Edit: Phong Lữ Cao Hiên Thần quen biết Diệp Vô Dục trong lúc cuộc đời đầy thất vọng nhất. Hắn cho Diệp Vô Dục hai cái bánh bao thịt lớn, Diệp Vô Dục đã trả lại hắn hai cái bánh bao thịt lớn, theo lý thì ân tình đã trả xong. Nhưng lại vào lúc ấy, hắn bị Điền Phong đánh trọng thương, thực sự không tìm được người khác hỗ trợ, không thể làm gì khác hơn là nhờ đại sát thủ Toái Diệp đao lắm tai tiếng hỗ trợ đưa Kỷ Thanh Trạch đang hôn mê đi. Diệp Vô Dục cũng thật sự đã giúp hắn việc này. Sau khi chuyện này kết thúc, Cao Hiên Thần cho là hắn sẽ không có cơ hội gặp mặt Diệp Vô Dục nữa, dù sao bọn họ không tính là người chung một đường, không ngờ rằng chưa tới mấy ngày đã chạm mặt lại. Thiên hạ luận võ đường không cho phép đệ tử uống rượu, mà khi đó Cao Hiên Thần mất hết nội lực, mỗi ngày tâm tình đều vô cùng hậm hực, ngẩng đầu không gặp cúi đầu lại thấy Kỷ Thanh Trạch cũng làm cho hắn thấy buồn bực, vì vậy hắn chuồn xuống núi đi uống rượu. Ngày đó, hắn đi vào một quán rượu nhỏ, mới vừa vào cửa, đã nhìn thấy Diệp Vô Dục quần áo dài mộc mạc, đường hoàng ngồi ở trong đại sảnh uống rượu. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sững sờ. Một trong Phong Hoa Thập Nhị lâu đoạt mệnh Diêm La – Toái Diệp đao, danh hào này khi nói ra thì người nhát gan đều muốn run rẩy. Nhưng mà người lắm tai tiếng khác người có danh tiếng ở chỗ: người có danh tiếng thường quang minh chính đại rêu rao bên ngoài, trang điểm cũng lo người khác không nhận ra thân phận mình. Còn người lắm tai tiếng luôn khiêm tốn hơn, ngồi đối diện trước mặt cũng khó nhận ra hắn. Nếu như đổi thành người khác, nhận ra Toái Diệp đao thì sẽ né lẹ, tránh dính líu quan hệ gì mà rước phiền phức vào người. Nhưng Cao Hiên Thần lại đi thẳng tới, ngồi đối diện Diệp Vô Dục, nói: “Ta mời ngươi uống rượu. Coi như báo đáp chuyện ngươi đã giúp ta.” Diệp Vô Dục lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, không đồng ý cũng không từ chối, tự mình uống rượu dùng bữa. Dưới Linh Vũ sơn có vài quán rượu, mà rượu trong quán này là thơm nhất. Ngày thứ hai Cao Hiên Thần chuồn xuống dưới núi uống rượu, cũng lại tới quán đó, lại nhìn thấy Diệp Vô Dục ngồi ở cùng một vị trí. Mỗi ngày Diệp Vô Dục đều ngồi ở quán rượu cùng một khoảng thời gian, uống xong hết thì lại đi. Khi không giết người, đại sát thủ với người bình thường cũng không có gì khác nhau, cũng thích uống rượu ngon, thích được ăn ngon. Hai người bọn họ đều chỉ im lặng uống rượu, cơm nước no nê rồi ai nấy rời đi, rất ít trò chuyện. Diệp Vô Dục vốn là người ít nói, với lại hai người bọn họ không phải bằng hữu, cũng không tính là kẻ địch, thực sự không có gì để nói. Cao Hiên Thần đoán Diệp Vô Dục có thể là do nhiệm vụ thất bại, cho nên cứ ở lại chỗ này hoài không đi. Hắn đương nhiên cũng tò mò Diệp Vô Dục rốt cuộc đang chấp hành nhiệm vụ gì, muốn giết ai, nhưng hắn chưa từng hỏi. Cho dù hắn hỏi, Diệp Vô Dục cũng sẽ không nói cho hắn biết, có một số chuyện hắn cũng không cần biết, chỉ cần có người cùng hắn uống rượu như vậy cũng đủ rồi. Sau khi uống rượu chung mấy ngày, Cao Hiên Thần đã xuống núi. Hắn nghe nói tin tức liên quan tới “Phong” kiếm ở dưới chân núi. Hắn bỏ ra rất nhiều thời gian tìm hiểu tin tức, đến khi trời tối hắn định lên núi luôn. Vốn hắn không định lại uống rượu, nhưng trên đường về núi, thần xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đi vòng qua quán rượu kia. Khi đi qua quán rượu, hắn phát hiện đèn bên trong vẫn sáng, quán thế mà lại chưa đóng cửa. Hắn đi vào, nhìn thấy trong đại sảnh chỉ có một khách duy nhất —— Diệp Vô Dục. Hắn sửng sốt một chốc, nói: “Ngươi còn chưa đi hả?.” Diệp Vô Dục chậm rãi uống xong ngụm rượu cuối cùng trong ly, nói: “Ta quên mang tiền.” Cao Hiên Thần ngẩn ra, sau đó mỉm cười, móc túi