Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 83 : Đan Khuyết: Chỉ cần đệ theo ta, đệ muốn gì, ta cũng có thể cho đệ!

Đan Khuyết gần như không thể tin vào tai mình, nhìn chằm chằm Hàn Cẩm, nói: “Ngươi lặp lại lần nữa đi?” Hàn Cẩm do dự một chút, ngậm miệng vào không nói gì. Đan Khuyết thấy hắn như vậy, nhất thời nổi giận, lạnh lùng nói: “Ngươi đang đùa giỡn với ta sao?!” Dường như Hàn Cẩm bị y hù dọa, vội co người vào trong giường, bày ra tư thế phòng bị nhìn y. Ánh mắt hắn nhìn Đan Khuyết khác hẳn ngày thường, trong sợ hãi mang theo sự phẫn nộ, không còn chút hòa nhã nào. Đan Khuyết chỉ cảm thấy lòng mình lạnh đi, nhất thời cơn giận tiêu tán. Hai người giằng co một hồi, Đan Khuyết chán nản ngồi xuống mép giường, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn thế nào?” “Thế nào?” Hàn Cẩm chớp mắt mấy cái. “Ngươi muốn tiếp tục theo ta, hay là quay về Tụ Sơn?” Đan Khuyết quay đầu không nhìn hắn. “Về, Tụ, Sơn.” Hàn Cẩm từ từ đọc lại ba chữ này, sau đó bừng tỉnh ra: “Ta muốn về Tụ Sơn, tìm cha và nghĩa phụ, người đau đau, cha sẽ không cho người khác bắt nạt ta.” Đan Khuyết cắn răng, đứng bật dậy, hung ác nói: “Muốn cút thì cút nhanh lên!” Y còn muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt xuống, bưng chậu nước và bát thuốc ra khỏi phòng, lấy chân đá cửa một cái, đoạn bỏ đi. Đan Khuyết ôm một bụng tức ra khỏi biệt trang, cưỡi ngựa vào thành, mua rất nhiều chuột. Cái con chuột này, ở những nơi bần cùng ngõ hẹp nhà nào cũng có không ít, Đan Khuyết vung tiền mua, chỉ cần là chuột, bất luận sống hay chết đều được. Mọi người liền trở về nhà vén tay áo bắt chuột, chỉ trong một buổi sáng, Đan Khuyết đã thu được một bao tải. Đan Khuyết mang bao tải này quay trở lại sào huyệt của Vô Mi, qua hai ngày, nơi này vẫn chưa có ai phát hiện ra, đã bốc lên mùi hôi thối. Đan Khuyết bịt mũi đi vào địa lao, thấy Vô Mi vẫn nằm đó không nhúc nhích, không rõ là còn sống hay đã chết. Y tiến lên trước, dò mạch Vô Mi, vẫn còn đang đập, thế là cởi nang nước trên người xuống, cậy đôi môi khô nứt của gã ra, rót nước vào bên trong. Một lát sau, Vô Mi bị sặc ho khan vài tiếng, mơ màng tỉnh lại. Đan Khuyết cười đầy u ám: “Tỉnh rồi?” Ánh mắt Vô Mi không có tiêu cự mà nhìn chằm chằm y một hồi, cuối cùng mới tỉnh táo lại, nét mặt trở nên phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi kêu: “Đan! Khuyết!” Đan Khuyết mỉm cười, quay người cởi bao tải ra, nhất thời hơn chục con chuột từ trong bao tải chui ra, kêu chít chít chạy loạn khắp nơi, có con bò hẳn lên người Vô Mi. Vô Mi hoảng hốt trong nháy mắt, nét mặt nhất thời trở nên kinh hãi vô cùng, sợ hãi hét ầm lên, bàn tay khô héo không ngừng khua loạn, muốn tóm lấy Đan Khuyết, nhưng mà Đan Khuyết đang ở ngay trước mắt, đột nhiên lại nhảy lên cầu thang, gân tay gân chân của Vô Mi đều bị cắt đứt, ngay cả đứng thôi cũng không được, chỉ có thể điên cuồng hét chói tai, tiếng hét thê lương như muốn đánh sập gian địa lao này. Vốn Đan Khuyết ôm một bụng tức tới đây, theo kế hoạch ban đầu của Vô Mi, nếu như thành công, người lúc này đang nằm trong  đống rắn độc sống không bằng chết chính là y và Hàn Cẩm. Nhưng đến khi thấy bộ dạng thê thảm thế kia của Vô Mi, trong lòng Đan Khuyết không có chút vui vẻ nào khi trả được thù, y nhìn Vô Mi, nhớ lại chuyện đã xảy ra trong địa lao, nhớ tới ánh mắt đề phòng và thái độ phòng bị của Hàn Cẩm ngày