Mối Tình Đầu Của Siêu Sao
Chương 120 : Bên nhau
Edit: Sa Ngôn Sơ Âm những tưởng mình đã đồng ý với Thẩm Gia Thụy là đi xem hòa nhạc của anh thì mấy ngày tới anh sẽ im ắng nhưng đáng tiếc cô đã đánh giá thấp trình độ được voi đòi tiên của anh.
Ngôn Sơ Âm và Lâm Tâm Tâm hẹn nhau vào chiều thứ bảy, theo thường lệ là các cô đi spa xong sẽ đi dạo mua sắm rồi cùng ăn tối, cả hai đều được nghỉ, dư dả thời gian, hơn nữa Lâm Tâm Tâm nghỉ tết hơn nửa tháng nên khi đi làm lại thì công việc chồng chất, từ tết tới giờ hai cô chưa gặp nhau, có cơ hội phải nên tận dụng.
Ngôn Sơ Âm nói với Thẩm Gia Thụy chuyện cô đi chơi với Lâm Tâm Tâm trước một ngày, lúc đó Thẩm Gia Thụy không nói gì nên Ngôn Sơ Âm tưởng anh đã chấp nhận. Song, lúc Ngôn Sơ Âm chuẩn bị đi, Thẩm Gia Thụy ở lì nhà cô từ sáng cũng đứng dậy theo, vô cùng ga-lăng nói: “Để anh đưa em đi.”
Thẩm Gia Thụy cho rằng mình đã được thăng cấp thành bạn trai chính thức thì cũng nên biểu hiện tốt trước mặt bạn thân của người yêu để tránh trường hợp các cô ấy cảm thấy anh không đủ chức trách bạn trai rồi lại nói xấu anh với cô.
Lúc đưa ra đề nghị, Thẩm Gia Thụy rất tự tin, trước khi chính thức hẹn hò anh đã làm tài xế riêng cho cô rồi, bây giờ được thăng cấp, không có lý nào cô lại không để anh đưa đón, nào ngờ Ngôn Sơ Âm lại từ chối, hơn nữa lý do rất thuyết phục: “Ở spa không giống đài truyền hình, nơi đó kinh doanh tốt lắm, người ra kẻ vào, lắm thầy nhiều ma, bị họ phát hiện thì sao? Hơn nữa em đi chơi với bạn, tự lái xe sẽ tiện hơn.”
Lời nói của Ngôn Sơ Âm uyển chuyển nhưng không kém phần kiên quyết khiến Thẩm Gia Thụy bị đả kích, sắc mặt anh tối sầm, bật thốt: “Em chê anh phiền phức?”
“Đừng kiếm chuyện nữa.” Ngôn Sơ Âm ôm trán, suýt tưởng Thẩm Gia Thụy và mình đang đóng phim tình cảm sướt mướt.
Bị Ngôn Sơ Âm lật tẩy, Thẩm Gia Thụy hơi ngượng, anh bỏ hết thể diện, buông hết tự tôn để theo bạn gái, bạn bè còn nói bây giờ anh khép nép quá mức, nhưng dẫu có hạ mình đến đâu, Thẩm Gia Thụy cũng không thể vứt bỏ lập trường và nguyên tắc, thân là đàn ông, sao anh có thể nói ra câu oán thán như bà vợ mất chồng thế kia chứ?
Thẩm Gia Thụy đổ hết tội lỗi lên đầu Ngôn Sơ Âm: “Em làm anh giận quá nên anh mới không lựa lời mà nói.”
Ngôn Sơ Âm đang nghĩ làm sao để anh từ bỏ mong muốn thì bỗng dưng bị úp cho cái tội từ trên trời rơi xuống, Ngôn Sơ Âm kiên quyết không nhận: “Nói gì có lý hơn đi, rõ ràng là anh giận em mà, hôm qua em đã nói chuyện này với anh rồi, lúc đó anh có nói gì không?”
“Anh quả thật không có ý gì, anh chỉ muốn đưa em đi cũng không được ư?” Thẩm Gia Thụy tỏ ra “bé tủi thân lắm”: “Hay là em không muốn người ta biết em đang yêu anh?”
Ngôn Sơ Âm á khẩu vì quả thực đúng là như vậy, họ đều là người nổi tiếng, nên kín đáo vẫn hơn. Nhưng cô không thể nói thẳng như vậy, hơn nữa ai đó rất kiêu ngạo, cô nghĩ nếu bây giờ cô gật đầu, e rằng anh sẽ thực sự nổi điên.