tiền ra trả tiền cho y. Hắn nghĩ Diệp Vô Dục hẳn không phải là cố ý đợi hắn đâu, nghĩ y thực sự quên mang tiền. Nhưng Diệp Vô Dục vốn có thể rời đi, không ai có thể ngăn được y, nhưng không biết xuất phát từ tâm tình gì, có lẽ là rảnh rỗi đến phát chán, vì vậy quyết định chờ đợi xem. Cũng như Cao Hiên Thần hôm nay vốn là không định đến uống rượu, cũng không muốn tìm Diệp Vô Dục, chỉ là bất chợt nảy sinh ý nghĩ, tùy tiện tới xem một chút. Loại duyên phận này ngẫm lại cũng thật sự thú vị. Hai người đang sắp mỗi người đi một ngả, Cao Hiên Thần từ phía sau lưng gọi Diệp Vô Dục lại: “Này.” Diệp Vô Dục dừng bước, không quay đầu lại. “Sau này chắc ta không tới nữa.” “Ừ.” Diệp Vô Dục đi không tới hai bước, Cao Hiên Thần lại nói tiếp. “Nếu như ta muốn ngươi giết người giúp ta thì cần trả bao nhiêu tiền?” Lúc hắn nói lời này đang nghĩ tới Điền Phong và người sau lưng Điền Phong, hận đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên mới có câu hỏi này. Với lại Điền Phong cũng không dễ giết, chưa bàn tới võ công cao thấp, muốn tìm người như gã phải tốn rất nhiều công sức. Cao Hiên Thần hỏi câu này, chủ yếu vẫn do tò mò, dù sao Phong Hoa Thập Nhị lâu cũng rất thần bí. Diệp Vô Dục không hỏi hắn muốn giết ai, cũng không quay đầu lại, giọng lạnh nhạt không chút tình cảm: “Một bữa rượu đi.” Cao Hiên Thần sửng sốt. Nếu như Diệp Vô Dục báo cho hắn một cái giá tạm thời, có lẽ hắn còn thực sự sẽ cân nhắc mời vị đại sát thủ này báo thù cho hắn, dù sao hắn cũng đã mất hết nội lực, rất khó tự ra tay. Nhưng Diệp Vô Dục lại chỉ báo một cái giá như vậy. Hóa ra đại sát thủ tai tiếng ngoài thích uống rượu ngon, thích được ăn ngon, còn có sự tuỳ hứng ngàn vàng khó mua như vậy. Hai người cứ đứng như vậy, sau hồi lâu, Cao Hiên Thần thấp giọng nói: “Cảm ơn.” Diệp Vô Dục không trả lời. Cao Hiên Thần lại nói: “Tạm biệt.” Diệp Vô Dục hơi gật đầu một cái, không nói gì nữa, bước nhanh rời đi. Lần sau đó Cao Hiên Thần gặp lại Diệp Vô Dục, chính là chuyện sau khi hắn tái xuất giang hồ. Hắn cũng không biết giao tình giữa hắn và Diệp Vô Dục phải tính thế nào. Nếu như nói là bèo nước gặp nhau thì lại quá nhẹ; nếu như nói là bạn thâm giao thì lại quá nặng. Ước chừng là nặng hơn bèo nước gặp nhau một ít, nhẹ hơn bạn thâm giao một chút —— cho dù giữa hai người còn cách mức đấy mười vạn tám ngàn dặm. Giao tình giữa hắn và Diệp Vô Dục cũng đúng là cách mười vạn tám ngàn dặm như thế. Cao Hiên Thần lớn tiếng tiếp tục chọc thêm: “Được rồi, coi như ngươi thầm mến ta, thầm mến đến chết đi sống lại, ngươi tự ý bỏ dở nhiệm vụ, bọn thủ hạ của ngươi cũng chịu nghe ngươi sao? Lâu chủ của các ngươi sẽ không phạt ngươi ư?” Bất kể giao tình của hắn và Diệp Vô Dục ở mức nào, ít nhất hắn vẫn luôn tự biết mình: Diệp Vô Dục không thể vì chút giao tình giữa họ mà nhiều lần bỏ nhiệm vụ. Hơn nữa đối tượng bỏ không phải người khác mà là Tạ Lê – người bọn họ không thể không giết. Nãy giờ không có bất kỳ sự đáp trả nào từ bóng tối, thậm chí khiến người khác hoài nghi có phải đám sát thủ kia bỏ chạy rồi hay không. Cao Hiên Thần nói: “Ta muốn gặp lâu chủ của các ngươi.” Kỷ Thanh Trạch, Tưởng Như Tinh và Thẩm Phi Kỳ đều kinh hãi. Còn Tạ Lê thì lại như đang băn khoăn nhìn Cao Hiên Thần. Tay cầm đao của y buông lỏng ra mấy phần, mũi đao không đè chặt cổ Cao Hiên Thần nữa. Bọn họ đối diện với bóng tối. Cũng không biết qua bao lâu, gió đêm dần dần trở nên ôn hòa, tầng mây dày nặng tản đi, lộ ra mặt trăng đã bị che hồi lâu. Cành cây không còn đung đưa dữ dội, chỉ có tiếng lá cây xào xạc. Dưới ánh trăng, trong tiếng xào xạc, một bóng người màu trắng chậm đi rãi ra từ trong bóng tối. Tâm tình lơ lửng bất định của Cao Hiên Thần đã hoàn toàn chìm xuống, nặng nề. “Tiểu Thần.” “… Quả nhiên là người, Phi thúc thúc.”