Editor: Viên Bánh Trôi NhỏTác giả: Điền Viên PhaoTrước khi tiến vào siêu thị, Lục Thời Minh đột nhiên giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn."Tô Nhuyễn Nhuyễn, vào trong đó em phải tự biết bảo vệ bản thân mình đấy."Sau đó anh đưa cho cô một cái…… Dao phay? Hình như con dao hơi cùn rồi đúng không? Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cô thấy được con đường dẫn chính mình về với đất trời từ trong ánh mắt của nam chính . Nam chính vì muốn tìm con đường đưa cô đi chết, thật là hết lòng hết sức, vắt óc tìm mưu kế. Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm động ôm lấy con dao phay kia, bảo đảm nói: "Ừm."Cô nhất định sẽ chết sớm siêu sinh sớm. Vương Căn cười nhạo một tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn, em đi theo anh đi, anh đây sẽ bảo vệ em."Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cầm dao phay trốn phía sau Lục Thời Minh. Bộ dáng nhút nhát sợ sệt của cô thành công kích thích suy nghĩ muốn bảo bọc của người đàn ông kia. Vương Căn đỏ mắt nhìn thẳng vào Lục Thời Minh.Âm thanh Lục Thời Minh nhẹ nhàng chậm chạp, nói: "Nhuyễn Nhuyễn là bạn gái của tôi."Vương Căn khinh khỉnh đáp: "Nhanh thôi sẽ không phải nữa."Hắn đã nghĩ tốt phương pháp giải quyết người này như thế nào, sau đó sẽ đem mỹ nhân chiếm làm của riêng.…… Bên ngoài cửa siêu thị có mấy chiếc xe đỗ lại, cái ổ khóa của siêu thị cũng bị đập hỏng, bên trong cánh cửa lấp kín đồ vật không thể vào được. Xem ra đã có người đi vào tìm vật tư. Nghê Dương nói: "Cửa chính vào không được, vậy chúng ta trèo tường đi."Một đám người thân cao chân dài trèo tường qua bên kia. Tô Nhuyễn Nhuyễn gian nan kéo cái chân ngắn của mình bò tường. Nhích nhích, nhích nhích. Làn da hơi bị trầy xước. Nhưng người cô vẫn còn ở chỗ cũ. Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, thong thả ung dung mở cổ tay áo của mình, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn xinh đẹp."Nhuyễn Nhuyễn, để anh giúp em.""Em không…… A!"Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh đẩy xuống phía dưới. Cái đầu nghiêng ngả lảo đảo ngã chúi xuống đất. Tô Nhuyễn Nhuyễn:…… Cô, cô còn chưa có chết, thật kiên cường mà. Cho bản thân một tràng vỗ tay.…… Siêu thị thật sự rất lớn. Nghê Dương nhắc nhở: "Đây là mạt thế." Giọng điệu của cô vô cùng trầm thấp lại lãnh khốc: "Những người hiện giờ đang sống tại mạt thế này chưa chắc có ai đã phải là người tốt. Hiện tại đã có những kẻ dùng trẻ nhỏ, người già, động vật làm mồi dụ, tới cướp đoạt vật tư……""Ai nha, chó con kìa!"Nghê Dương còn chưa dứt lời, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang đứng bên cạnh Lục Thời Minh giống như bị tiêm máu, phát điên chạy ra ngoài. Nghê Dương ôm súng, thiếu chút nữa phun ra một búng máu. Con chó mập mạp như vậy, vừa nhìn đã biết là mồi dụ rồi, cô ta không hiểu sao? Rốt cuộc cô gái này là cái loại cực phẩm ngốc bạch ngọt gì vậy? Tô Nhuyễn Nhuyễn có long tin vững chắc rằng chỉ cần bản thân mình chạy đủ nhanh, Tử Thần liền có thể ôm trọn cô vào lòng. Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn hạnh phúc ôm lấy chó con. Đến đây, đến đây nào, cô bị dụ ra rồi đó, mau giết cô đi. Thần sắc Lục Thời Minh không rõ đứng ở nơi đó."Nhuyễn Nhuyễn cô ấy luôn luôn tràn đầy tình yêu."Đời trước Tô Nhuyễn Nhuyễn là một đóa bạch liên hoa. Thà rằng để bản thân bị đói chết, à không, để eLục Thời Minh đói chết cũng muốn đi cứu tế giúp những người già bệnh tật đầy mình. Kết quả chính là mấy người già mang trong mình đầy bệnh tật đó thấy không ép được thứ gì từ hai người, cảm thấy chẳng khác nào uống phải nước luộc rau, cuối cùng ngược lại đuổi bọn họ đi. Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn còn oán trách Lục Thời Minh tay trói gà không chặt, có một chút đồ ăn cũng tìm không thấy. Chung quanh cũng không có tí động tĩnh gì. Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếc nuối ôm chó con trở về, ngửa đầu nói với Lục Thời Minh: "Có thể nuôi nó sao?"Lục Thời Minh dịu dàng ném con chó xuống. Nói: "Trong nhà chỉ có thể có nuôi một con không làm biết việc."Tô Nhuyễn Nhuyễn:…… Cuối cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn ôm khư khư chó con quay trở lại. Bởi vì cô đã đảm bảo rằng về sau chó con nhất định sẽ làm việc thật tốt. Chó con tung ta tung tăng đi theo phía sau Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào siêu thị.…… Siêu thị không có điện, rất tối. Ngay khi Tô Nhuyễn Nhuyễn phản ứng lại, đột nhiên cô phát hiện xung quanh chỉ còn lại có mỗi bản thân mình, à, không phải, còn có một con chó. Đối mặt với sự sắp đặt tỉ mỉ của nam chính, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ, hình như nhóm tang thi bên ngoài siêu thị lâu rồi chưa được ăn ngụm cơm nào."Ngoan, mau đi tìm người phụ nữ trông cực kì hung dữ vừa nãy phía bên kia đi."Tô Nhuyễn Nhuyễn xùa xùa đẩy chó con đi, sau đó cô hoạt động thân thể, duỗi duỗi tay chân của mình, quyết định xả thân vì tang thi. Không nghĩ tới còn chưa bước ra khỏi cửa siêu thị thì bỗng nhiên lại đụng phải một con tang thi chó. Nó bị buộc chặt tại một cây cột gần đó, hình thể khổng lồ, trông vô cùng hung tàn. Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lấy con dao phay ra giằng co với con tang thi chó này. Nước miếng của con tang thi chó giàn giụa kéo dài ba nghìn thước. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn hàm răng sắc nhọn và thân thể tráng kiện của con tang thi chó kia, yên lặng nuốt nuốt nước miếng. Cô nghĩ, không bằng liền ở ngay chỗ này tự kết liễu chính mình. Tô Nhuyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, bắt đầu dẫn chiến: "Ngao ô ô ô……"Cô siêu hung dữ! Tang thi chó:…… Con tang thi chó bị Tô Nhuyễn Nhuyễn chọc giận, đột nhiên đứng lên nhảy ra. Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???"Ngao ngao ngao a!"Tô Nhuyễn Nhuyễn xách theo con dao phay, hai cái chân ngắn đột ngột dừng lại rồi xoay chuyển chạy như điên về trước. Cô thật sự muốn chết đấy, nhưng chính là cô chịu không được a! Hiện tại Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ hy vọng con tang thi chó có bốn chân kia chạy nhanh hơn cô một chút, sau đó mở miệng cắn nhanh một chút, đừng có mà giống như cánh tay tàn của nam chính biến thái kia, chém mười bảy đao vào người cô lại chém không chết người. Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy quá nhanh, "Bang kỉ" một tiếng, té ngã. Tang thi chó "Ngao ô" một tiếng xông tới. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhấc đồ vật dưới chân mình lên, che chắn trước mặt.Ô ô ô, đừng cắn mặt."Ngao ô, ngao ô, ngao ô……"Đột nhiên bên tai truyền đến vài tiếng kêu nãi thanh nãi khí. Tô Nhuyễn Nhuyễn chậm rì rì mở mắt ra, phát hiện đồ vật bản thân mình đang giơ lên là chú chó con vừa nãy. Chó con vui vẻ liếm liếm cô. Tại sao mày lại quay lại đây? Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên phát hiện tướng mạo của chó con hình như khá giống chủng loại của con tang thi chó kia. Là loại chó gì nhỉ?À, Husky."Tô Nhuyễn Nhuyễn! Cô đang làm gì đó!"Đám người Nghê Dương nghe được động tĩnh lao tới, nhìn thấy con tang thi chó, biểu tình của bọn họ liền như gặp đại dịch. Đời trước, Nghê Dương đã từng đụng tới loại tang thi chó như vậy, tốc độ của bọn chúng sau khi tiến hóa quá nhanh, thậm chí có thể tránh thoát cả viên đạn. Trên mặt Nghê Dương chảy đầy mồ hôi lạnh. Sắc mặt mọi người trắng bệch nhìn thiếu nữ nhỏ xinh xắn phía trước, khuôn mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối. Không ai sẽ đứng ra để cứu cô. Đây là sự tàn khốc của tận thế. Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng vừa lòng. Cô giơ chó con trong tay mình, chớp đôi mắt to một chút: "Hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu?""Cô cho rằng làm như vậy có tác dụng sao?" Nghê Dương hận sắt không thành thép. Tô Nhuyễn Nhuyễn biết đương nhiên là vô dụng. Tang thi chó hung ác vội vàng chạy tới, phần phật phần phật chảy nước miếng. Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn đến phát khóc."Ngao ô……" Tang thi chó nhìn chằm chằm chó con, đột nhiên phe phẩy cái đuôi ngồi xuống. Chó con cũng đi theo quơ quơ cái đuôi. Cái đuôi nhắn cũn kia cứ như vậy phẩy qua phẩy lại trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn khiến cho cô hắt xì một cái."Hắt xì."Chó con: "Ngao ô……"Tang thi khuyển: "Ngao ô ô……"Nghê Dương: Chẳng lẽ đây là người ngốc có phúc trong truyền thuyết? Mọi người:…… Lục Thời Minh đột nhiên bước ra từ trong đám người. Anh đi đến trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, vươn tay về phía cô. Gió thổi đến kéo theo mùi vị tanh hôi của tang thi. Người đàn ông đứng ở nơi đó, giống như một cây trúc xanh được trồng giữa rừng rậm, ngọc dung khí khái, mặt mày như họa. Gió cuốn bay vạt áo anh, mái tóc đen hơi lất phất che đậy đôi con ngươi đen như mực kia. Anh đưa những ngón tay trắng nõn thon dài, tinh xảo như ngọc ra trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn. Nếu không phải bối cảnh phía sau quá mức hung tàn, chắc chắnTô Nhuyễn Nhuyễn sẽ cho rằng cô đang quay phim thần tượng. Đáng tiếc đây không phải phim thần tượng, mà là phiên bản chương trình thực tế đuổi giết hiện thực tại mạt thế. Tô Nhuyễn Nhuyễn đặt tay lên tay anh. Lại một lần nữa tìm chết không thành công, quá đau đớn rồi. Đáng tiếc JPG.…… Chút nhạc đệm qua đi, mọi người tiếp tục tiến vào siêu thị tìm kiếm vật tư. Trong siêu thị còn có nhiều người khác cũng đến thu thập vật tư. Mọi người tắt đèn pin trong tay đi, lạc vào một cuộc hẹn hò trong bóng đêm."Người?" Đối diện."Ừ." Bên này. Hai bên thân thiện gặp gỡ chào hỏi nhau, sau đó đi lướt qua, tiếp tục tiến về phía trước. Một lát sau."Người?" Bên này."Ừ." Đối diện. Tô Nhuyễn Nhuyễn:……"Nếu không mọi người hãy đi cùng nhau đi?"Có người đề nghị. Đối diện ríu rít thảo luận nửa ngày, cuối cùng người đàn ông dẫn đầu bước tới."Chúng tôi không tìm thấy kho hàng.""Ngao ô……"Đột nhiên con tang thi chó đi theo phía sau Tô Nhuyễn Nhuyễn tru lên một tiếng, sau đó cất bước chạy như điên. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng bị bắt chạy theo như điên. Sau đó mọi người cùng nhau chạy như điên."Loảng xoảng" một tiếng, con tang thi chó đập vỡ cửa chính của kho hàngMọi người:…… Dù sao cũng là loại siêu thị lớn, các mặt hàng được lưu trữ bên trong kho đều rất phong phú và đa dạng. Lục Thời Minh được Nghê Dương yểm hộ đằng sau, lợi dụng không gian cất chứa vật tư. Tô Nhuyễn Nhuyễn lúc này đang…… Chọn thức ăn cho chó. Không phải cô không biết chăm chỉ, thật sự điều đó là không cần thiết. Dù sao cô cũng sống không lâu. Hơn nữa trong không gian của nam chính cái gì cũng có, căn bản không cần tới phiên cô động tay vào."Thích vị nào?"Tô Nhuyễn Nhuyễn tìm một túi thức ăn cho chó và một túi cùng loại vị thịt bò nhét vào trong ba lô. Nghê Dương hận sắt không thành thép, mắng: "Tô Nhuyễn Nhuyễn, mau đi tìm nước cất vào đi!""À."Tô Nhuyễn Nhuyễn mở túi thức cho chó con ra. Bàn chân lớn của chó con chôn vào trong túi, một bên vẫy đuôi, một bên ăn. Tài nguyên nước hiện giờ quá khan hiếm. Nơi đó có rất nhiều người. Thậm chí đã có người bắt đầu bắt đầu xông vào đánh nhau. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn trường hợp hỗn loạn này, vô cùng vui vẻ chuẩn bị gia nhập. Quyền cước không có mắt, nói không chừng cô sẽ bị đánh chết.