Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái
Chương 3 : Gặp nhau trong mưa
Ngày ta gặp gỡ Nghiêm Tử Tụng là một ngày mưa to tầm tã.
Hạt mưa giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt, loạch xoạch không ngừng. Toàn bộ thế giới đều chìm trong làn nước.
Mây đen đông nghịt một vùng, âm trầm đáng sợ. Hệ thống thoát nước của thành phố hiển nhiên đã bị táo bón. Nước dâng lên, tràn khắp các con đường. Tất cả đều bị nhấn chìm trong nước, ướt sũng.
Ta ngồi trên xe buýt, anh dũng chọn một vị trí gần cửa sổ, đờ mặt ra nhìn trời mưa.
Không phải nói chứ cả ngày hôm nay xui xẻo muốn chết.
Đầu tiên là sáng sớm tỉnh dậy đã thấy bạn thân ghé thăm (có kinh).
Sau đó phát hiện quần lót ta phơi trên sân thượng bị gió thổi bay đi đâu mất.
Nhắc đến phương hướng mới nói, chúng ta phát minh ra kim chỉ nam, nhưng mỗi khi bị thất lạc cái gì, dù có tìm đỏ mắt vẫn không biết đâu là hướng bắc. Kỳ thực rất mâu thuẫn.
Mở ngăn tủ, băng vệ sinh chẳng còn lấy một cái. Hôm trước rõ ràng là ta còn gom về một đống lớn… Mồ hôi chảy ròng ròng. Hóa ra, mẹ ta còn chưa đình kinh, cũng chưa tới thời kỳ mãn kinh.
Vậy sao tâm tình bà lại bất ổn như thế nhỉ?
Ngẩng đầu đi tìm cha ta. Ông chẳng chờ ta mở miệng đã trực tiếp phun ra một câu: ―Chuyện ai nấy lo.‖
Mẹ ta đi mua dưa muối về, lại phải chạy đi mua đồ dùng chuyên dụng cho ta. Chờ đến khi xong xuôi, ta đến trường thì đã muộn.
Nhưng chỉ cần đóng phạt là được cho vào học. Hôm nay đặc biệt có giáo viên tới dự giờ.
Giáo viên ngữ văn chúng ta đã nhắc đi nhắc lại mấy lần, ngay cả đáp án của các câu hỏi cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.
Giờ học vừa mới bắt đầu. Cả lớp sống lưng đều thẳng tắp, hệt như những pho tượng. Cuối lớp là một … hai … ba bốn năm sáu bảy, bảy giáo viên ngồi rất chỉnh tề, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chép nhỏ.
Cô giáo âm thầm lừ mắt như muốn nói ―Hãy đợi đấy!‖, rồi cho ta vào lớp.
Thật ra, ngày hôm nay tâm tình của ta không tốt, cũng chẳng có tâm trạng đâu mà làm xằng làm bậy. Những lúc tất yêu, ta còn rất thích phối hợp với hoạt động tập thể nữa. Dù sao ta vẫn luôn được quảng cáo rùm beng là một học sinh ngoan.
Nhưng là cái cặp của ta lại muốn tạo phản…
Quai cặp vướng vào góc bàn đầu tiên. Ta đi cũng hơi vội vàng một chút, bàn học của bạn A ‗cạch‘ một tiếng, văng ra khỏi vị trí cũ. Sau đó theo quán tính, toàn bộ sách vở trên bàn đều đồng loạt rơi xuống đất.
Bạn B ngồi cùng bàn định giúp bạn A nhặt sách vở, nhấc một bên chân ghế lên định cúi xuống. Kết quả bị mất thăng bằng, sau đó ―thịch‖ một tiếng ngã xuống.
Sách vở của bạn C ngồi đằng sau bạn B cứ như vậy, cũng bị rơi xuống đất rất nhiều. Nhưng mọi việc vẫn chưa kết thúc ở đó, bạn B hiển nhiên có vấn đề về thể trọng, trong lúc té ngã đã quét hết tất cả những chướng ngại vật rớt theo.
Bàn học của bạn C cũng tham gia vào chuỗi sự kiện, trở thành vô tội hại người, đổ xuống.
