Edit: Phong Lữ Buổi tối, mọi người đành ngủ lại trong rừng âm u. Mấy chục người tập hợp ở một chỗ, nhưng lại không ai nói chuyện với ai, chỉ có tiếng họ sưởi ấm. “Ùng ục ùng ục.” Có tiếng bụng người nào kêu ùng ục. Tưởng Vân Thiên mở bọc hành lý của mình ra, lấy một miếng bánh nhỏ ra, đưa cho người đang xoa bụng mình kia. “Cảm ơn Tưởng đại ca.” Người kia đói bụng cả ngày, vốn là một miếng bánh nhỏ nuốt một cái là hết, giờ lại bị hắn bẻ nhỏ ra mà ăn từng chút. Hắn nghĩ tới tương lai phía trước, lòng thấy sợ hãi, đã không còn phần lương thực dư, một miếng bánh nhỏ như vậy mà hắn lại còn muốn giữ lại một ít đến ngày mai ăn. Lòng Tưởng Vân Thiên chua xót không thôi, cắn răng nói: “Yên tâm, ngày mai chúng ta nhất định có thể ra ngoài!” Nhưng mà đây đã là lần thứ mấy hắn nói câu nói này rồi, mới đầu còn có thể khiến mọi người nhiệt huyết dâng trào, đến bây giờ đã không còn ai hưởng ứng. Đây đã là ngày thứ năm bọn họ bị lạc đường ở trong núi rừng, hầu hết mọi người đều đã dùng hết lương khô rồi. Niềm tin phạt ma của bọn họ bị đả kích lớn, cho đến hôm nay, họ chỉ muốn biết làm thế nào mới có thể ra khỏi núi thôi. Tề Hữu Đức tiến đến bên cạnh Việt Từ của Việt Vân phái, tươi cười bắt chuyện: “Việt huynh, ngươi còn có bao nhiêu thức ăn?” Việt Từ cảnh giác nhìn hắn chằm chằm: “Ta cũng còn không bao nhiêu.” Tề Hữu Đức khéo léo nói: “Tưởng đại ca nói, chúng ta ngày mai nhất định có thể đi ra ngoài.” Việt Từ làm bộ không nghe ra ý hắn xin ăn: “Thế ư? Vậy thì tốt quá!” Tề Hữu Đức thấy hắn khó chơi, không thể làm gì khác hơn là mang vẻ mặt đau khổ đi ra. Sau khi hắn đi, Việt Từ thừa dịp mọi người không chú ý, định lấy túi lương thực của mình xem, muốn xác định coi mình còn lại bao nhiêu đồ ăn. Nhưng vừa kiếm túi, hắn bỗng nhiên biến sắc, hét lớn: “Túi của ta đâu? Ai trộm túi lương khô của ta?!” Mọi người đang buồn ngủ thì bị kinh động, nhao nhao nhìn về Việt Từ. Việt Từ tóm chặt cổ tay Triệu Phong Nam ngồi bên cạnh hắn, mắng: “Có phải là ngươi trộm hay không? Xế chiều hôm nay ngươi vẫn luôn lén lén lút lút đi bên cạnh ta! Lương thực của ngươi ăn hết rồi, nên trộm của ta chứ gì!” Việt Từ xem như một người biết lo xa, mấy ngày qua hắn vẫn luôn ăn uống tiết kiệm, bởi vậy còn dư không ít đồ ăn. Mà Triệu Phong Nam kia, là hán tử cao chín thước, sức ăn vốn đã lớn, cũng không mấy thông minh, mới không bao lâu đã ăn gần hết lương thực của mình, hai ngày nay đói bụng đến xanh cả mặt, vẫn luôn quanh quẩn gần Việt Từ. Triệu Phong Nam sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, giận tím mặt nói: “Ai trộm lương thực của ngươi chứ! Đừng có mà ngậm máu phun người!” “Không phải ngươi còn có ai?!” “Triệu Phong Nam ta cũng là một hán tử, dù cho có đói bụng, cũng tuyệt đối không làm chuyện trộm cắp!” “Ngươi có dám để ta lục soát không?!” “Ngươi dựa vào cái gì mà đổ oan người tốt!” Hai người tranh cãi không ngừng rồi đánh nhau. Tưởng Vân Thiên mệt rã rời chỉ muốn ngủ cũng không thể không ráng