Edit: Phong Lữ Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Đỗ Nghi bàng hoàng, mãi đến tận khi Cao Hiên Thần kéo tên ăn mày kia về trong khách điếm, Đỗ Nghi mới nghênh đón. “Người này là ai vậy?” Đỗ Nghi hỏi. Cao Hiên Thần lạnh mặt không để ý tới y, nhấc tên ăn mày kia vào trong phòng, xem ra là có lời muốn hỏi, cũng không tiện hỏi trước mặt mọi người. Tên ăn mày kia sắc mặt trắng bệch, biết mình không phải đối thủ của Cao Hiên Thần nên không vội giãy dụa, đợi đến khi hắn tưởng là Cao Hiên Thần đã buông lỏng cảnh giác, hắn hất mạnh tay Cao Hiên Thần xuống. Nhưng mà cánh tay bị hắn hất vẫn không nhúc nhích. Cao Hiên Thần cười lạnh một tiếng, ngón tay bóp nhẹ vào, chỉ nghe tiếng xương “răng rắc răng rắc” vang lên. Tên ăn mày phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết. Cao Hiên Thần ấn hai cái vào huyệt của hắn/nó, tên ăn mày èo uột ngã xuống giống như một miếng thịt không xương, họng cũng không phát ra tiếng được. Người trong khách điếm đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cao Hiên Thần, có người cho là hắn ỷ mạnh hiếp yếu, do dự muốn ra can thiệp chuyện không liên quan. Cao Hiên Thần ném cho Đỗ Nghi một ánh mắt. Mặc dù bụng đầy thắc mắc, nhưng Đỗ Nghi cũng chỉ đành cưỡng chế kiềm lại thắc mắc, thu thập hỗn loạn giúp hắn trước. Cao Hiên Thần túm lấy tên ăn mày, đang muốn lên lầu thì chợt thấy trên lầu, Kỷ Thanh Trạch bước nhẹ ra. Y nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên đi ra xem tình hình. Nhìn thấy Cao Hiên đang túm lấy một người, y không khỏi sững sờ: “Đã xảy ra chuyện gì thế?” Tên ăn mày kia thấy có người đi ra, hoảng loạn vội vàng ngẩng đầu cầu cứu, nhưng khi hắn/nó ngẩng đầu lên, chạm mắt với Kỷ Thanh Trạch, hai người đều ngây ngẩn cả người. Kỷ Thanh Trạch cả kinh nói: “Ngươi là… Ngươi là người khi đó…!” Cao Hiên Thần không nói thêm nữa, túm lấy tên ăn mày kia kéo vào phòng, Kỷ Thanh Trạch cũng đi vào theo. Cửa phòng đóng lại, Cao Hiên Thần lạnh giọng nói: “Có thật là khi đó ngươi bị người khác sai khiến không? Nói! Kẻ sai khiến ngươi là ai?!” Tên ăn mày kia chán nản cúi thấp đầu. Cao Hiên Thần chưa từng nói với ai về chuyện làm thế nào mà hắn lại gặp phải Nghịch Dương chưởng Điền Phong, cho dù là Kỷ Thanh Trạch hay là người Thiên Ninh giáo cũng thế. Việc này vẫn phải nói về lúc năm thứ năm khi bọn họ còn ở Thiên hạ luận võ đường học võ. …………………….. Đệ tử Thiên hạ luận võ đường là cứ năm năm một lứa, nhưng mà cũng không phải là học sinh cũ xuống núi rồi tân sinh mới trên núi. Đến năm thứ năm, khi lứa trước còn nửa năm thì tân sinh đã lên núi, cùng học võ. Bởi vậy sau khi bọn Cao Hiên Thần Kỷ Thanh Trạch ở Linh Vũ sơn được bốn năm rưỡi thì nghênh đón một nhóm tiểu đệ tử mười tuổi đầu. Khi những người mới lục tục vào núi, tâm thái các đệ tử lớn tuổi dần dần có chút biến hóa. Bọn họ không còn là người trẻ tuổi nhất trên Linh Vũ sơn nữa mà nghiễm nhiên biến từ mấy đứa nhóc nghịch ngợm gây sự thành tấm gương cho các đệ đệ muội muội. Lí do Thiên hạ luận võ đường an bài như thế, thứ nhất là vì để cho các đệ tử lớn tuổi làm gương cho các đệ tử trẻ tuổi, có huynh tỷ dẫn dắt, đám tiểu đệ tử sẽ dễ dàng thích ứng với các sinh hoạt trên núi hơn; thứ hai là vì bồi dưỡng ý thức trách nhiệm cho các đệ tử lớn tuổi trong nửa năm cuối này. Đợi đến khi bọn họ rời khỏi Thiên hạ luận võ đường để bước vào giang