Edit: Phong Lữ
Vừa vào khách điếm, Lữ Nê Thu thở phào một hơi rồi quỳ xuống, khiến Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đều sững sờ, nhìn hắn không hiểu gì.
“Đừng bắt ta đi chỉ ra Nam Long, hắn sẽ phanh thây ta mất!” Lữ Nê Thu nước mắt nước mũi giàn dụa, đi lên bằng đầu gối, ôm lấy đùi Kỷ Thanh Trạch: “Kỷ thiếu hiệp, ta sai rồi, ta không nên nghe Điền Phong cưỡng bách đến hại cậu, cậu là đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta đi!”
Lúc vừa mới bị Cao Hiên Thần bắt được, Lữ Nê Thu còn tưởng là mình chết chắc rồi. Nhưng không ngờ suốt đoạn đường này, Cao Hiên Thần đối với hắn dù có hơi hung ác, nhưng cũng là vì hắn từng làm hại Cao Hiên Thần bị Điền Phong phế bỏ nội lực, bởi vậy Cao Hiên Thần cực kỳ chán ghét hắn. —— Cao Hiên Thần đối với hắn không tốt nhưng chỉ do chán ghét, mà không phải trả thù!
Lữ Nê Thu đúng là lươn lẹo hệt cá chạch, bản lĩnh không có nhiều, nhưng lại cực giỏi nghe lời đoán ý. Hắn biết Cao Hiên Thần xuất thân từ ma giáo, còn tưởng rằng hắn nhất định vô cùng hung ác, nhưng không ngờ Cao Hiên Thần cùng lắm chỉ là người tuỳ tính, mặc dù không phải người lương thiện, nhưng cũng còn xa mới tính là kẻ ác. Còn Kỷ Thanh Trạch, thì lại là một người mềm lòng hơn. Bởi vậy mỗi khi cầu xin, hắn đều chạy đi xin Kỷ Thanh Trạch.
Vì biết tính hai người Cao Kỷ, hắn vốn tưởng rằng chờ chuyện này sáng tỏ, bản thân vẫn có thể còn một con đường sống. Nhưng hôm nay hắn đối diện với Kỷ Bách Vũ, nhận ra Kỷ Bách Vũ chính là người lúc trước bắt mình hãm hại Kỷ Thanh Trạch và Cao Hiên Thần, hắn đột nhiên cảm thấy sợ vỡ tim vỡ mật còn sợ hơn gấp trăm lần so với lúc trước bị Cao Hiên Thần bắt.
Hắn cực sợ Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch bắt hắn đi làm chứng chỉ ra Kỷ Bách Vũ, như vậy hắn nhất định sẽ bị Kỷ Bách Vũ ghi hận trong lòng! Thứ nhân sĩ chính đạo để ý nhất chính là thanh danh của mình, một khi hắn làm hỏng danh tiếng của Kỷ Bách Vũ, hắn sẽ bị người nhà họ Kỷ truy sát đến chân trời góc biển, bị xé thành mảnh nhỏ, hơn nữa chết rồi cũng sẽ bị mở quan tài lấy roi đánh thi thể!!
Lúc này hắn mới biết, hóa ra đại hiệp trong thiên hạ, còn có thể đáng sợ hơn so với ma giáo!
“Ta không thể vạch mặt xác nhận Nam Long, cho ta mượn mười cái lá gan ta cũng không dám đâu!”
“Vạch mặt xác nhận?” Kỷ Thanh Trạch nói: “Không phải ngươi đã nhận ra hắn sao?”
Lữ Nê Thu sững sờ: “Ngươi… Không cần ta vạch trần hắn trước mặt mọi người sao?”
Kỷ Thanh Trạch im lặng nhìn hắn. Ánh mắt của y không có một chút nhiệt độ, thần sắc mang theo chút chần chờ, giống như đang suy nghĩ nên xử lý Lữ Nê Thu như thế nào.
Lữ Nê Thu vội hỏi: “Ta… Ta có thể làm trâu làm ngựa cho các ngươi, muốn ta làm gì để chuộc tội ta cũng nguyện ý…”
Hắn còn chưa nói hết, đã bị Kỷ Thanh Trạch cắt lời. Kỷ Thanh Trạch đã có quyết định, y nói: “Ngươi đi đi.”
Lữ Nê Thu sững sờ, không thể tin vào tai của mình.
Bầu không khí trong phòng ngưng trệ chốc lát, Kỷ Thanh Trạch lại một lần nữa lặp lại: “Ngươi đi đi.”
