Mỗi ngày tổng tài đều bị vả mặt
Chương 16 : Đời người vốn ngắn ngủi không thể bỏ lỡ
“Tịnh Kỳ… em biết không…” Giọng Vincent ngập ngừng. “Em đang có thai...”
Có thai? Thư Tình vô thức đưa tay lên bụng. Tỉnh dậy một giấc mơ mơ hồ hồ, lại phát hiện bản đang có thai, Thư Tình vô cùng mông lung.
Hiện tại, câu hỏi mà cô quan tâm nhất chính là bố đứa bé ai và rốt cuộc mấy năm qua của cô thế nào?
Chứng kiến ánh mắt tò mò của Thư Tình, Vincent chỉ biết siết chặt lấy từng ngón tay. Trong đầu anh, giờ đang có hai luồng suy nghĩ đang tranh đấu, đó là nói thật với cô hay lừa dối cô. Thư Tình giờ chỉ có anh, chỉ cần nói với cô đứa bé trong bụng là của anh, hai người sẽ thuận lý thành chương đến với nhau, chỉ cần anh để ý bảo bọc cô, Thẩm Thiều Đình có tìm đằng trời cũng không thấy.
Đây là một cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ thì anh sẽ phải tốn thêm một thời gian rất lâu nữa.
Hít sâu một hơi, dưới sự chờ đợi của Thư Tình, Vincent mở miệng: “Đứa bé là… của...của...chồng cũ em.”
Cuối cùng thì Vincent cũng không vượt qua được lý trí của anh, chỉ có thể nói cho cô sự thật.
Nhưng chỉ là một phần của sự thật mà thôi.
“Chồng cũ của em là một gã đàn ông tồi tệ và hắn ta...đã chết.”
Thư Tình nghe xong thì chỉ biết trừng lớn hai mắt, có quá nhiều tin tức cùng ập tới khiến cô nhất thời không biết phải đối diện và tiếp thu nó thế nào. Lại nhìn người đàn ông có vẻ ngoài ôn hòa trước mặt, cô hỏi: “Thế còn anh, anh là ai?”
“Anh là Giang Khải, còn có cái tên khác là Vincent, người bạn tốt nhất của em.” Vincent đưa tay vuốt tóc Thư Tình, mặc dù lựa chọn nói ra sự thật song anh không hối hận. Bởi bây giờ cô đã hoàn toàn dựa dẫm vào anh rồi, thời gian của hai người còn dài, anh không sợ không khiến cô yêu anh.
…
Trong khi đó, ở tỉnh Lâm.
Thẩm Thiều Đình đã nhốt mình trong khách sạn ba ngày ba đêm, như một kẻ lập dị mà tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Hắn sờ soạng dưới nền nhà đầy những chai rượu đã ngổn ngang, muốn dùng hơi men để quên đi sự thật nghiệt ngã mà hắn đang phải đối diện. Nữ thần của hắn, điểm dịu dàng duy nhất trong tim của hắn vậy mà lại là con gái của kẻ thù, thậm chí cô ta còn là một người phụ nữ vô cùng tồi tệ.
Thẩm Thiều Đình không muốn tính ngưỡng của mình bị vấy bẩn, đành chỉ còn cách trốn tránh sự thật.
Giữa lúc Thẩm Thiều Đình đang tống vào cổ họng những ngụm rượu, bất ngờ cửa khách sạn bị người từ bên ngoài đá tung. Cửa mở ra, đem ánh nắng phản chiếu rõ hình ảnh người đàn ông nhếch nhác luộm thuộm trong phòng.
Ánh sáng đột ngột xuất hiện làm Thẩm Thiều Đình chói mắt, hắn chật vật đứng dậy, vừa mở miệng quát một tiếng ‘Hàn…’ thì đã bị người trước mặt đấm một cái.
Cú đấm của Hàn Đông cũng có sức lực không kém, nó khiến Thẩm Thiều Đình ngã nhào xuống nền nhà.