hồ, bọn họ đã là người trưởng thành chân chính rồi. Mà những học sinh mới đến, ngoại trừ khiến đám đệ tử lớn tuổi nhận thức thân phận mình đã thay đổi, cũng làm bọn họ sinh ra một ít bất an. Người mới đã đến còn người cũ sắp đi, năm năm ở chung sắp kết thúc, lúc ly biệt đã sắp tới. Khi đó quan hệ Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đã vô cùng tốt, Cao Hiên Thần thường xuyên không về gian phòng của mình, buổi tối sau khi hết giờ học toàn đến phòng Kỷ Thanh Trạch, trò chuyện cùng Kỷ Thanh Trạch, chơi với Đa Lạp một hồi, tới khuya thì ngủ lại phòng y luôn. Nhưng trong thời gian đó, tâm tình Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đều rất không tốt, thường mang tâm sự riêng, hầu như không nói gì. Buổi tối ngày hôm ấy, sau khi Cao Hiên Thần rửa mặt xong thì lên giường ngủ. Không bao lâu sau, Kỷ Thanh Trạch dỗ Đa Lạp ngủ, thổi tắt ánh nến, rồi tiến đến nằm xuống bên người Cao Hiên Thần. “Ngươi đã ngủ chưa?” Trong bóng tối, Cao Hiên Thần trở mình. Một lát sau, Kỷ Thanh Trạch nhẹ giọng nói: “Thiếu Lạp…” Y muốn nói lại thôi, bần thần hồi lâu, lại không nói ra lời gì. Cao Hiên Thần cũng không nói, nếu vừa xong hắn không trở mình, quả thực khiến người ta nghĩ hắn đã ngủ. Nếu là mấy tháng trước, thấy Kỷ Thanh Trạch ấp a ấp úng như vậy, Cao Hiên Thần đã sớm cười y ngượng ngùng, nhưng hôm nay, bọn họ ngầm hiểu ý, Cao Hiên Thần biết Kỷ Thanh Trạch đang ngại cái gì, chính hắn cũng đang ngại điều y như vậy. Qua một lúc lâu, Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc lại tiếp tục: “Qua nửa năm nữa… Ngươi muốn đi đâu?” Bọn họ cùng nhau chung sống bốn năm rưỡi, đây đương nhiên không phải là lần đầu tiên nói tới đề tài này. Ngay năm thứ nhất mới vào Linh Vũ sơn, một đám các thiếu niên liền tụ tập cùng một chỗ đàm luận về hùng tâm tráng chí của mình, còn ước định sẽ có một ngày chờ bọn hắn chấp chưởng võ lâm, chắc chắn đánh vỡ mấy thứ cổ hủ bây giờ,  khai sáng cho võ lâm một cục diện mới. Cứ qua một đoạn thời gian nữa, các thiếu niên lại thay đổi dự định tương lai, có người luyện võ thấy mệt rồi, nói muốn bỏ võ từ thương, có người nói muốn làm nhàn vân dã hạc, còn có người nói mình muốn cưới thiệt nhiều vợ, làm kiếm khách phong lưu đệ nhất giang hồ. Cao Hiên Thần đương nhiên cũng bàn tới chuyện này mấy lần, có lúc hắn nói mình phải về tiếp chưởng môn phái, có lúc nói muốn du lịch giang hồ, còn đùa giỡn nói muốn cùng Kỷ Thanh Trạch về Tô Châu. Chỉ có điều khi đó bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian, có ý nghĩa thoáng qua nào cũng có thể thuận miệng nói ra, qua mấy ngày đã chẳng cho là thật nữa. Cho tới bây giờ, ngày chia tay đã đã gần ngay trước mắt mới phải đưa ra quyết định thực sự. Cao Hiên Thần nói: “Ta…” Hắn mới nói một chữ đã ngưng lại. Buồn bực nắm tóc: “Ta còn chưa nghĩ ra. Ngươi thì sao?” Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta không muốn về Tô Châu.” Cao Hiên Thần “Ừ” một tiếng. Kỷ Thanh Trạch luôn là người chững chạc, không giống cái đám thiếu niên lông bông suốt ngày ăn nói ba hoa kia. Dường như y chưa bao giờ đề cập tới dự định tương lai của mình, một khi đã mở miệng, hẳn là sẽ quyết làm theo đến cùng. Mặc dù y còn chưa có nói kế hoạch hoàn chỉnh, nhưng việc không trở về Tô Châu, không trở về Nam Long Kỷ gia, đáp án này không hề bất ngờ. Lúc đó bọn họ mặc dù đã thân mật không khoảng