Lưu Triệt nghe những câu này chợt cảm thấy trong lòng rất bình yên, cảm giác như đã nghe câu này ở đâu rồi. Không khí trong phòng rất tốt, bỗng nhiên Triệu Huyền nói : " Thế nào cảm động không? Lúc học cấp ba tao có nói như vậy với mày, mày cảm động tới nước mắt nước mũi tùm lum mà" Lưu Triệt : " ( ºÄº ) " Triệu Huyền đánh vào lưng y nói : " Đừng tưởng là mất trí thì trốn việc được nhé, xuất viện đến công ty ngay một đống việc đang chờ mày giải quyết đó" Lưu Triệt : " (¬_¬) " Uổng công cảm động một hồi, ai đó mau trả lại sự cảm động vừa rồi cho tôi. Hai người huyên thuyên với nhau một hồi, tuy rằng với Lưu Triệt thì đây là lần đầu gặp mặt giữa hai người. Nhưng tính tình Triệu Huyền xưa nay cởi mở, Lưu Triệt chẳng mấy chốc đã bị cuốn theo câu chuyện mà cô kể. Người thì thao thao bất tuyệt kể một số chuyện trước đây, người thì dỏng tai nghe hi vọng biết thêm thông tin hữu ích. Khi hai người đang nói chuyện đến khí thế nghi ngút thì cửa phòng bệnh mở ra. Vào cửa là Trần Ngọc Trân, hôm nay bà lúc bà đem thức ăn ra chuẩn bị tới bệnh viện thì đụng phải chồng. Hai người cãi nhau một hồi Lưu Văn Hùng cảm thấy không cần để ý tới Lưu Triệt làm gì. Rõ ràng là ngày nào cũng nói bóng gió dò hỏi tình trạng của con trai vậy mà vẫn cứng miệng khiến Triệu Ngọc Trân cuối cùng cũng bực mình, bởi vậy mà hôm nay mới đến trễ. Bà vào cửa vốn định xin lỗi con trai vì đến trễ muốn hỏi Lưu Triệt đã đói chưa. Nhưng sau khi thấy Triệu Huyền đang ngồi bên giường bệnh thì sựng lại. Lưu Triệt để ý thấy không khí trong phòng có chút không đúng liền nói : " Mẹ hôm nay mẹ tới trễ vậy" Trần Ngọc Trần lúc này mới cười trừ đi qua nói : " Hôm nay xảy ra chút chuyện" Triệu Huyền đứng lên, nói : " Thôi tao về, công ty còn nhiều chuyện từ lúc mày bệnh tao phải gánh hết mệt chết được. Ừm...nếu mẹ mày đã nói vậy thì mày cứ về nhà thử xem sao...nếu có chuyện gì thì gọi cho tao. Còn nhớ cách sử dụng điện thoại không đấy? " Lưu Triệt gật đầu, mấy hôm nay cậu đã học cách sử dụng loại công nghệ tiên tiến này. Tuy rằng vẫn chưa thành thạo một số chức năng nhưng về cơ bản nghe gọi và chơi games thì không thành vấn đề. Sau khi chiếm được câu trả lời từ bạn mình Triệu Huyền vẫy tay ra về. Cô mà còn ở lại thì không khí sẽ không được thoải mái. Dù sao trước đây bố mẹ Lưu Triệt cảm thấy do cô dạy hư con trai mình. Lưu Triệt đi sai đường họ đang cố uốn nắn còn mình thì không ngừng cổ vũ Lưu Triệt muốn nhà bọn họ đoạn tự. Nên lúc trước cấm Lưu Triệt chơi với cô còn nặng lời với cô rất nhiều. Triệu Huyền lúc đó còn trẻ bốc đồng gân cổ lên cãi nhau tay đôi với bố mẹ người ta. Nếu năm xưa cô là một đứa trẻ sinh ra trong gia đình bình thường e là mọi chuyện còn tệ hơn. Nhớ lại thì quan hệ của hai nhà năm đó rất là tệ. Lưu Triệt cũng nhờ câu nói của Triệu Huyền mà chắc chắn được rằng giữa nguyên chủ và người nhà của mình đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Nhìn vào thái độ của hai người vừa rồi thì có lẽ là có mẫu thuẫn gì đó đến mức độ nguyên chủ trước đây không muốn về nhà. Câu " có việc thì gọi điện" cuối cùng kia rõ ràng là để ám chỉ không chịu được thì gọi đến giúp. Nhìn Trần Ngọc Trân ánh mắt có chút trông mong đang lo lắng nhìn mình, Lưu Triệt lại thở dài, đối với người có dung mạo giống mẹ của mình như vậy Lưu Triệt vẫn là không đành lòng xa cách bà. Bởi vậy ba hôm sau, Trần Ngọc Trân vui vẻ hồi hộp làm thủ tục xuất viện đem con trai mình về nhà. Có sẵn xe của nhà đợi bên ngoài, hai mẹ con bỏ đồ đạc lên xe trở về. Lưu Triệt lúc này mới có cơ hội nhìn ngắm thế giới này một cách rõ ràng hơn. Những tòa nhà cao tới phải ngửa cổ lên nhìn nằm sát nhau, xe cộ nối đuôi nhau đi tưởng như không còn chỗ trống. Lúc này khoảng 10 giờ sáng, chưa phải là giờ cao điểm nhất nhưng là đã đông như vậy rồi. Bây giờ là mùa hè thời tiết đang rất nóng, Lưu Triệt có thể nhìn đến nhiều người bịt kín từ đầu tới chân đi xe máy khắp nơi. Xe máy có vẻ là loại phương tiện chính, loại xe nhỏ bé này tiện dụng hơn xe bốn bánh mình đang đi ư? Lưu Triệt tò mò ngắm đường phố thấy cái gì cũng ngạc nhiên, Trần Ngọc Trân nhìn con trai đột nhiên cảm giác giống như là con mình vẫn còn là một đứa trẻ. Bởi vậy bà cười nói : " Hà Nội đất chật người đông, ô tô di chuyển có chút chậm đợi một lát nữa sẽ đỡ hơn" Lưu Triệt gật đầu, tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu chó chút không biết phải nói gì với người mẹ mới xuất hiện này của mình. Trần Ngọc Trân thì bồi hồi không nói nên lời, dù là con ruột của mình nhưng lâu nay bà và con trai luôn xa cách cũng không có mặt mũi đòi con phải thân cận mình. Bà còn nhớ trước đây thường lén đến nhìn Lưu Triệt từ phía xa, Lưu Triệt lúc đó toàn thân lạnh nhạt khiến người sợ hãi. Từ lúc đó bà cảm thấy có lẽ mình đã đánh mất con thật rồi, giờ Lưu Triệt bị mất trí nhớ lại khiến bà có chút cao hứng. Như vậy con trai mới chịu cho bà thân cận, bà muốn sửa lại những lỗi lầm trước kia, chấp nhận con người thật của con mình.