Edit: Phong Lữ Khương Uyển Tình kéo Kỷ Chính Trường không nổi, Kỷ Chính Trường xông lại như điên mất rồi, nhào tới bên người Kỷ Bách Vũ. Máu từ cần cổ và tay cụt của Kỷ Bách Vũ chảy ra nhuộm đất thành màu màu đen. Kỷ Chính Trường run rẩy đưa tay ra, muốn bịt vết thương của Kỷ Bách Vũ lại nhưng tay hắn chuyển động lên xuống, lại vẫn không dám đụng vào thân thể của phụ thân. Hắn cũng biết rõ, cuống họng đã bị cắt đứt, người đã chết. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt về phía Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch cũng như vừa bò ra từ vùng mãu, cả bộ quần áo trên người bị máu nhuộm hết, sắc mặt trắng bệch, chỉ có viền mắt là hồng. Kỷ Chính Trường chịu đả kích quá lớn, gần như mất khống chế. Hắn rút bội kiếm ra, chỉ chỉ Cao Hiên Thần, rồi lại chỉ chỉ Kỷ Thanh Trạch: “Các ngươi… Các ngươi! Các ngươi điên rồi sao!” Cao Hiên Thần lạnh lùng nhìn hắn, nắm kiếm chắn ở trước người Kỷ Thanh Trạch. Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch lại nhẹ nhàng đẩy hắn qua một bên, tiến lên hai bước, trực diện đối mặt với Kỷ Chính Trường. Mũi kiếm Kỷ Chính Trường chỉ vào Kỷ Thanh Trạch, tay lại run dữ dội. Bọn họ ai cũng không nói gì, cứ giằng co như vậy. Thực ra ai cũng có rất nhiều lời muốn nói. Đối với Kỷ Thanh Trạch mà nói, Kỷ Bách Vũ đã chết, y đã không còn gì cần phải nói nữa; mà đối với Kỷ Chính Trường, hắn không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Lúc Kỷ Chính Trường chạy tới có lẽ đã nghe được cái gì. Dù hắn không nghe thấy, qua nhiều năm như vậy, hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi. Có lẽ hắn cũng đã mơ hồ dự cảm sẽ có một ngày như thế này, lại không ngờ rằng lại đến nhanh như vậy, nhanh đến nỗi hắn không kịp chuẩn bị. Hắn không hỏi Kỷ Thanh Trạch “Tại sao”, hắn chỉ có thể lặp lại như phát rồ: “Điên rồi… Các ngươi đều điên rồi…!!” Giọng Kỷ Thanh Trạch khàn khàn, bình tĩnh mà nói: “Ta không điên.” Kiếm Kỷ Chính Trường chỉa về y, vì vậy y cũng giương kiếm của mình lên. Cánh tay phải của y vì mất máu quá nhiều nên đã gần như mất đi tri giác, vì vậy y nhấc tay trái lên đỡ, hai tay cầm kiếm, cũng chỉa mũi kiếm về Kỷ Chính Trường. Y không hề nói gì nhưng thái độ cũng đã rất rõ ràng —— nếu như ngươi muốn đánh một trận với ta, ta tiếp tới cùng! Hành động này lại thêm kích thích Kỷ Chính Trường. Hắn nhìn chằm chằm bảo kiếm nhuộm đầy máu tươi trong tay Kỷ Thanh Trạch, hơi thở dồn dập, cả người run lên. “Ngươi làm sao có thể… Ngươi làm sao có thể!!” Người đang bị kích động hay tự quy tội cho chính mình, tất cả chuyện đêm nay khiến Kỷ Chính Trường gần như phát điên. Hắn không biết tại sao mọi chuyện lại tới mức này, hắn không biết mình sao phải chứng kiến những chuyện này, hắn gào thét thất thanh: “Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì?!” Kỷ Thanh Trạch uể oải, hai mắt yên lặng đối diện Kỷ Chính Trường. Y cười khổ hỏi ngược lại: “Vậy ta đã làm sai cái gì?” Kỷ Chính Trường ngẩn ra. Lửa giận của hắn tắt trong nháy mắt, ngập ngừng hết lần này tới lần khác như muốn nói gì, rồi lại không nói ra được gì. Rốt cuộc, hắn phát rồ thét to—— “Aaaaaaaaaa!!!” Nếu Kỷ Bách Vũ còn chưa chết, hắn sẽ xông tới liều mạng với Kỷ Thanh Trạch. Đương nhiên hắn cũng biết Kỷ Bách Vũ có nhiều chỗ không tốt, nhưng Kỷ Bách Vũ dù sao cũng không hề có lỗi gì với hắn, đó là phụ thân hắn nữa. Nhưng bây giờ Kỷ Bách Vũ đã chết… Hắn như phát điên, ra sức vung kiếm trong tay, cũng không phải vung kiếm tấn công