cách, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở mức ám muội, vẫn còn cách một tầng mỏng chưa chọc thủng. Cao Hiên Thần là trong lòng có quỷ, kỳ hạn năm năm càng gần, hắn càng khó sử vì lời nói dối của mình, những việc còn lại thì lại càng không dám nghĩ tới; còn Kỷ Thanh Trạch thì là không biết làm sao, cũng không dám làm ra chuyện xấu gì. Trong chớp mắt, ngực Cao Hiên Thần có một luồng kích động, hắn nắm lấy tay Kỷ Thanh Trạch. Hắn muốn nói ngươi không trở về Tô Châu thì cùng ta về Xuất Tụ sơn đi. Nhưng lời đến bên môi rồi vẫn không nói ra được. Kỷ Thanh Trạch đột nhiên bị hắn nắm chặt tay, sững sờ một chút, nhưng lại không rút tay ra, trái lại còn hơi dịch chuyển trên gường, tới gần hắn hơn. Trong phòng tối, hai thiếu niên nằm cạnh nhau mặt đối mặt, có thể cảm nhận được hơi thở ấm của đối phương. Tim Cao Hiên Thần đập thình thịch, nói giọng khàn khàn: “Tiểu đoan chính, ta không muốn rời xa ngươi.” Kỷ Thanh Trạch “Ừ” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Nhà ngươi ở đâu?” Cao Hiên Thần không trả lời được, hồi lâu mới nói: “Ta… Nhà ta là không cho người ngoài vào.” Kỷ Thanh Trạch thất vọng “A” một tiếng. “Y thực sự nguyện ý về với ta!” Cao Hiên Thần có ý nghĩ này, vừa mừng vừa kinh sợ, tâm lý cũng loạn hơn. Tô Châu không đi được, Xuất Tụ sơn cũng không đi được. Hắn đã là người mười bảy mười tám tuổi, nhưng bởi vì hắn ở Thiên hạ luận võ đường không sầu không lo nhiều năm như vậy, đến khi bản thân gặp chuyện nan giải thì lại không biết giải quyết thế nào, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Đến lúc này, rõ ràng tuổi đã không còn nhỏ, lại vẫn rất mơ hồ về tương lai cũng mình. Kỷ Thanh Trạch liền đề xuất mấy chỗ, nhưng Cao Hiên Thần bác bỏ. Đương nhiên hắn có rất nhiều nơi muốn đi, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là thiếu chủ Thiên Ninh giáo, vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng (cho việc) vứt bỏ Thiên Ninh giáo để làm giang hồ lãng tử. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là đề xuất nào của Kỷ Thanh Trạch đều là để hai người họ đi chung. Hóa ra cho dù hắn không nói thì Kỷ Thanh Trạch cũng đã quyết định đi cùng với hắn từ lâu! Kỷ Thanh Trạch nói: “Rốt cuộc chúng ta vẫn không cùng môn phái. Ta sợ ngươi phải thừa kế gia nghiệp, ta chưa từng nghe ngươi đề cập tới, ngươi có còn có những huynh đệ tỷ muội khác hay không. Nếu như còn có thể để người khác kế thừa, kỳ thực còn có một nơi, có lẽ có thể chứa chấp cả ngươi và ta. Thiên hạ luận võ đường này…” Y còn chưa nói xong, đã bị Cao Hiên Thần cắt ngang. Cao Hiên Thần nói: “Thanh Trạch, ngươi đều đã nghĩ xong rồi?” Kỷ Thanh Trạch im lặng một hồi, nói: “Suy nghĩ rất lâu, không quyết định trước được, vẫn luôn không dám bàn với ngươi. Bây giờ… Thứ duy nhất ta có chút không bỏ xuống được, chính là mối thù của mẫu thân.” Y không nhắc tới chuyện này thì còn ổn, vừa nhắc tới, Cao Hiên Thần nhất thời như bị người giội một chậu nước lạnh phủ đầu, chút rung động về ước mơ tương lai trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại nỗi lòng đầy buồn bực. “Chúng ta…” Kỷ Thanh Trạch mới vừa nhấc đầu lên, Cao Hiên Thần lại bất thường cứng rắn hất tay của y ra, xoay người đưa lưng về phía y, cứng rắn nói: “Ngươi nghĩ xong rồi, còn ta vẫn chưa nghĩ ra. Ta buồn ngủ, mai mốt nói tiếp, ngủ đây!” Không hiểu sao mà hắn nổi