Edit: Phong Lữ
Quyền chưởng chạm vào nhau, một luồng lực đạo mạnh mẽ từ lòng bàn tay Cao Hiên Thần xông tới, chạy uốn lượn theo cánh tay của hắn đi ra. Hắn cảm thấy bàn tay mình bị phiến sắt cạ gây thương tổn đau đớn. Hắn nghe thấy tiếng khớp xương tay mình ở chỗ va chạm vang lên. Hắn nhận ra khí huyết của mình đang nghịch lưu. Hắn rút lui ba bước, rốt cuộc mới miễn cưỡng đứng lại được.
Còn Lục Mã một bước cũng không lui. Nhưng hắn cũng không tiến thêm bước nào.
Việc này rất bất thường.
Trong lần Lục Mã xông lên vung quyền này, khí thế mạnh mẽ của hắn lại bị một chưởng này của Cao Hiên Thần cản lại hoàn toàn. Có thể thấy một chưởng này thoạt nhìn bình thường, nhưng thực ra lực đạo trong đó vô cùng lớn, khiến cả người Lục Mã đóng đinh tại chỗ.
Lục Mã giống như trúng thuật định thân, chỉ có thể cử động mắt, ngoài ra không nhúc nhích gì. Khi mọi người xunh quanh kinh ngạc, hắn rốt cuộc mới có phản ứng: “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn! Mặt hắn trông không còn giọt máu, hai cánh tay mềm oạt buông thõng xuống, phiến sắt bên ngoài nắm đấm cũng vỡ vụn rơi xuống.
Một lát sau, hắn ngã ngửa mặt xuống!
Những người ở đây vừa mới thấy tình cảnh này đều kinh hãi ngây người, bao gồm cả Cao Hiên Thần. Trong tích tắc khi nãy, đan điền vẫn luôn trống rỗng của hắn đột nhiên trở nên vô cùng dồi dào nội lực, hắn có thể cảm giác được sức mạnh của Lục Mã đánh tới, cũng biết sức mạnh mình đánh ra rốt cuộc có bao nhiêu. Cái cảm giác này cũng từng có một lần ở Vương Gia Bảo, kỳ diệu đến mức hệt như hồi quang phản chiếu.
Lục Mã ngã trên mặt đất, không ngừng co giật, nôn máu tươi hết ngụm ngày tới ngụm khác. Phiến sắt trên tay hắn bị chấn vỡ, tay hắn vặn vẹo thành một đường cong kì dị, chắc chắn xương cốt bên trong cũng đã bị chấn vỡ. Cho dù đánh liên tục lên tảng đá cũng chưa chắc có thể thành ra như vậy!
“Tông chủ!”
Mấy tên đệ tử Thập Tam tông chạy tới chỗ Lục Mã, còn Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc cũng đột phá vòng vây mà chạy tới, đỡ Cao Hiên Thần.
Kỷ Thanh Trạch vội la lên: “Ngươi sao rồi?”
Cao Hiên Thần gật đầu.
Hắn mặc kệ vết thương đang đau đớn, cúi đầu nhìn bàn tay của chính mình, thử đánh vào không trung một chưởng. Hắn vẫn có thể bắt lấy nội lực không cố định, đang lơ lửng trong cơ thể kia, chỉ là yếu hơn mấy phần so với lúc nãy. Nhưng mặc dù yếu đi nữa, hắn vẫn có thể cảm nhận được nội lực chảy xuôi trong đan điền, chỉ là không thể điều khiển tốt thôi. Cảm giác đã lâu không có này làm cho hắn kích động run người, không nói nên lời. Cú đấm khi nãy của Lục Mã, tuy rằng làm chấn thương phủ tạng của hắn, nhưng có vẻ đã đả thông kinh mạch tắc nghẽn đã lâu của hắn!
Nhưng bên Lục Mã không có số hưởng như hắn.
