Edit: Phong Lữ Cao Hiên Thần lần theo một mạch, rốt cuộc nhìn thấy bóng người màu xanh ở trong một bụi cỏ. Hắn đột nhiên nhào tới: “Thanh Trạch?” Kỷ Thanh Trạch ngã vào trong bụi cỏ, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng có vết máu, mặt mày xanh mét. Cao Hiên Thần đột nhiên thót tim, run rẩy đi tìm xem mạch Kỷ Thanh Trạch. Cảm giác được mạch ở tay còn đập, tim hắn đang thót lên tận cổ mới hạ xuống. “Thanh Trạch, Thanh Trạch ngươi tỉnh lại đi!” Nhưng mà hơi thở Kỷ Thanh Trạch hỗn loạn, bị thương không nhẹ, mặc hắn gọi ra sao cũng không phản ứng chút nào. Cao Hiên Thần vừa gấp vừa giận, không biết tên huynh trưởng của Điền Ngũ kia có lai lịch gì, với làm thế nào tổn thương được Kỷ Thanh Trạch. Hắn vội khiêng Kỷ Thanh Trạch lên, chuẩn bị mang về Thiên hạ luận võ đường. Nhưng mà mới đi không bao xa, đã nghe phía sau có tiếng bước chân đuổi theo. Hắn lập tức nắm kiếm ở trong tay, nghĩ đến người kia vừa mới đả thương Kỷ Thanh Trạch thì đã lên cơn giận dữ, hận không thể lập tức quay lại đâm người kia. Nhưng lại nghĩ, hắn vẫn còn không biết người ta mạnh yếu thế nào, Kỷ Thanh Trạch đã bị thương thành như vậy, chính mình cũng không hẳn nắm chắc phần thắng. Vì vậy hắn kéo Kỷ Thanh Trạch đang hôn mê tới trong bụi rậm trước, cẩn thận đặt y nằm xuống, để cho cỏ dại che kín thân y rồi mới xông ra ngoài. Điền Phong đuổi một mạch tới trong rừng, thấy một tên thiếu niên hung hăng lao ra, chặn lại đường của hắn. Hắn không khỏi cả kinh, đánh giá thiếu niên này từ trên xuống dưới, còn chưa đặt câu hỏi, thiếu niên này đã mở miệng trước: “Ngươi chính là huynh trưởng của Điền Ngũ?” Điền Phong trông hết sức kỳ quái. Hắn có một khuôn mặt vừa gầy vừa dài, sống mũi rất dài, khiến cho phần giữa mặt trong như hóp vào, giống như mặt ngựa. Lông mày hắn chỉa cao vót, hốc mắt hãm sâu, xương gò má nhô cao ra ngoài, hai gò má da bọc xương thì hóp vào, làm cho gương mặt trông như đồi núi trập trùng, tướng mạo đúng là hiếm thấy. Cao Hiên Thần mới nhìn dung mạo kinh khủng của người này, trong lòng thấy nặng nề. Một phần là bị dọa bởi vẻ ngoài quá mức xấu xí của người này, nửa còn lại qua việc nhận thức võ công từ dung mạo thì người này có tu vi võ học e là không cạn. Võ học có thể thể hiện qua mặt dung mạo. Cho dù ngũ quan bất biến, nhưng mà tinh thần và khí chất người đó sẽ có thay đổi, nhìn vào tự nhiên sẽ thấy khác nhau. Qua nhận diện bề ngoài, thường người có tinh thần phấn chấn dồi dào, nội công tu luyện cũng càng cao. Nhưng mà Điền Phong này lại khác, bộ dạng gã tiều tụy, một người bình thường tự nhiên trở thành bộ dạng này, e là hắn luyện công phu bàng môn tà đạo nên đã tổn hại dung mạo của hắn. Trông hắn biến thành bộ dạng xấu xí như vậy, liền biết hắn đã luyện công pháp bàng môn tà đạo rất cao thâm rồi. Cũng khó trách tại sao Kỷ Thanh Trạc h lại không phải là đối thủ của hắn. Điền Phong tay không binh khí, hai tay bàn tay có màu