giận, khiến Kỷ Thanh Trạch như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chuyện khó lắm mới nói ra được lại bị người ta đẩy về, trong lòng cũng không thoải mái, càng dễ nghĩ nhiều rồi lo âu và bất an. Cuối cùng cũng cứng đờ trở mình, không nói nữa. Ngày hôm sau, Kỷ Bách Vũ dẫn theo Kỷ Chính Trường lên núi. Đám đệ tử mới từ các gia tộc khác nhau ở khắp nơi tới đây, cũng không phải đến đồng loạt. Lúc trước đã có một nhóm đến, phụ tử Kỷ gia xem như là đến trễ. Thiên hạ luận võ đường hàng năm đều có mở thời gian thăm người thân, người cậu ở Thanh Trúc môn đã từng tới thăm còn Nam Long Kỷ gia lại chưa bao giờ thấy mặt. Đây là lần đầu Kỷ Bách Vũ đến Linh Vũ sơn —— vì đưa tiểu nhi tử Kỷ Chính Trường lên núi. Sáng sớm, phụ tử Kỷ gia tiến vào núi, một đường đi thẳng lên núi. Đi không bao lâu, sơn đạo phía trước bỗng có một con mèo với bộ lông trắng muốt không tì vết nhảy ra. Trong lồng ngực Kỷ Chính Trường có mấy cái bánh bao, là vừa mới mua ở dưới chân núi. Thiếu niên có sức ăn mạnh, tiêu hao nhanh, Kỷ Bách Vũ sợ hắn một chốc lại đói bụng, cố ý mua thêm cho hắn dự trữ sẵn. Mèo trắng có vẻ ngửi thấy được mùi thơm, lại hoàn toàn không sợ người lạ, nó chạy đến cạnh chân Kỷ Chính Trường, đi vòng quanh chân của hắn hai vòng, dùng đuôi cọ ống quần của hắn, bộ dạng kia đáng thương vừa đáng yêu, như đang đi khất thực. Kỷ Chính Trường còn nhỏ tuổi, chưa bao giờ nuôi sủng vật, không biết mèo này có ý gì. Hắn không dám cất bước, sợ đạp trúng mèo, nhất thời đứng đơ ở đó, không biết làm sao. Kỷ Bách Vũ nhíu mày, tiến lên đạp mạnh một cú đá văng mèo trắng: “Mèo hoang ở đâu đến thế!” Mèo trắng kia quen đến thân thiết với người khác, người ta cũng thường thân thiết cùng nó, nó hoàn toàn không có chút cảnh giác, không ngờ sẽ bị người ta đối xử như thế. Bị đá trúng một cước, nó kêu thảm bay ra ngoài! Thân thủ của nó cũng mạnh mẽ, lộn trên đất mấy vòng, lập tức nhảy dựng lên, nhảy lên cây trốn vì bị hoảng sợ! Nhưng vào lúc này, trong rừng bỗng nhiên có một bóng người màu đen bay ra, tiếp lấy con mèo trắng. Người này ôm mèo trắng xong, người tạm dừng một chốc rồi đạp một cước ở trên cây khô, bất ngờ lao về Kỷ Bách Vũ như sét đánh không kịp bịt tai! Người đến có thân thủ quá mức nhanh nhẹn, Kỷ Bách Vũ đang cuống quýt hoàn toàn không kịp né tránh, chỉ theo bản năng nhấc cánh tay chống đỡ. Kỷ Chính Trường cả kinh nói: “Cha!” Hắn lời còn chưa dứt, thiếu niên mặc áo đen đã đạp mạnh một cú vào cánh tay mà Kỷ Bách Vũ nhấc lên. Kỷ Bách Vũ vừa hạ chân chống để đứng vững lại, nhưng lại bị lực chân mạnh mẽ kia đạp trượt ra gần xa một mét, trên đất để lại hai đường dấu chân sâu. Thiếu niên mặc áo đen phiêu nhiên hạ xuống đất, trong lòng ôm chặt mèo trắng đang bị hoảng sợ. Kỷ Bách Vũ đường đường một đương gia của Du Long kiếm, vì không ngờ sẽ gặp kẻ địch khi lên Linh Vũ sơn nên cũng không có lòng đề phòng, hơn nữa thân thủ thiếu niên thực sự cực kì xuất chúng, lại có thể khiến hắn chịu thiệt như vậy, nhất thời giận tím mặt, tay nhấn cán kiếm quát lên: “Người nào đó!” Thiếu niên mặc áo đen là Cao Hiên Thần, đang xoa dấu chấn bị đạp trên người Đa Lạp, hắn ngẩng đầu lạnh lùng liếc mắt tới. Ánh mắt hắn đầy lệ khí khiến Kỷ Bách Vũ kinh hãi. Ngay sau đó, Kỷ Bách Vũ nghe thấy giọng Cao Hiên Thần lười biếng trả lời, còn mang theo ngữ điệu lạnh lùng và căm hận nói: “Dã nhân ở đâu đến thế!”