Trên người Lục Mã không có bất kỳ kinh mạch tắc nghẽn nào cần đả thông, cũng không có nội lực bị niêm phong cần thiết kích phát. Hắn nhận hết một chưởng bạo phát của Cao Hiên Thần, chịu nội thương rất nặng, thổ huyết không thôi. Ngay cả như vậy, hắn còn không chịu từ bỏ, giãy dụa muốn đứng dậy.
Người của Thập Tam tông liền vội vàng đỡ hắn lên.
Lục Mã gắng sức mà cho mấy người đỡ hắn lui lại, vươn chân bước lên, hai cánh tay mềm oặt rũ rượi, đi từng bước từng bước tới chỗ Cao Hiên Thần. Mặt của hắn trắng bệch, nhưng mắt lại đỏ, thể hiện sự thù hận thấu xương trong lòng: “Đều tại ngươi hại chúng ta.”
Nhưng mà hắn chỉ đi ba bước, đã nặng nề chúi mặt ngã nhào xuống đất, rốt cuộc không dậy nổi nữa.
Nguyên tông chủ Thập Tam tông – Lục Mã, phủ tạng chấn thương, mất mạng như thế.
Lục Mã vừa chết, những kẻ Thập Tam tông theo hắn đến lập tức rối loạn trận tuyến. Mới vừa rồi, bọn họ dùng chiến thuật biển người vây người củaThiên Ninh giáo, giờ trở nên hỗn loạn. Dương Hiên cấp tốc điều chỉnh đội hình, mang theo người Thiên Ninh giáo xông lên. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai, trong chốc lat, đám người Thập Tam tông bị đánh tan rã.
Lục Mã đã từ nhiệm, những kẻ hôm nay theo hắn báo thù đều là thân tín của hắn. Mọi người thấy Lục Mã giết không được người ta còn mất mạng, lập tức có mấy người liều mạng nhào tới đánh Cao Hiên Thần, thề phải báo thù cho người đứng đầu và đứng thứ hai của Thập Tam tông. Còn nhiều người khác võ công thấp kém, biết rõ hôm nay đã không còn phần thắng, lại bị một chiêu chế địch của Cao Hiên Thần làm sợ vỡ mật, hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, chạy tán loạn như chim vỡ tổ.
Những kẻ không biết tự lượng sức mình nhào lên, còn không đợi Cao Hiên Thần ra tay, đã bị sát thần Kỷ Thanh Trạch dùng một chiêu Du Long phân hải bá đạo hết mức, kiếm bản to sảng khoái đánh ra, trong nháy mắt đã chém bay bảy, tám người!
Hắn chắn trước mặt Cao Hiên Thần, mang khí thế lấy một địch trăm.
Cao Hiên Thần nói: “Thanh Trạch.”
Kỷ Thanh Trạch không quay đầu lại, không nói gì, giơ kiếm mà đứng, khiến người khác nhìn mà phát khiếp.
Rất nhanh, đám người ô hợp xung quanh không chết cũng chạy đi.
Cao Hiên Thần đi lên phía trước.
Hắn lấy tay đè lên vai Kỷ Thanh Trạch, lại kinh ngạc phát hiện thân thể dưới tay vô cùng cứng ngắc. Hắn vội vã xoay người Kỷ Thanh Trạch lại, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú trước mặt dính đầy máu tươi, ngay cả đôi mắt cũng đỏ chót. Mới đầu, Cao Hiên Thần cho là Kỷ Thanh Trạch lo lắng hắn quá nên ra thế, nhưng nhìn kỹ lại, đôi mắt ngày xưa cực kỳ trong sáng thế mà giờ lại đục ngầu.
“Thanh Trạch? Thanh Trạch, ngươi bị sao vậy?”
Cao Hiên Thần lo lắng vỗ vỗ mặt Kỷ Thanh Trạch.
Chỉ chốc lát sau, Kỷ Thanh Trạch đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt sáng như lại trở về trong hốc mắt. Sau đó, y lại trở về gương mặt mờ mịt, giống như mất trí nhớ ngắn hạn, không biết mình đang ở đâu, đang làm gì.
Cao Hiên Thần bị bộ dạng của y dọa sợ: “Kỷ Thanh Trạch?”