xanh đen, là người luyện công phu quyền cước, dùng chưởng như binh khí, cũng như kiểu của Thiết sa chưởng vậy. Cao Hiên Thần không có cách nào dựa vào binh khí phán đoán thân phận gã, cảnh giác bày ra tư thế: “Ngươi rốt cuộc là ai?” Điền Phong nhíu chặt mày lại, gã rất không vui với việc đột nhiên xuất hiện một tên cản đường. Gã không nhiều lời, mũi chân nhón lên, trực tiếp nhào tới Cao Hiên Thần! Cao Hiên Thần lập tức rút trường kiếm ra, đâm tới mặt gã. Động tác của Điền Phong cực nhanh, thân hình thoắt một cái đã lướt qua kiếm của hắn, hai ngón tay đâm về vai Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần cũng không đứng yên chịu đòn, khéo léo lắc mình, kéo dài khoảng cách ra. Điền Phong hừ một tiếng, xem như tán dương thân thủ của thiếu niên này. Hai người qua lại mấy chiêu, Cao Hiên Thần đã biết chính mình cũng không phải đối thủ của Điền Phong—— tay hắn nắm binh khí mà lại nhiều lần bị Điền Phong đột phá tới sát người, mặc dù hắn cũng ba lần bốn lượt tránh thoát trong lúc nguy cấp, nhưng điều này đủ để chứng minh, thân thủ của hắn kém hơn Điền Phong. Thiên hạ này to lớn hơn Thiên Ninh giáo cùng Thiên hạ luận võ đường, Cao Hiên Thần mới ra đời, dường như chưa bao giờ cùng người khác thực sự tranh tài đoạt mệnh, hắn vừa rớt núi tí đã gặp được cao thủ như Nghịch Dương chưởng Điền Phong, cũng thật sự là làm khó hắn. Cao Hiên Thần thấy tình thế không ổn, bứt ra lui. Nhưng mà Điền Phong kia thân thủ cực kỳ linh hoạt, thân hình hắn gầy gò, tay chân lại dài, cánh tay dài vung một cái, vừa khéo đụng trúng sườn Cao Hiên Thần! Cao Hiên Thần lúc này chỉ cảm thấy phía ngực đau nghẹt, trong khi Điền Phong chỉ mới chạm nhẹ. Không biết gã dùng công phu bàng môn tà đạo gì, cũng không biết chọt trúng huyệt vị nào của hắn mà khiến cản trở khí huyết của hắn rồi! Nhưng hắn lại bất chấp điều này. Kỷ Thanh Trạch vẫn còn nằm ở đống cỏ cách đó không xa, hắn chỉ có thể dẫn Điền Phong ra xa nơi này rồi tính tiếp. Vì vậy Cao Hiên Thần không để ý tới đau đớn dưới sườn, cố hết sức đề một hơi, sử dụng khinh công chạy ra ngoài! Điền Phong đương nhiên là muốn đuổi theo. Nhưng mà võ công của gã tuy cao, khinh công lại thường thường không có gì đặc biệt, vẫn không đuổi kịp Cao Hiên Thần. Mắt thấy bọn họ đã đi xa,  Điền Phong lại đột nhiên dừng, dường như mất đi hứng thú với Cao Hiên Thần, quay đầu trở về, tiếp tục tìm kiếm Kỷ Thanh Trạch. Cao Hiên Thần sốt ruột, lập tức cũng cùng trở về, theo sát ở phía sau không xa không gần. “Không ngờ ca ca tên rác rưởi Điền Ngũ kia lại có mấy phần bản lĩnh, này, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?” Điền Phong lại muốn đuổi theo, mà khi nào thấy Cao Hiên Thần có ý đồ muốn chạy, gã liền bỏ qua, không muốn lãng phí thời gian truy đuổi vô nghĩa. Nhưng gã cố tình không hề bỏ qua Kỷ Thanh Trạch, không ngừng lục soát chung quanh, rõ ràng là đang tìm kiếm bóng dáng Kỷ Thanh Trạch – người mà