Thư Tình đem chiếc khăn quấn chặt đầu người đàn ông lại, trong lúc hắn đang mất phương hướng, cô đẩy người hắn ta ra và chạy đi. Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, hai tiếng kêu cứu không còn xa lạ với cô nữa, thanh quản giống như được mở ra hết cỡ, cố dùng hết sức để mà nói: “Cứu! Cứu tôi với!” Vừa chạy Thư Tình vừa đưa tay đưa tay khép lại vạt áo trước ngực đã bị xé rách tơi tả, gió đêm làm thổi tung mái tóc dài của cô, che khuất tầm nhìn, thế nhưng, chẳng còn quan tâm nữa, cô chỉ biết chạy và chạy thôi. Bước chân cứ đi một hướng vô định, cho đến khi đầu va phải một khối cứng rắn, Thư Tình mới chịu dừng lại. “A!!!” Thư Tình ngã xuống sàn, bên tai cô là tiếng mắng chửi của một người phụ nữ. “Cô bị điên à!” Thì ra Thư Tình vừa va phải một cặp đôi đang hôn nhau quấn quýt, không chỉ phá hỏng giây phút kích thích giữa hai người họ, cô còn dập tắt sóng tình mãnh liệt của người phụ nữ, bảo sao cô ta không tức giận. Thế nên, mấy chữ này vẫn là chưa đủ, cô ta lại quát tiếp: “Cái khách sạn này làm ăn kiểu gì thế? Sao lại để một con điên chạy vào đây.” “Tôi xin lỗi…” Thư Tình thấp giọng nói, theo đó, khuôn mặt cô cũng từ từ lộ rõ dưới ánh nhìn bực bội của hai nhân vật chính. “Cô… cô là...?” Hàn Đông nhận ra khuôn mặt của người phụ nữ ‘điên’ sau lớp tóc lòa xòa, anh ta ngờ vực hỏi một tiếng. Thái độ này của Hàn Đông khiến người phụ nữ khó chịu: “Ai thế? Anh quen cô ta à?” “Không hẳn là quen.” Hàn Đông nhàn nhạt đáp, bởi anh ta chỉ mới nhìn thấy vợ của Thẩm Thiều Đình đúng một lần vào chiều hôm nay, không rõ có phải là người trước mặt này hay không nữa. Song nếu là vợ của Thẩm Thiều Đình, đáng lẽ ra giờ cô nên ở cùng với hắn mới phải, sao lại xuất hiện trong bộ dạng khó coi này. Ánh mắt tò mò của Hàn Đông khiến Thư Tình ngượng ngùng, cô co chân vào, cố đem mình che chắn tốt nhất. “Là tôi, chúng ta có gặp nhau rồi…” Thư Tình khẳng định lại phán đoán của Hàn Đông. Sở dĩ cô có thể nhớ mặt người này cũng bởi vì mái tóc đỏ của anh ta quá nổi bật, cùng với việc anh ta là bạn của Thẩm Thiều Đình. Có một điều không thể phủ nhận, đó là những thứ liên quan đến Thẩm Thiều Đình đều dễ dàng tạo ra một ấn tượng khá sâu trong đầu Thư Tình. Nó là thói quen đã được hình thành bao nhiêu năm nay, không thể nói bỏ là bỏ trong ngày một ngày hai được. “Ừ…” Hàn Đông gật đầu, sau đó bảo với cô bạn gái đang đứng bên cạnh. “Em đưa cô ấy đi trước đi.” “Đi?” Lục Bình khó hiểu vì sự quan tâm khác thường này, cô ta cau mày. “Đừng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ đó nữa, cô ấy là vợ của Thẩm Thiều Đình?” “Vợ của anh ta đây?” Giống như nó là một khái niệm gì đó rất đặc biệt, Lục Bình dùng ánh mắt săm soi nhìn về Thư Tình. Thư Tình chẳng còn tâm tư đâu để mà quan tâm tới cái nhìn của bạn gái Hàn Đông, cô bị tiếng bước chân dồn dập từ phía xa làm cho chú ý, cứ nghĩ là đó là Thẩm Thiều Đình, liền đưa mắt về hướng đó. Thế nhưng vừa nhìn thấy bóng người đó, sự hoảng sợ vừa mới chỉ được nén xuống lại bung ra len lỏi khắp người cô, cô theo bản năng chạy tới phía sau lưng Hàn Đông. “Giúp tôi…” Thư Tình khẩn thiết cầu xin hắn. Lúc này Hàn Đông mới chú ý tới người đang hùng hổ chạy