Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 109 : Buông lỏng

Edit: Sa Lâm Tâm Tâm phải về quê ăn Tết, với chức vụ của mình, cô ấy được nghỉ mười ngày, cộng với xin nghỉ phép thêm thì trừ thời gian đi lại, cô ấy ở quê ít nhất hơn nửa tháng. Lâm Tâm Tâm nói sắp phải xa nhau lâu ngày, khó mà chia lìa Ngôn Sơ Âm nên phải gặp nhau trước khi cô nàng về quê. Ngôn Sơ Âm biết âm mưu của bạn mình. Vì cuối năm nên Lâm Tâm Tâm thường xuyên tăng ca, không có thời gian tìm cô tám chuyện, có lẽ nhịn sắp chết luôn rồi, trước khi về quê mà không hỏi tình hình của cô chắc là sẽ ăn Tết không yên mất. Ngôn Sơ Âm hơi khó chịu nhưng cũng thoải mái đồng ý: “Có nhà hàng mới mở ăn khá ngon, tới đó đi.” Lâm Tâm Tâm thấy lạ: “Đi ăn ngoài làm gì, hiếm khi cô chú lên Bắc Kinh, tao qua nhà mày chúc Tết cô chú luôn.” “Mới bây giờ mà chúc Tết gì má.” Lý do khiến Ngôn Sơ Âm hơi khó chịu một phần là vì mẹ mình, do vậy cô thẳng thừng từ chối đề nghị của Lâm Tâm Tâm: “Chờ mày quay lại Bắc Kinh rồi chúc cũng còn kịp, đi nhà hàng mới ăn.” Lâm Tâm Tâm không lo về chuyện chúc Tết nữa, cười nói: “Lúc tao quay lại cô chú vẫn còn ở đây à? Năm nay cô chú nghỉ nhiều ghê, chắc phải hơn một tháng.” Ngôn Sơ Âm cười không trả lời, chờ Lâm Tâm Tâm quay lại, có lẽ bố mẹ cô đã về quê rồi, tuy bố mẹ nghỉ nhiều nhưng ông bà nội và ông bà ngoại vẫn còn khỏe mạnh, cô có thể không về thăm nhưng bố mẹ là phận con cái, sao không đi chúc Tết ông bà cô được. Như vậy có thể tránh để mẹ cô và Lâm Tâm Tâm gặp nhau. Không biết Thẩm Gia Thụy cho mẹ cô uống bùa mê thuốc lú gì. Rõ ràng hôm đó mẹ đã bảo cô suy nghĩ kỹ, bố mẹ sẽ không ép cô, hết thảy đều tôn trọng ý kiến của cô, cô còn có thể nói gì nữa? Cứ theo ý mẹ thôi. Ấy vậy mà sau đó Thẩm Gia Thụy lại tới nhà cô ăn cơm hai lần, mẹ cô càng lúc càng nhiệt tình, Ngôn Sơ Âm tan làm, mẹ cô còn lượn tới lượn lui nói Tiểu Thẩm thế này thế kia, như thể nếu cô không tiếp nhận Thẩm Gia Thụy thì bà sẽ không tha vậy. Thế mà là tôn trọng ý kiến của cô ư? Ngôn Sơ Âm cũng biết lỗi là do hôm đó cô quá khinh địch, dễ dàng bị mẹ thuyết phục đồng ý “khảo sát” Thẩm Gia Thụy mà không hề biết rằng nghĩa của từ “khảo sát” trong quan điểm của phụ nữ trung niên hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình. Trước kia Ngôn Sơ Âm nghe đồng nghiệp trong đài tâm sự chuyện bị giục cưới, cô ấy nói thế này: “Lúc còn chưa xem mắt, cô tớ nói chỉ cần đi gặp người ta một lần thôi, coi như kết thêm bạn, còn tiến tới hay không thì cứ xem sau này thế nào. Tớ nghe xong mới nghĩ ở nhà cự nự với mẹ hoài cũng mệt, thôi thì nghe lời họ đi xem mắt một lần, ít nhất sau này sẽ được yên thân. Đi xem mắt, anh