Bạn D muốn kéo ghế tránh ra, nhưng lại không cẩn thận dùng sức quá độ, đụng phải bàn của bạn E.
Lực tác động quá dữ dội, sách vở của bạn E cũng rơi cả xuống đất.
Nhưng vấn đề then chốt chính là, trên bàn của bạn E có một chai nước.
Trong chai, vừa hay lại chứa đầy nước sôi, vì muốn để nước nguội nên chỉ đậy nắp hờ…
Chai nước đổ, đổ vào sách vở của bạn F ngồi cùng bàn.
Bạn F lập tức phản ứng, đứng lên giật mạnh bàn lại, hy vọng có thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn.
Không ngờ phía sau bạn F là bạn G thân hình rất cao, chân rất dài, vốn đang duỗi chân ra tận gầm ghế của bạn F. Kết quả, bị ghế của bạn F nghiến chân.
Bạn G, nam tử hán đại trượng phu, không ngờ lại ―Á‖ một tiếng ——
Lúc này, một tiếng sấm sét trống rỗng, ầm ầm!
Thời tiết thay đổi.
Hiện trường có thể nói là, hoàn toàn hỗn loạn.
Ta nghĩ, ngoại trừ ta.
Quay đầu lại nhìn giáo viên. Vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cằm cô vẫn chưa khép lại được.
Lại nhìn về phía nhóm giáo viên phía sau, sắc mặt ai nấy đều rất khác thường.
Ta phân tích toàn bộ tình thế đã xảy ra…..
Rất rõ ràng, trong toàn bộ sự kiện, ta là người vô tội nhất.
Vì vậy, vô tội chớp mắt mấy cái.
Phi thường bình tĩnh nhặt sách vở lên, đi qua giữa đám bạn xung quanh đang trợn mắt há hốc mồm, rồi ngồi vào vị trí của mình.
Cuối cùng, ta bỏ cặp xuống, xoay người tựa lưng vào ghế. Lại hơi quay đầu về phía nhóm giáo viên, mỉm cười: Chào mừng đã đến Hoa gia nghe giảng bài.
Sau đó khoanh tay lên bàn, ngồi rất ngay ngắn chỉnh tề.
Rõ ràng là thắt lưng ta đang rất đau, nhưng trong khắp cả lớp, chỉ có ta là ngồi thẳng lưng nhất.
***
Không khỏi cười cười.
Xe buýt đi rất chậm. Hai bên ngẫu nhiên có mấy chiếc xe hơi phóng qua rất nhanh, nước bắn tung tóe, vô cùng hoành tráng.
Ta nghĩ, nguyên nhân duy nhất khiến cho mọi người đều đổ xô ra đường nhất định là để ngắm cơn mưa xối xả này.
Những hạt mưa to nặng trịch, hung hăng rơi trên mặt đất, tạo thành một bức màn.
Bầu trời vẫn sấm chớp ì đùng. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy ở phía xa xa, những tia sét đang dương nanh múa vuốt, dàn trận trên bầu trời.
Người đi đường, căn bản là không dám đi ở trên đường.
Nói thật ra, con người khó tránh được cái chết. Ta hy vọng mình có thể sống đến một trăm tuổi rồi bị sét đánh chết. Như vậy, con cháu đời sau có thể sẽ vĩnh viễn tưởng nhớ đến ta.
Ngẫm lại đều thấy chết như vậy rất có phong cách!
Xe buýt ngừng lại chờ đèn đỏ. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, chán muốn chết.
Vốn dĩ bầu trời đã đen như vậy, trong làn mưa lại càng mông lung mù mịt.
Trong màn mưa, thoáng nhìn thấy một nam sinh đang đi trên đường, chiều cao sấp xỉ cỡ ta, đúng là tự tại, bước đi dưới cơn mưa xối xả nhàn nhã như đi chơi.
Nói đúng ra thì đi dạo dưới cơn mưa xối xả như vậy cũng không đẹp.
Nhưng dáng người của hắn lại tản mạn như vậy, bất giác tạo nên một cảm giác côi cút.
Sau đó hắn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại…
Chỉ một thoáng nhìn nhau, ta giật nảy mình như gặp phải thần tiên.