hôm nay, nhất thời bóp tay phát ra tiếng răng rắc. Y không để ý tới Vô Mi, rời khỏi gian địa lao, nặng nề đóng sập cửa gian địa lao lại, thúc ngựa quay về biệt trang. Đan Khuyết phóng một đường quay trở về biệt trang, thở hồng hộc chạy đến phòng của Hàn Cẩm, sau đó thở phào nhẹ nhõm —— Hàn Cẩm đang ngồi trên bậc thang ở cửa phòng, trên người không mặc quần áo, chỉ quấn đầy băng vải, một tay chống cằm, tay kia cầm một cành cây, chơi với mấy con kiến trên tường. Đan Khuyết đứng bên cạnh nhìn một hồi, đợi nhịp thở bình ổn rồi, mới tiến lên trước hỏi: “Không phải ngươi về Tụ Sơn sao? Sao còn chưa đi?” Hàn Cẩm sờ sờ bụng, chép miệng một cái: “Đói.” Đan Khuyết đi ra lúc ban ngày, giờ đã là canh hai giờ Mùi, cả sáng và trưa nay hắn chưa ăn gì, giờ hắn bị ngốc, không biết tự làm gì, lúc đói bụng không thể làm gì hơn là ngồi ngoài hóng mát. Vốn Đan Khuyết muốn nói mấy câu giận dữ, nhưng thấy bộ dạng tội nghiệp của hắn, đặc biệt là băng vải trên người còn dính máu, tim mềm nhũn cả ra, liền xoay người đi, chốc lát sau liền cầm mấy chiếc bánh màn thầu còn đang bốc hơi quay về, trong tay còn cầm theo một lọ mật. Hàn Cẩm ngửi thấy mùi mật ngọt ngào liền vô cùng vui vẻ, đầu tiên ôm lọ mật tu ừng ực mấy hơi, sau đó dùng màn thấu chấm mật, còn xé nhỏ ra chia sẻ với lũ kiến trên tường. Đan Khuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ hỏi: “Trên người còn đau không?” Hàn Cẩm vừa gặm bánh màn thầu vừa gật đầu: “Đau.” Đan Khuyết nói: “Không phải ngươi nói muốn về Tụ Sơn sao?” Hàn Cẩm liếm liếm khóe miệng: “Nhưng mà, đây là đâu, ta không biết đường.” Đan Khuyết nhìn hắn, trông thấy vẻ mặt ngây thơ của hắn, nhất thời lại nóng lên. Y đứng bật dậy, nói: “Nếu ngươi muốn đi, ta sẽ chuẩn bị ngựa cho ngươi, ngươi men theo sông đi một đường về phía Tây, là có thể tới gần Tụ Sơn, đến đấy rồi ngươi sẽ biết.” Hai mắt Hàn Cẩm sáng lên: “Thật á?” Đan Khuyết hừ một tiếng: “Ta chuẩn bị ngựa cho ngươi luôn.” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi. Đan Khuyết đi rồi, Hàn Cẩm ăn no uống đủ, liền quay trở về phòng ngủ. Đến giờ Thân, Hàn Cẩm mới tỉnh dậy, liền trông thấy Đan Khuyết ngồi bên giường, vẻ mặt đầy căm hận nhìn hắn. Hàn Cẩm ngáp ngủ lẩm bẩm nói: “Ngươi không ngủ sao?” Đan Khuyết nói: “Ta đã chuẩn bị ngựa cho ngươi rồi, còn chuẩn bị một ít ngân lượng và lương khô, ngươi tỉnh rồi thì có thể đi.” Hàn Cẩm dụi mắt ngồi dậy, hơn nửa ngày mới hiểu được ý y, liền gật đầu: “Ừ.” Đan Khuyết kéo hắn ra ngoài, lòng bàn tay Hàn Cẩm vẫn còn lạnh, còn chảy rất nhiều mồ hôi  lạnh, nội công Hàn Cẩm luyện theo dương nhiệt, trước giờ cho dù có ở trong mùa đông cũng luôn ấm nóng. Đan Khuyết nắm bàn tay hắn một hồi mà vẫn không ấm lên, trong lòng có chút khó chịu, thế là bước chậm lại. Mà Hàn Cẩm thì vẫn ngoan ngoãn theo y đi ra ngoài. Hai người đi tới cửa biệt trang, quả nhiên ở đó có một con tuấn mã. Đan Khuyết nhét bao đồ vào trong tay Hàn Cẩm, nghiêm mặt nói: “Ngươi đi đi.” Hàn Cẩm nhận lấy bao đồ, dề dà một lúc mà mở bao đồ ra, đoạn dẩu môi: “Không có trống lắc, không có đồ chơi.” Da mặt Đan Khuyết giật một hồi, giận dữ nói: “Không có! Đi mau đi!!” Hàn Cẩm lại mở cả túi lương khô ra, lật tới lật lui nhìn hồi lâu, môi càng dẩu cao hơn: “Không có kẹo!” Đan Khuyết thấy dường như hắn đang cố ý kéo dài thời gian, cây đuốc trong lòng càng cháy dữ hơn, ngồi xổm xuống nhìn chòng chọc hắn, cả giận