Mỗi ngày tổng tài đều bị vả mặt
Chương 25 : “để cô ta tới diễn thế đi!”
Vào học được nhiều ngày, Alice đã làm quen được với nhiều bạn mới. Lúc tan học, cô bé cùng bạn bè tám chuyện, việc chờ đợi mẹ tới đón cũng không còn khó khăn nữa.
“Mẹ!” Thấy thấp thoáng bóng dáng Tịnh Kỳ ở ngoài cổng, Alice đã vội vàng chạy tới ôm chân cô.
Thấy con bé mừng rỡ như vậy, Tịnh Kỳ định nuông chiều bế Alice lên, không ngờ sức nặng của con bé lại khiến cô chao đảo, đành phải để Alice xuống.
“Mẹ quên mất, Alice của mẹ đã lớn thế này rồi.”
Không chỉ lớn, còn biết làm quen bạn trai nữa. Tịnh Kỳ nhìn cảnh con bé vẫy tay chào một đứa nhóc tóc nâu trước khi ra về, trong không biết là nên khen hay nên mắng yêu nó một câu.
“Bạn con mới quen đó à?”
“Vâng.” Alice gật đầu, sau đó không quên bồi vào một câu khen ngợi. “Bạn đó rất giỏi, đã biết viết thư pháp còn biết chơi đàn piano…”
Tịnh Kỳ: “...”
Con nít bây giờ giỏi thế ư?
“Thế còn những bạn khác thế nào?” Tịnh Kỳ thăm dò, cô phải xác nhận là cậu bé này là đặc biệt hay chỉ là bình thường của số đông.
“Các bạn khác cũng có học, nhưng chẳng ai làm giỏi giống bạn ấy.”
“Ừ.” Tịnh Kỳ xoa đầu Alice, ngoài mặt thì tỏ ra bình thản song trong lòng thì đã bắt đầu có chút hoang mang.
‘Có học’, nghĩa là mấy đứa trẻ ngang tuổi Alice đều đã được tiếp cận những môn năng khiếu sớm vậy rồi. Trong khi Alice, con bé không biết một cái gì.
Cô sơ suất quá, Tịnh Kỳ vỗ trán. Cứ thế vô tâm để cho Alice thua kém bạn bè.
Về tới nhà, sau khi dỗ Alice ngủ, Tịnh Kỳ bắt đầu tính toán lại số tiền đang có cùng chi tiêu, quyết tâm dành ra một khoản để cho Alice tới lớp học năng khiếu.
…
Hôm sau tới trường quay.
Thư Di hôm nay phá lệ tới sớm, Vương đạo diễn vì sự phối hợp này của cô ta mà triển khai nhanh cảnh quay. Hiện tại tiến độ của đoàn phim khá chậm, nếu không khẩn trương chỉ sợ không kịp kế hoạch phát sóng.
Theo như kịch bản thì hôm nay có cảnh nữ chính bị đẩy xuống hồ, Vương đạo diễn sớm biết tính khí vị tiểu tổ tông này, liền bàn bạc với cô ta về vấn đề đóng thế.
“OK thôi.” Thư Di hờ hững đáp. Nói rồi, cô ta đảo mắt nhìn quanh, tiêu điểm tập trung vào một người đứng cách đó không xa.
“Ông có thể tìm cô ta kìa.”
“Cô đang đùa à?” Vương đạo diễn thấy người cô ta chỉ là Tịnh Kỳ, bực bội mắng cô ta. Đang thời gian gấp rút, cô ta còn đứng đây nói nhăng nói cuội.
“Gọi mấy diễn viên đóng thế tới đây.” Vương đạo diễn ra hiệu cho trợ lý.
Thư Di thấy lời mình bị Vương đạo diễn phớt lờ, giậm chân, thanh âm cũng cất cao lên: “Tôi nói thật, bảo cô ta tới đây diễn thế!”
“Thư Di, cô ngang ngược vừa thôi!”
“Tôi thích thế đấy.” Thư Di nhếch môi cười, giống như việc Vương đạo diễn khó chịu là niềm vui đối với cô ta vậy.
“Con m* nó!” Vương đạo diễn tức điên người, song không còn cách nào khác, phải gọi Tịnh Kỳ tới.