Dáng dấp của hắn phá vỡ tưởng tượng của ta, nhưng ánh mắt kia thì…
Ta cảm thấy trống rỗng như bị điện giật.
Toàn thân tê dại.
Không thể rời mắt đi được.
Trong khoảnh khắc đó, ta thực sự nghĩ, suốt đời này sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt kia, còn có tình cảnh đó, cơn mưa, bầu trời đen kịt, gió thổi mạnh, khí trời oi bức… Tất cả mọi thứ đều được ghi sâu vào ký
ức của ta.
Ta còn muốn nhìn kỹ hơi một chút. Lúc này… một chiếc xe buýt khác vừa vặn dừng ngay bên cạnh, ngăn trở tầm nhìn của ta.
Ta thoáng chốc sững sờ. Đến khi hoàn hồn, lập tức đòi xuống xe. Người bán vé liếc mắt nhìn ta một cái, nói: Đừng hòng.
Nếu khoa trương một chút, ta còn muốn nói, lòng ta đang nóng như lửa đốt.
Từ nhỏ da mặt ta đã rất dày, lá gan lại lớn. Rất hiếm có ai có khả năng thật sự ảnh hưởng đến tâm trạng của ta. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy việc kết bạn lại trở thành một nhu cầu bức thiết đến như vậy. Vì vậy, tất nhiên là tâm tư vô cùng chấn động rồi. Nói không chừng, đây là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết.
Trong xe buýt có bật điều hòa nên đóng cửa kín mít. Trong nháy mắt, ta thậm chí đã muốn đập cửa kính để nhảy ra khỏi xe.
Nhưng bỗng nhiên, một tia chớp xé toạc bầu trời, ngăn ta lại.
Bất thình lình…
Bổ vào thân cây đối diện.
―Két ~‖
Không xạo đâu nha, thật sự có thể nghe thấy âm thanh thân cây bị thiêu đốt lạch tạch lạch tạch hòa cùng tiếng mưa.
Tiếp theo, một cành cây kêu lên răng rắc, gãy nhào xuống đất.
Sự việc rõ ràng đã xảy ra trước mắt ta, cái cây kia cũng đặc biệt gần, chỉ cách một làn xe chạy.
Nhìn ra, giống như là vị trí của nam sinh kia.
Toàn bộ mọi người trong xe đều kinh hoàng.
Ta cảm thấy vô cùng căng thẳng, nghĩ thầm. Nam sinh kia sẽ không bị biến thành đống than đấy chứ!
Vừa vặn đèn xanh.
Những chiếc xe buýt xung quanh dường như sợ bị sét đánh trúng, cấp tốc nhấn ga phóng vọt đi.
Dòng xe đã thông, thoáng nhìn thấy nam sinh kia hai tay đút túi, không thèm để ý đến thân cây đang bị thiêu cháy. Trong làn mưa xối xả, miễn cưỡng ngáp một cái, sau đó bình thản bước qua khúc cây chắn ngang trước mặt hắn.
Dáng dấp chẳng hề hoảng sợ chút nào.
Hơn nữa, tướng mạo nam sinh đó tinh tế kinh người. Từ trên xuống dưới đều toát ra một loại yêu khí.
Đặc biệt là trong làn mưa xối xả đó, khiến cho trái tim ta đập rộn rã một cách khó hiểu, vô cùng mất tự nhiên.
Ta lại bị sét đánh trúng nữa rồi. Nhưng phải rất nhiều năm sau, ta mới biết được tên của hắn, Nghiêm Tử Tụng.
Đương nhiên không thể bỏ qua. Xe buýt vừa dừng ở trạm kế tiếp, ta liền vội vã xuống xe.
Rất hiển nhiên, vận xui của ta vẫn còn chưa hết. Một chiếc xe máy không có mắt, đụng trúng ta.
Cú va chạm đó đã khắc cốt ghi tâm~
Ta còn nhớ rất rõ ta đã thề: Ta nhất định phải trở thành bạn gái của nam sinh kia!
Sau đó ta nghĩ: ―Ai ui, đau quá!‖
Nhưng vì sao ta vẫn không bị hôn mê…
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
80 chương
101 chương
31 chương
95 chương
20 chương