Ngôn Sơ Âm lặng lẽ thở dài, tiến lại gần Thẩm Gia Thụy, kéo tay anh, kiên nhẫn dỗ dành: “Em có tay có chân, chỉ đi gặp bạn thôi, không cần thiết phải để anh đưa đón, anh cũng bận mà, đúng không nào?”
“Việc nào từ chối được thì anh bảo Thiệu ca từ chối hết rồi, bây giờ rảnh lắm, dư dả thời gian để đưa đón em.”
Nghe Thẩm Gia Thụy nói đến công việc, Ngôn Sơ Âm mềm lòng ngay, ở phương diện này, quả thật Thẩm Gia Thụy làm tốt hơn cô, với địa vị hiện tại của Thẩm Gia Thụy, tuy không cần làm việc chỉ vì tiền nhưng là ca sĩ chưa tới ba mươi tuổi, anh nên chói sáng trên sân khấu chứ không phải là ở ẩn.
Hơn nữa năm nay Thẩm Gia Thụy còn có tour thế giới, đối với ca sĩ, tour diễn là hoạt động cực kỳ quan trọng, theo lý thuyết phải nên tuyên truyền khắp nơi. Năm ngoái Thẩm Gia Thụy chỉ mới tổ chức mấy buổi mà đã bận bịu vô cùng, năm nay tour diễn của anh kéo dài từ đầu năm tới cuối năm, vậy mà anh lại từ chối hầu hết lời mời công việc để ở nhà chơi không.
Ngôn Sơ Âm hiểu mục đích của Thẩm Gia Thụy, anh chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên cô hơn mà thôi, nhưng cô lại bận tối mắt tối mũi dù chỉ là một MC nhỏ nhoi, vì vậy thời gian hai người bên nhau rất ít ỏi.
Về điểm này, Ngôn Sơ Âm có lỗi với Thẩm Gia Thụy nhưng cô không quả quyết được như anh, cô đang ở giai đoạn phát triển sự nghiệp, không thể thoái thác những công việc được giao chỉ để yêu đương, cho nên cô chỉ có thể phối hợp với anh ở những phương diện khác.
Ngôn Sơ Âm thỏa hiệp, nắm lấy tay Thẩm Gia Thụy rồi lắc qua lắc lại: “Thôi được rồi, cùng đi vậy, nhưng hôm nay phải lái xe em, spa biết xe em rồi.”
Thẩm Gia Thụy hài lòng nở nụ cười, mặt mày cũng giãn ra, nắm lại tay Ngôn Sơ Âm, dắt cô đi ra cửa: “Mình đi nhanh lên, đừng để bạn em chờ lâu.”
Xe lái vào bãi giữ xe ngoài trời của spa, Ngôn Sơ Âm vừa cởi dây an toàn vừa nói với Thẩm Gia Thụy: “Có cần chạy vào tận đây đâu, dừng ở ngoài là được rồi mà, bây giờ anh lại phải lái ra ngoài, phí công ghê.”
Thẩm Gia Thụy nhìn cô, nhắc nhở: “Đừng cởi dây an toàn vội, anh tìm chỗ đậu xe.”
Tay Ngôn Sơ Âm khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Tìm chỗ đậu xe làm gì? Anh không về à?”
“Bọn em làm đẹp xong còn đi đâu nữa mà, anh đưa em đi.” Thẩm Gia Thụy tự thấy mình rất chu đáo, “Yên tâm, anh không vào đâu, chỉ ngồi trong xe đợi em thôi.”
Ngôn Sơ Âm không hề bất ngờ với yêu cầu này của Thẩm Gia Thụy, cô biết anh mè nheo đòi bám theo cô tới đây thì chắc chắn không đơn giản chỉ làm “tài xế” thôi, xem đi, bây giờ lòi đuôi cáo rồi kia kìa.
Ngôn Sơ Âm hỏi: “Bọn em phải làm ít nhất hai tiếng lận đó, anh chờ nổi không?”
Thẩm Gia Thụy cười đầy tự tin: “Có gì mà không nổi?” Anh còn từng ngồi trước nhà cô cả đêm cơ mà.
Ngôn Sơ Âm không nghe ra ẩn ý của anh, cúi đầu cởi dây an toàn.