“Cậu...cậu điên rồi!” Thẩm Thiều Đình lồm cồm bò dậy, hét lên. Song những lời này lại bị lấn át bởi âm thanh phẫn nộ của Hàn Đông, anh ta đi tới túm lấy cổ áo Thẩm Thiều Đình, nhìn dáng vẻ u mê bất ngộ của hắn mà mắng lớn: “Tôi không điên! Người điên là cậu mới đúng!”
“Cậu đang thể hiện cái bộ mặt bất mãn này cho ai xem!” Sự tức giận khiến Hàn Đông chẳng còn muốn quan tâm tình nghĩa anh em bao năm, chỉ muốn dạy dỗ cho Thẩm Thiều Đình một trận.
“Chỉ vì Thư Tình là con gái của Lê Cảnh, cậu lại không thể chấp nhận cô ấy. Thẩm Thiều Đình, cậu có còn là đàn ông không?”
Thực ra, từ lâu Hàn Đông đã chương mắt với việc Thẩm Thiều Đình lấy lý do Thư Tình là con gái của kẻ thù mà đối xử tàn nhẫn với cô ấy. Trong khi, Thư Tình chỉ là mô hình người phụ nữ chân yếu tay mềm và không hề có lỗi.
“Là con gái của Lê Cảnh là lỗi của cô ấy à? Thậm chí Thư Tình còn bất hạnh hơn khi vừa sinh ra đã bị trao nhầm thân phận. Cô thật sự chưa từng được hưởng tình yêu thương của Lê Cảnh một ngày.”
Những lời này thức tỉnh được Thẩm Thiều Đình một chút, hắn dứt ra khỏi men rượu, lắc đầu, thanh âm khổ sở. “Cậu...không phải là tôi...không hiểu được đâu!”
“Có gì mà không hiểu được?’ Hàn Đông càng nói càng hăng, trước đây vì ngại là chuyện riêng tư của bạn bè, anh ta không dám mở miệng. Nhưng khi Thẩm Thiều Đình đã quá quắt tới mức không thể phân biệt nổi phải trái, thì cái gì mà chuyện riêng chuyện chung cũng quên mẹ đi.
“Cậu đang bài xích quá khứ bất hảo của cô ấy đúng không?”
Hàn Đông chỉ một câu đã nói trúng tim đen của Thẩm Thiều Đình, hắn nhất thời câm như hến.
Phản ứng này khiến Hàn Đông chỉ biết cười nhạt, anh ta bắt đầu không muốn nhận mặt Thẩm Thiều Đình là bạn rồi.
“Cậu chỉ biết nhìn lên mà không chịu nhìn xuống. Quá khứ ấy nếu thật thì cũng là số phận đưa đẩy mà thôi. Cậu nhìn cái vùng quê nghèo nàn lạc hậu nơi cô ấy sống mà xem, có thể thoát ra đó cũng không dễ dàng gì.
“Thế nên vào đời có vấp ngã cũng là chuyện thường tình thôi.”
Chưa bao giờ Hàn Đông nói nhiều như vậy với Thẩm Thiều Đình, cảm thấy những gì mà anh ta nói hôm nay với hắn còn nhiều hơn mấy năm hai người chơi với nhau cộng lại. Không phải anh ta thích lo chuyện bao đồng, chỉ sợ có một ngày Thẩm Thiều Đình lại hối hận vì chuyện hôm nay thôi.
“Tôi về Hà thành trước, còn cậu muốn làm sao thì làm.”
Hàn Đông thả Thẩm Thiều Đình xuống, bực bội đứng dậy.
Căn phòng tối om chỉ còn lại một mình Thẩm Thiều Đình, hắn lại tiếp tục tìm đến với hơi men. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện như hắn muốn, trong tình huống này, càng uống chỉ khiến hắn càng tỉnh mà thôi. Không còn nổi một tia chống cự, hắn ngã mình xuống nền nhà.
Thẩm Thiều Đình mơ một giấc mơ, giấc mơ đưa hắn trở về rất nhiều năm trước, khiến hắn chứng kiến lại những năm tháng tối tăm nhất cuộc đời nơi rừng núi hoang vu.
“Anh sợ không?” Hai mắt cô bé như hai viên ngọc lấp lánh giữa màn đêm, giọng nói lại trong trẻo như nước suối đầu nguồn. “Em hát cho anh nghe nhé.”