tỉnh táo, đứng ra nói: “Đừng đánh nữa!” Nếu là hai ngày trước, dùng uy vọng của Tưởng Vân Thiên, thì hắn vừa mở miệng là trận tranh cãi này tự nhiên cũng dẹp ổn. Nhưng đến hôm nay, liên quan tới lương thực vốn đã khan hiếm, mâu thuẫn của Việt Từ với Triệu Phong Nam là không đội trời chung, dù cho hắn đứng ra cũng vô dụng. “Dừng tay!” Tưởng Vân Thiên quát lên: “Còn chưa tới Thiên Ninh giáo, các ngươi huynh đệ tương tàn, còn ra thể thống gì! Rốt cuộc có phải trộm hay không, tra một chút chẳng phải sẽ biết ư!” Tưởng Vân Thiên làm chủ muốn điều tra bọc hành lý của Triệu Phong Nam, Triệu Phong Nam đành phải phẫn nộ giao bọc hành lý của mình ra đây. Việt Từ giật lấy, tất cả mọi người vây quanh xem, rất nhanh Việt Từ đã tìm thấy một túi nhỏ trong bao hành lý. Triệu Phong Nam đổi sắc mặt. Việt Từ quơ quơ túi ương thực đã gần trống rỗng rồi, mặt đen như than, lạnh giọng nói: “Triệu Phong Nam, đây là cái gì?!” Triệu Phong Nam nói không ra lời, nín hồi lâu, đột nhiên nhào tới, một quyền đánh vào trên má Việt Từ, quát lên: “Ngươi hãm hại ta!!!” Việt Từ bị người ta ăn mất lương khô tiết kiệm được, lại còn bị đánh một quyền, quả thực tức điên lên. Hắn đột nhiên rút kiếm ra, chém tới đầu Triệu Phong Nam! Người xung quanh không ngờ sẽ xảy ra sự cố thế này, hầu như đều bị choáng. Chỉ có Tề Hữu Đức phản ứng nhanh nhất, vội vã ra tay chặn, đánh một cú lên tay cầm kiếm của Việt Từ: “Việt huynh, không được!”. Triệu Phong Nam cũng không ngờ đối phương sẽ trực tiếp lấy binh khí ra, vội vã lắc mình tránh né. Nhưng mà bọn họ bị lạc trong núi mấy ngày, phản ứng đều chậm chạp, hắn lùi lại một bước, bước chân bước có hơi ngắn, bị mũi kiếm xẹt qua gáy, trong nháy mắt máu tươi bắn mạnh ra mấy thước! Người gần đó lúc này mới phản ứng được, muốn tiến lên ngăn cản, cũng đã không còn kịp rồi, còn có mấy người bị máu tươi phun ra bắn tóe khắp cả mặt mũi! Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong Nam mất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân co giật, mắt trợn trắng mà ngã xuống! Tất cả mọi người đều choáng váng, bao gồm cả Việt Từ. Những người có thể tới tham gia phạt ma đại hội, mặc dù không được xưng cao thủ, ít nhất cũng là người có một chút thành tựu trong võ học. Bọn họ thường ngày luận bàn, bất kể dùng tới ba, năm trăm chiêu, nhưng tuyệt đối không có một chiêu giết địch. Hôm nay Việt Từ cũng là tức giận nên ra tay ác liệt, bộc phát cảm xúc ức chế ra, hơn nữa Triệu Phong Nam lại không có chuẩn bị. Ngoài ra một chiêu cản của Tề Hữu Đức, vốn là muốn cản trở thế công của hắn, nhưng mà kết hợp lại, lại khiến cho mũi kiếm của hắn trật mấy tấc, chém tới chỗ yếu hại của Triệu Phong Nam! Tề Hữu Đức nhào tới, bịt vết thương chảy máu trên cổ Triệu Phong Nam, lo lắng nói: “Triệu huynh, ngươi sao rồi?” Khuôn mặt Triệu Phong Nam co giật, đã nói không ra lời, chỉ dùng ánh mắt thù hận cực kỳ nhìn chằm chằm Việt Từ. Dần dần, vẻ mặt hắn như ngừng lại trong vẻ oán hận, bất động. Tề Hữu