Mối Tình Đầu Của Siêu Sao
Chương 114 : Mưu mô boy
Edit: Sa Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng của Tiểu Tề: “Thụy ca, cháo bớt nóng rồi, bê vào luôn chứ ạ?”
“Bê vào đi.” Thẩm Gia Thụy nhìn chai nước biển, nói thêm: “Nhân tiện gọi bác sĩ Trương vào luôn, chai nước biển sắp hết rồi.”
Ngôn Sơ Âm mở mắt, nói với Thẩm Gia Thụy ở phía sau: “Buông tôi ra.” Thẩm Gia Thụy ôm cô truyền nước biển chắc là vì sợ cô ngủ say rồi quơ quạng lung tung, bây giờ cô tỉnh rồi, tất nhiên không cần phải làm vậy nữa, quan trọng là nếu để trợ lý Tề và bác sĩ Trương thấy cảnh này thì sẽ ngại lắm.
Thẩm Gia Thụy bĩu môi, ngoan ngoãn buông Ngôn Sơ Âm ra, chồng hai cái gối lên rồi để cô dựa lưng vào cho tiện ăn cháo.
Bác sĩ Trương là vị bác sĩ già hiền từ, đổi chai nước xong lại kiểm tra sức khỏe của Ngôn Sơ Âm, tỉ mỉ hỏi han tình trạng của cô mấy ngày nay, cười lắc đầu: “Mấy cô cậu trẻ tuổi thời nay thật là, không biết chăm sóc bản thân mà cứ liều mạng làm việc, đợi đến khi lớn tuổi rồi mới biết khổ. Gia Thụy lo mà học hỏi ông nội đi, thân thể khỏe mạnh, tới tuổi này rồi mà vẫn còn chạy nổi, như vậy mới là biết cách sống.”
Vừa nói, bác sĩ Trương vừa nhìn Ngôn Sơ Âm, dặn dò kỹ lưỡng: “Mấy ngày nay cố gắng ăn nhiều bữa, mỗi bữa đừng ăn nhiều quá, kẻo buồn nôn.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu: “Hôm nay làm phiền bác quá ạ.”
Chờ bác sĩ Trương ra ngoài, Ngôn Sơ Âm lập tức trừng Thẩm Gia Thụy: “Bác sĩ gia đình nhà cô út anh?”
Thẩm Gia Thụy tỏ ra vô tội, giải thích: “À, bác sĩ Trương giống dì Tống, trước đây cũng chăm sóc ông nội, sau này ông nội ra nước ngoài định cư, sức khỏe của cô út lại không tốt lắm nên ông nội nhờ bác sĩ Trương chăm sóc cho cô út.”
“Không còn bác sĩ nào khác ư?” Bác sĩ riêng của Burning do Tinh Ngu an bài cũng biết giữ bí mật đó!
“Bác sĩ khác không giỏi bằng bác sĩ Trương. Nếu em không vội đi làm, chúng ta tìm thử một người nhé?”
Thẩm Gia Thụy uy hiếp trắng trợn. Nếu anh gọi điện cho lãnh đạo đài truyền hình, dám cá lãnh đạo sẽ cho cô nghỉ mười ngày nửa tháng để “dưỡng bệnh”, thuận tiện toàn cơ quan đều biết Thẩm Gia Thụy đã ra mặt thay cô, trong giới không có bí mật, nhân viên đài Bắc Kinh biết thì cả giới giải trí đều biết.
Ngôn Sơ Âm thực sự bị Thẩm Gia Thụy uy hiếp, thức thời đổi đề tài: “À, ăn cháo thôi.”
Dì Tống nấu cháo nấm hương cho Ngôn Sơ Âm ăn giải cảm, bên trong còn có thịt xay, trợ lý Tề vừa bê bát cháo vào, cả căn phòng ngập tràn mùi thơm, vốn dĩ Ngôn Sơ Âm không muốn ăn nhưng vừa ngửi mùi cháo, cô lập tức thấy đói bụng. Điểm không tốt duy nhất là Thẩm Gia Thụy xem cô như bị tàn tật, ngay cả muỗng cháo cũng không cho cô động vào mà tự tay đút cho cô ăn.
Tất nhiên đó là góc nhìn của Ngôn Sơ Âm, còn với trợ lý Tề, sau khi lặng lẽ đi ra ngoài và cũng lặng lẽ nhìn lén qua khe cửa thì lập tức ê răng, sau đó chạy đi gọi điện thoại cho ông bạn chí cốt, cũng chính là trợ lý nhiều chuyện của Giang Vân Hạo.
“Hây da Lão Tần à, ông có biết Thụy ca của chúng ta yêu đương là sẽ thế nào không? Phải nói là tôn chị Ngôn lên thành bà hoàng luôn ấy.”
Trợ lý Tần không tin lắm, “Nói quá không vậy ba, Thụy ca chảnh bà cố, mà cô Ngôn đâu giống kiểu người điêu ngoa.”
