Đan Khuyết và Hàn Cẩm cứ như vậy mà đi, dọc đường thi thoảng sẽ gây ra chút động tĩnh, nhưng lại cố ý chuyển hướng, khiến cho đám người kia có thể nắm được đại khái hướng y đi, nhưng lại không thể thực sự tìm được y. Quả nhiên, không bao lâu sau, những thủ hạ kia của Đan Khuyết cũng nghe được phong thanh y tái xuất giang hồ, cũng như y mà khéo léo đáp lại, hai bên dần dần tới gần nhau.
Bởi vì song phương đều là người vô cùng cảnh giác, cho nên một chuyện vốn đơn giản lại bị làm cho phức tạp lên, mỗi bước đi của Đan Khuyết đều vô cùng cẩn thận, thậm chí ngay cả dịch dung cũng phải yêu cầu Hàn Cẩm cứ cách dăm ba ngày lại thay một gương mặt khác, xe ngựa cũng phải đổi, sợ khiến người ta chú ý tới. Thật ra làm thế này cũng là để y đề phòng có họa, thân phận của y quá đặc biệt, mặc dù Vô Mi và Tam Loan không rảnh để tới gây sự với y, nhưng y là tên ác đồ ma giáo mà cả võ lâm chính đạo muốn trừng phạt, so với Tam Loan và Vô Mi, đám võ lâm chính đạo này còn muốn lấy mạng y hơn, một khi biết y ở đâu rồi, sẽ không thiếu những nhân sĩ tự cho mình là đúng mà muốn tỉ thí với y, nếu như có thể đánh bại ma tôn trước kia của Xích Hà Giáo, là có thể lập tức nổi tiếng, bởi vậy nên y vô cùng cẩn thận. Cuộc sống như vậy, với Hàn Cẩm mà nói, ban đầu còn có cảm giác kích thích kinh hồn bạt vía, nhưng dần dà, hắn lại thấy chẳng thú vị gì.
Sáng sớm hôm nay, Hàn Cẩm vừa giúp Đan Khuyết hóa trang, vừa than phiền: “Ca ca, sao chúng ta cứ phải sợ hãi như vậy, có lẽ Vô Mi và Tam Loan đang mải đấu đá nhau, chẳng để ý tới chúng ta đâu, nếu biết thủ hạ của ca ca ở đâu rồi, vậy mau tới đấy đi.”
Đan Khuyết ngước mắt lên nhìn hắn: “Ngươi sốt ruột sao?”
Hàn Cẩm bĩu môi.
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Ta không cần ngươi theo ta.”
Hàn Cẩm sửng sốt, bàn tay đang vẽ lông mày cho y dừng lại. Hắn xị mặt xuống, hờn tủi mà nhìn Đan Khuyết, thế nhưng Đan Khuyết không buồn động, đến nhìn hắn cũng không thèm, chỉ lặng lẽ nhìn cái gương.
Một lát sau, Hàn Cẩm mới nhấc bút lên vẽ mày, oán trách: “Ca ca thật đáng ghét~~~”, từ lúc rời khỏi Vạn Ngải Cốc, hắn đã theo Đan Khuyết được năm tháng rồi, cũng đã gần nửa năm, nhưng lúc Đan Khuyết tỉnh táo chưa bao giờ thân mật với hắn, thái độ còn chẳng bằng lúc hắn mới quen Đan Khuyết. Thế nhưng nhân lúc Đan Khuyết ngủ rồi, hắn lại lén lút ăn vụng đậu hũ, có đôi khi thật ra Đan Khuyết đã tỉnh, nhưng chỉ cần hắn không quá phận, Đan Khuyết vẫn sẽ giả bộ ngủ, mặc kệ hành động của hắn.
Đan Khuyết nói: “Ta đã nói từ trước rồi, ngươi sẽ không nhận được cái gì đâu.”
Y lặp lại một lần nữa, lần này Hàn Cẩm hơi tức giận. Hắn sưng sỉa lên mà lườm Đan Khuyết một hồi, Đan Khuyết vẫn thờ ơ như cũ, hắn đành phải nguôi giận trước, vội thay Đan Khuyết hoàn thành lớp hóa trang, thu đồ dịch dung lại, bỏ đi không thèm đếm xỉa tới Đan Khuyết. Hắn không để ý tới Đan Khuyết, Đan Khuyết cũng không chủ động để ý tới hắn, bọc đồ xong rồi, hắn không thể làm gì hơn là đành lẽo đẽo theo phía sau y.