Thẩm Gia Thụy đỗ xe xong, tắt máy, quay sang dí đầu vào sát mặt Ngôn Sơ Âm, “Goodbye kiss?”
Ngôn Sơ Âm ngoan ngoãn ôm cổ anh rồi hôn lên môi anh hai cái, lúc xách túi xuống xe, cô nói với anh: “Anh đừng ngồi đợi trong xe mãi, gần đây có cái trung tâm thương mại, hay là anh qua đó uống cà phê đi.”
Nói xong, không chờ Thẩm Gia Thụy trả lời, Ngôn Sơ Âm đóng cửa xe, bỏ lại một gương mặt cười tươi roi rói bên trong xe.
***
Ngôn Sơ Âm không biết Thẩm Gia Thụy có đi tìm chỗ ngồi đợi cho thoải mái theo lời cô hay không, cô đang bận gánh chịu cơn thịnh nộ của cô bạn thân trong phòng riêng.
“Rảnh rang mà sao không chịu đi chơi? Mày vội vã về nhà để ấp trứng hả?” Lâm Tâm Tâm nổi giận, cô nàng không có cách nào để không giận, “Tao thấy mày ở nhà một mình, cũng không có dì Lâm nên hôm qua tính sang chơi với mày thì mày không cho. Ờ thì cũng được đi, tao không ép, nhưng mày nghĩ coi mày có quá đáng không chứ, hôm nay đã hẹn xong xuôi là đi mua sắm, ăn uống các kiểu, vậy mà mày bảo đi spa xong về. Bộ mày giấu thần thánh ở nhà hả?”
Lâm Tâm Tâm vừa nói xong, hai thợ spa phì cười.
Ngôn Sơ Âm nhịn cười, khoát tay với hai thợ spa: “Hai em đi lấy giùm tụi chị cốc nước, cảm ơn.”
Thợ spa biết cô muốn nói chuyện riêng nên lập tức đi ra ngoài.
Lâm Tâm Tâm ngồi dậy, nhìn Ngôn Sơ Âm: “Gì mà bí mật thế, khai mau, mày lén tao giấu trai đúng không?”
“Ừ đó, như mày mong muốn.”
“Cái gì như tao mong muốn? Cuối cùng đống phân trâu của mày vẫn gây họa cho bông lài của người ta, phí phạm!” Lâm Tâm Tâm cảm thán xong lại nhanh nhảu hỏi: “Bắt đầu từ bao giờ? Chớp nhoáng ghê. Trước tết tao về quê, mày vẫn kiên trinh bất khuất lắm!”
“Vài hôm trước, mày là người biết đầu tiên.” Ngôn Sơ Âm hiểu rõ bạn mình, thản nhiên nói: “Nên mày hiểu chứ?”
“Hiểu chứ.” Lâm Tâm Tâm cảm thán: “Giờ mày thoát ế rồi, không những bỏ rơi tao mà còn muốn một con chó ế thuần vàng 24k là tao đây phải giấu giúp bọn mày. Than ôi cái thói đời này!”
Ngôn Sơ Âm định nói gì đó thì Lâm Tâm Tâm chợt nghĩ ra một việc, đề nghị: “Không bảo anh ấy đi cùng được à? Để anh ấy xách đồ, tính tiền cho mày, tao thề tao sẽ làm cái bóng đèn tiêu chuẩn.”
“Mày muốn nổi tiếng lắm hả?” Ngôn Sơ Âm lườm cô nàng.
“Ờ ha.” Lâm Tâm Tâm bất lực, cô nàng nổi tiếng hay không cũng không sao, quan trọng là con bạn thân không muốn nổi tiếng bằng cách này, nhưng cô thực sự rất tò mò hai người họ ở bên nhau sẽ ra sao: “Hiếm khi tụi mày đều được nghỉ cả ngày mà, không đi đâu hẹn hò thật hả?”
Ngôn Sơ Âm im lặng một hồi rồi kiếm cớ qua loa: “Mới bắt đầu thôi mà, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Lâm Tâm Tâm không được lạc quan như thế, lắc đầu: “Nếu không có ý định công khai thì tụi mày đừng mơ hẹn hò trong nước, đi châu Âu châu Mỹ gì đó còn may ra. Cơ mà theo tao thấy thì với độ nổi tiếng của anh ấy, cho dù tụi mày trốn tới chân trời góc bể hay hóa thành tro thì cũng bị nhận ra thôi.”
