Edit: Phong lữ Trong khách điếm. Cao Hiên Thần lấy bình thuốc ra, đổ một viên vào trong lòng bàn tay, đang muốn ăn vào, thì Bạch Kim Phi đi tới từ ngoài cửa, thấy hắn đang định ăn, nói: “Khoan đã.” Cao Hiên Thần không rõ vì sao, dừng động tác lại. Bạch Kim Phi đi lên phía trước, nhìn đan dược trong tay hắn, nhíu mày: “Đây là thuốc gì?” Bụng Cao Hiên Thần quặn đau kéo dài không giảm, không giống với lúc hắn phát bệnh khi trước, hắn mới nghĩ rằng có lẽ không chỉ là phát bệnh, mà là do Sóc Vọng Đoạn Tràng đan phát tác. Sóc Vọng Đoạn Tràng đan là một loại độc dược mãn tính, trong tay Kỷ Thanh Trạch có thuốc giải giảm bớt độc tính một tháng, từ lâu đã giao cho Cao Hiên Thần giữ. Bởi vậy khi hắn nhận ra mình bị độc phát, liền lấy thuốc ra uống để chế ngự độc. Cao Hiên Thần không muốn nói cho Bạch Kim Phi chuyện hắn uống thuốc độc ở đại hội võ lâm, chỉ qua loa nói: “Không có gì.” Bạch Kim Phi bất mãn liếc mắt nhìn hắn, lấy thuốc từ trong tay hắn xem. Y nhìn chốc lát, không biết nhìn ra kết quả gì, suy nghĩ một chút, nói: “Đây chính là thuốc giải Sóc Vọng Đoạn Tràng đan?” —— chuyện giáo chủ ma giáo tự tiện xông vào đại hội võ lâm từ lâu đã huyên náo khắp nơi, dù Cao Hiên Thần không muốn nói, Bạch Kim Phi cũng có thể nghe nói tới từ nơi khác. Cao Hiên Thần bĩu môi, ngầm thừa nhận. Bạch Kim Phi cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm. Một lát sau, Cao Hiên Thần bất đắc dĩ mở miệng: “Phi thúc thúc… Ta biết thúc muốn nói cái gì. Ta đã hai mươi rồi, ta có thể tự làm chủ chính mình.” Bạch Kim Phi nắm bình thuốc: “Đây chính là việc con tự làm chủ?” Cao Hiên Thần rầu rĩ không vui mà thở dài. Hắn chính tai nghe thấy Đỗ Nghi và  Bạch Thanh Dương nói chuyện, nói bệnh tình của hắn e là khó có thể chữa trị, trước mắt chỉ có thể dùng thuốc giữ mạng tạm, nhưng mà nếu không tìm được phương pháp trị tận gốc thì hắn cũng chỉ có thể cò kè mặc cả với diêm vương, kéo dài được ngày nào hay ngày đó. Hắn nói: “Phi thúc thúc, con biết mọi người thương con, với mọi người mà nói, mọi người thà trói con lại, luôn ngâm bên trong thùng thuốc, chỉ cần có thể khiến con sống được thêm một giờ cũng tốt rồi. Nhưng con không muốn vậy, chỉ cần có thể làm chút việc khiến bản thân vui vẻ, con thà sống ít đi một vài tháng.” Nhất thời hô hấp Bạch Kim Phi căng thẳng. Bọn họ vẫn luôn không dám thảo luận chuyện sống chết của Cao Hiên Thần ở trước mặt hắn, vẫn luôn không chịu nói cho Cao Hiên Thần bệnh tình của hắn, nhưng mà Cao Hiên Thần vẫn biết, lại còn bình thản nói ra như vậy. Trong lúc nhất thời sắc mặt Bạch Kim Phi vô cùng khó coi, càng nói không nên lời. Cao Hiên Thần vươn tay muốn lấy thuốc giải Sóc Vọng Đoạn Tràng đan từ trong tay hắn về: “Phi thúc thúc, con giao Thanh Tuyết kiếm cho