Lữ Nê Thu còn không dám tin y đồng ý thả mình rời đi như vậy, vì vậy nhìn sang Cao Hiên Thần. Dù sao lúc trước người thực sự bị Điền Phong Nghịch Dương chưởng phá huỷ đan điền là Cao Hiên Thần, hắn sợ cho dù Kỷ Thanh Trạch đồng ý, Cao Hiên Thần cũng sẽ nhân cơ hội cho hắn một đao từ sau lưng.
Nhưng mà Cao Hiên Thần chỉ liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch, không có bất kỳ ý phản đối nào. Hắn mắng: “Sao còn chưa cút?!”
Lữ Nê Thu vội vã đứng lên lùi ra cửa trốn. Hắn sợ mình quay người lại sẽ bị người ra tay từ phía sau lưng, bởi vậy chỉ dám đi thụt lui. Sau lưng của hắn không có mắt, cũng không có công phu, không lui tới hai bước đã va vào ghế tựa trong phòng, bị ngáng chân ngã chổng vó. Hắn chật vật dùng cả tay chân bò lùi, bò tới cửa mới dám đứng lên, đối diện ánh mắt đầy châm chọc của Cao Hiên Thần.
“Cút.”
Lữ Nê Thu lui ra gian phòng, liên tục chạy thục mạng.
Kỷ Bách Vũ đến Linh Vũ sơn, người của Thiên hạ luận võ đường đã sớm chuẩn bị xong nơi ở cho hắn. Hắn mới vừa vào trong sân, Kỷ Chính Trường nhận được tin tức xong cũng đã tới rồi. Một nhà ba người đoàn tụ, có thể nói là hòa thuận vui vẻ.
Khương Uyển Tình thấy con, cực kỳ vui vẻ, lập tức sai người đi ra ngoài mua một bàn đồ ăn cùng mấy cái bình rượu ngon mang về.
Buổi tối này, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Kỷ Chính Trường tuổi còn nhỏ, không uống rượu, Kỷ Bách Vũ và Khương Uyển Tình tâm tình tốt, đều uống không ít.
Kỷ Bách Vũ hỏi Kỷ Chính Trường: “Tên Tạ Lê kia, hiện ở đang ở đâu vậy?”
Kỷ Chính Trường đàng hoàng trả lời: “Ở trên núi.”
Kỷ Bách Vũ lại hỏi: ” Bí mật của ma giáo mà hắn nói là gì?”
Kỷ Chính Trường lắc đầu: “Không biết. Tạ sư đưa bọn Nê Ba từ ma giáo về, sau đó thì ẩn nấp trên núi luôn. Cho dù chúng con muốn gặp y, đường chủ cũng không để chúng con gặp, nói là sợ bị người của Ma giáo tìm tới y, hại tính mạng y, cho nên đặc biệt cẩn thận. Đường chủ nói, chờ mấy ngày nữa, người nên đến đều đến cả, Tạ sư sẽ lộ diện.”
Kỷ Bách Vũ đã sớm ghi hận với Tạ Lê ở trong lòng, nghe y làm lớn cục diện như vậy, hiển nhiên sẽ mang lại danh tiếng lớn hơn, nhất thời cảm thấy không thích, giễu cợt nói: “Chuyện bé xé ra to!”
Lúc hai cha con bọn họ trò chuyện, Khương Uyển Tình không nói chen vào, ở một bên gắp rau rót rượu cho họ.
Kỷ Chính Trường kinh ngạc nhìn Kỷ Bách Vũ, có chút không vui: “Chuyện bé xé ra to? Cha, người đang nói Tạ sư?”
“Phải.”
“Tại sao lại nói như vậy? Tạ sư một thân một mình cứu mười mấy người từ ma giáo ra đó!”
Lúc bọn họ trò chuyện trong phòng, hai người Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đã lặng yên không một tiếng động đi đến trên nóc nhà. Kỷ Thanh Trạch cúi xuống áp tai, nghe giọng Kỷ Chính Trường trong phòng, thoáng kinh hãi, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Cao Hiên Thần cũng nghe thấy được, thầm nghĩ: Đúng dịp, không ngờ Kỷ Chính Trường cũng tới. Ba tên xấu xa bắt nạt Thanh Trạch cùng ở một chỗ, tối hôm nay vừa khéo có thể một lưới bắt hết!
Nhưng mà Kỷ Thanh Trạch lại ra hiệu bằng tay cho hắn, ra hiệu hắn không nên động thủ ngay, nghe người trong phòng đang nói cái gì một chút đã.