“Có mày mới hóa thành tro í.” Ngôn Sơ Âm lườm Lâm Tâm Tâm.
“Được rồi, giỡn thôi, thấy tụi mày đến với nhau tao cũng vui lắm, cho nên mày có thể đi về, tao không làm bóng đèn đâu.”
“Và giữ bí mật nữa.” Ngôn Sơ Âm căn dặn.
“Biết rồi, tao không nói với ai đâu.” Lâm Tâm Tâm được gắn mác “người đầu tiên biết chuyện”, tự dưng có cảm giác mình hơn hẳn người thường, “ham muốn” tán dóc với mấy cô bạn thân cũng sụt giảm đi nhiều.
Làm spa xong, Lâm Tâm Tâm khoác tay Ngôn Sơ Âm đi ra bãi giữ xe, xe của hai người trùng hợp đậu đối diện nhau, cách một lối đi nhỏ, nên khi Lâm Tâm Tâm tìm được xe mình, lúc chuẩn bị lên xe, cô nàng ngẩng đầu nhìn bạn mình, định vẫy tay chào thì chợt thấy con bạn mở cửa ở phía ghế phụ lái.
Không, chính xác là nó còn chưa đụng tới cánh cửa thì cửa đã tự mở ra rồi.
Cho nên có người tới đón nó về mà nó không thèm nói với mình? Lâm Tâm Tâm dễ dàng đoán được chân tướng, thân phận của “tài xế bí mật” này chẳng ai xa lạ, chắc chắn là bạn trai mới của con bạn mình.
Chậc chậc chậc, thảo nào Vua Giấm có thể nhanh chóng ôm mỹ nhân về, nhìn sự chu đáo này đi, siêu sao mà làm được như này thì cô gái nào chịu nổi. Lâm Tâm Tâm cố ý gọi to về phía đối diện: “Âm Âm ới!”
Ngôn Sơ Âm ngoái đầu, không ngờ Lâm Tâm Tâm vẫn còn mè nheo chưa lên xe mà đang dựa vào cửa xe cười sâu xa nhìn cô.
Lâm Tâm Tâm cố ý hỏi: “Có bạn tới đón à? Sao không xuống chào hỏi một câu?”
Ngôn Sơ Âm trừng cô nàng: “Mày thôi đi, bái bai.”
Dứt lời, Ngôn Sơ Âm lên xe không thèm ngoảnh đầu lại, đóng cửa xe rồi thắt dây an toàn, động tác liền mạch.
Thẩm Gia Thụy đắn đo nhìn cô: “Bạn em kìa… Không cần xuống chào hỏi ư?”
Ngôn Sơ Âm nguýt dài: “Anh ngồi im đấy cho em!” Đừng tưởng cô không biết anh muốn làm gì.
Thẩm Gia Thụy làm như giật mình thon thót, ngồi thẳng người không nhúc nhích.
Ngôn Sơ Âm ngứa mắt, đánh nhẹ anh: “Đừng vờ vịt nữa, về thôi.”
Thẩm Gia Thụy ngoan ngoãn nổ máy xe, lái xe ra khỏi ô đậu, mãi đến khi sắp ra khỏi bãi giữ xe, anh mới như hiểu ra lời của Ngôn Sơ Âm, tỏ ra ngạc nhiên: “Bây giờ về nhà luôn?”
“Không thì sao?” Ngôn Sơ Âm không thèm nâng mắt: “Chẳng lẽ để anh xách đồ trong lúc em mua sắm?”
Thẩm Gia Thụy phớt lờ giọng điệu của cô, mặt mày hớn hở, vui như mờ cờ trong bụng, mồm miệng dẻo quẹo: “Ừ, nghe theo em hết.”
Không nhé. Thẩm Gia Thụy nói thầm trong bụng, là đàn ông thì không thể dễ dàng thỏa hiệp, có những lợi ích nên tranh giành thì phải giành lấy.
Xe chạy được một nửa, Thẩm Gia Thụy như chợt nhớ ra chuyện gì, quay sang hỏi ý kiến Ngôn Sơ Âm: “Chúng ta ghé siêu thị nhé?”
Ngôn Sơ Âm bất ngờ: “Đang yên đang lành, đi siêu thị làm gì?”