chàng đó cũng khá, bọn tớ quyết định trước mắt cứ làm bạn đã, ai dè gia đình lại bắt đầu hỏi bao giờ gia đình hai bên gặp nhau, đính hôn, kết hôn sinh con, chỉ hận không thể hoàn thành tất cả trong một ngày.” Lúc đó Ngôn Sơ Âm chỉ nghĩ cô ấy đùa thôi, bây giờ mới biết cô ấy không nói quá chút nào. Trong mắt mẹ cô, việc cô đồng ý qua lại với Thẩm Gia Thụy chính là đồng ý hẹn hò với anh, chắc tới khi hai người hẹn hò thật thì mẹ cô sẽ giục kết hôn sinh con mất. Cũng may cô có ý chí kiên định, sống với tình trạng thù trong giặc ngoài nhưng vẫn không bị tẩy não, đằng nào bố mẹ cô cũng chỉ ở đây qua Tết thôi, chờ bố mẹ về quê, cô sẽ được yên thân. Nhưng hiện tại nếu Lâm Tâm Tâm qua nhà, mà Lâm Tâm Tâm lại cùng thái độ với mẹ cô trong việc Thẩm Gia Thụy, e rằng hai cô cháu lại bắt tay nhau hợp tác, sau này Lâm Tâm Tâm sẽ tiếp nhận công việc của mẹ cô mất. Ngôn Sơ Âm phải ngăn chặn khả năng trên. Lâm Tâm Tâm không biết mưu tính của Ngôn Sơ Âm: “Nghe lời mày vậy, tối gặp.” *** “Nghe nói tuần trước mày về trường diễn thuyết?” Gọi món xong, Lâm Tâm Tâm nhìn Ngôn Sơ Âm cười nói: “Có đi thăm giáo sư Lâm không?” “Có, không bị mắng.” Ngôn Sơ Âm biết vì sao Lâm Tâm Tâm lại cười, có điều cô đã tốt nghiệp mấy năm rồi, giáo sư cũng chỉ dạy vài năm nữa là nghỉ hưu, sao còn ghi thù chuyện nhỏ đó mãi được. Lâm Tâm Tâm không ngạc nhiên lắm, cười nói: “Buổi diễn thuyết đông không? Mày cũng coi như là niềm tự hào của trường mà…” “Cũng khá đông.” Ngôn Sơ Âm nói, còn lâu thức ăn mới được dọn lên, cô rót cho mình ly nước ấm. Thấy cô bạn không vui, Lâm Tâm Tâm nhướn mày: “Gặp trục trặc hả?” “Mày vừa nói tao là niềm tự hào của trường mà, sao gặp trục trặc được.” Ngôn Sơ Âm lườm bạn mình, tỏ vẻ vô cùng khổ sở: “Tao chỉ hơi thất vọng thôi, biết bao nhiêu đàn anh đàn chị thành đạt mà chúng nó không học tập, cứ phải noi gương theo mày là sao.” “Noi gương tao thì sao hả? Tao cũng là người có sự nghiệp nhá!” Lâm Tâm Tâm ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức bất mãn. Ngôn Sơ Âm trêu: “Mày nhiều chuyện bà cố luôn mà vẫn còn tâm trạng nghĩ đến sự nghiệp à?” Lâm Tâm Tâm định phản bác thì đột nhiên chuyển hướng, cười tít hỏi: “Tụi đàn em túm mày nhiều chuyện à? Tụi nó nói gì thế?” Ngôn Sơ Âm mím môi nhìn cô nàng, đang trong giai đoạn nhạy cảm này, tụi nó còn có chuyện gì khác để nói ư? “Vô dụng.” Lâm Tâm Tâm cũng đoán ra, cười khà khà, sau đó làm vẻ nghiêm túc: “Có gì mà bực mình chứ, chuyện của mày với Thẩm Gia Thụy ồn ào thế, tụi nó không hỏi mới lạ đấy.” Ngôn Sơ Âm không bực mình chuyện đó, bây giờ cô đi đâu cũng có người nhắc tới Thẩm Gia Thụy. Nghĩ vậy, Ngôn Sơ Âm ngả người ra lưng