở bên cạnh đồng đội, nếu là nhóm khác, chắc là đã rã nhóm rồi. Tốt lắm, mấy anh là đàn ông đích thực [ôm quyền]” “Giang Vân Hạo kiên cường ghê, ông đây mà gặp con điên đó thì sẽ để nó tự chết, vậy mà Giang Vân Hạo còn đưa tiền, nếu không đưa tiền thì sẽ không có ai hiểu nhầm Giang Vân Hạo đâu.” “Lúc mẻ gặp sự cố, Giang Vân Hạo chỉ mới ra mắt thôi, còn trước khi ra mắt thì biết có chuyện gì nữa… Có khi nào trước khi ảnh thành niên, mẻ đã gạ gẫm ảnh không? Nếu thật thế thì bồi thường làm gì không biết, kiện mẻ tội gạ gẫm trẻ vị thành niên cho chết mịa mẻ luôn, đi mà đòi tiền ông cha bà mẹ ghê tởm ấy.” “Vua Giấm ấm ức lắm đó, lúc đọc báo tui còn nghĩ sao ổng lại dính tới Mộc Phỉ nữa rồi, hóa ra là vì anh em.” *** Xem xong phát sóng trực tiếp, Ngôn Sơ Âm không quan tâm đến sự việc đó nữa, phản ứng của công chúng đã thể hiện rõ qua bình luận khi xem, không còn gì phải lo lắng, Ngôn Sơ Âm đi spa rồi tới cơ quan, chuẩn bị quay “Nào ta cùng cười”. Ba ông anh cũng đã đọc tin tức, vừa thấy Ngôn Sơ Âm, Triệu Tử Phi liền khoác vai cô, cười nói: “Haiz, suýt thì hiểu lầm Thụy ca rồi.” Ngôn Sơ Âm cười, không nói gì. Triệu Tử Phi thấy cô không vui, nhíu mày: “Sao đây, Thụy ca chưa về à?” Ngôn Sơ Âm lườm: “Cậu tưởng anh ấy có cánh chắc?” Họp báo kết thúc khoảng tầm mười một giờ trưa, bây giờ mới ba giờ chiều, cho dù ngồi máy bay thì Thẩm Gia Thụy cũng không thể từ Thượng Hải về Bắc Kinh chỉ trong bốn tiếng. “Bạn trai cậu không về thì lườm nguýt tớ làm gì? Có phải tớ không cho anh ấy về đâu, haiz, phụ nữ yêu vào vô lý quá thể…” Triệu Tử Phi móc mỉa xong lại lắc đầu tặc lưỡi như muốn nói Ngôn Sơ Âm hết thuốc chữa, sau đó cười xấu xa đi vào thang máy. Ngôn Sơ Âm vẫn đứng im, nhất thời không thể nhúc nhích, nghĩ đến câu “vô lý quá thể” của Triệu Tử Phi, lẽ nào cô vô lý thật? Nhưng cô không thích người có tin đồn với bạn trai mình thì có gì sai? Triệu Tử Phi không thấy cô vào, vội vàng nhấn nút giữ cửa, giục: “Sao còn không vào?” Ngôn Sơ Âm sực tỉnh, im lặng đi vào thang máy, phớt lờ tiếng thở dài ngao ngán của Triệu Tử Phi. Triệu Tử Phi chú ý quan sát cô bạn, anh ta không nghĩ tới câu đùa của mình đã đánh trúng tim đen của Ngôn Sơ Âm mà chỉ nghĩ cô đã bị Thiên vương Thẩm chinh phục hoàn toàn, mới xa nhau mấy ngày mà đã thất tha thất thểu thế này? Ban nãy Triệu Tử Phi hỏi Thẩm Gia Thụy về chưa cũng chỉ là đùa thôi, anh ta biết Thẩm Gia Thụy sẽ không về nhanh thế, cho dù công ty không có việc gì thì cũng phải đi ăn mừng đồng đội được rửa oan chứ. Ngoài ra còn xã giao này nọ nữa, mấy ngày Burning gặp scandal, không biết bao nhiêu người đã đắc tội với họ, nhưng cái giới này chỉ chú trọng lợi ích, Burning bình an vô sự, có khi còn nổi tiếng hơn sau vụ này, cho dù các đối tác đã lỡ hủy hợp đồng thì nay cũng đâu thể bỏ qua con dê béo này, cùng lắm là nhượng bộ vài điều khoản trong hợp đồng mới thôi. Thẩm Gia Thụy là trưởng nhóm của Burning, những lúc thế này anh không thể vắng mặt, nên có khả năng vài hôm nữa anh mới về được. Triệu Tử Phi tin rằng Ngôn Sơ Âm cũng biết như thế, cho nên cô bạn mới nóng ruột nóng gan, chậc, bạn