“Nhà hết thức ăn rồi, phải mua thêm. Em không thích dì Tống tới nhà hằng ngày thì chỉ còn nước tụi mình tự nấu ăn thôi.” Thẩm Gia Thụy ngẫm nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Sẵn tiện mua ít thức ăn cho tối nay.”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày: “Tối nấu cơm? Anh nấu?”
Thẩm Gia Thụy thản nhiên trả lời: “Nếu em muốn nấu thì anh không ngại đâu.”
“Xin kiếu, em không có hứng.”
Ngôn Sơ Âm bỗng nghiêng người, nhìn Thẩm Gia Thụy chăm chăm, nhìn rất lâu, đến khi Thẩm Gia Thụy thấy mất tự nhiên, cô mới nói: “Em phát hiện bây giờ anh tự tin mù quáng lắm nhé, ai cho anh can đảm nấu ăn vậy?”
“Tất nhiên là em rồi.” Thẩm Gia Thụy nhìn Ngôn Sơ Âm, nhướn môi cười: “Yên tâm nào, dì Tống dạy anh mà.”
Ngôn Sơ Âm ngồi lại ghế của mình, đề nghị: “Sao phải tốn công thế, cứ nhờ trợ lý Tề mua giúp không được ư?”
Hai hôm nay dì Tống không chịu trách nhiệm nấu ăn cho họ nữa nên trợ lý Tề đã đặt món ở nhà hàng cao cấp cho họ, Ngôn Sơ Âm vẫn chưa ngán thức ăn của nhà hàng này.
“À, anh cho Tiểu Tề nghỉ rồi, nghe cậu ta nói tối nay đi xem phim với bạn gái, chúng ta đâu thể để con gái nhà người ta bị cho leo cây được, đúng không?” Thẩm Gia Thụy vô cùng khẳng khái nói với Ngôn Sơ Âm.
“Thế à?” Ngôn Sơ Âm nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Gia Thụy, có cảm giác anh đang bịa đặt: “Sao em chưa từng nghe nói trợ lý Tề có bạn gái?”
Trước sự nghi ngờ của Ngôn Sơ Âm, Thẩm Gia Thụy rất bình thản, hờ hững nói: “À, chắc là chưa chính thức hẹn hò, sao vậy, em quan tâm tới đời sống tình cảm của Tiểu Tề thế cơ à?”
Ngôn Sơ Âm cười khẽ: “Không đến mức quan tâm nhưng dầu gì cũng là trợ lý của anh, nếu cậu ấy thoát ế, em hẳn là nên chúc mừng.”
“Vậy thì tốt.” Trong lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Gia Thụy nắm tay Ngôn Sơ Âm, liếc mắt đưa tình: “Em chỉ được quan tâm mỗi mình anh thôi.”
Ngôn Sơ Âm rũ mắt, nhìn hai bàn tay đan chặt nhau, cong môi cười.
Thẩm Gia Thụy lái xe tới siêu thị, Ngôn Sơ Âm quấn khăn choàng cổ và đeo khẩu trang, ngụy trang xong xuôi mới xuống xe với anh.
Siêu thị vào ngày chủ nhật đông nghịt, chẳng có thời gian để giành đồ chứ nói chi đến việc nhìn ngó xung quanh xem có ngôi sao nào hay không. Giữa đám đông chen chúc, Thẩm Gia Thụy chẳng còn tâm trạng đâu mà cùng người yêu chầm chậm dạo siêu thị đầy lãng mạn nữa, anh đứng ở lối vào siêu thị, chần chừ nói với Ngôn Sơ Âm: “Bên trong đông quá, em có muốn lên xe chờ anh không?”
“Thôi, đằng nào cũng vào rồi.” Ngôn Sơ Âm khoác cánh tay anh, nói nhỏ: “Mua nhanh rồi về.”
Thẩm Gia Thụy gật đầu, không khí lãng mạn không còn, bây giờ anh chỉ muốn mau chóng thanh toán rồi về thôi. Đáng tiếc chưa tới mười phút họ đã chọn xong hoa quả và nguyên liệu nấu ăn nhưng phải xếp hàng hơn nửa tiếng để chờ thanh toán, cuối cùng gần như là chạy trối chết ra khỏi siêu thị.
Ngôn Sơ Âm hãi hùng: “Sau này đừng dại dột đi siêu thị nữa.”