ghế, chống trán than thở: “Không biết bao giờ mới êm xuôi được đây.” “Vậy thì phải hỏi hai đứa bọn mày rồi.” Lâm Tâm Tâm nói trúng vấn đề. Thấy Ngôn Sơ Âm không nói gì, Lâm Tâm Tâm cũng mặc kệ, nói tiếp: “Nói thật nhé, cứ dây dưa thế này mệt lắm, Thẩm Gia Thụy không chịu từ bỏ, mày thì không dứt khoát, bộ định lằng nhằng tới khi trời sụp hay gì?” “Tao từ chối rồi, sao lại trách tao? Sao không bảo anh ấy buông tha cho tao đi?” “Có ai khuyên Thẩm Gia Thụy từ bỏ hay không thì tao không biết, tao là bạn mày, đương nhiên người mà tao khuyên chỉ có mày. Từ chối hay chấp nhận gì cũng được, sự thật không phải là mày không có cách. Thẩm Gia Thụy yêu mày, hạ mình trước mày, trong mối quan hệ này, mày mới là đứa ở thế chủ động nhưng mày lại không làm được gì anh ấy, chẳng phải là vì mày cũng đã cúi đầu trước anh ấy rồi ư?” Từng câu từng chữ của Lâm Tâm Tâm đánh vào tim Ngôn Sơ Âm, “Tao nhớ mày từng nói chỉ khi yêu một người thì ta mới hết cách với người ấy. Ví dụ như Chu Cẩn Xuyên và Trương Nhiên, họ chưa từng tạo ra quấy nhiễu nào trong thế giới của mày, một người là bạn trai cũ, một kẻ là đối tượng mà mày phải thường xuyên tiếp xúc vì công việc, nhưng so với Thẩm Gia Thụy, họ có là gì?” “Tao thừa nhận là tao hơi dung túng cho anh ấy thật, cũng có thể là vì không thể hoàn toàn phớt lờ.” Ngôn Sơ Âm im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nhưng chỉ rung động thôi thì không đủ để tao đón nhận anh ấy, không phải cứ có tình cảm là sẽ ở bên nhau.” Lâm Tâm Tâm gật đầu: “Tất nhiên, tình cảm là điều kiện tiên quyết để ở bên nhau, nhưng nó thường chênh lệch với hiện thực. Như vậy, vấn đề hiện thực giữa mày và Thẩm Gia Thụy là gì?” Vấn đề hiện thực? Ngôn Sơ Âm nhếch môi, chẳng lẽ nói cho Lâm Tâm Tâm biết đó là Mộc Phỉ? Nó sẽ nghĩ mình điên mất. Ngôn Sơ Âm lắc đầu, phủ nhận: “Mày nghĩ nhiều quá đó, tình cảm vẫn chưa đủ nhiều thôi.” Lâm Tâm Tâm im lặng một chút, sau đó chợt đổi đề tài: “Đợt này về quê có thể tao sẽ đi xem mắt.” Ngôn Sơ Âm ngạc nhiên, ngồi thẳng người: “Xảy ra chuyện gì?” “Mẹ tao nói có mấy người bà con bạn bè gì đó giới thiệu cho vài ba anh, trong đó có hai chàng làm việc ở Bắc Kinh, bảo tao thừa dịp về nhà đi gặp một lần.” Lâm Tâm Tâm rất bình thản, “Tao sắp ba mươi rồi, hầu hết bạn bè đều đã kết hôn sinh con, đến lúc nên suy nghĩ tới việc lập gia đình rồi.” Ngôn Sơ Âm muốn hỏi rất nhiều nhưng khi thấy cô bạn tỉnh bơ, cô lại không thể hỏi được, bèn chỉ hỏi một câu: “Tăng Ích thì sao?” “Anh ấy à…” Lâm Tâm Tâm mỉm cười: “Đang chờ tao về dự lễ cưới của anh ấy.” Ngôn Sơ Âm không nói gì được nữa. Lâm Tâm Tâm lại như mở máy hát: “Mày đừng nghĩ vì tao sợ hãi, không dám