“Chị Ngôn đúng là hòa nhã thật, không yêu cầu Thụy ca làm vậy nhưng Thụy ca tình nguyện làm vậy mới chết chứ. Nói đâu xa, ban nãy chị Ngôn đang truyền nước biển, muốn tự ăn cháo, ông biết Thụy ca nói gì không?” Trợ lý Tề hắng giọng nhại lại: “Ngoan, đừng lộn xộn, cháo sắp nguội rồi.”
Trợ lý Tần há hốc mồm: “Chu choa mẹ ơi, nổi da gà rồi đây nè.”
“Không nổi mới lạ.” Trợ lý Tề nhún vai, thỏa sức nói xấu boss mình, “Hôm nay tui được nghỉ, Thụy ca không có hoạt động, hôm qua tui đã hỏi đi hỏi lại rồi, anh ấy nói việc riêng, không cần tui, vậy là tui chơi game tới nửa đêm luôn. Hồi sáng đang quấn chăn ngủ ngon lành thì Thụy ca gọi điện, giọng nói vô cùng lo lắng, y như trời sập đến nơi rồi làm tui tưởng chị Ngôn nguy cấp lắm, vội vã chạy tới nhà họ. Rồi ông biết sao không? Chị Ngôn bị sốt, ba mươi chín độ.”
“Phì…” Trợ lý Tề phì cười, “Không ngờ đấy.”
“Nữa nè, Thụy ca mời bác sĩ gia đình tới khám cho chị Ngôn, vị bác sĩ đó hình như là viện trưởng hay phó viện trưởng gì đó của một bệnh viện tư nhân, tóm lại là bác sĩ nổi tiếng. Truyền nước biển cho chị Ngôn xong, bác ấy mắng Thụy ca té tát ở ngoài ban công, bác ấy đang chủ trì hội thảo, nhận được điện thoại của Thụy ca tưởng chuyện gì nguy cấp lắm nên bỏ rơi một đống chuyên gia mà vội vã chạy tới đây, kết quả là chỉ bị cảm sốt thôi, ông nói xem bác ấy không giận nổi không? Hay ho nhất là bị bác sĩ mắng xong, Thụy cã cũng không cho người ta về, nằng nặc đòi bác ấy ở đây trông chừng chị Ngôn truyền nước biển làm bác ấy dở khóc dở cười, nói nhìn Thụy ca thế này thì bác ấy cần phải nói chuyện với ông cụ.”
Tuy đã “đơ toàn tập” nhưng trợ lý Tần vẫn nắm được trọng điểm: “Ông cụ là ai?”
“Hỏi hay lắm.” Trợ lý Tề ‘like’ cho ông bạn, giải thích: “Là ông nội của Thụy ca, vị bác sĩ này trước kia từng chăm sóc đặc biệt cho ông nội của Thụy ca. Tui nghĩ có khi Thụy ca cố ý gọi bác ấy tới đây là để có người kể lại cho ông nội.”
Trợ lý Tần càng khó hiểu: “Ủa là sao? Thụy ca muốn gia đình biết quan hệ của anh ấy với cô Ngôn thì tự nói là được mà.”
Trợ lý Tề thầm nghĩ chắc là boss vẫn chưa có được danh phận, tuy người ngoài hâm mộ chị Ngôn muốn chết nhưng chị Ngôn vẫn phớt lờ sự theo đuổi rùm beng của Thụy ca. Đài Bắc Kinh vừa hỏi ý kiến của họ, hy vọng Thụy ca sẽ có tiết mục song ca vào buổi tiệc Nguyên tiêu, còn song ca với ai thì khỏi cần nói cũng biết, nếu có mánh lới “Thẩm Gia Thụy kết hợp với tình yêu đích thực cô Y” thì chương trình của đài Bắc Kinh sẽ bùng nổ về tỷ suất người xem, tiếc là họ còn chưa trả lời thì đài Bắc Kinh đã không đề cập nữa, chắc chắn là vì nữ chính không muốn!
Thỉnh thoảng, trợ lý Tề thấy rất thương cho Thụy ca nhà họ, nhưng chút thương xót không đáng kể này còn lâu mới bằng tinh thần hóng hớt của anh ta, vì vậy anh ta vô cùng tự tin nói với ông bạn: “Chắc là người khác nói sẽ vui hơn là mình tự nói, Thụy ca của chúng ta khác người mà! Tối qua anh ấy đăng Weibo, fans đều tưởng anh ấy chúc mừng sinh nhật cho tổng giám đốc Thiệu, phá game dễ sợ! Hôm qua lúc mọi người còn đang dự tiệc thì Thụy ca đã đưa chị Ngôn về nhà rồi, anh ấy phấn khích chắc chắn là vì chị Ngôn. Ông thấy anh ấy không đề cập tới chị Ngôn vậy thôi chứ thật ra muốn thiên hạ đoán ra là vì chị Ngôn lắm.”
“Dị vãi.” Trợ lý Tần cảm thán, “Thụy ca đã phá vỡ tam quan của tui rồi, sau này anh ấy có làm gì thì chắc là tui cũng không ngạc nhiên đâu.”
