Edit &amp; Beta: Direct Kill Hình Minh không phải Lâm Tư Tuyền. Cũng chẳng bao giờ khóc nháo đòi đài trưởng Ngu làm chủ, thấy kẻ địch trước mặt sẽ chẳng ngồi im bó tay chịu trói, dòng máu có chút hung hãn đang từ từ trỗi dậy trong cậu, ngoan độc như rắn. Triệu tập tổ viên mở cuộc họp, xem lại tất cả các tư liệu sống mà tổ viên đã quay chụp được. Kế hoạch đưa ra, nội dung chủ yếu của tập tiếp theo chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’ sẽ xoay xung quanh về vấn đề lạm dụng tình dục tại nơi làm việc và cách phụ nữ tự bảo vệ mình. Hình Minh nói thẳng, không hài lòng. Cậu đã làm một tập về vụ án yêu râu xanh, kiên cố dày nặng, tiếng vọng không sai. Tập mới của chương trình với nội dung nghe đã khiến người ta biến sắc mà nói, quả thật còn rất ít góc cạnh để khai thác, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, muốn gãi nhưng không gãi tới nơi, phân lượng quá nhẹ. Buổi trưa còn có hẹn với người khác, trước khi ra ngoài Hình Minh giao việc cho toàn bộ tổ viên, tất cả đều đi phải ra ngoài chạy tin tức, không đào ra được nội dung giật gân nào thì toàn bộ đều cút! Người Hình Minh hẹn là một cảnh sát trông coi ngục của nhà giam Ngưu Lĩnh, tên là Trương Hoành Phi, sắp về hưu. Trước đây cậu từng đi tìm hiểu. Gián tiếp qua nhiều người, dàn xếp tỉ mỉ, mới biết năm đó những cảnh sát trông giữ Hình Hoành trong trại giam đều bị điều đi tỉnh ngoài làm việc, ở lại cũng chỉ còn mỗi Trương Hoành Phi này, bởi vì lớn tuổi, năm ngoái mới triệu tập trở lại. Xuất phát từ mục đích chương trình, hai người ở trong ngục giam Ngưu Lĩnh tán gẫu một hồi. Hình Minh xuất thân từ đài Minh Châu, biên tập viên át chủ bài chương trình nổi tiếng, cậy thế thanh danh của đài trưởng Ngu, đi đến đâu đều chưng ra khuôn mặt thân dân tiếp đón người. Cậu cố gắng tìm hiểu thói quen của các quản ngục, vừa thấy người đã dâng lên bao Trung Hoa cho Trương Hoành Phi, rõ ràng bản thân không hút thuốc lá, cũng bồi người đốt một điếu, nuốt mây nhả khói, lấy đó làm thân. Lúc này cậu hành động một mình. Hình Minh cố ý thả dây dài câu cá lớn, không tiết lộ danh tính của mình, sợ người biết chuyện không tiết lộ, chỉ trời nam biển bắc theo sát người tán gẫu, nói dạo này chương trình mới không có tin tức nào để làm, bản thân gần đây rất lo lắng. Không nghĩ tới Trương Hoành Phi một khi đã nói chuyện liền như máy hát. Ông nói mình gần đây mình cũng đang có chuyện buồn bực, sau đó liền kể cho cậu nghe. Ông có một đứa cháu gái đang học năm nhất tên là Tiểu Từ, ba mẹ nó từ quê lên thành phố, bây giờ xem như là công nhân nhập cư, mới đến nên điều kiện, tiền bạc còn thiếu thốn, vất vả mãi mới gom góp cho con được đi học. Nhưng mà hôm đó nó đi học về, ba mẹ phát hiện thấy hạ thân đứa bé có vết máu, gặng hỏi mãi, nó mới trả lời là ở lớp không ngoan, bị thầy giáo đánh. Bộ phận riêng tư của trẻ nhỏ là nơi nhạy cảm. Ba mẹ nó bất an nên gặng hỏi lại mấy lần, nó lúc bấy giờ mới đổi giọng, mù mịt nói là thầy giáo động vào. Một câu nói như