Mỗi ngày tổng tài đều bị vả mặt

Chương 65 : Vì Yêu Sinh Hận

Đã ba ngày sau sự kiện cầu hôn, thế nhưng dư âm của nó vẫn còn chưa tan. Các báo mạng cứ tiếp tục lên bài còn cái tên Tịnh Kỳ cứ có mặt trên hotsearch dù cô không phải là người nổi tiếng nào. Trình tự diễn ra đúng như Thẩm Thiều Đình đã nói, dùng một chuyện lớn khác để đè bẹp những trò bẩn thỉu mà Hứa Du tung ra. Báo đài là hắn mua, hotsearch tất nhiên cũng là tác phẩm của hắn. Song điều này làm Tịnh Kỳ có chút không được tự nhiên, lúc cùng Jade đi ăn trưa, lúc đi mua sắm, cô cứ có cảm giác đi đâu cũng bị người ta nhòm ngó. Jade ngồi đối diện cô, cười khúc khích. “Tập làm quen với điều đó đi. Cậu sắp trở thành vợ của người đàn ông hoàng kim nhất thành phố Hà. Trên mạng đều nói cậu chính là ‘lọ lem phiên bản đời thực’ đó.” “Ừ…” Tịnh Kỳ buông đũa xuống, miễn cưỡng gật đầu. Đúng là cô sắp sửa trở thành vợ của Thẩm Thiều Đình. Nhưng mà… “Chuyện này xảy ra quá nhanh, tớ cứ có cảm giác không chân thực chút nào.” Tịnh Kỳ cắn lên đôi môi đỏ mọng, một nỗi hoang mang mơ hồ không biết đã dấy lên từ lúc nào. “Tính lại thì tớ và Thẩm Thiều Đình từ lúc gặp nhau cho đến hiện tại mới có một năm.” Jade đang uống nước, thế mà nghe những lời bộc bạch chân tình của Tịnh Kỳ thì suýt phun nó ra, cũng may cô kìm lại kịp, song cũng bị sặc một phen. “Tịnh Kỳ, một năm là quá dài rồi. Tớ và Lăng Triệt từ lúc gặp nhau tới lúc kết hôn chỉ có một tháng, có sao đâu.” Tịnh Kỳ cạn lời, có chút bực bội. “Hai tình huống này đâu giống nhau!” Jade vuốt vuốt ngực cho bớt sặc. “Đùa cậu chút thôi. Nhưng yên tâm đi, Thẩm Thiều Đình là người tốt, nhất định cậu sẽ hạnh phúc.” “Mong vậy.” Tịnh Kỳ xiên một miếng bò bít tết cho vào miệng, rõ ràng trông hấp dẫn vậy mà lại thấy nhạt nhẽo không nếm ra được vị gì. … Sau khi ăn trưa, cả hai cùng trở lại Thẩm thị, dù có sắp sửa trở thành Thẩm phu nhân đi nữa thì Tịnh Kỳ vẫn không quên những công việc đang còn dang dở của cô ở phòng truyền thông. Những đồng nghiệp còn lại trong phòng chứng kiến sự chăm chỉ của Tịnh Kỳ, trong lòng đều có chung một suy nghĩ: ‘Giờ Tịnh Kỳ đi làm vì đam mê thôi chứ tiền bạc gì tầm này nữa!’ Tịnh Kỳ vẫn như cũ chào mọi người sau đó về vị trí làm việc của mình. Cô vừa đặt điện thoại lên bàn thì nó đã rung lên, là tin nhắn từ số máy lạ, Tịnh Kỳ mở ra xem. Tin nhắn chỉ có một câu, còn đánh máy lộn xộn, sai chính tả, cứ như đang đùa, song khi hiểu được nội dung của nó, Tịnh Kỳ lại không thể xem nó như đang đùa. ‘Muốn biết bản thân là ai thì tới cầu thang thoát hiểm tầng trên cùng’ Bản thân là ai, đó là câu