trước đây không lâu đã chạy trốn từ trong tay gã. “Nếu lần sau ta gặp lại được đệ đệ ngươi, ta nhất định dẵm hắn nát bét, cắt đầu lưỡi hắn, miễn cho chính hắn tài nghệ không bằng người, còn không biết xấu hổ mà tìm người khác làm chỗ dựa.” Cao Hiên Thần đoán Điền Phong nhất định quan tâm đệ đệ, mà ngày ấy báo tên họ chỉ có một mình Kỷ Thanh Trạch, gã mới quyết truy Kỷ Thanh Trạch. Chỉ có làm gã tức giận, mới có thể dẫn gã lại đây. Điền Phong quả nhiên bị chọc giận, nhưng không hề quay đầu lại, chỉ là hung ác nói: “Cút!” “Ta không đi. Ngày ấy ta là đánh đệ đệ ngươi tè ra quần thế nào, ngày hôm nay ta sẽ trừng trị ngươi y như vậy!” Điền Phong rốt cuộc quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, bước một bước về phía hắn, Cao Hiên Thần lập tức lui ra hai bước, muốn dẫn Điền Phong đi. Điền Phong phì cười một tiếng, tựa như hiểu ra ý đồ Cao Hiên Thần, càng đi về phía chỗ bọn họ gặp lúc nãy. Gã rõ ràng không chịu buông tha Kỷ Thanh Trạch, cho dù Cao Hiên Thần dùng phép khích tướng cũng vô dụng. Điều này cũng làm cho Cao Hiên Thần nổi lên lòng nghi ngờ: “Ngươi thực sự là huynh trưởng của phế vật kia? Hay là ngươi nhận tiền làm việc?” Câu nói này lại là câu hữu hiệu nhất trong sự nghiệp khích tướng của hắn, sát ý trong mắt Điền Phong hiện lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười gằn: “Ta không thích thả bất cứ con mồi nào. Từng đứa từng đứa, các ngươi ai cũng chạy không thoát!” Mắt thấy Điền Phong sắp trở lại rừng cây Kỷ Thanh Trạch ẩn thân, Cao Hiên Thần cuối cùng không còn lựa chọn nào khác. Dưới xương sườn hắn, chỗ vừa nãy bị Điền Phong chọt trúng mơ hồ đau, một khi hắn vận công, là sẽ có cảm giác khí huyết nghịch lưu. Nhưng mà hắn đã không để ý đến điều này, cưỡng ép thôi thúc công lực, đâm tới sau lưng Điền Phong! Điền Phong nghe thấy động tĩnh phía sau, đột nhiên quay đầu lại, đón chiêu của Cao Hiên Thần. Hai người thoáng đã qua bảy, tám chiêu, theo thời gian trôi qua, đau đớn dưới sườn của Cao Hiên Thần dần dần không cách nào coi nhẹ được nữa, mà Điền Phong cũng chú ý tới điều này, cười lạnh nói: “Tự tìm đường chết.” Cao Hiên Thần khó có thể gắng tiếp, lại bứt ra lùi về sau. Cũng may lần này, Điền Phong không có ý muốn bỏ qua cho hắn, mắt thấy hắn không còn đủ sức, không chậm trễ chút nào mà đuổi tới. Điền Phong đương nhiên là lão giang hồ giàu kinh nghiệm, bất kiến thố tử bất tán ưng (*). Nếu như không nắm chắc hoàn toàn, gã sẽ không muốn lãng phí thời gian hai đầu thất bại. Nhưng mà hắn cũng biết hiệu lực của cái chạm lúc nãy, trước mắt Cao Hiên Thần bị khí huyết cản trở, khinh công cũng phải chịu ảnh hưởng lớn, chắc là chạy không thoát, bởi vậy hắn cam lòng tạm thời từ bỏ Kỷ Thanh Trạch, định hạ Cao Hiên Thần trước. *Bất kiến thố tử bất tản ưng – 不见兔子不撒鹰: Chưa nhìn thấy thỏ thì chưa thả chim ưng ra – tóm lại là mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện chưa vội hành động.