mình dính tới yêu đương cũng trở nên ngứa mắt làm sao. Ngôn Sơ Âm quả thật cũng chắc chắn như vậy. Thẩm Gia Thụy có công việc và trách nhiệm của anh, không thể lúc nào cũng vây quanh cô, còn cô cũng chẳng phải ngườiép bạn trai luôn ở bên cạnh, cô thực sự khó chịu, cô không sợ Thẩm Gia Thụy không ở bên cạnh mình, cô chỉ sợ anh và đồng đội đang ở cạnh Mộc Phỉ. Lý Giai Vũ cảm ơn Mộc Phỉ ngay trong buổi họp báo đã nói rõ Mộc Phỉ là ân nhân của Giang Vân Hạo, cũng là người đã cứu vớt Burning, ân nhân đang ở Thượng Hải, mà Giang Vân Hạo từng nói hiện giờ Mộc Phỉ đang được nghỉ phép, như vậy chắc chắn Thiệu Uyên Minh sẽ mở tiệc khoản đãi ân nhân, thế thì sao Mộc Phỉ nhanh chóng về Bắc Kinh được? Ngôn Sơ Âm không biết Mộc Phỉ có ở lại Thượng Hải hay không nhưng cô biết bất kể Mộc Phỉ ở đâu thì cô ấy và Burning đã được cột chặt vào nhau, cho dù Mộc Phỉ không ở gần Thẩm Gia Thụy thì có làm sao, Burning vẫn sẽ mang ơn cô ấy, do đó mà thân thiết với cô ấy, quan tâm tới cô ấy hệt như trong nguyên tác. Nếu cô lại bảo Thẩm Gia Thụy tránh xa Mộc Phỉ, e rằng trong mắt họ, cô cực kỳ vô lý. Không chỉ vô lý mà còn lạnh lùng vô tình, không biết phải trái. Vì vậy Ngôn Sơ Âm không nói gì cả, bất kể là trước hay sau buổi họp báo, cô đều không liên lạc với Thẩm Gia Thụy, cứ kệ anh vậy, anh thích ở lại thì ở, thích gặp ai thì gặp, đằng nào trái tim cũng đậu trên người anh, anh biết mình làm gì là được. Mọi người đã làm việc chung lâu năm nên cực kỳ ăn ý, vì thế buổi ghi hình “Nào ta cùng cười” rất nhẹ nhàng, suôn sẻ quay xong, Ngôn Sơ Âm tẩy trang thay quần áo, xong xuôi thì đi cùng ba người kia xuống hầm giữ xe, bốn người vừa đi vừa cười đùa, mãi đến khi thấy chiếc xe quen thuộc đậu cách họ không xa, ba người kia ăn ý dừng bước, quay đầu cười với Ngôn Sơ Âm. Lâm Vũ Tường cười nói: “Âm Âm, Gia Thụy đến đón em kìa, mau qua đó đi.” Triệu Tử Phi ghẹo: “Ai nói anh ấy không có cánh?” Ngôn Sơ Âm chịu thua: “Mấy anh đừng cười như vậy được không, thấy ghê quá.” Tuy chịu thua nhưng khóe miệng vẫn cong cong, anh vội vã về thật rồi… Được gặp Thẩm Gia Thụy vào lúc này, bao nhiêu lo toan về Mộc Phỉ bay biến khỏi đầu Ngôn Sơ Âm, cốt truyện có lợi hại hơn nữa thì người mà Thẩm Gia Thụy yêu là cô, chỉ cần họ yêu nhau, liệu cốt truyện có trói anh và Mộc Phỉ lại được không? “Không thể.” Triệu Tử Phi lắc đầu, “Bắt tớ ăn ngập họng cơm chó mà lại không cho tớ cười?” Ngôn Sơ Âm mặc kệ anh ta, chào tạm biệt Lâm Vũ Tường và Tống Vũ Hàng xong thì tăng tốc đi về phía trước, Thẩm Gia Thụy mở cửa xe, bước xuống chờ cô, trợ lý Tề cũng xuống xe theo, tiến lên hai bước. Thẩm Gia Thụy tiến lên vừa nhận lấy túi xách của Ngôn Sơ Âm vừa gật đầu chào ba người ở cách đó không xa, sau đó cúi đầu hỏi Ngôn Sơ Âm: “Ăn cơm chưa?” Ngôn Sơ Âm lắc đầu, đang định nói thì lại nghe Thẩm Gia Thụy hỏi: “Có muốn rủ mọi người đi ăn không?” “Không muốn.” Ngôn Sơ Âm dứt khoát lắc đầu, liên hoan lúc nào chả được, hôm nay anh mới về, cô muốn trải qua thế giới hai người cơ. Thẩm Gia Thụy mím môi cười, cực kỳ sung sướng trước sự “nhỏ nhen” hiếm có của cô, vui đến mức khóe mắt cũng