thổ lộ nên mới ra nông nỗi này. Tao và Tăng Ích cởi truồng tắm mưa lớn lên cùng nhau, nếu anh ấy có chút tình cảm trai gái nào với tao thì đã không cần tao tỏ tình. Không có kết quả là bởi vì giữa bọn tao không có khả năng.” Ngôn Sơ Âm lắc đầu. Lâm Tâm Tâm và Tăng Ích không đến được với nhau tất nhiên không phải do lỗi của ai mà có thể là do họ không hợp nhau hoặc cũng có thể là duyên phận không buông phủ xuống người họ. “Như vậy chứng tỏ Tăng Ích không phải người thích hợp với mày, rồi mày sẽ tìm được tình yêu đích thực thôi.” “Mấy cái tình yêu tình báo gì đó, tao không hy vọng xa vời đâu, miễn sống an ổn là được.” Lâm Tân Tâm nói xong lại đổi đề tài, “Nhưng mày thì khác. Mày rung rinh hay thật lòng yêu Thẩm Gia Thụy thì tự mày biết, tao chỉ muốn nói là nếu vì sợ không biết anh ấy thích mày trong quá khứ hay mày của bây giờ mà không chấp nhận tình cảm của anh ấy thì đó không phải là phong cách của mày. Mày nghĩ đi, cứ cho là Thẩm Gia Thụy thích mày của quá khứ và không thể chấp nhận mày của hiện tại, cùng lắm là chia tay thôi, chẳng lẽ mày lại không thể sống thiếu anh ấy?” “Làm gì có?” Ngôn Sơ Âm phản bác theo bản năng, cô không phải là người sống lệ thuộc vào đàn ông. Lâm Tâm Tâm xòe tay: “Tình huống xấu nhất cũng chỉ là chia tay, tụi mày lại như trước đây, có gì mà sợ?” Ngôn Sơ Âm ngẩn ra. Đúng vậy, có gì đáng sợ chứ? Dẫu ở trong truyện nhưng trước kia khi yêu Thẩm Gia Thụy, cô luôn là người ở thế chủ động, ngay từ ban đầu đều do cô quyết định, không ai ép buộc được cô. Dẫu sau này lại chia tay, dẫu Thẩm Gia Thụy đến bên Mộc Phỉ thì cô cũng chẳng việc gì phải sợ, đâu phải là cô không thể rời xa anh. Nếu thật sự có ngày đó, nếu những lo lắng của cô về cốt truyện xảy ra, cùng lắm là đường ai nấy đi thôi. *** Lâm Tâm Tâm bay lúc mười giờ tối, ăn cơm xong, Ngôn Sơ Âm cùng cô nàng về nhà lấy hành lý rồi chở cô nàng ra sân bay. Lâm Tâm Tâm thoát thân khỏi công việc, còn Ngôn Sơ Âm càng ngày càng bận. Thời gian này công việc quan trọng nhất là các buổi lễ cuối năm. Bộ Văn hóa có quy định vào đêm Giao thừa, các đài truyền hình địa phương phải tiếp sóng chương trình cuối năm của đài quốc gia, tuy vậy, mấy năm nay các đài địa phương cũng tự sản xuất chương trình cuối năm và được phát sóng trực tiếp vào những ngày giáp Tết. Ngôn Sơ Âm được chọn là MC cho chương trình cuối năm, không có điều chỉnh nhiều so với buổi lễ mừng năm mới theo Tết dương lịch. Cô và Lâm Vũ Tường vẫn là MC chính, ngoài ra còn có Triệu Tử Phi và Tần Viên Viên, Tống Viễn Hàng và anh Kim được đài quốc gia mời đóng tiểu phẩm nên cơ hội này mới rơi xuống đầu Triệu Tử Phi. Thật ra đài quốc gia cũng ngỏ lời mời