hỏi đã đi theo Tịnh Kỳ mấy năm nay kể từ khi tỉnh lại với ký ức trống rỗng. Thế nhưng người gửi là ai, tại sao cô ta lại biết được bí mật của cô. Câu hỏi này vừa dấy lên đã làm toàn thân Tịnh Kỳ hoang mang không yên, cô đứng dậy. Lên tầng cao nhất, tìm tới chỗ dẫn đến cầu thang thoát hiểm, Tịnh Kỳ mở cửa ra, vừa nhìn tin nhắn vừa đưa ánh mắt dò xét nhìn xung quanh, bốn bề vắng lặng, không có một ai xuất hiện. Tịnh Kỳ cố đợi thêm nửa phút, vẫn không có ai tới, cô quyết định quay về, lòng thầm trách bản thân sợ bóng sợ gió. Khi Tịnh Kỳ vừa cầm tay vào nắm cửa, bỗng phía sau có một người đập tay vào vai cô, Tịnh Kỳ giật thót, cô quay đầu, đập vào mắt là bộ đồng phục màu xanh dương của nhân viên dọn dẹp. Tịnh Kỳ đỡ lấy quả tim đã suýt bay ra không lồng ngực, hỏi: “Dì, có chuyện gì thế.” Người này không nói, song bàn tay lại giữ lấy nắm cửa, là một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ chứ không phải vàng vọt của một người làm việc chân tay. Khi Tịnh Kỳ kịp nhận ra điều này thì một tia sáng lóe qua mắt, ‘dì’ lao công cầm con dao chĩa vào cổ cô. Tịnh Kỳ hét lên, điện thoại rớt xuống đất. Âm thanh đầy hoảng sợ của cô khiến hai người đang đi qua nơi này chú ý, bọn họ mở cửa, thấy cảnh tượng kinh hoàng thì lại tiếp tục hét lên. Thật náo nhiệt! Thư Di kéo chiếc khăn đang bịt mặt xuống, nở một nụ cười, lâu rồi cuộc sống của cô ta mới có giây phút thỏa mãn như thế này. Càng vui vẻ hơn khi thấy Thẩm Thiều Đình xuất hiện. Hắn thế mà cũng biết đến hoảng hốt ư? Trong sự ‘đông vui’, Thư Di nhìn xuống khuôn mặt đã trắng bệch vì sợ của Tịnh Kỳ. “Sao? Không ngờ lại là tôi đúng không?” “Thư...Thư Di.” Tịnh Kỳ đang sợ chết khiếp, song cô vẫn cố dùng sự trấn tĩnh còn sót lại trong người để khuyên nhủ cô ta. “Thế này là phạm pháp, cô bỏ dao xuống đi.” “Không!” Thư Di hét lên, cổ tay cổ ta càng siết lấy cổ Tịnh Kỳ, mũi dao sắc bén chỉ còn cách da cổ vài ly. Ngón tay của Thẩm Thiều Đình nắm chặt, áp xuống nỗi giận dữ trong lòng, bình tĩnh thuyết phục Thư Di. “Bỏ dao xuống đi! Tôi sẽ để yên cho cô ra khỏi đây.” “Ha ha. Để yên?” Thư Di cười lớn, tiếng cười điên cuồng của cô ta vang vọng khắp dãy cầu thang. “Anh tưởng tôi là con ngốc à?” Nói rồi cô ta cầm dao quờ quạng lung tung. “Anh đừng có qua đây. Nếu không…một nhát sẽ kết liễu vị hôn thê của anh đó.” Thư Di đem dao kề sát vào cổ Tịnh Kỳ, dao bén ngọt, cứa lên lên làn da trắng nõn, một dòng máu đỏ chảy ra. Thư Di sảng khoái còn một số người thì đã quá sợ hãi mà hét lên, che mắt đi. Thẩm Thiều Đình nín thở, trong lòng cố gắng tính toán. Chế ngự một