cong cong. Ngôn Sơ Âm khoát tay Thẩm Gia Thụy, cười rạng rỡ quá mức: “Sao lại về đây, họ đâu?” “Em ở đây, anh không về đây thì còn đi đâu được nữa?” Thẩm Gia Thụy tỏ vẻ hết cách, bôn ba mấy ngày, tuy đã tắm rửa và ngủ được một chốc nhưng sắc mặt vẫn phờ phạc, có điều ánh mắt khi nhìn Ngôn Sơ Âm luôn sáng ngời. Bất kể ở bên nhau bao lâu, mỗi lần gặp lại sau một quãng thời gian xa cách, chỉ cần nhìn thấy cô, tình yêu trong anh như tăng thêm một bậc. Thẩm Gia Thụy nghĩ có lẽ con tim chỉ kích động vì cô của mình sẽ mãi mãi không thể nguội lạnh. Hai người đứng nhìn nhau không nói gì, ánh mắt quấn quýt lấy nhau, dịu dàng triền miên khiến trợ lý Tề đau đầu. Lại nữa lại nữa, mới mấy ngày không gặp mà Thụy ca với chị Ngôn làm như xa nhau cả thế kỷ vậy. Bình thường xà nẹo thì thôi đi, hôm nay quá đáng quá thể, ở hầm giữ xe người qua kẻ lại mà hai người này chẳng coi ai ra gì. Trợ lý Tề thực sự rất muốn nhắc nhở họ chú ý nơi công cộng nhưng vì sợ bị trừ lương nên quyết định im lặng, còn ba người Lâm Vũ Tường vì không nhận đồng lương nào của Thẩm Gia Thụy nên thản nhiên đi tới, ra vẻ đứng đắn chào hỏi đôi tình nhân đang mải mê liếc mắt đưa tình. Thật ra vốn dĩ họ tính lẳng lặng ra về, chứ không đã không bảo Ngôn Sơ Âm đi trước, nhưng hai người quá đáng không chịu nổi, sao dám ngược chó trước mặt họ chứ? Dưới sự lôi kéo của Triệu Tử Phi, Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng cũng thấy khó mà bỏ qua cảnh tượng này nên đã đi tới cắt đứt hai người. “Khụ khụ.” Tống Viễn Hàng nghiêm túc chào hỏi: “Gia Thụy về hồi nào thế?” “Vừa về hồi chiều ạ.” Bị mấy cái bóng đèn không có mắt quấy rầy, Thẩm Gia Thụy bèn dời mắt, trò chuyện cùng họ. Triệu Tử Phi cười bỉ ổi: “Gia Thụy ăn cơm chưa? Bọn tôi chuẩn bị đi ăn, có muốn đi cùng không?” Thẩm Gia Thụy cũng cười: “Hỏi Âm Âm đi.” Không đợi Triệu Tử Phi hỏi, Ngôn Sơ Âm đã lắc đầu: “Không đi, tớ giảm cân.” “Thế thôi vậy, bao giờ rảnh lại tụ tập.” Lâm Vũ Tường vẫy tay với hai người, còn Tống Viễn Hàng thì lôi Triệu Tử Phi đang chuẩn bị tố Ngôn Sơ Âm “nói dối” đi, mấy hôm trước bốn người cùng đi ăn thịt nướng, lúc giành đồ ăn với anh ta, sao không thấy cô giảm cân? Chậc, Âm Âm nhà họ bị nhiễm tật xấu rồi, yêu vào một cái là da mặt dày như tường thành. Ngôn Sơ Âm nhìn họ cười bỏ đi thì mím môi, biết rõ họ cố ý tới đây để chòng ghẹo mình, da mặt không dày thì sao đuổi họ đi nhanh được? Thẩm Gia Thụy không rề rà nữa, ôm vai Ngôn Sơ Âm lên xe, thuận tiện lấy chìa khóa trong túi xách của cô đưa cho trợ lý Tề. Suốt đường về, trợ lý Tề lái xe theo sát phía sau hai người, vừa về tới Minh Uyển Thời Đại, anh ta nhanh chóng trả lại chìa khóa xe rồi lập tức ra về, dùng đầu gối cũng biết hai người họ sắp làm gì, không về thì chẳng lẽ ở lại xem trực tiếp? Thay vì làm chuyện ngớ ngẩn đó, chẳng thà đi tán gái còn hơn, anh ta còn chưa nói với bạn gái là đã về Bắc Kinh, bây giờ bất ngờ xuất hiện dưới nhà cô ấy chắc là sẽ được người ta nhào vào lòng nhỉ? Lần đầu tiên trợ lý Tề cảm thấy xem Boss khoe ân ái và làm các trò lãng mạn tám trăm lần mỗi ngày không phải là chuyện xấu ╮(╯3╰)╭