Kỷ Thanh Trạch, mà chỉ là vung vẩy trong không khí. Hắn vừa thét, vừa bất chấp chém giết kẻ địch vô hình, phát tiết oán giận trong lòng. “A!! A!!! A!!!!” Nhìn đệ đệ xưa nay không thân phát điên, hai tay lúc nãy còn giơ kiếm  của Kỷ Thanh Trạch, giờ vô lực buông xuống. Y giương mắt nhìn lên trời, không cho nước mắt rơi xuống. Y chợt nhớ lại ngày nọ, Kỷ Chính Trường mười tuổi khiêu khích y, muốn tranh tài với y, lại bị y dùng một chiêu tước vũ khí. Y không muốn để ý tới Kỷ Chính Trường, quay người rời đi. Sau khi y đi được khá xa thì nghe thấy tiếng rống không cam lòng của Kỷ Chính Trường ở phía sau với y. “Này!! Sớm muộn sẽ có một ngày ta đánh bại ngươi!!” Thực ra y còn rất mong chờ tới ngày đó, có thể xoay người đè Kỷ Chính Trường xuống đất đánh mạnh một trận, sau đó nói cho hắn biết: “ ‘Này’ cái đầu ngươi chứ ‘Này’, ta cũng có tên đàng hoàng như ngươi nhá!” Y chưa từng nói với ai, thực ra y vẫn luôn mong Kỷ Chính Trường có thể trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến độ có thể cướp đi tất cả của y. Sau đó bọn họ có thể đánh nhau một trận sảng khoái. Mà y thì nhất định phải thắng. Vất hết mấy thứ như bình thản nhẹ tựa mây gió đi, bại trước ai cũng được, nhưng y không muốn bại trước Kỷ Chính Trường! Nhưng buổi tối hôm nay, Kỷ Chính Trường chỉa mũi kiếm vào y rồi lại chuyển hướng, thì y đã biết, sẽ không có cơ hội như vậy. Thứ nghẹn trong lòng y mười mấy năm đã biến thành mây khói tản đi. —— y biết, những gì y mất, cũng không phải Kỷ Chính Trường cướp đi. Thù hận cần báo thì y đã báo xong. Khi Kỷ Chính Trường đã sức cùng lực kiệt, vô lực ngã quỵ trên mặt đất, Kỷ Thanh Trạch lên tiếng. Y nói: “Xin lỗi.” Không phải y xin lỗi vì giết Kỷ Bách Vũ, cũng không phải chỉ xin lỗi cho Kỷ Chính Trường xem thôi. Y thật lòng xin lỗi vì những năm gần đây. Kỷ Chính Trường phát tiết xong, khí lực toàn thân như bị rút khô, hắn chán nản ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ chót, ánh mắt hoàn toàn không có sinh khí. Kỷ Thanh Trạch còn nói: “Cảm ơn.” Hai chữ này khiến mắt Kỷ Chính Trường hơi dao động. Bọn họ cứ yên lặng đối diện như vậy. Y muốn đưa tay ra, đỡ hắn dậy; hắn muốn đưa tay ra, để y đỡ mình dậy. Nhưng cuối cùng ai cũng không đưa tay ra. Từ lúc đầu, khi hai bàn tay nhỏ bị người khác tách ra, tất cả cũng đã được quyết định. Kỷ Thanh Trạch nỗ lực chống đỡ đến bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà. Y mất máu quá nhiều, đã không còn khí lực nữa, kiếm trong tay cũng không cầm nổi nữa. Khi kiếm tuột khỏi tay y, Cao Hiên Thần vững vàng nhận lấy kiếm của y, đỡ vai y. Cao Hiên Thần nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.” Kỷ Thanh Trạch an tâm ngả cả người dựa vào người hắn. Khi bọn họ lướt qua Kỷ Chính Trường, Kỷ Thanh Trạch nhìn thấy đôi môi Kỷ Chính Trường  hơi khép mở. Hắn nói một chữ rất nhẹ rất nhỏ, nhỏ tới độ khiến người khác thắc mắc rốt cuộc hắn có lên tiếng hay không. Khi Kỷ Thanh Trạch được Cao Hiên Thần đỡ đi ngang qua Khương Uyển Tình, y thấy vẻ sợ hãi trên mặt Khương Uyển Tình, còn có vẻ chột dạ. Trong giây lát khi bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Thanh Trạch suy nghĩ rất nhiều. Khương Uyển Tình sợ cái gì? Chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào? Khương Uyển Tình đóng vai trò gì trong chuyện đó? Thế nhưng mãi đến lúc đã lướt qua, y lại không hỏi gì. Một chữ lúc nãy của Kỷ Chính Trường khiến tất cả những chuyện này chấm dứt ở đây. Y không muốn truy cứu nữa.