Thẩm Gia Thụy tán đồng, sớm biết đã không đi.
Về đến nhà, Thẩm Gia Thụy như chú ong thợ chăm chỉ, xách đồ vào phòng bếp, thỏa thuê chuẩn bị biểu diễn tài năng.
Ngôn Sơ Âm lo lắng đi theo anh: “Làm được không đó? Gọi đồ ăn ngoài cũng không sao đâu.”
Thẩm Gia Thụy hết sức bình tĩnh: “Dạo này anh toàn nhìn dì Tống nấu cơm nên chắc chắn không vấn đề gì.”
“Giỏi thế cơ à?” Ngôn Sơ Âm cười khẽ: “Cần em phụ không?”
Thẩm Gia Thụy lấy thức ăn ra xếp thành một hàng bày trên kệ, trong thoáng chốc không biết bắt đầu từ đầu, nghe Ngôn Sơ Âm nói thì lắc đầu, quay người ôm vai cô, đẩy cô ra khỏi bếp: “Anh làm được mà, em cứ chờ ăn thôi, hửm?”
“Ok.” Ngôn Sơ Âm không thuyết phục nữa, cô kiễng chân, ôm đầu anh bằng cả hai tay, hôn lên má anh một cái thật kêu: “Cố lên.”
“Sai rồi.” Thẩm Gia Thụy cúi đầu ôm cô, trao cho cô nụ hôn nồng cháy, lúc kết thúc mới khẽ cười, nói: “Thế này mới đúng.”
Ngôn Sơ Âm đưa mắt: “Anh đừng để em thất vọng đấy.”
Sao có thể làm cô thất vọng được? Thẩm Gia Thụy cực kỳ tự tin, anh không dám nói mình nấu được Mãn Hán Toàn Tịch(1) nhưng một bữa cơm ngon miệng hẳn không thành vấn đề.
(1) Mãn Hán Toàn Tịch hay còn gọi là Tiệc triều đình Hán Thanh là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chứ 3 ngày với 6 bữa tiệc.
Ngôn Sơ Âm thong thả chờ, mở ti vi lên xem tiếp chương trình dang dở hôm qua.
Thẩm Gia Thụy xoay quanh trong bếp, nghe thấy tiếng ti vi mới nhớ ra trái cây mới mua về vẫn còn chưa được động tới. Anh đặt đồ trong tay xuống thớt, lấy dao gọt trái cây và thớt dùng riêng để cắt trái cây, vô cùng chu đáo xếp trái cây đã được cắt cẩn thận vào đĩa rồi bưng ra cho Ngôn Sơ Âm vừa ăn vừa xem ti vi.
Ngôn Sơ Âm lại không xem nổi. Cô xem chương trình của mình là vì muốn tìm ra những hạn chế của bản thân để khắc phục chứ không phải xem để giải trí cho nên chỉ khi tâm trạng tốt cô mới xem. Nhưng bây giờ thì không xem nổi, cô lo cho Thẩm Gia Thụy nên không thể tĩnh tâm xem ti vi, vì vậy sau khi cố gắng tập trung nhưng thất bại, cô bưng đĩa trái cây đi vào bếp.
Thẩm Gia Thụy đang thái thức ăn, từ phía sau, Ngôn Sơ Âm thấy anh tương đối ra dáng. Nhưng ngay sau đó, Ngôn Sơ Âm nhíu mày, đặt đĩa trái cây xuống, lấy cái tạp dề của bố cô được treo trên tường đi tới: “Mặc tạp dề vào, kẻo bẩn quần áo.”
Thẩm Gia Thụy xoay người, nhìn tạp dề bằng vẻ chê bai nhưng vẫn dang hai tay ra: “Em đeo giúp anh với, tay anh bẩn rồi.”
“Anh cúi đầu xuống nào.”
Thẩm Gia Thụy ngoan ngoãn khom lưng, Ngôn Sơ Âm đeo tạp dề vào cổ anh, Thẩm Gia Thụy nhân cơ hội ngẩng đầu hôn lên má cô cái chóc, sau đó đắc ý nhoẻn môi cười, xoay người để cô thắt dây lại.
Đeo tạp dề xong, Thẩm Gia Thụy tiếp tục thái thức ăn, Ngôn Sơ Âm không đi ra ngoài, bưng đĩa trái cây, xiên một miếng rồi đưa tới miệng anh: “Táo ngọt lắm, anh muốn ăn không?”