Đức dùng ngón tay dính đầy máu tươi thăm dò hơi thở Triệu Phong Nam, run giọng nói: “Không… Không còn thở…” Không cần hắn nói, khi máu tươi Triệu Phong Nam bắn ra mấy thước, mọi người đã biết Triệu Phong Nam không sống nổi rồi. “Leng keng” một tiếng, trường kiếm trong tay Việt Từ rơi xuống đất. Hắn lảo đảo lui về sau mấy bước, tránh né ánh mắt oán độc của Triệu Phong Nam chết không nhắm mắt, run giọng nói: “Ta, ta không phải cố ý…” Trong đám người, cũng có một hai hảo hữu của Triệu Phong Nam. Thấy bạn bè lâm nạn, dồn dập xông lên phía trước muốn cứu. Khi phát hiện đã không còn cách xoay chuyển, tràn ngập bi phẫn, lửa giận liền chuyển đến trên người hung thủ. Lưu Ngọc Vinh không nói hai lời, nhặt trường thương lên, đâm tới Việt Từ. Trường thương của hắn đi được nửa đường, liền bị bạn tốt của Việt Từ là Trần Cố dùng đại đao chặn lại. Trần Cố vốn có mâu thuẫn với Lưu Ngọc Vinh, lúc này này lạnh lùng nói: “Triệu Phong Nam làm chuyện trộm cắp không ra gì, A Từ lỡ tay giết người, cũng là họ Triệu có tội thì phải chịu, ngươi muốn làm gì?” Lưu Ngọc Vinh giận tím mặt, trường thương khuấy lên, đẩy đao ra: “Vì mấy khối bánh vụn mà giết một người sống sờ sờ, còn dám nói Phong Nam có tội thì phải chịu! Giết người đền mạng, ta giết hắn, cũng là hắn có tội thì phải chịu! Cút ngay! Bằng không ta ngay cả ngươi cũng giết!” Trần Cố làm sao chịu nhường? Bước lên trước, bổ về phía tay cầm thương của Lưu Ngọc Vinh! Lưu Ngọc Vinh không cam lòng yếu thế, lập tức quét ngang thương. Đao không dài bằng thương, Trần Cố chỉ có thể vung đao chống đối, lại không ngăn được, bị thân thương đánh vào ngực, lùi lại sau mấy bước! Mấy chục anh hùng hảo hán này, đến từ các gia tộc môn phái khác nhau, sao dễ dàng đồng tâm hiệp lực? Chỉ có điều là do có Tưởng Vân Thiên uy vọng cao mang đội, bọn họ cũng muốn thảo phạt chung kẻ địch, mới tạm thời đoàn kết lại một chỗ. Bây giờ bọn họ đã thành thú bị nhốt, dê đầu đàn không còn uy vọng, trong rừng núi hoàn toàn tách biệt với thế gian nên càng không bị quy củ ngoại giới trói buộc, oán giận nhiều ngày tích lũy tìm cách bộc phát. Chỉ nghe vài tiếng “Dừng tay!” “Huynh đệ, ta đến trợ giúp ngươi!” Sau tiếng la, liền có mấy người xông vào chiến cuộc! Trong lúc nhất thời, tiếng va chạm binh khí vang không dứt bên tai, bầy chim trong rừng cũng bay tán loạn! “Dừng tay!! Tất cả dừng tay cho ta!!” Tưởng Vân Thiên tức giận rống to. Nhưng mà chiến sự đã lên, đôi lời quát lớn của hắn sao có thể ngăn cản? Có một hai người nghe theo chỉ thị của hắn, do do dự dự thu tay lại, nhưng thấy người khác không chịu thu tay, lại lần nữa gia nhập cuộc chiến mà không sợ hãi. Tưởng Vân Thiên cũng bị đè nén mấy ngày, cũng không thua gì so với người khác. Lúc này lửa giận bốc lên tới mức tận cùng, rút ra trường đao, vọt vào trong đám người! Trường đao của hắn đánh xuống, nội công thâm hậu chém một đường vết nứt thật dài trên đất, đất rung núi chuyển! “Ta bảo các ngươi dừng tay!!!” Sự bá đạo