Lúc Hàn Cẩm tức giận, việc duy nhất có thể làm là không thèm để ý tới người ta, thế nhưng suy nghĩ hắn không tốt, giận không quá một đêm, cho nên cùng lắm cũng chỉ dỗi Đan Khuyết được một ngày, một ngày ấy Đan Khuyết cũng chẳng nói năng gì với hắn, sau đó hắn lại mở to mắt mong chờ mà dán tới gọi ca ca.
Tối hôm đó, đột nhiên Đan Khuyết cảm thấy khó chịu trong người. Cũng không biết là do không thích ứng được với thời tiết, hoặc là mấy hôm trước ăn phải thứ gì hư, đột nhiên trên lưng bị nổi rất nhiều mụn nước, ngứa đến khó chịu, nhưng không thể gãi, gãi sẽ làm vỡ mụn nước, chảy ra rồi lại càng nổi nhiều hơn, y tới đại phu khám, đại phu kê thuốc cho y, để y mỗi ngày sáng trưa tối bôi thuốc ba lần, chưa tới năm ngày sẽ tốt lên. Nhưng giờ đang là mùa hạ, đại phu lại dặn y không được để bí hơi, để lưng có thể thông khí, buổi tối không được ngủ đè lưng.
Hàn Cẩm đề nghị đầu tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi dăm ba ngày, đợi mụn nước trên lưng Đan Khuyết đỡ rồi lại đi, thế nhưng hai hôm trước ở nơi gần đó Đan Khuyết cố ý để lộ thân phận, y không thể dừng lại cùng một chỗ, không những không ngừng chạy, còn muốn chạy nhanh khỏi nơi này, tránh bị người ta chặn lại. Hàn Cẩm không nói lại được y, không thể làm gì hơn là đành theo y lên đường.
Tháng sáu là lúc trời nóng nhất, bọn họ đi cả ngày đường. Đan Khuyết bị nóng chảy đầm đìa mồ hôi, đến buổi tối cởi y phục ra nhìn, mụn nước trên lưng lại càng nghiêm trọng hơn.
Hàn Cẩm đau lòng nói: “Ca ca, đừng chạy mà nghỉ ngơi vài ngày đi, chúng ta dịch dung, ẩn núp, đâu dễ bị bắt như vậy.
Đan Khuyết lắc đầu: “Bây giờ giang hồ đang loan tin, ta lại là người mà ai ai cũng muốn lấy mạng, không thể chủ quan được.”
Hàn Cẩm lại nói: “Sợ gì chứ, dù có người tìm được chúng ta, cũng không thể thắng chúng ta được.”
Đan Khuyết nói: “Nếu bị một hai người phát hiện, người có thể đánh thắng chúng ta không nhiều lắm, thế nhưng ta sợ hành tung bị bại lộ. Một khi võ lâm chính đạo cho toàn lực vây quét, hoặc là bị người ta gài bẫy, đến khi đó sự tình sẽ rất khó giải quyết. Giờ chỉ có hai người ta và ngươi, song quyền khó địch lại tứ thủ, phải cẩn thận mới được.”
Đến buổi tối, Đan Khuyết ngứa tới cả đêm không ngủ được. Hàn Cẩm thấy y khó chịu, để y cởi áo gối lên đùi mình, không ngừng quạt gió cho y, lúc này y mới dễ chịu hơn nhiều.
Hôm sau, Hàn Cẩm kiên quyết lấy một xe ngựa, muốn Đan Khuyết ngồi trong xe, để hắn tự lái đi. Cứ một lúc hắn lại vào trong xe bôi thuốc giúp cho Đan Khuyết, quạt gió cho lưng y, sợ y bị bí hơi.
Đến tối, họ tới một trấn nhỏ, qua đêm ở trong một hộ gia nông.
Khuya hôm đó, Hàn Cẩm giúp Đan Khuyết bôi thuốc, nói: “Ca ca ngủ trước đi, đệ quạt giúp ca ca.”
Đan Khuyết lạnh lùng nói: “Không cần để ý tới ta, ngươi ngủ đi là được rồi, chút bệnh nhỏ này chỉ cần mấy ngày là khỏe.”
Hàn Cẩm lại kiên trì: “Đệ không quạt cho ca ca, ca ca lại ngứa không ngủ được. Ca ca ngủ trước đi, ngủ rồi sẽ không ngứa nữa. Đợi ca ca ngủ rồi đệ sẽ ngủ luôn.”
Đan Khuyết không lay chuyển được hắn, quả thật cũng ngứa đến khó chịu, không thể làm gì hơn là nghe theo lời hắn nói, đầu tiên nằm xuống giường, Hàn Cẩm liền quỳ xuống quạt cho y. Có Hàn Cẩm ở bên hầu hạ, quả nhiên y không khó chịu như vậy nữa, không bao lâu sau liền ngủ say.
