Edit: Phong Lữ Sáng sớm hôm sau, ba người đã lên Linh Vũ sơn rồi. Chuyện mở quan tài khám nghiệm thi thể, Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh cũng không nói cho những người khác, bọn họ chỉ lên Thiên hạ luận võ đường chào hỏi các trưởng lão, võ sư trong đường một tiếng, nói là bọn họ muốn điều tra ở sau núi, không muốn bị người khác quấy rầy. Chuyện Cao Hiên Thần cần làm, dù không nói là kinh thế hãi tục nhưng cũng đi ngược luân thường, để càng nhiều người biết thì càng bị ngăn cản. Đám danh môn chính đạo ai cũng thích đưa ra quyết định, nếu chuyện gì cũng cần mở hội thương nghị một phen, e là cái gì cũng không làm được. Vì vậy Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh to gan quyết định làm theo ý mình, muốn làm trước đã rồi báo lại sau. Ba người ra sau núi, Tưởng Như Tinh đi trước, Cao Hiên Thần theo sát phía sau, Kỷ Thanh Trạch đi cuối. Cao Hiên Thần đang đi tới chợt quay đầu nhìn lại, thấy Kỷ Thanh Trạch tụt lại một khoảng rất xa. Cao Hiên Thần quay lại nói: “Này, ngươi làm gì đó?” Kỷ Thanh Trạch nhìn hoa cúc dại bên đường núi xuất thần. Bây giờ chính là mùa hoa cúc dại nở rộ, phóng tầm mắt ra xa thấy khắp núi đồi đã điểm chút hoa cúc. Kỷ Thanh Trạch thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Đi thôi.” Đến chỗ núi chôn hài cốt, ba người nhìn thấy hai tấm bia đá. Một tấm ghi “Ngũ Luân phái(*) Hàn Dục Trừng chi mộ”, một tấm ghi “Thiên hạ luận võ đường võ sư Tạ Lê chi mộ”. (*) phái này là mác của Thiên Ninh giáo trong võ lâm luôn Tưởng Như Tinh và Kỷ Thanh Trạch tiến lên, quỳ xuống dập đầu trước hai tấm bia. Cao Hiên Thần thế mà lại cũng quỳ xuống theo, dập đầu với bia mộ Tạ Lê. Võ sư của Thiên hạ luận võ đường có hai dạng, một là tạm thời, hai là cố định. Bởi vì đệ tử học võ trong luận võ đường đến từ rất nhiều môn phái, các đại môn phái sẽ thay phiên phái võ sư đến dạy. Những võ sư này chính là tạm thời,  dạy mấy tháng xong sẽ trở về. Võ sư cố định là do các trưởng giả tuyển ra, những võ sư này dù là phẩm hạnh hay võ công đều có thể nói là nhất lưu, hơn nữa còn phải tách khỏi gia tộc, môn phái của mình, không có quan hệ lợi hại trong chốn giang hồ với các thế lực lớn—— ít nhất ngoài mặt không có. Vì để có thể công bằng dạy số đông đệ tử, cho nên điều kiện tuyển võ sư phi thường hà khắc. Võ sư cố định trong Thiên hạ luận võ đường, tính cả đường chủ Từ Quế Cư thì tổng cộng chỉ có bốn người, Tạ Lê chính là một trong số đó, cũng là võ sư được các đệ tử kính yêu nhất. Ngày đó, Cao Hiên Thần và Tạ Lê đồng thời bị tập kích, Tạ Lê dẫn ra cao thủ trong đám thích khách ra, chỉ để mấy kẻ hỗn tạp lại cho Cao Hiên Thần. Đáng tiếc hắn không biết ái đồ của mình một thân nội lực đã mất, thậm chí ngay cả mấy kẻ hỗn tạp cũng đánh không lại, cuối cùng hai thầy trò ai cũng không thể may mắn thoát khỏi hiểm cảnh. Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh bái xong thì phát hiện Cao Hiên Thần mà cũng đang ngẩng đầu lên từ mặt đất, kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Tưởng Như Tinh hỏi: “Ngươi bái làm cái gì?” Cao Hiên Thần lúng túng: “Ta… Các ngươi nói ta khinh nhờn thi thể nên ta bái trước khi khinh nhờn, để buổi tối bọn họ không tới tìm ta tính sổ nữa.” Kỷ Thanh Trạch, Tưởng Như Tinh: “…” Tưởng Như Tinh lại bị chọc giận, rút đao muốn giáo huấn Cao Hiên Thần miệng mồm ngứa đòn. Kỷ Thanh Trạch sắc mặt đen như đáy nồi, lại giữ tay Tưởng Như Tinh. Hắn biết Cao Hiên Thần chỉ là miệng tiện, nào có ai không tiếc uống độc dược chỉ để khinh nhờn hai bộ hài cốt, không đáng chút nào. Cao Hiên Thần ngồi xuống trên tảng đá lớn, hai chân vắt lên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: “Nên bái cũng bái rồi, các ngươi nhanh chóng đào hai cỗ quan tài lên cho ta đi.” Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh kinh hãi: “Chúng ta đào?” Cao Hiên Thần nói như chuyện đương nhiên: “Không phải sao? Một mình ta đào hai cỗ quan tài đến khi nào mới xong? Hơn nữa, các ngươi không phải sợ ta khinh nhờn thi thể sao, nhỡ đâu ta mạnh tay quá, làm vỡ quan tài hay đầu người gì đó, các ngươi lại tìm ta tính sổ, chẳng phải phiền phức hơn à? Nên tốt nhất là hai người các ngươi làm đi!” Tưởng Như Tinh mém bị Cao Hiên Thần chọc tức đến giận sôi lên. Hai ngày trước nàng mới vừa cảm thấy ma giáo giáo chủ này có thể coi là một nhân vật, xong qua hôm nay hắn chỉ là tên khốn nạn không hơn không kém! Nhưng mà họ cũng đồng ý mở quan tài khám nghiệm thi thể rồi, cũng tới đây rồi, lẽ nào giờ lại nói không nghiệm? Còn Cao Hiên Thần mặc dù là tên khốn kiếp, nhưng hắn nói cũng có lý, để cho hắn làm bọn họ cũng không yên lòng. Biết làm sao nữa đây? Thôi nhanh đào vậy! Vì vậy Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh lại bắt đầu bái mộ phần. Ngay lúc Cao Hiên Thần hoài nghi bọn họ có phải dự định ba vái chín lạy, làm đại lễ tế thiên, rồi lại trở về xem bói có phải ngày lành hay không, hai người này rốt cục động thủ, liếc mắt nhìn nhau, vô cùng ăn ý xắn ống tay áo lên, Tưởng Như Tinh đào mộ Tạ Lê, Kỷ Thanh Trạch đào mộ “Hàn Dục Trừng”. Từ trước đến giờ Cao Hiên Thần không hề kính nể gì với các thứ như di cốt, phần mộ, bia mộ của người chết. Hắn vừa nãy cúi đầu cũng chỉ vì tạ ân Tạ Lê bảo vệ hắn trước khi chết thôi, bái xong là cũng xong. —— Người cũng đã chết rồi, có kính nể thì làm gì nữa? Chẳng lẽ thật sự hi vọng một kẻ đã chết, trên trời có linh thiêng che chở cho ai? Nếu người bạn thân thiết nào còn sống trên đời cũng có thể dựa vào người trên trời có linh thiêng che chở một chút, toàn nhân gian đã thái bình rồi! Dù cho trong lòng không đành, cũng không có gì mà không thể không nhịn lại, có đắc tội gì tới khi chết cũng xong rồi, trong lòng tưởng niệm cũng không thể khiến người chết đoạt xác tái sinh làm bạn với ngươi sớm chiều, thế nên cần gì chứ? Trong lòng hắn cho là vậy, thế nhưng trên mặt Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh lúc đào mộ phần lại đầy vẻ đại khổ đại hận, tạo ra một cảm giác bi tráng vô cùng, mây đen trĩu nặng hơn, tiếng gió cũng biến thành nghẹn ngào. Cao Hiên Thần run lập cập, nhanh chóng tìm chủ đề nói chuyện điều tiết bầu không khí: “Aizz, trong mắt các ngươi Tạ Lê là người thế nào?” Tưởng Như Tinh dừng động tác một chút, không hề trả lời. Ngược lại là Kỷ Thanh Trạch nhẹ giọng nói: “Ôn hòa mà thấm nhuần, phong nhã khiêm tốn.” Y đã sắp đào xong quan tài, bỏ công cụ trong tay xuống, quỳ xuống cẩn thận lấy tay bới ra từng nắm từng nắm đất. Động tác kia quá ôn nhu, không giống như đang mở quan tài đào mộ, mà giống như sợ đánh thức người ngủ say mà ôn nhu vém chăn trên người người ta. Tim Cao Hiên Thần đập mạnh, thân thể căng thẳng, khàn giọng hỏi: “Còn… Hàn Dục Trừng… Là người thế nào?” Kỷ Thanh Trạch cũng không lên tiếng. Một cơn gió gào thét thổi qua, thổi tan đống đất vừa mới quật lên một chút, đất vàng bay vào mắt. Hai mắt Kỷ Thanh Trạch đỏ bừng trong nháy mắt. Cao Hiên Thần nghe thấy y run rẩy, run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói ra hai tiếng. “Khốn nạn.” Cao Hiên Thần: “…” Đánh giá Tạ Lê là dùng tám chữ tán dương, đến phiên hắn chỉ có hai chữ, vẫn là “Khốn nạn”. Cao Hiên Thần vốn là muốn hỏi hắn khốn nạn ở chỗ nào, nhưng lời khi đến bên khóe miệng, hắn thoáng trầm ngâm, cuối cùng nói ra miệng lại là: “Ngươi nói như vậy, vậy hắn nhất định là … Một kẻ siêu cấp đại khốn nạn.” Kết quả, hắn trái lại bị Kỷ Thanh Trạch tàn nhẫn trừng mắt một cái. Kỷ Thanh Trạch trách mắng: “Câm miệng! Không tới lượt ngươi nói hắn!” Cao Hiên Thần: “…” Trong lòng hắn thấy oan ức ghê, nói ngược lại bị mắng, nói thuận theo cũng bị mắng. Kỷ Thanh Trạch học được cái tính không nói lý như vậy từ khi nào hả trời! Vì vậy hắn cũng chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng. Rốt cuộc, hai cái mộ được đào bới cẩn thận nhất trần đời cũng đã được đào xong, sau khi tốn hết nửa ngày, hai cái quan tài lại được thấy ánh mặt trời. Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh ở hai bên trái phải nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần, chỉ cần hắn có một cử chỉ làm càn là xông lên liều mạng với hắn ngay. Họ cũng muốn xem một chút, vị cố nhân không chịu chỉ mặt nói tên trong lời hắn rốt cuộc là ai. Vì vậy Cao Hiên Thần dưới tầm mắt như hổ rình mồi của hai người, trước tiên qua quan tài Tạ Lê. Hắn rút kiếm cạy đinh đóng trên quan tài, Tưởng Như Tinh kinh hô: “Nhẹ chút! Chậm chút chậm chút, hay là để ta làm đi!” Cao Hiên Thần bĩu môi. Mở quan tài quả thực so với thoát quần áo hoàng hoa đại khuê nữ còn khó khăn hơn, nếu không phải bên cạnh có người, dựa theo tính nết của hắn, một kiếm bổ quan tài là xong. Vì vậy hắn lui sang một bên, hai người Kỷ Thanh Trạch với Tưởng Như Tinh cẩn thận từng li từng tí một rút hết đinh đóng trên quan tài, nhấc ván quan tài như nâng trứng hứng hoa để lên đất, rồi mới để cho hắn tiến lên khám nghiệm thi thể. Cao Hiên Thần đi tới trước quan tài, cúi đầu liếc nhìn thi thể bên trong quan tài. Quả nhiên như Kỷ Thanh Trạch nói, thi thể trong hỏa hoạn một năm trước đã bị thiêu đến hoàn toàn thay đổi, chỉ còn dư lại một bộ khung xương đen thùi. bên cạnh khung xương có vài món di vật linh tinh, binh khí của Tạ Lê, cuốn sách cùng ngọc bội. Cao Hiên Thần muốn xem Tạ Lê di cốt, vốn là chỉ là để ngụy trang. Nếu như hắn chỉ rõ là tới chỉ xem hài cốt Hàn Dục Trừng thì có vẻ hơi giấu đầu lòi đuôi. Hắn nhìn tổng quát một chút, đang định quay đầu lại đi nhìn “Thi thể chính mình ” lại đột nhiên chú ý tới một chi tiết nhỏ. Sắc mặt Cao Hiên Thần trở nên hơi quái lạ, hỏi: “Nếu đã cháy đến mức hoàn toàn thay đổi, tại sao nói đây là thi thể Tạ Lê?” Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh đồng thời sững sờ. Kỷ Thanh Trạch nói: “Binh khí, quần áo mảnh vỡ, còn có phối sức trên giày.” Tạ Lê nếu có thể làm võ sư Thiên hạ luận võ đường, võ công của hắn tuyệt đối xứng đáng với một tiếng tán dương cao thủ nhất lưu. Nếu là cao thủ, chỉ cần người còn sống thì không thể giao binh khí của mình cho người khác. Tưởng Như Tinh sắc mặt trắng bệch, rồi lại đỏ lên: “Ngươi, ngươi có ý gì?!” Cao Hiên Thần chậm rãi nở nụ cười. Sự tình lần này thật đúng là thú vị, một cái quan tài kia hắn không cần mở ra cũng đã biết bên trong là người chết thế. Nhưng không ngờ rằng, cả hai quan tài đều chứa đồ giả. Bây giờ hắn chỉ muốn trả mấy cái táng đầu kia lại cho hai bộ thi thể này. “Đây không phải là thi thể của Tạ Lê.” Cao Hiên Thần nói, “Là giả!” 【Chuyện ngày trước】