Trái cây là do Thẩm Gia Thụy cắt, anh cố ý cắt nhỏ từng miếng để vừa miệng, vô cùng tiện lợi. Thẩm Gia Thụy ăn táo, gật đầu: “Ngọt thật, mấy loại khác có ngon không?”
Sau đó Ngôn Sơ Âm đút hết các loại trái cây có trong đĩa cho anh, Thẩm Gia Thụy hài lòng: “Anh ăn đủ rồi, em ăn đi.”
Ngôn Sơ Âm đặt đĩa trái cây xuống, đi tới đằng sau Thẩm Gia Thụy, hai tay ôm lấy eo anh: “Không ăn nữa, phải để dành bụng ăn đồ anh nấu.”
Tay Thẩm Gia Thụy khựng lại, nghiêng đầu nhìn người áp sát vào lưng mình, khóe môi chầm chậm nhướn lên, nụ cười lan tràn trong ánh mắt dịu dàng, trả lời: “Ừ.”
Trong bếp dần dần tĩnh lặng, chỉ có tiếng thái thức ăn, Ngôn Sơ Âm gục trên lưng Thẩm Gia Thụy gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất công việc của anh nhưng không ai nói tới chuyện đó.
Cặp tình nhân cộng lại hơn năm mươi tuổi khi yêu nhau cũng như những đôi mới lớn, có trẻ con, sến súa mấy cũng thấy không đủ.
***
Đầu bếp Thẩm tràn đầy tự tin đã nấu được bữa cơm tuy không thể nói là mỹ vị nhân gian nhưng cũng có thể nuốt trôi. Ngôn Sơ Âm tương đối vui mừng, còn đầu bếp Thẩm thì vô cùng đắc ý, không những chụp lại rồi đăng lên Wechat mà còn muốn đăng cả tác phẩm của mình lên Weibo nhưng đã bị Ngôn Sơ Âm ngăn cản.
Ngôn Sơ Âm từng quay phỏng vấn ở nhà, lỡ cư dân mạng nhớ bàn ăn nhà cô thì sẽ bị lộ mất.
Không thể đăng Weibo, Thẩm Gia Thụy tỏ ra rất thất vọng, ép Ngôn Sơ Âm cũng phải đăng Wechat cho bằng được. Ngôn Sơ Âm và đồng đội của Thẩm Gia Thụy có kết bạn Wechat với nhau nên cô vừa đăng trạng thái, bạn của cô còn chưa kịp xuất hiện thì bạn của Thẩm Gia Thụy đã nhanh chóng điểm danh.
Đáng giận nhất chính là Kỷ Thư Tề. Ngôn Sơ Âm không tin với cái miệng rộng của trợ lý Tề, họ sẽ không hay biết gì về mối quan hệ hiện nay của cô và Thẩm Gia Thụy. Kỷ Thư Tề làm như ngây thơ vô cùng, bình luận bên dưới bài viết của Ngôn Sơ Âm:
“Ái chà chà, trùng hợp ghê cơ, Âm Âm và Thụy ca gần như là đăng Wechat cùng lúc nè. Ái chà chà, bàn ăn nhà Âm Âm trông quen quá, giống y chang bàn ăn nhà Thụy ca luôn nè, ơ mà ngay cả món ăn cũng giống y xì đúc luôn nè ta ơi? Trùng hợp quá, quá trùng hợp ha ha ha…”
Kỷ Thư Tề thành tâm muốn biết, đám Thiệu Uyên Minh cũng sẵn lòng trả lời, kẻ thì nói hai người họ là hàng xóm, trùng hợp là bình thường thôi, người thì bảo có khi là họ ăn cùng nhau, kẻ hát người bè cứ như ép Ngôn Sơ Âm phải lên tiếng thừa nhận quan hệ yêu đương mới chịu ngừng.
Ngôn Sơ Âm không thèm để ý tới họ, cô đặt điện thoại xuống, nhân tiện ra lệnh cưỡng chế Thẩm Gia Thụy không được hùa theo họ, cứ để họ tự biên tự diễn.
Thời gian như thoi đưa, thoắt cái đã mấy ngày trôi qua, Ngôn Sơ Âm phải thu xếp hành lý chuẩn bị đi công tác.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
110 chương
9 chương