nói: “Không có! Không có gì cả! Rốt cuộc ngươi có định đi hay không?!” Hàn Cẩm bị y quát một tiếng, giận dỗi mà nhìn y, gấp qua loa đống đồ mình vừa lấy ra, vội vã buộc bao đồ lại, đeo lên vai, nhảy lên ngựa. Hắn ngồi lên ngựa, nhưng không lập tức đi luôn, mà là quay đầu nhìn Đan Khuyết một cái, cái nhìn như muốn nói rồi lại thôi, vẻ mặt mê man, xoắn bện, ủ ê, sau đó hắn cắn môi, đạp vào bụng ngựa một cái, liền bỏ đi. Đan Khuyết đứng ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt ban nãy của Hàn Cẩm, khiến tim y nhói đi, thể như bị người ta dùng lực bóp mạnh một cái, một lát sau mới buông ra, máu bị dồn nén bắn ra ngoài, khiến y kích động không thôi, buộc phải mang những chuyện điên cuồng ban nãy ra vừa phát tiết vừa giải trừ. Hàn Cẩm cưỡi ngựa đi được một đoạn, chợt nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa tới gần, hắn nhìn lại, thấy Đan Khuyết đang cưỡi ngựa phi tới. Hắn nghi hoặc mà dừng ngựa lại, đứng tại chỗ chờ, chỉ chốc lát sau, Đan Khuyết liền phi tới trước mặt hắn, dừng ngang ngựa chắn đường đi của hắn. Đan Khuyết thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng lên, nhìn chòng chọc Hàn Cẩm. Hàn Cẩm cắn môi, khẽ cau mày, ánh mắt gợn sóng, nhưng tới khi đối mặt với Đan Khuyết, lại đảo mắt lung tung. Hắn cũng không rõ tâm tư mình lúc này, lúc trông thấy Đan Khuyết liền cảm thấy tức giận, nhưng phải rời xa y, lại cảm thấy không nỡ, đến tột cùng là vì sao, cái đầu nhỏ của hắn thật sự không nghĩ nổi vấn đề phức tạp như vậy. Hai người căng thẳng một hồi, nhịp thở Đan Khuyết dần bình ổn lại. Y nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, sau đó lại thở ra, bình tĩnh nói: “Hàn Cẩm, ta tha thứ cho đệ.” Hàn Cẩm ngẩn người nhìn y, trên mặt viết đầy khó hiểu. Một lúc lâu sau, Đan Khuyết khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: “Si nhi, đệ cũng tha thứ cho ta đi, có được không?” Hàn Cẩm cả kinh, bàn tay cầm cương ngựa nắm chặt lại, con ngựa dưới thân hắn hí lên rồi lui về phía sau hai bước. Nhịp thở Đan Khuyết lại trở nên dồn dập, đợi nửa ngày, không thấy Hàn Cẩm trả lời, liền nói: “Theo ta về đi, ta quên không thu thập quần áo cho đệ thay.” Hàn Cẩm hơi nghiêng đầu mờ mịt nhìn y: “Quay, về?” Đan Khuyết nhón chân, ngay sau đó nhảy lên, phi tới phía sau Hàn Cẩm, cưỡi cùng một con ngựa với hắn. Hàn Cẩm hơi sửng sốt, khẽ ngọ nguậy người một cái, nhưng không đẩy Đan Khuyết xuống. Đan Khuyết vòng tay ôm qua eo hắn, nói: “Ta không quan tâm đệ có ngốc hay không. Nhưng đệ không được giả bộ ngốc với ta.” Lần này Hàn Cẩm phản ứng rất nhanh, lập tức lớn tiếng phản bác: “Ta còn lâu mới ngốc! Ta là Cao Thông Minh, ta thông minh nhất!” Đan Khuyết bật cười trong thoáng chốc, sau đó khẽ thở dài, nói: “Đi nào, chúng ta về rồi hẵng nói.” Dứt lời liền giật cương ngựa, cưỡi trở về phía cũ. Hàn Cẩm ngược gió hoang mang hỏi: “Không về Tụ Sơn sao?” Đan Khuyết cả tiếng nói: “Không về!” Hàn Cẩm do dự nói: “Nhưng mà cha..” Đan Khuyết siết chặt hông hắn, nói: “Đừng đi, ở với ta, đệ muốn gì, ta cũng có thể cho đệ.” Hàn Cẩm sửng sốt, nét mặt lập tức trở nên vui vẻ: “Thật á?” Đan Khuyết thấp giọng nói: “Chỉ cần đệ đừng gạt ta nữa.” Hàn Cẩm gật đầu liên hồi, vui sướng vẫy hai tay lên hét to: “Thông Minh muốn ăn kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô! Kẹo hồ lô!” Đan Khuyết hít sâu một hơi: “Được, quay về sẽ mua kẹo hồ lô cho đệ ăn.”