Ai bảo ở đây, cô ta cậy mình có kim chủ quyền thế, cô ta là lớn nhất.
“Tịnh Kỳ, cô lại đây.”
Tịnh Kỳ đang thảo luận kịch bản với biên kịch còn lại, không hiểu vì lý do gì mà đang quay Vương đạo diễn lại gọi cô, mơ mơ hồ hồ đi tới.
Vương đạo diễn cũng không biết phải trình bày yêu câu ngang ngược này như thế nào, nói vòng vo.
“Tịnh Kỳ, có một cảnh quay dưới nước, nữ chính gặp chút vấn đề nên không diễn được, cô và cô ấy có sắc vóc tương tự, cô diễn thay nhé.”
“Tôi?” Tịnh Kỳ có vẻ không tin, xác nhận lại lời Vương đạo diễn không phải là nói đùa. “Tôi là biên kịch mà.”
Não ông bị nước vào rồi đúng không? Tịnh Kỳ ngờ vực nhìn ông ta, chứ bình thường, chẳng ai có thể đề nghị ra yêu cầu vô lý như vậy được.
Tịnh Kỳ nhún vai, quay lưng đi.
Còn chưa đi được mấy bước, Thư Di đã gọi lại.
“Cô đứng đó cho tôi!”
Thư Di tới trước mặt Tịnh Kỳ, nói thẳng luôn với cô. “Là tôi bảo Vương đạo diễn gọi cô diễn thế đấy. Tôi cũng chẳng có vấn đề gì cả. Chỉ là tôi thích!”
Bốn chữ ‘chỉ là tôi thích’ được Thư Di nói ra rất tự nhiên, giống như chỉ cần là cô ta vui, chuyện quá đáng cỡ nào cũng có thể làm ra được.
Giờ thì Tịnh Kỳ đã hiểu câu ‘cứ đợi đó mà xem’ của Thư Di là gì, hóa ra là cô ta đang muốn ‘dạy dỗ’ cô.
Tịnh Kỳ vẫn im lặng trong khi Thư Di đã mất kiên nhẫn, cô ta hất hàm. “Giờ một là cô tới đây diễn thế, hai là cô cút khỏi đoàn làm phim này đi!”
Tịnh Kỳ: “Cô dám!”
Thư Di cười, thích thú nhìn dáng vẻ giãy chết của Tịnh Kỳ. “Cô nói xem tôi có dám không?”
“Cô…” Tịnh Kỳ tức run người, dù cô biết trong cái giới này, không thể tránh được việc cậy quyền lực chèn ép người khác, nhưng khi chính bản thân mình trải nghiệm nó, mới biết là uất ức cùng phẫn nộ đến như thế nào.
Tịnh Kỳ cuộn bàn tay lại thành một nắm đấm, hít sâu một hơi.
“Tôi diễn.”
Chỉ là một cảnh dìm trong nước thôi, cô không thể để cho Thư Di được đắc chí.
…
Cảnh quay bắt đầu, Tịnh Kỳ trong trang phục của nữ chính đi ra, cùng diễn với cô là nữ diễn viên đóng vai nữ phụ. Theo như kịch bản thì nữ phụ sau một hồi mắng chửi nữ chính thì sẽ đẩy cô xuống hồ bơi.
Phân đoạn chỉ có thế, Tịnh Kỳ chỉ diễn cảnh bị đẩy xuống hồ bơi mà thôi, không có gì khó khăn cả, Tịnh Kỳ cố trấn tĩnh, cô cần công việc này để kiếm tiền, để cho Alice một cuộc sống tốt nhất.
Tịnh Kỳ nhắm mắt, cô bị người ta đẩy mạnh xuống bể bơi.
Bể bơi rất cạn, Tịnh Kỳ có thể chống chân, thế nhưng không hiểu sao, ký ức lại thoáng qua một hình ảnh tương tự, khiến cô cảm thấy ngột ngạt không thở nổi dù hiện tại chẳng có gì nguy hiểm.
Tịnh Kỳ lắc đầu, cố xua đi những hình ảnh kỳ lạ.