Kỷ Bách Vũ khinh thường nói: “Cứu thì cũng cứu về rồi, đưa về Thiên hạ luận võ đường tiếp học võ là được rồi. Nếu người trong nhà không yên lòng, vậy thì đón về. Hắn một thân một mình xông ma giáo thì sao? Tạ Lê có thể có bản lãnh cao như vậy ư? Năm đó mấy ngàn nhân mã vây quét ma giáo, không có một ai công phá tới giữa sườn núi, chẳng lẽ Tạ Lê còn có thể lấy một địch vạn sao? Tám phần mười là hắn đã mua được tay trong ở ma giáo, hay là hắn sớm đã cùng một giuộc với ma giáo rồi! Bây giờ cố làm ra vẻ bí ẩn mà nói muốn công khai bí mật ma giáo… Ma giáo kia thì có thể có bí mật gì? Là hắn mang bản đồ Xuất Tụ sơn ra, để có thêm mấy người có bản lĩnh tấn công núi à? Hắn gọi tất cả mọi người đến chỗ này, tám phần mười vẫn là vì tranh công, chỉ lo mọi người không ca ngợi công đức này của hắn!”
Trong phòng tạm thời yên tĩnh lại.
Nếu không sợ gây động tĩnh đánh rắn động cỏ, Cao Hiên Thần thật sự muốn cười lạnh. Kỷ Bách Vũ này sao có thể hèn như thế, quá hèn hạ rồi! Hắn muốn coi người khác đều là người đê hèn, chỉ vì nội tâm của hắn đã đê hèn đến cực độ.
Kỷ Chính Trường không tin được nói: “Cha, người làm sao có thể nói như vậy? Mặc dù con không biết Tạ sư mang bí mật gì về, nhưng nhất định là chuyện lớn! Tình cảnh của Tạ sư vô cùng nguy hiểm, đêm qua còn có cao thủ xông vào Linh Vũ sơn, muốn mưu hại Tạ sư. May mà đường chủ sớm có bố trí, bảo vệ Tạ sư chu toàn.”
Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau một cái. Đêm qua có cao thủ tự tiện xông vào Linh Vũ sơn? Phải biết trên Linh Vũ sơn có Thiên hạ luận võ đường, không ít đệ tử ở đây học võ, bảo vệ trên núi đương nhiên là cực kỳ nghiêm ngặt, mà võ sư Thiên hạ luận võ đường ai cũng là cao thủ, người không có phận sự khó mà lên được núi.
Đương nhiên Kỷ Bách Vũ cũng có thắc mắc tương tự: “Cao thủ? Cao thủ gì? Chẳng lẽ ma giáo còn thật sự dám chạy đến nơi đây làm càn?”
Kỷ Chính Trường nói: “Không phải ma giáo, là Phong Hoa Thập Nhị lâu, Toái Diệp đao. Hắn dẫn theo mười mấy người xông lên núi, chúng ta giết bảy người bọn họ, có ba võ sư chết trận, còn có ba đồng học bị thương. Những người còn lại thì đành để bọn họ chạy thoát.”
Kỷ Bách Vũ sững sờ: “Phong Hoa Thập Nhị lâu?”
Cao Hiên Thần nghe đến tên Diệp Vô Dục, hơi thở không khỏi mà chậm một nhịp, thầm nghĩ: Tại sao lại là hắn!
Xem ra Tạ Lê và Phong Hoa Thập Nhị lâu có cơ sự không nhỏ. Hồi trước thì có Văn Nhân Mỹ, lần này là Diệp Vô Dục. Phải biết rằng trên đời có rất ít người có thể làm phiền hai vị đoạt mệnh Diêm La của Phong Hoa Thập Nhị lâu, càng khó hơn đó là khiến họ tự ra mặt. Theo quy định của Phong Hoa Thập Nhị lâu, một vị Diêm La đã nhận mệnh lệnh giết người, thì giữa hắn và mục tiêu chỉ có một trong hai được sống. Trừ phi hắn chết, mới có một Diêm La khác thay thế hắn tiếp tục nhiệm vụ. Chẳng lẽ Văn Nhân Mỹ đã chết? Hay là Tạ Lê đắc tội nhân vật lớn gì, tới nỗi Phong Hoa Thập Nhị lâu phải lấy mạng y mới được?
Kỷ Bách Vũ cười lạnh nói: “Tạ Lê ngông cuồng vô cùng, đắc tội không ít người, đã có người ra số tiền lớn mời sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu đứng ra, nên hắn bị thế cũng đáng! Chỉ tiếc làm phiền người của Thiên hạ luận võ đường.” Hắn nói đáng tiếc, cũng không phải thật sự tiếc vì võ sư chết trận và đệ tử bị thương của Thiên hạ luận võ đường, mà là đáng tiếc Tạ Lê thế mà lại không chết, còn có nhiều người liều mình bảo vệ y chu toàn, thật sự là quá đáng tiếc.