sét đánh giữa trời quang, da đầu của cả hai đều tê rần, một thân mồ hôi lạnh, lập tức đi đến trường học. Ban giám hiệu nhà trường vừa nghe đến chuyện này lập tức phủ nhận, còn bày ra trước mặt ba mẹ nó hàng loạt ảnh chụp và những tấm bằng khen danh dự. Thì ra giáo viên chủ nhiệm lớp của Tiểu Từ họ Lưu, vừa là giáo viên đặc cấp lại còn là chiến sĩ thi đua, mấy chục năm qua sống rất thanh liêm nghèo khó, thành tích xuất sắc đếm không xuể. Trường học dành cho con cháu công nhân đó là do thầy Lưu sau khi về hưu bán nhà quyên góp, ngôi nhà mà gã thuê còn chưa tới mười lăm mét vuông, thức ăn hàng ngày đều là bánh bao dưa cà, mỗi khi rảnh rỗi gã còn thường đi thu gom đồng nát, tất cả thu nhập đều quyên góp cho trường học. Con gái duy nhất của gã bởi vì vậy nên không muốn qua lại với gã nữa. Bên phía truyền thông đã không ít lần phỏng vấn câu chuyện này, thầy Lưu kia còn được bầu chọn là nhân vật tiêu biểu của năm. Bé gái tám tuổi sẽ không nói dối, nhân phẩm của lão chiến sĩ thi đua cũng không thể nghi ngờ. Hình Minh ngửi được mùi vị tin tức quen thuộc, máu trong người lại bắt đầu cuồn cuộn chảy, hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt liền đem Lạc Ưu, Ngu Trọng Dạ thậm chí ngay cả mục đích ban đầu của mình cũng quên sạch. Phóng viên sợ nhất là thiên hạ không loạn, không có tin tức cho họ thực hiện, có chút quá vô tâm, nhưng họ chỉ ước gì Trung Quốc tái hiện lại cảnh hạn hán, dịch châu chấu, đất đai khô cằn, thảm cảnh ngàn dặm. Dứt bỏ việc dẫn một chương trình giải trí đang phất lên, dùng kết quả để chiếm được lòng tin của mọi người; Hình Minh quả thật có tố chất của một phóng viên. Một chiếc hồng mao(1) trong thiên hạ. Thế nhưng bản thân cậu còn không so sánh được với nó, bé nhỏ không đáng kể. (1) Trong câu “nhẹ tựa hồng mao”. Cậu ngay lập tức định ra thời gian, dự định trở thành một kỹ sư tâm hồn, dò hỏi ra được tên trường mà cô bé theo học tên là trường tiểu học dân lập Đông Ly. Tin tức tốt thì phải tìm hiểu ngay lập tức, không thể chờ, Hình Minh vội vàng tạm biệt Trương Hoành Phi, qua loa ăn xong bữa cơm trưa bên ngoài liền trở về đài Minh Châu. An bài phóng viên trong tổ đi công tác, cho phép sử dụng máy bay để đi lại, bởi trong đài chỉ toàn là xe ô tô chuyên dụng, cậu tự mình móc tiền chi trả. Nhiệm vụ còn chưa có phân công xong, thư ký của đài trưởng đã gọi điện tới, mời cậu vào văn phòng, Lạc Ưu, lão Trần cũng đang ở đó. Bên trong phòng đài trưởng Ngu, còn có cả Phó chủ nhiệm trung tâm tin tức đang ngồi nghiêm túc, trông có chút giống tam đường hội thẩm(2). Lạc Ưu đang thuật lại lý do muốn thay đổi ‘Minh Châu kết nối’, Hình Minh đi đến văn phòng đài trưởng, vừa vặn nghe thấy phương châm thay đổi được tổng kết bằng tám chữ: pha loãng thông tin, tập chung chủ đề. (2) Tam Đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử”, hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh – Thanh, được gọi là “Tam đường hội thẩm”. Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành “Tam Pháp Ti”, là cơ quan xét xử tối cao, thường là “Tam Pháp Ti” tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là “Tam đường hội thẩm”. (Trích chú thích số 3 – “Công chúa cầu thân’, chương 21, Yuuri dịch) Tân truyền thông xung kích với truyền thông truyền thống, nhiều ít chương trình không thu được tỉ lệ người xem như mong muốn, ‘Minh Châu kết nối’ ngưng tụ một đời tâm huyết của mọi người, nếu không thay đổi… Lạc Ưu phòng ngừa chu đáo, nói đợi đến khi danh tiếng chương trình tuột dốc không phanh, lúc đấy e là đã muộn. Lạc Ưu nói, dữ liệu mảng của ‘Minh Châu kết nối’ rất bất cập, thường thì mỗi lần khi ‘Thời  sự Trung Quốc’ hay ‘Minh Châu kết nối’ phát sóng những tin tức quan trọng thì đều có những đoạn passage(3) chạy qua, vừa khó để ghi nhớ lại che tầm mắt của người xem, dữ liệu cũng bị lãng phí. ‘Thời sự Trung Quốc’ hay ‘Minh Châu kết nối’ giây giây phút phút đều là vàng, hai chương trình có mối quan hệ bổ sung cho nhau, nếu ‘Thời sự Trung Quốc’ phụ trách đưa các thông tin quan trọng trong ngày, thì ‘Minh Châu kết nối’ phụ trách chỉnh hợp bình luận, phản ánh và tôn trọng tính kịp thời của tin tức một cách tối đa; Lạc Ưu còn nói, ngoại trừ các phim ngắn hay video liên kết chương trình do các phóng viên làm ra, hắn kiến nghị mỗi kỳ chương trình nên lời mời ba vị khách mời có kiến thức về chủ đề của chương trình hôm đó để đưa ra ý kiến, khán giả không chỉ muốn nghe những lời nói sáo rỗng được chuẩn bị sẵn, cái mà họ muốn nhìn là những tinh anh trong các lĩnh vực, thần thương khẩu chiến… (3) <img alt="" src="https://directkill01.files.wordpress.com/2018/09/1.png" data-pagespeed-url-hash=854947851 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Passage là dòng chữ quảng cáo chạy dưới cuối màn hình So sánh với cách dò đá qua sông của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, Lạc Ưu đối với sự cải cách của ‘Minh Châu kết nối’ càng khẳng định, hình khối càng nhiều chiều hơn. Lạc Ưu hăng hái, Hình Minh trước sau không lên tiếng —— tài nghệ không bằng người, nói cái gì đều là dư thừa. Thái độ của Ngu Trọng Dạ đối với việc cải cách thay đổi của ‘Minh Châu kết nối’ vẫn rất ám muội, hắn để lão Trần phát biểu ý kiến trước. Lão Trần đoán không được ý của đài trưởng, ra sức khước từ không thành, cuối cùng nói, đề nghị của lão là, tất cả dùng tỉ lệ người xem để nói chuyện. Ngu Trọng Dạ hỏi Hình Minh: “Ý của em thế nào?” Người trong nghề này lâu thường truyền nhau câu nói vô cùng đau đớn: Tỉ lệ người xem ti vi là cội nguồn của cái ác. Lời này chỉ đúng phân nửa. Tỉ lệ người xem nhiều hay ít là vô tội, cái ác chính là những người trong giới truyền thông cúi đầu khom lưng với tỉ lệ người xem. Khom lưng trước đấu gạo, cúi đầu dưới mái hiên, Hình Minh không thể ngoại lệ tách mình ra khỏi tập thể, cậu gật đầu, thừa nhận: “Rất tốt, rất công bằng.” Hai bên tranh chấp, bằng bản lĩnh của mình, một hồi phân tranh xem như là giải quyết trong viên mãn. Ba người trong văn phòng đài trưởng không