Ngôn Sơ Âm nhưng Lâm Vũ Tường đề nghị cô suy nghĩ kỹ. Đài quốc gia có MC riêng, họ mời cô để diễn tiểu phẩm, tuy đây là cơ hội không tồi, nếu địa vị của Ngôn Sơ Âm ở đài Bắc Kinh vẫn như những năm trước thì sẽ chấp nhận lời mời của đài quốc gia mà không đắn đo gì, nhưng bây giờ cô đang có khả năng thay thế vị trí của Trịnh Tuyết, vậy thì không cần cơ hội đó nữa. Do đó, Ngôn Sơ Âm an tâm ở lại cơ quan của mình. Năm giờ chiều hôm nay, ông Ngôn lái xe đưa cô đi làm. Khoảng thời gian này, ông bà Ngôn cũng rất bận vì phải lo sắm Tết. Do lượng người đi tàu điện ngầm quá đông, Ngôn Sơ Âm sợ bố mẹ xách bao lớn bao nhỏ chen chúc trên tàu điện ngầm và xe buýt không tiện nên để xe ở nhà cho bố mẹ dùng. Ông Ngôn không những không từ chối mà còn vui vẻ làm tài xế cho con gái rượu, hằng ngày đúng giờ đưa đón con gái đi làm tan làm. Nhớ tới chương trình hôm nay, ông Ngôn thấy rất may mắn: “May mà lễ tết nhỏ quê mình không cùng ngày với Bắc Kinh, ngày mai nhà mình được sum vầy ăn tết rồi.”(1) (1) Theo truyền thống, vào dịp Tết, Trung Quốc chia ra thành lễ tết nhỏ và lễ tết lớn. Họ có phong tục “quan ba, dân bốn, thuyền năm”, nghĩa là quan ăn tết nhỏ vào ngày 23 tháng Chạp, dân thường ăn tết nhỏ vào ngày 24 tháng Chạp, dân biển ăn tết nhỏ vào ngày 25 tháng Chạp; còn lễ tết lớn mới là tết chính (tức đêm Giao thừa). Ngôn Sơ Âm gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói: “Hôm nay xong việc cũng phải hơn mười hai giờ, bố mẹ cứ ngủ trước đi, con đi nhờ xe bạn về.” “Mười hai giờ vẫn còn sớm chán, đừng làm phiền bạn, không hay.” “Không sao ạ, con đi xe Triệu Tử Phi về, cậu ta thường tới nhà mình ăn chực lắm.” Ông Ngôn biết rõ đồng nghiệp thân thiết của con gái, thêm nữa là mấy năm nay hai vợ chồng ông tới Bắc Kinh ăn Tết cùng con gái cũng có bảo cô mời bạn về nhà chơi. Nghe Ngôn Sơ Âm nói đi nhờ xe Triệu Tử Phi, mặt ông Ngôn mới giãn ra nhưng vẫn không đồng ý: “Thế này đi, nếu bố chưa ngủ thì bố đến đón con.” Ngôn Sơ Âm bất lực gật đầu: “Dạ.” Nguyện vọng đón con gái tan làm của ông Ngôn tan tành vì lúc gần kết thúc chương trình, mọi người rủ nhau đi liên hoan. Ngôn Sơ Âm sợ bố mẹ lo lắng nên từ chối mấy lời mời, đến khi thầy Hứa đích thân mời, cô không từ chối được nữa. Tuy thầy Hứa không đi đến trận chung kết “Giọng ca đẹp nhất” nhưng cũng được xem là bạn thân của đài Bắc Kinh, hôm nay thầy rất vui lòng nhận lời mời tham gia chương trình của đài, dẫu sao cũng từng tham gia chung chương trình, thầy Hứa thân thiết trêu Ngôn Sơ Âm: “Ai cũng nói khó mời Âm Âm, chú bèn thử xem thế nào.” Cả giới giải trí, số người dám không nể mặt vị lão tiền bối này đếm trên đầu ngón tay, tất nhiên trong