của Phượng Dực đao làm cho mọi người kinh sợ, nhất thời ngừng lại. Nhưng mà trong đám người không biết là ai châm chọt giội nước lã: “Cái gì mà Phượng Dực đao, chỉ có thể hung dữ với chúng ta! Chúng ta rơi xuống hoàn cảnh hôm nay, còn không phải là do ngươi hại?” Tưởng Vân Thiên nhất thời ngông cuồng tự đại, tùy tiện dẫn mọi người vào núi, hại mọi người lạc mất phương hướng, người mang oán khí với hắn đâu chỉ có một người? Chỉ là lúc trước giận mà không dám nói gì thôi. Lúc này có người mở miệng trước, lập tức có người gia nhập lên tiếng phê phán. “Có bản lĩnh thì ngươi bổ ngọn núi này, để chúng ta đi ra ngoài đi!” “Đều là ngươi sai!” Tưởng Vân Thiên trợn hai mắt lên giận dữ nhìn, dò xét mọi người, nghĩ muốn tìm ra người không phục. Coi như uy vọng cá nhân Tưởng Vân Thiên có tổn hại, nhưng Phượng Dực đao dù sao vẫn còn uy danh, cũng không ai dám trực diện đối đầu lưỡi đao của hắn, người nói đều trốn ở sau lưng người khác, không dám thò đầu ra. Dù vậy, có người mở đề tài này ra, trong số những người ở đây mấy ai là không có ý kiến? Vô số ánh mắt lạnh lùng công khai phê phán Tưởng Vân Thiên, làm cho hắn chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng. Trong thời khắc giằng co, chợt nghe một tiếng hét thảm, một nam nhân tuổi trung niên, ngực bị đâm thủng, ngã xuống, có người âm thầm lén ra tay! “Là ai?!” Tưởng Vân Thiên đang chờ bắt được hung thủ, đã thấy người chết là bằng hữu của mình, tức giận nhào tới kẻ vừa đánh lúc nãy! “Nạp mạng đi!” “Đồ điên!” Lửa giận của đoàn người lần nữa bị nhóm lên, chiến sự lại nổi lên, càng có nhiều người rút kiếm xông vào, thậm chí người muốn nhịn cho yên chuyện cũng không hiểu vì sao mình bị cuốn vào tình hình rối loạn, lại khó mà phân rõ rốt cuộc ai với ai là cùng phe khác phe, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một chưởng, hắn chém ta một đao, chim chóc kinh sợ bay đi, hỗn loạn cực kỳ! Tưởng Vân Thiên cũng bị lửa giận làm cho đầu óc mê muội, sau lưng không biết là ai chọt vào gáy hắn, hắn đề đao quay đầu lại chém! Lại có một người lướt qua tầng tầng trở ngại vọt vào, song đao cũng đề ra, cản trường đao Tưởng Vân Thiên: “Tưởng đại ca!” Việc đã đến nước này, nếu như Tưởng Vân Thiên còn không tỉnh táo, vậy một đám người bọn họ đã hết cách cứu vãn. Tạ Cảnh Minh nói: “Tưởng đại ca, ngươi bình tĩnh chút!” Song đao của y giữ trường đao Tưởng Vân Thiên chặt đến không thể động đậy, Tưởng Vân Thiên còn chưa kịp nói cái gì, đột nhiên trên lưng đau đớn một trận! Hắn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy mấy người vừa loạn chiến vừa từ hắn phía sau vòng qua, không biết là ai thừa dịp chém lung tung cho hắn một đao. Từ đầu Tạ Cảnh Minh đã đối nghịch với hắn, vào lúc này, hắn không khỏi coi Tạ Cảnh Minh là đồng bọn của người đánh lén, Tạ Cảnh Minh từ chính diện kiềm chế hắn lại, chính là để cho người sau lưng chém hắn một đao! Tưởng Vân Thiên quát lên: “Khốn nạn!” Trường đao xoay lại, chém ập tới Tạ Cảnh Minh!