Kỷ Thanh Trạch cúi đầu, nhìn thấy thi thể nằm bên chân—— đây đều là do y vừa mới giết. Y sững sờ một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn Cao Hiên Thần.
Một lát sau, y nói giọng khàn khàn: “Ta không sao.”
“Không sao thật chứ?”
“Ta… Bị kinh hãi.”
Cao Hiên Thần bắt lấy tay y, bắt mạch cho y, rồi sờ sờ trán, xác nhận y không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Đệ tử Thập Tam tông đã chạy tứ tán gần hết. Cao Hiên Thần nhặt Thanh Tuyết kiếm rơi trên mặt đất lên, cùng Kỷ Thanh Trạch đi về bên cạnh Đỗ Nghi. Đỗ Nghi vừa mới thấy hắn đã trúng một quyền, tim muốn nhảy lên tới cổ luôn rồi, lúc này lập tức nhào lên kiểm tra thương thế cho hắn, không thèm hỏi tới chuyện nội lực đột nhiên xuất hiện.
Về phía Dương Hiên cũng không nhàn rỗi. Mấy người Thiên Ninh giáo đi theo này đều là thủ hạ của Bạch Kim Phi. Bạch Kim Phi vừa đi, thì hắn nằm toàn bộ quyền chỉ huy. Hắn sai mấy người chia nhau đuổi theo đám đệ tử Thập Tam tông đào tẩu, lạnh lùng nói: “Đuổi tận giết tuyệt, một kẻ cũng không tha.”
Mọi người nhận mệnh lệnh của hắn, lập tức chia nhau đuổi theo.
Lời ấy truyền vào trong tai Kỷ Thanh Trạch, khiến y sững sờ. Y cho là trận tai họa bất ngờ này đã kết thúc, nhưng không ngờ mọi chuyện còn chưa xong. Mấy câu nói của Dương Hiên khiến lòng khó chịu cực kỳ, mở miệng muốn nói lại thôi, tự biết không có lập trường nói để nói.
Ở trong võ lâm có thật nhiều quy của thành văn hay bất thành văn. Cũng giống như hành quân đánh trận, bắt giặc phải bắt vua trước, sau khi bắt được kẻ đứng đầu, thì không cần phải chém tận giết tuyệt những kẻ nghe lệnh làm việc còn lại. Dù sao trên đời này có rất nhiều người là thân bất do kỷ, cũng có nhiều người nhất thời bị ma xui quỷ ám, bị người khác lợi dụng. Lục Mã một trong những kẻ đứng sau vụ tranh đoạt Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương, chết chưa hết tội. Nhưng một đám đệ tử Thập Tam tông này, có lẽ bọn họ còn không rõ hôm nay vì sao mà chiến, chỉ là muốn giúp báo thù cho Thủy vận bang chủ Ngưu Đại Đầu.
Nhưng dù như thế nào, ma giáo cũng không thích tuân theo quy củ giang hồ ‘không đuổi cùng giết tận’ này.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Hà tất…”
Y còn chưa dứt lời, Dương Hiên đã biết y muốn nói cái gì, thản nhiên nói: “Bởi vì chúng ta là ma giáo.”
Sắc mặt Kỷ Thanh Trạch trắng bệch. Sau đó, y nắm chặt cán kiếm, hít sâu một hơi, cưỡng ép mình phải nhẫn nhịn. Y vốn cũng không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng trong lòng y cũng có nhân nghĩa thiện ác. Lúc này hai bên giao chiến, hành hạ y cực kỳ khó chịu.
Rốt cuộc vẫn là Cao Hiên Thần mở miệng trước. Cao Hiên Thần nói: “Thôi bỏ đi, Lục Mã đã chết rồi, chúng ta nhanh chóng gấp rút lên đường, đừng tiếp tục dây dưa cùng bọn họ.”