tới, mặc dù trong giới nhà giàu ở Hà thành, những tay nhà giàu mới nổi có quá nhiều, anh ta không nhớ xuể, song người trước mặt này cho anh ta một ấn tượng khá sâu đậm và nhớ tên. Hắn ta là Tiêu Khải, em họ đằng ngoại của Thẩm Thiều Đình, cũng là con trai người tổ chức bữa tiệc hôm nay. Nhà họ Tiêu nhờ buôn bán đất mà phất lên trong mấy năm gần đây, lại có thêm chỗ dựa là Thẩm Thiều Đình, cũng coi như là có vị thế trong nhóm nhà giàu mới nổi. Thế mà không biết sao lại đẻ ra một đứa “phá gia chi tử” là Tiêu Khải. Không trò xấu nào là hắn ta không có mặt, nếu không phải Thẩm Thiều Đình vì tình xưa mà mắt nhắm mắt mở, không biết cái vị thế cỏn con của nhà họ Tiêu có giữ được hay không. Nhìn Tiêu Khải ôm cái trán chảy máu đi tới, lại nhìn Thư Tình đang hoảng loạn trốn phía sau anh ta, rất nhanh Hàn Đông đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Là đàn ông, anh ta ghét nhất là thói dùng bạo lực để cưỡng bức phụ nữ, đây lại còn là vợ của anh họ. Cho dù Thẩm Thiều Đình có ghét bỏ Thư Tình đi nữa thì cô cũng mang thân phận là vợ của hắn. Điều này khiến Hàn Đông bất bình thay, anh ta gọi cho Thẩm Thiều Đình. Tiêu Khải nhận ra Hàn Đông song không biết anh ta đang cầm điện thoại gọi cho Thẩm Thiều Đình, đưa tay quệt vệt máu trên khóe miệng, xấc xược nói: “Hàn đại ca, anh đừng nhúng tay. Đây là người của tôi, để tôi dạy dỗ nó!” “Cậu nói cô ấy?” Hàn Đông thờ ơ hỏi lại một câu, sau đó nhếch môi: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Tiêu Khải không hiểu Hàn Đông đang nói gì, cho đến khi nghe thấy trong miệng anh ta ba chữ Thẩm Thiều Đình, trong đầu mới bất giác dấy lên một dự cảm không hay. Thẩm Thiều Đình là một bóng ma ám ảnh cả tuổi thơ của hắn ta, cho dù sau này có lớn lên, cái bóng này vẫn không xua đi được, chỉ cần nghe tới tên là đã sợ vỡ mật. Thế nhưng con đàn bà này thì có liên quan gì tới Thẩm Thiều Đình chứ? Vẻ mặt Tiêu Khải ngập đầy hoang mang. Và không cần hắn ta phải suy đoán quá lâu, rất nhanh sau đó đã thấy Thẩm Thiều Đình đi tới, giải đáp cho những thắc mắc này. Không lẽ..? Tiêu Khải bị một ý nghĩ dạt qua trong đầu làm cho hốt hoảng, bởi hắn nghe người nhà nói Thẩm Thiều Đình vừa cưới về một cô vợ nhưng không công khai. Không thể trùng hợp tới mức này chứ? Trán Tiêu Khải bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, hắn ta lấm lét đưa ánh mắt nhìn Thẩm Thiều Đình. Chỉ thấy anh đang đứng trên cao nhìn xuống cô gái đang ngồi co ro dưới nền, sau đó cởi chiếc áo đang khoác trên người ném xuống cho cô. “Mặc vào đi!” Thẩm Thiều Đình lạnh lùng ra lệnh. Từ thái độ của Thẩm Thiều Đình, Hàn Đông đoán được là hắn đang rất tức giận, cảm thấy trong tình huống này mình ở đây không thích hợp, liền nói: “Có chuyện gì thì cậu cứ bình tĩnh giải quyết, tôi đi trước.” Chuyện đã xảy ra như thế, một bên là vợ, một bên là em họ, đều là hai kẻ mà Thẩm Thiều Đình chán ghét, cách giải quyết chỉ là hắn chọn bên nào nặng bên nào nhẹ mà thôi. Hi vọng Thẩm Thiều Đình tỉnh táo mà đứng về phía Thư Tình, dạy cho Tiêu Khải một bài học. Ánh mắt thương hại của Hàn Đông nhìn về phía Thư Tình sau đó dẫn cô bạn gái của mình rời đi. Thư Tình cầm áo của Thẩm Thiều Đình che