Nói rồi, không đợi hắn đã đồng ý hay không, cô bé đã nghêu ngao hát một bài đồng dao nào đó. Thẩm Thiều Đình không có hiểu ngôn ngữ địa phương lắm, nhưng lúc nghe cô bé hát, lòng hắn cũng thấy êm dịu hẳn, những cơn đau trong thân thể cũng không còn quặn thắt.
Cô bé cứ thế hát hết bài này đến bài khác, cho đến khi bị gã đàn ông canh giữ bên ngoài quát lớn, mới chịu dừng lại.
Những ngày đó, khi tinh thần của cô bé vẫn còn lạc quan, đêm nào hắn cũng được nghe những âm thanh ngô nghê nhưng chẳng khác gì viên thuốc chữa lành. Cho đến khi cả hai bị nhốt chung với một đám trẻ khác và biết tương lai của mình sẽ bị mổ lấy nội tạng. Ánh sáng rực rỡ trong mắt cô bé dần dần biết mất.
Mỗi ngày sẽ có một đứa bé bị đưa đi và khi trở về là một thân thể be bét máu được đem đi chôn cất. Vì thân thể hắn và cô bé gầy yếu, bọn chúng vẫn để hai người lại phía sau. Song cái cảm giác nhìn người xung quanh lần lượt mất đi và không biết khi nào mình mới lên bàn mổ, nó giày vò hắn và cả cô bé từng ngày.
Thế rồi, đến một ngày, một tên mặt chuột vào đưa hắn đi, khi đó trong phòng chứa chỉ còn lại hai người bọn hắn và một vài đứa trẻ khác yếu ớt hơn. Thẩm Thiều Đình lúc đó đã buông xuôi số phận, còn cô bé thì lại không như vậy, thân thể nhỏ chỉ cao tới ngang bụng của tên mặt chuột ấy vậy mà có thể quật cường lao tới cắn hắn, đấm túi bụi vào người hắn.
“Không được đưa anh ấy đi!”
“Con nhóc chết tiệt.” Tên mặt chuột đá cô bé một cược khiến cả người cô đập vào tường rồi ngất đi.
Chứng kiến cảnh ấy, tia khát vọng muốn sống sót trong Thẩm Thiều Đình nổi dậy mạnh mẽ, hắn lao vào tên mặt chuột với ý niệm chỉ cần còn một tia sức lực, hắn cũng sẽ đem cô bé trốn khỏi đây.
…
Lúc Thẩm Thiều Đình tỉnh dậy thì hai mắt của hắn đã ướt nhòe từ lúc nào. Trong hơn ba mươi năm cuộc đời, đây là lần thứ hai hắn nếm được vị của nước mắt. Lần đầu tiên khi nghe tin em trai và bố mẹ đều đã không còn nữa, lần thứ hai là vì cô.
Đưa đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, đời người vốn đã ngắn ngủi, hắn đã để lỡ mất mười mấy năm, không thể để nó tiếp tục chỉ vì sự cố chấp này…
Thẩm Thiều Đình đứng dậy, mở cửa…
…
Thành phố Hà.
Tin báo là vẫn chưa tìm thấy Thư Tình, Thẩm Thiều Đình bực bội ngắt điện thoại, lái xe đi tới biệt thự Lê gia.
Thư Tình có thể trốn được hắn, chắc chắn là có bàn tay Lê gia đứng ở phía sau.
Nghĩ tới lý do vì sao mà Thư Tình lại trốn hắn, Thẩm Thiều Đình có cảm giác như đang có nghìn nhát dao cứa vào tim, đau đến không thở nổi.
Hắn liệu còn có cơ hội vãn hồi?
“Thư Tình đâu?” Thẩm Thiều Đình không nhiều lời mà trực tiếp hỏi ngay người vừa mở cửa cho hắn, Dương Dung.
“Thư Tình?” Thân thể gầy guộc của Dương Dung run lên, từng nếp nhăn xô lại, cả thân thể trông như già hơn mười tuổi sau một đêm.
“Cậu chưa biết gì ư? Con bé... mất rồi…”
Truyện khác cùng thể loại
229 chương
7 chương
30 chương
74 chương
77 chương