đó không có Ngôn Sơ Âm, cô lập tức đồng ý: “Thầy Hứa gọi cháu, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì cháu cũng sẽ đi ạ.” Triệu Tử Phi thở dài: “Nếu biết từ chối lại nhận được đãi ngộ này thì hồi nãy tớ đã từ chối rồi, như vậy còn lâu mới tới lượt cậu.” Thầy Hứa vui vẻ nhìn hai người đùa nhau. Ngôn Sơ Âm trêu đùa xong, nhìn đồng hồ, tạm thời cô không cần lên sân khấu, cô tạ lỗi cùng các vị khách: “Xin lỗi, em phải đi gọi về cho nhà.” Ông Ngôn đang trông ngóng đếm thời gian, lúc sắp tới giờ đi đón con gái thì cô lại gọi điện thoại báo về trễ. “Chắc là phải chơi tới rạng sáng, bố mẹ ngủ trước đi ạ, con sẽ nhờ bạn đưa về.” Ban đầu ông Ngôn còn thấy hơi mất mát nhưng đến khi biết thầy Hứa cũng đi thì lập tức vui mừng: “Không sao đâu con gái, con chơi vui nha, nhớ chụp mấy tấm hình với thầy Hứa đó, bố thích nghe anh ấy hát lắm.” Vì đi liên hoan nên khi kết thúc công việc, Ngôn Sơ Âm lười tẩy trang, thay quần áo xong thì đi cùng mọi người. Địa điểm liên hoan là một câu lạc bộ mới khai trương. Ngôn Sơ Âm bận rộn cả tối, cô phải thay tổng cộng bốn bộ lễ phục để dẫn chương trình, đều được thiết kế riêng, có một chiếc váy lụa mỏng bó sát người rất tôn dáng, tuy Ngôn Sơ Âm rất gầy nhưng do sợ xảy ra sự cố nên không dám ăn tối, đến bây giờ thì bụng đói cồn cào, vừa ngồi xuống là đã vùi đầu ăn. Tất nhiên Ngôn Sơ Âm cũng muốn mượn thức ăn để lấp miệng mình. Bây giờ ở trong giới, cô đang được chào đón nhiệt tình, nam nữ già trẻ đều muốn kết bạn với cô, đáng tiếc cô không hứng thú, vì vậy bèn ăn không ngừng, người biết điều sẽ không tới quấy rầy cô. Trong lúc Ngôn Sơ Âm ăn mải mê, Lâm Vũ Tường ngồi xuống bên cạnh cô tự bao giờ, vỗ nhẹ cô, nhắc nhỏ: “Có người tới.” Thấy anh ấy nói không đầu không đuôi, Ngôn Sơ Âm bất giác ngẩng đầu lên, lúc nhìn ra cửa thì đã hiểu. Không biết thầy Hứa đi ra ngoài hồi nào mà bây giờ đi vào còn dẫn thêm một người. Thầy Hứa cười nói: “Mới gặp Tiểu Thẩm ngoài hành lang nên dẫn cậu ấy vào đây ngồi một lát, mọi người không ngại chứ?” Thẩm Gia Thụy ăn tiệc cùng họ, mọi người cầu còn không được, làm gì có chuyện ngại ngần, đó là chưa kể đâu tới lượt họ ngại, anh đến vì người khác cơ mà. Mọi người hết sức ăn ý hướng mắt về phía Ngôn Sơ Âm, Triệu Tử Phi không ngại thiên hạ chưa đủ loạn mà còn nhướn mày nháy mắt với cô. Thẩm Gia Thụy tán gái tới mức độ này khiến Triệu Tử Phi phải mở mang tầm mắt dù đã dự đoán được trước. Ngôn Sơ Âm đã quen với ánh mắt trêu ghẹo của người xung quanh, cô không tỏ thái độ gì mà cứ để mọi người nhìn thoải mái, nhưng lòng lại thầm mắng, sao cô lại quên mất là Thẩm Gia Thụy và thầy Hứa càng ngày càng thân nhau, buổi tiệc