“Chứ gì nữa, có lần tổng giám đốc Thiệu nói Thụy ca sợ vợ, trước sau gì cũng bị chị Ngôn leo lên đầu, tui còn tưởng tổng giám đốc Thiệu là cún FA nên mới hâm mộ, ghen tị, hận, nào ngờ là thật…”
Trợ lý Tần gật đầu, “Tui cũng nhớ Tề ca từng nói vậy, anh ấy còn nói trên mạng đặt biệt danh Vua Giấm cho Thụy ca là hoàn toàn chính xác, anh ấy chỉ mới nói vài câu với cô Ngôn thôi mà Thụy ca cũng không vui.”
Thẩm Gia Thụy không biết mình đã bị trợ lý bán sạch sành sanh, anh cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ, đút hơn nửa bát cháo thì ngừng lại: “Ăn tạm vậy thôi, hai tiếng nữa lại ăn tiếp.”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp: “Tôi truyền hết chai nước này thì các anh cũng về đi nhé.”
Thẩm Gia Thụy cười chứ không nói gì, cẩn thận đút cho cô nửa ly nước, đỡ cô nằm xuống, đắp kín chăn, xong xuôi mới bê nửa bát cháo còn lại đi ra ngoài. Phòng khách chỉ có bác sĩ Trương đang họp qua máy tính, Thẩm Gia Thụy nhìn ra ban công và trong bếp đều không thấy trợ lý Tề đâu, vậy là đi thẳng tới phòng tắm, gõ cửa: “Đừng tán dóc nữa, ra bếp canh chừng lửa kìa, đừng để cháo nguội.”
Trờ lý Tề khựng lại, lập tức cao giọng: “Không nói nữa không nói nữa, tui phải đi trông cháo cho bà chủ.”
Thẩm Gia Thụy nhướn môi, đưa bát cháo cho trợ lý Tề vừa ra khỏi phòng tắm.
Trợ lý Tề cẩn thận quan sát sắc mặt boss, chủ động giải thích: “Thụy ca, Tiểu Tần rủ em tổ đội chơi game, sau đó em nhỡ miệng, giờ phải làm sao ạ?”
Thẩm Gia Thụy như cười như không: “Cậu nói gì?”
“Dạ, em nói chị Ngôn bị bệnh, em bận giúp Thụy ca đang chăm sóc chị Ngôn nên tạm thời không chơi game được…”
Thẩm Gia Thụy khoát tay: “Biết rồi, sau này chớ nói lung tung nữa.”
Trợ lý Tề trịnh trọng gật đầu, cầm lấy bát cháo đi vào bếp, khóe mắt liếc về phía Thụy ca đang quay vào phòng ngủ chính, vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn Wechat: “Thụy ca nói đừng kể lung tung~”, cuối câu còn có dấu lượn sóng.
Truyền đạt ý của boss một cách hoàn hảo xong, trợ lý Tề tin tưởng ông bạn có thể hiểu được, đừng kể lung tung nhưng có thể kể cho người trong nhà, sau đó người thân quen ai cũng biết Thụy ca đã tiến thêm được một bước.
Thụy ca quả là mưu mô boy!
Ngôn Sơ Âm ngủ cả ngày, Thẩm Gia Thụy ở trong phòng cô chờ cả ngày, hiện tại anh cũng chỉ dám giở ít trò thôi chứ vẫn chưa to gan đến mức quang minh chính đại bò lên giường của cô, cho dù cô ngủ say, anh cũng không dám.
Thẩm Gia Thụy sáng tác nhạc cả ngày, dưới sàn trải tấm thảm mềm mại. Phòng ngủ của Ngôn Sơ Âm không kê bàn ghế, Thẩm Gia Thụy bèn ngồi dưới đất sát bên giường để viết nhạc, hoàn cảnh “gian khổ” không ảnh hưởng đến linh cảm của anh, Thẩm Gia Thụy liên tục viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy A4, giấy nháp phủ kín sàn nhà.
Tới nửa đêm, trước khi về lại nhà mình, Thẩm Gia Thụy không nhờ ai mà tự dọn dẹp phòng ngủ của Ngôn Sơ Âm, không chừa lại dù chỉ một mẩu giấy vụn, lại cố gắng mời mọc Ngôn Sơ Âm qua nhà mình: “Nếu không ngủ được thì qua xem thu âm.”
Ngôn Sơ Âm dứt khoát từ chối, nhờ lần trò chuyện với Tống Thừa Vũ, cô mới biết phòng nhạc nhà Thẩm Gia Thụy không chỉ có thiết bị thu âm mà còn có thiết bị ghi hình. Hôm nay cô vừa bị bệnh mà buổi chiều đã nhận được tin nhắn thăm hỏi của nhóm Kỷ Thư Tề, có một đám miệng rộng ở xung quanh, nếu bị họ biết hơn nửa đêm cô không ngủ mà qua nhà Thẩm Gia Thụy nghe ca khúc mới của anh thì phiền phức to.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
110 chương
9 chương