Dương Hiên nói: “Giáo chủ, đây là chuyện Hữu hộ pháp đã đã dặn dò trước khi đi. Thân phận chúng ta đặc thù, khi hành tẩu ở trên giang hồ vốn là nguy hiểm vô cùng. Một khi bị người ta phát hiện hành tung, sẽ lập tức bị truy sát. Nếu bị bọn họ để lộ tin tức ra ngoài, đoạn đường này của chúng ta e là sẽ không được yên ổn.”
Cao Hiên Thần nhíu mày. Hắn còn tưởng rằng mệnh lệnh của Dương Hiên chỉ là xuất phát từ việc có thù tất báo, nỗi lo này hắn chưa nghĩ tới. Dương Hiên nói câu “Chúng ta là ma giáo”, không chỉ nói về quy củ của Thiên Ninh giáo khác người giang hồ, mà là có một ý nghĩa khác sâu hơn. Thái độ của người giang hồ đối xử với bọn họ khác với người khác. Cao Hiên Thần dùng thân phận giáo chủ ma giáo hành tẩu trên giang hồ vẫn chưa được bao lâu.
Nhưng mà hắn vẫn nói: “Lục Mã cũng đã chết, đám người ô hợp đó có phát điên cũng có thể làm ra trò trống gì? Chúng ta tăng tốc lên đường, bỏ qua bọn chúng cũng là việc nên làm.”
Giọng điệu Dương Hiên khiêm tốn, thái độ lại không chút nhân nhượng: “Giáo chủ nhân nghĩa. Nhưng mà…”
Cao Hiên Thần cắt ngang lời của hắn: “Cái gì là nhân nghĩa?”
Dương Hiên không trả lời.
Cao Hiên Thần nói: “Ta cũng không biết cái gì là nhân nghĩa. Ta chỉ biết, nhiều người như vậy, nếu thả bọn họ, chúng ta không hẳn sẽ có phiền phức đó. Nhưng nếu giết toàn bộ bọn họ, thì bọn họ còn có thân nhân bằng hữu. Giết mười người đã là tạo ra hàng trăm kẻ tử địch cho Thiên Ninh giáo chúng ta. Năm năm mười năm sau, lại phát sinh một trận Phạt Ma đại chiến mới.”
Dương Hiên choáng váng.
Cao Hiên Thần lại nói: “Dương Hiên, trước khi Hữu hộ pháp đi, nếu hắn đã dặn ngươi những chuyện này, vậy hắn có bảo với ngươi rằng ta là giáo chủ, ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta để làm việc?”
Môi Dương Hiên run rẩy, một lát sau nói: “Có.”
Dương Hiên đã quen đi theo bên cạnh Bạch Kim Phi, quen nghe theo hiệu lệnh của hắn rồi. Đừng nói là Cao Hiên Thần, cho dù là Cao Tề Nam với Bạch Thanh Dương, hắn cũng không có tiếp xúc nhiều, trong lòng chỉ nhận thức Bạch Kim Phi. Bạch Kim Phi trước khi đi, lại chưa từng bảo hắn nghe lời Cao Hiên Thần răm rắp, Bạch Kim Phi chỉ vừa dặn dò hết mọi việc, đã xoay người lên ngựa chuẩn bị rời đi. Lúc ấy mới đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói với hắn một câu đầy thâm ý: “Ngươi phải nhớ kỹ, hắn mới là giáo chủ. Điểm này vĩnh viễn không thay đổi.”
Đây không phải là một câu mệnh lệnh rõ ràng, đúng hơn là một lời nhắc nhở. Còn việc lời nhắc nhở này khác với mệnh lệnh thế nào, Dương Hiên còn chưa hiểu rõ.
Cao Hiên Thần lại nói: “Hữu hộ pháp có dặn dò nếu như mệnh lệnh của ta có mâu thuẫn với lời dặn của hắn, thì ngươi nên nghe ai?”
Giằng co chốc lát, Dương Hiên khom người thi lễ, nói: “Thuộc hạ sẽ triệu hồi người lại.” Dứt lời hắn thổi kèn hiệu lệnh vang dài.
Không bao lâu, những người lúc nãy bị sai đi dồn dập trở lại.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
119 chương
16 chương
59 chương
45 chương