lên người, áo khoác của hắn rất dày, thế nhưng cô chẳng cảm giác được một chút hơi ấm. Tất cả những hi vọng về một sự che chở, đều đã bị hành động ném áo của hắn dập tắt rồi. Chứng kiến thái độ xa cách của Thẩm Thiều Đình dành cho vợ mình, một suy đoán dấy lên trong lòng Tiêu Khải, hắn thấp thỏm gọi một tiếng ‘anh họ’. Thẩm Thiều Đình không trả lời, đến nhìn không buồn liếc Tiêu Khải lấy một cái, cứ thế đứng đó trưng bộ dáng đầy sát khí như quỷ sai. Thế nhưng phản ứng này vượt ngoài dự đoán của Tiêu Khải rồi, trong tình huống mà có nói thế nào thì cũng chết, hắn liều lĩnh tình lối thoát. “Anh Thẩm.” Tiêu Khải bò tới ôm lấy chân của Thẩm Thiều Đình. “Em sai rồi, em không biết...không biết cô ta… cô ta là…” “Là cô ta quyến rũ em...là em nhất thời hồ đồ…” Quyến rũ? Hai chữ này khiến khuôn mặt đang gục xuống đầu gối của Thư Tình ngẩng dậy, hốc mắt đỏ bừng, cô chỉ hận không thể lao tới giết chết tên đàn ông này. Cô hét lên: “Tôi quyến rũ anh lúc nào! Cặn bã! Tôi muốn giết chết anh!” “Im lặng đi!” Thẩm Thiều Đình quát Thư Tình một tiếng, một tiếng quát này như gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa kích động của Thư Tình, cô sững sờ mà nhìn hắn. Hắn nói cô im lặng, thế là hắn tin những lời bịa đặt của tên khốn này? Mà ở phía bên này, Tiêu Khải càng như được củng cố thêm niềm tin, hắn ta tiếp tục bịa đặt một cách trắng trợn. “Anh Thẩm, anh phải tin em. Con đàn bà này không đơn giản, nó cố ý quyến rũ em để chia rẽ tình cảm giữa hai nhà chúng ta.” Tiêu Khải càng nói càng hăng, dẫu thế nào thì hắn ta cũng là ruột thịt của Thẩm Thiều Đình, còn con đàn bà kia chỉ là cô vợ có tiếng mà không có miếng bên cạnh hắn. Chỉ cần Thẩm Thiều Đình chọn tin hắn ta thì muốn nói thế nào cũng được. “Anh Thẩm…” Tiêu Khải lại tiếp tục, thế nhưng lần này, hai chữ ‘anh Thẩm’ của hắn ta bị chôn vùi trong cú đá của Thẩm Thiều Đình. Hắn dùng một cước đá Tiêu Khải văng ra. “Á!!!” Tiêu Khải hét lên một tiếng đau đớn, lưng hắn đập vào chậu hoa phía sau, bình sứ vì va đập mà vỡ tan tành đủ để hiểu Thẩm Thiều Đình đã dùng sức mạnh đến thế thế nào. “Anh Thẩm…Hự...” Tiêu Khải bàng hoàng nhìn Thẩm Thiều Đình, sau đó gục xuống. Xử lý xong Tiêu Khải, Thẩm Thiều Đình cúi đầu nhìn Thư Tình vẫn còn đang ngồi co ro một góc, trong bóng đêm, đôi mắt của cô mở to, giống như đã bị kinh hãi vì hành động của hắn. Thẩm Thiều Đình cũng chẳng buồn quan tâm cô sợ hay là không, chỉ lạnh lùng nói: “Còn cô, đi theo tôi!” Thư Tình không trả lời. “Có đi hay không!” Thẩm Thiều Đình đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Thư Tình im lặng, đáp lại hắn chỉ là tiếng gió đêm gào thét mỗi lúc một mạnh, còn cô ngồi đó giống như ngọn cây yếu ớt có thế bị quật ngã bất cứ lúc nào. Cho dù vậy, cô vẫn nhất quyết không đi theo hắn. Bởi cô biết, đi theo hắn, kết cục của mình chỉ có tồi tệ hơn nữa mà thôi. Một kẻ máu lạnh như Thẩm Thiều Đình, hắn sẽ không tin ai ngoại trừ chính bản thân hắn. “Cô cũng muốn làm phản rồi phải không!” Thẩm Thiều Đình đã bắt đầu điên lên, hắn cầm lấy cổ tay lôi xềnh xệch Thư Tình đi. Kéo cô đi giống như đang kéo một túi rác rưởi, chẳng có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.