kẻ điên như cô ta thì quá dễ nhưng làm thế nào để Tịnh Kỳ không thương tổn thì quá khó. Trong tình huống này, hắn không muốn đánh cược dù xác suất có như thế nào. Trong khi đó, cảm giác đau đớn lấn át đi nỗi sợ hãi của Tịnh Kỳ, cô hỏi cô ta. “Thư Di, cô là người nhắn tin cho tôi, đúng không?” “A...” Sự bình tĩnh của Tịnh Kỳ khiến Thư Di ngạc nhiên, cô ta thả lỏng tay, ngón tay cô ta vuốt qua má của Tịnh Kỳ. “Đúng vậy, chị muốn biết mình là ai thế cơ à? Chị gái của tôi.” Chị gái? Tịnh Kỳ hoang mang, cảm giác này càng bành trướng hơn khi Thư Di vẫn chưa chịu dừng lại. Cô ta không nói chỉ nói cho cô nghe mà còn còn nói với cả Thẩm Thiều Đình. “Chị thật tội nghiệp, không ai nói cho chị biết chị chính là Thư Tình, chị gái của tôi, vợ cũ của…” “Thư Di! Im miệng!” Thẩm Thiều Đình vội vàng quát cô ta, lại khuyên Tịnh Kỳ. “Tịnh Kỳ, em đừng tin lời của một kẻ điên.” “Ha ha.” Thư Di lại cười vô cùng thông khoái, hôm nay là ngày vui nhất kể từ khi Lê gia sụp đổ và cô ta mất tất cả. Thẩm Thiều Đình không cho cô ta nói, cô ta càng bóc toạc hết, để cho Tịnh Kỳ dù có xuống hoàng tuyền cũng không nhắm mắt nổi. “Chị mở to mắt lên mà xem. Thẩm Thiều Đình giỏi nhất chính là diễn bộ mặt thâm tình. Năm xưa, hắn cũng giả vờ dịu dàng với tôi, khiến tôi yêu hắn điên cuồng.” “Thế mà chị lại là người có được hắn. Chị là Thư Tình cũng thế mà là Tịnh Kỳ cũng không khác. Tại sao?” “Tôi…” Tịnh Kỳ khó nhọc mở miệng, quá nhiều thông tin trong lời của Thư Di ập đến khiến cô phải phân tích, đầu lại đau, cùng với nỗi sợ hãi trước cái chết luôn thường trực, từng giây từng phút với Tịnh Kỳ đều là dày vò, cô nhắm mắt. Thư Di vẫn tiếp tục kể lể. “Tôi ghen tị với chị. Vô cùng ghen tị. Có nằm mơ, tôi cũng muốn băm vằm chị thành trăm ngàn mảnh!” Thư Di càng nói, sự tình càng thêm rối ren, Thẩm Thiều Đình cắt ngang. “Tịnh Kỳ, đừng nghe lời cô ta nói nhảm.” Tịnh Kỳ mở mắt nhìn Thẩm Thiều Đình. Lời của Thư Di đúng là nhảm nhí! Cô cũng không muốn tin vào nó. Thế nhưng tại sao đập vào mắt cô lại là dáng vẻ hốt hoảng của Thẩm Thiều Đình. Nếu đã không có gì, sao hắn phải sợ? Dáng vẻ này của Thẩm Thiều Đình đã bán đứng lời hắn, khiến cô không thể không chọn tin vào lời của một kẻ điên. Thẩm Thiều Đình và Thư Di từng có dây dưa, hơn nữa chuyện này còn liên quan tới cô. Tịnh Kỳ nhớ tới lần Thư Di bắt cóc cô, nhớ tới ánh mắt ánh mắt hận thù của cô ta, nếu tất cả những điều cô ta làm đều là vì quá yêu mà sinh hận... Từ Hứa Du cho đến Thư Di, môi Tịnh Kỳ bỗng nở một nụ cười chế giễu chính mình, thì ra mắt chọn đàn ông của cô lại tệ hại đến thế.