Cứ nghĩ thế này là xong rồi, không ngờ vẫn còn nghe thất tiếng mắng mỏ của Vương đạo diễn, trong một cảnh diễn, chỉ có sự phối hợp của Tịnh Kỳ là không đủ.
“Cô diễn cái gì thế?” Vương đạo diễn mắng nữ phụ. “Thoại đâu?”
“Tôi xin lỗi, tôi quên mất.” Nữ diễn viên phụ cười chống chế. “Chúng ta quay lại đi.”
“Cô…” Vương đạo diễn tức tới mức nghẹn họng, cảnh diễn lỗi thế này thì không thể không quay lại, nhưng còn Tịnh Kỳ.
“Cô ổn chứ?” Vương đạo diễn hỏi Tịnh Kỳ vừa mới được vớt từ dưới nước lên, đang ngồi một chỗ run rẩy.
Mặc dù thời tiết hiện tại đã bắt đầu có nắng song nhiệt độ vẫn rất thấp, khó mà chịu đựng nổi.
“Tôi ổn…” Tịnh Kỳ gật đầu, đồng ý quay lại lần thứ hai.
Chuẩn bị xong, tất cả lại bắt đầu vào cảnh diễn, trong lòng Tịnh Kỳ thầm hi vọng nữ diễn viên diễn cùng cô sẽ phối hợp tốt.
Song trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như Tịnh Kỳ nghĩ, nếu Thư Di đã muốn chỉnh cô, tất nhiên sẽ biến ngày hôm nay của cô thành ác mộng.
Nữ diễn viên diễn cùng Tịnh Kỳ đã được Thư Di đánh tiếng trước, thế nên, cảnh diễn này không phải một hai lần là có thể diễn xong.
Xem trò vui chán chê, Thư Di ung dung đi về phòng nghỉ của cô ta, trước khi đi, cũng không quên tặng cho Tịnh Kỳ một ánh mắt châm biếm. ‘Cái kịch bản ngu ngốc này là cô viết ra, tự trải nghiệm nó mới vui vẻ.’
…
Phải đầm mình dưới nước gần mười lần, là đàn ông sức dài vai rộng còn không chịu đựng nổi chứ nói gì chân yếu tay mềm như Tịnh Kỳ. Lần cuối cùng được mọi người vớt lên, cô đã ngất xỉu.
“Nhanh! Chuẩn bị xe, đưa cô ấy vào bệnh viện!”
Trời ạ! Nhìn Tịnh Kỳ tái nhợt cùng lạnh ngắt thế này, Vương đạo diễn thật muốn đem tổ tông của cái đứa bày ra trò này mà mắng chửi. Rốt cuộc thì Tịnh Kỳ đã đắc tội gì với cô ta để phải bị trả đũa như thế này.
Tịnh Kỳ được một nam diễn viên trong đoàn bế đi, mọi người vì lo lắng cho cô mà cũng ào ào chạy tới xem tình hình, làm trường quay bỗng chốc biến thành một cái chợ, nhao nhao hết cả lên.
Thẩm Thiều Đình tới thăm trường quay, hắn bắt gặp trúng ngay cảnh này.
“Tới xem thử có chuyện gì?” Thẩm Thiều Đình bảo tài xế, còn bản thân chỉnh đốn lại tóc tai áo quần, hành động nhanh tới nỗi não bộ không kịp phân tích sự ngu ngốc này và ngăn nó lại.
Chỉ là tạo ra tình huống gặp mặt Tịnh Kỳ một cách vô tình thôi, hắn không cần phải trịnh trọng tới mức này chứ?
Thẩm Thiều Đình bực bội mắng mình một tiếng, mở cửa xuống xe.
Lúc này thì tài xế đã trở về, dáng vẻ ông ta hoảng hốt.
“Thẩm tổng, Tịnh tiểu thư…”
“Cái gì…”
Thẩm Thiều Đình nghe xong thì không suy nghĩ được gì nữa, đi nhanh tới, đẩy đám người đang vây quanh Tịnh Kỳ ra.
“Các người muốn hại chết cô ấy à!”
“Đưa đây cho tôi.” Thẩm Thiều Đình đem Tịnh Kỳ ôm vào người, đem cô đưa tới bệnh viện.
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
7 chương
30 chương
74 chương
77 chương