Đến nửa đêm, y lại ngứa ngáy mà tỉnh lại, tiện tay gãi mấy cái, cảm thấy bàn tay ướt nhẹp, là do gãi vỡ mụn nước. Y còn chưa tỉnh lại, ngẩn ra, Hàn Cẩm đang mơ màng ngủ bên cạnh bị y đánh thức, cuống quít thắp đèn ngồi dậy, thấy Đan Khuyết gãi vỡ mụn sau lưng, vội nói “Ca ca ngủ tiếp đi, đệ giúp ca ca quạt.”
Hàn Cẩm đi lấy nước, dùng khăn vải thấm nước cẩn thận lau khô lưng Đan Khuyết, lại giúp y bôi thuốc một lần nữa, quạt mát cho y.
Đan Khuyết lại mơ mơ màng màng vào giấc ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, y lại mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, tựa như có thứ gì đó dán lên mặt, y tiện tay gãi một cái, chạm phải thứ gì đó nóng rực, thế nhưng thứ kia vừa bị y chạm vào đã lại tránh ra. Một lát sau, Đan Khuyết mới nhận ra là Hàn Cẩm hôn mình, không động đậy nữa.
Lại qua một lúc, có lẽ là Hàn Cẩm cho rằng Đan Khuyết ngủ rồi, liền dán tới một lần nữa, đầu tiên hôn lên mặt y một cái, sau đó lại chuyển qua hôn môi, lúc chạm vào môi nhẹ nhàng mút vào, lại lè lưỡi ra liêm liếm khóe miệng y. Đan Khuyết thấy ngưa ngứa, nhưng vẫn chịu đựng không động đậy.
Hàn Cẩm chỉ hôn trong chốc lát liền rời ra luôn. Đan Khuyết cảm thấy lưng mình nóng lên, mới nhận ra trước đó Hàn Cẩm vẫn luôn quạt mát cho y, mãi tới giờ mới ngừng lại. Y cảm nhận được Hàn Cẩm rón rén nằm xuống bên cạnh mình.
Đan Khuyết từ từ hé mắt ra một đường chỉ, phát hiện trời đã tờ mờ sáng, bởi mùa hè nên trời sáng sớm, lúc này còn chưa tới giờ Mão, có lẽ mới là canh hai canh ba giờ Dần. Y mở mắt hoàn toàn, thấy Hàn Cẩm nằm bên cạnh y, vẻ mặt mệt mỏi, dường như cả đêm quạt mát cho y không ngủ.
Y không thể nói rõ tư vị trong lòng mình lúc này, y không cho phép mình cảm động, bởi vậy nên nhất thời hoài nghi Hàn Cẩm vì muốn giành sự tin tưởng của mình mà cố ý dùng khổ nhục kế, nhất thời lại nghi ngờ thật ra Hàn Cẩm mới tỉnh lại, chỉ quạt cho y một lúc.
Mãi đến khi y dời tầm mắt, phát hiện không biết quần mình đã bị người ta tụt xuống một nửa từ khi nào, cặp mông trắng bóng hoàn toàn lộ ra ngoài, lúc này mới dở khóc dở cười, cuối cùng cũng tin Hàn Cẩm thật sự quạt cho mình cả đêm.
Lúc Hàn Cẩm tỉnh lại, trời đã sáng rõ rồi, nhưng Đan Khuyết lại không ở trong phòng. Hắn vội vã trở mình, đi ra cửa tìm, nhưng mà vừa đẩy cửa ra, liền thấy Đan Khuyết đang đứng ở bên ngoài, trong tay cầm mấy cái đai lưng.
Hàn Cẩm trợn mắt, nhìn đai lưng trong tay y hỏi: “Ca ca, đây là gì vậy?”
Đan Khuyết giơ lên cho hắn nhìn một chút, sa sầm mặt nói: “Đai lưng, để cột chặt quần ta.”
Mặt Hàn Cẩm ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng không biết thẹn mà dán tới cười nói: “Ca ca, chúng ta đi ăn sáng đi.”
Đan Khuyết lấy một túi bánh bao nóng hổi ra, nói: “‘Vừa đi vừa ăn, đỡ mất thời gian.
Hàn Cẩm nhận lấy một chiếc bánh bao thịt trắng bóng cắn một miếng hết nửa cái bánh, thầm nghĩ cặp mông Đan Khuyết cũng trắng bóng như cái bánh bao thịt này, nở nụ cười ha ha.
Lại qua vài ngày, cuối cùng mụn nước trên lưng Đan Khuyết cũng đỡ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
23 chương
30 chương
17 chương
194 chương
6 chương
90 chương