còn việc gì khác nên chuẩn bị trở về công tác, Ngu Trọng Dạ nói: “Tiểu Hình lưu lại.” Lạc Ưu đang đi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Hình Minh. Trong mắt có thứ gì đó dần hiện lên, khoảng chừng gọi là căm ghét. Hình Minh ngược lại không lưu tâm, cậu bây giờ lòng không cam tình không nguyện, tuy thế vẫn phải e ngại thân phận đài trưởng của đối phương, đành lưu lại. Lạc Ưu cùng lão Trần đều rời khỏi văn phòng, đài trưởng Ngu vẫn không nhanh không chậm xử lý công vụ trên tay, không ngẩng đầu lên, cứ như vậy hỏi Hình Minh: “Thực tập sinh mới đến chỗ em có tốt không?” “Phân đi đến kho thiết bị.” Cậu tận lực đè ép âm thanh, mà vẫn bảo đảm đài trưởng Ngu có thể nghe thấy, “Đã phiền những người có chỗ dựa chống lưng rồi.” Ngu Trọng Dạ cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, ý cười trong đôi mắt thâm trầm dần hiện lên, chậm rãi lên tiếng: “Lời này nghe có chút ý tứ chán ghét.” “Không còn cách nào khác.” Hình Minh lắc đầu, “Tỉ lệ người xem ti vi định đoạt, nhận.” “Không ý kiến?” “Không ý kiến.” Hình Minh gật đầu, bỗng nhiên duỗi tay ra hướng về phía Ngu Trọng Dạ, “Chìa khóa, đưa em.” “Lãnh đạo đương nhiệm của đài phát thanh là do lão gia tử một tay cất nhắc, tiểu Lạc là một nhân tài, trong đài cần cậu ấy.” Ngu Trọng Dạ vẫn ngồi bất động, không trả lại chìa khóa, chỉ hơi nhếch nhếch khóe miệng, dường như như không muốn so đo với cái tính khí trẻ con của cậu, “Nhắc lại cái những yêu cầu khác.” Đến tên lão gia tử kia còn không nói là ai, nhưng có người lại gọi là “ông ngoại” từ nhỏ đến lớn. Lão Trần vẫn còn ở trong trung tâm tin tức làm mưa làm gió, Lạc Ưu cũng chưa đổi cách xưng hô “thầy Ngu”, dạ dày Hình Minh chua loét, chua đến tận chân răng, thì ra đàn ông anh tuấn lại nhiều tiền cũng giống những người khác mà thôi, thời điểm t*ng trùng lên não thì mở miệng ra hứa hẹn, sau khi tỉnh táo lại thì làm bộ chẳng biết gì. Suy nghĩ một chút, vẫn quyết định chọn thứ có lợi cho mình. Quý Huệ không còn nhiều thời gian, tâm nguyện lớn nhất chính là thuốc Alanine Ciloni có thể lấy được giấy phép sản xuất ra thị trường. Tuy nói sau khi chương trình phát sóng, nhiều xưởng thuốc đối với loại thuốc mới này có hứng thú, nhưng vẫn kiêng kỵ bên phía Thịnh Vực, hơn nữa rất nhiều xưởng thuốc không đủ thực lực, nào biết có thể chống đỡ tiếp được các giai đoạn hay không. Rèn sắt phải ngay khi nóng, dư âm của ‘Tầm nhìn Đông Phương’ vẫn còn, Lưu bác sĩ lại không nghĩ biện pháp nhanh chóng bán hạng mục. Mà dõng dạc tuyên bố muốn cáo trạng cục quản lý dược không hành động, để mặc cho Liêu Huy Thịnh Vực bức hại đồng nghiệp của mình. Bác sĩ Lưu cũng hiểu là đài trưởng Ngu không lọt mắt loại phần tử trí thức, lạc hậu, cổ hủ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như mình, Hình Minh cũng đối với loại người này vừa kính vừa sợ, yêu hận chồng chất. Cậu đem tâm nguyện của Quý Huệ nói cho Ngu Trọng Dạ, nói chuyện này cũng là tâm nguyện của lòng mình. Ngu Trọng Dạ sảng khoái gật đầu, được.