chúc mừng tour diễn của Thẩm Gia Thụy lúc trước cũng có thầy Hứa tham gia. Thảo nào hôm nay thấy cô từ chối đi liên hoan thì thầy đích thân tới mời, hóa ra là vì nguyên do này! Sự bình thản của Ngôn Sơ Âm khiến mọi người thấy vô vị, quyết định tiếp tục trò chuyện bình thường, tất nhiên vẫn có những ánh mắt âm thầm quan sát Ngôn Sơ Âm. Liên hoan là một cơ hội để xã giao, đều là người sống trong ngành cần có nhiều mối quan hệ nên không ai là ngoại lệ, trò chuyện dăm ba câu, chỗ ngồi dần dần thay đổi. Ngôn Sơ Âm nhận được một lời mời bất ngờ đến từ Đỗ Dịch An – người vừa giành giải Kim Khúc hồi tháng trước. Kể từ lúc mới ra mắt, Đỗ Dịch An qua lại khá nhiều với đài Bắc Kinh, bây giờ lại vừa nhận được danh hiệu Nam ca sĩ của năm tại giải Kim Khúc, nội bộ đài Bắc Kinh đã lan truyền tin Đỗ Dịch An sẽ tham gia “Giọng ca đẹp nhất” mùa 2. Đỗ Dịch An muốn mời Ngôn Sơ Âm đóng MV cho single mới của anh ta vào năm sau. Vì từng tiếp xúc công việc mấy lần, Ngôn Sơ Âm không từ chối ngay mà chờ anh ta nói xong, cô bảo sẽ suy nghĩ. Đỗ Dịch An và Ngôn Sơ Âm trao đổi số điện thoại để tiện liên hệ thương lượng chi tiết. Ngôn Sơ Âm tự hiểu khả năng cô từ chối là rất thấp, nếu Đỗ Dịch An sắp hợp tác cùng đài Bắc Kinh thì việc cô chấp nhận lời mời là hoàn toàn bình thường, huống hồ cô cũng muốn gia tăng địa vị của mình để tăng khả năng đài sẽ suy xét về chương trình mới do cô đề xuất. Nhưng ở đây không thích hợp để bàn công việc, Ngôn Sơ Âm và Đỗ Dịch An chỉ trao đổi với nhau một chút rồi tách ra ngồi xa nhau. Hiện nay Đỗ Dịch An đang vô cùng được yêu mến, ekip của anh ta đã phát thông cáo đến các kênh truyền thông để họ gọi anh ta bằng biệt danh “Tiểu Thiên vương”, chỉ vậy thôi cũng đủ hiểu định hướng của ekip. Đỗ Dịch An vừa đứng dậy đi tìm bạn thì có người ngồi xuống bên cạnh Ngôn Sơ Âm, nói vu vơ: “Em cũng quen với Đỗ Dịch An à?” “Có thể coi là vậy, từng làm việc chung mấy lần.” Ngôn Sơ Âm vừa nói vừa nhìn anh, như cười như không, “Sao bảo chỉ vào chào hỏi thôi mà, còn chưa đi à?” “Không vội, dẫu sao bạn đi chung cũng về hết rồi.” Thẩm Gia Thụy càng lúc càng thản nhiên, “Hình như hôm nay em không lái xe?” Thấy Thẩm Gia Thụy chả có gì là ngại ngần, Ngôn Sơ Âm không muốn truy cứu nữa, hỏi: “Sao anh biết?” “Thấy xe em còn nằm ở hầm giữ xe.” Ngôn Sơ Âm gật đầu, không nói gì mà bưng ly nước lên uống một ngụm. Thẩm Gia Thụy hỏi tới: “Vậy đi xe anh về nhé?” “Sao cũng được.” Ngôn Sơ Âm trả lời thản nhiên, anh còn sắp ăn cơm tất niên ở nhà cô luôn rồi, chút việc này còn cần để ý ư? Thẩm Gia Thụy không nói nữa, khóe môi chầm chậm nhướn lên, anh có thể cảm nhận được thái độ của cô đã dần buông lỏng…