Ở trên nóc nhà Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch không nhìn thấy vẻ mặt người trong nhà, chỉ biết là Kỷ Bách Vũ nói xong lời này, dưới đó im lặng một hồi, chợt truyền đến giọng Khương Uyển Tình dịu dàng: “Hôm nay là ngày vui, uống nhiều chút, đừng nói chuyện không vui nữa. Chính Trường, ăn nhiều thức ăn một chút, hôm nay cố ý mua toàn đồ con thích ăn đó.”
Cao Hiên Thần lén lút nhìn Kỷ Thanh Trạch.
Trong bóng đêm, Kỷ Thanh Trạch lặng yên nằm nhoài trên nóc nhà, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.
Một lát sau, Kỷ Bách Vũ bỗng tự nhủ thấp giọng nói: “Nếu Tạ Lê không chết, thì cái tên tiểu súc sinh họ Hàn lúc trước hay đi cùng Kỷ Thanh Trạch không phải cũng còn sống chứ?”
Hắn lại hỏi Kỷ Chính Trường: “Gần đây con có gặp Kỷ Thanh Trạch không?”
Kỷ Chính Trường nói: “Mấy tháng trước y và ma giáo giáo chủ cùng tới, sau đó thì lại đi.”
“Ừm…” Kỷ Bách Vũ trầm ngâm chốc lát, nhàn nhạt nói: “Nếu như gặp lại hắn, thì báo cho ta biết hắn ở đâu.”
“Ồ.” Kỷ Chính Trường hiếu kỳ hỏi: “Cha, người tìm ca ca làm gì?”
Kỷ Bách Vũ cười lạnh không nói. Một lát sau, giọng Khương Uyển Tình vang lên: “Dùng bữa đi. Chính Trường, con nếm thử cá này xem.”
Chủ đề bị đánh trống lãng, bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng, trên nóc nhà, bầu không khí cũng biến thành quái lạ.
Qua chốc lát, Kỷ Chính Trường nhạy cảm dường như phát hiện điều gì: “Cha, là ca ca làm gì chọc giận người không vui sao?”
Lúc ở Tô Châu, Kỷ Thanh Trạch luôn bị xa lánh ở bên ngoài. Ba người Kỷ Bách Vũ, Khương Uyển Tình và Kỷ Chính Trường hòa thuận vui vẻ mà sống, y chưa bao giờ quấy nhiễu, chính y cũng có cuộc sống của chính mình. Đây là hắn lần đầu tiên nghe bọn họ nhắc về y sau lưng. Không thể không nói, cuộc nói chuyện có chút nằm ngoài sự dự liệu của y.
Kỷ Bách Vũ không đáp, Khương Uyển Tình thấp giọng nói với con: “Con không cần lo chuyện của bọn họ. Có muốn mẹ lấy thêm cơm cho không?”
Nhưng mà Kỷ Chính Trường càng cố chấp kì lạ: “Cha? Ca ca của con rốt cuộc đã làm gì?”
Kỷ Bách Vũ không nhịn được nói: “Ngươi quản tiểu súc sinh kia làm gì? Không phải chuyện của ngươi!”
Khương Uyển Tình cũng thở dài: “Một nhà chúng ta không dễ dàng mới ăn cơm cùng nhau, phụ tử hai người các ngươi cũng đừng mãi bàn chuyện người ngoài, khi không làm hỏng bầu không khí.”
Kỷ Chính Trường từ trước đến giờ được cưng chiều, cho dù cha mẹ đều đã không thích, y cũng không kiêng dè chút nào mà chống đối: “Cha, người cũng đừng tìm ca ca làm phiền mãi nữa. Người với ca ca không hoà thuận, cuối cùng không phải nợ đều tính tới đầu con sao? Y ở trên Thiên hạ luận võ đường, những sư huynh sư tỷ kia đều có quan hệ tốt với y, võ sư cũng quý y, cho nên bọn họ đều không thích con. Bạn học của con, rất nhiều người đều là đệ muội của các sư huynh sư tỷ, bọn họ nghe lời ca ca tỷ tỷ của họ, cũng không chơi với con. Lúc con ở Tô Châu hai người không cho con chơi với ca ca, cũng không cho con chơi với hạ nhân. Không dễ dàng gì mới có thể tới Thiên hạ luận võ đường, thế mà con còn rất khó để kết bạn. Cha, coi như con van cha, cha buông tha cho y đi, cũng buông tha cho con, có được không?”
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
133 chương
13 chương
6 chương
105 chương
639 chương