người, người để con đi đi.” Bạch Kim Phi lại chuyển tay qua hướng khác, không cho hắn lấy thuốc. Y đổ hết thuốc trong các bình ra, y mặc kệ thuốc giải Sóc Vọng Đoạn Tràng đan, thế nhưng khi nhìn thấy Nguyệt Thần đan của Văn Nhân Mỹ cho Cao Hiên Thần lại cầm lên ngửi một cái. Cao Hiên Thần nói: “Nguyệt Thần đan, sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu cho.” Bạch Kim Phi đã kiểm tra thuốc, đưa Nguyệt Thần đan cho hắn, lại thu hết thuốc giải Sóc Vọng Đoạn Tràng đan đi: “Con cũng thực sự quá ngây thơ, thuốc của bọn ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa cho mà con cũng dám ăn? Hay là ăn Nguyệt Thần đan áp chế độc tính trước đi rồi tính.” Cao Hiên Thần: “…” Coi như võ lâm chính đạo là ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa thật đi, vấn đề là, lẽ nào sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu lại đáng tin hơn ngụy quân tử? Cách nhìn phiến diện của Bạch Kim Phi cũng hơi quá rồi. Nguyệt Thần đan này Cao Hiên Thần cũng đã kiểm tra, nếu Bạch Kim Phi không chịu để cho hắn dùng thuốc giải, hắn cũng chỉ có thể ăn Nguyệt Thần đan trước, cuối cùng cũng coi như khiến bụng giảm đau được mấy phần. Bạch Kim Phi ngồi xuống bên cạnh hắn, lau mồ hôi trên mặt cho hắn, ánh mắt thâm trầm: “Tiểu Thần, con có biết chúng ta tại sao lại phí hết tâm tư vì kéo dài tính mạng cho con không? Đừng nói là một ngày, dù chỉ là một canh giờ, một khắc thôi cũng được, không thể bất cứ thứ gì hại đến con. Chúng ta cũng muốn cho con sống thêm một khắc. Bởi vì tự con có thể từ bỏ, chúng ta không thể. Chỉ cần con sống thêm một khắc, có lẽ một trong khắc kia, chúng ta có thể tìm ra phương pháp trị tận gốc cho con, để con không phải chịu thống khổ, lo lắng sợ hãi.” Cao Hiên Thần choáng váng. Nếu như có hi vọng, lẽ nào chính hắn lại cam tâm từ bỏ ư? Hắn và Bạch Kim Phi khác nhau ở một điểm, chính là nhận thức về “Hi vọng” khác nhau. Các trưởng bối có thể đánh cược tất cả, chỉ cần hắn sống tiếp, nhưng chính hắn, hắn thà từ bỏ hi vọng xa vời để tận hưởng những ngày tháng cuối cùng. Bạch Kim Phi nói: “Ta sẽ không để con đi, ta muốn dẫn con tới Vạn Ngả cốc.” Cao Hiên Thần bất mãn: “Phi thúc thúc!” Bạch Kim Phi sờ sờ tóc của hắn, ôn hòa nhưng không cho hắn từ chối: “Nghỉ ngơi thật tốt đi.” Cao Hiên Thần tức giận nhìn y chằm chằm. Hắn đột nhiên nhận ra, từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của hắn với một đôi Tả Hữu hộ pháp Bạch Thanh Dương và Bạch Kim Phi có sai sót ở đâu đó rồi. Hắn vẫn cho là Bạch Thanh Dương thao thao bất tuyệt, quản này quản nọ, hắn làm gì Bạch Thanh Dương cũng lải nhải rất nhiều, cực kì hạn chế sự tự do của hắn. Còn Bạch Kim Phi thì lại hiền hoà hơn nhiều, luôn cưng hắn chìu hắn, dường như bất kể hắn làm cái gì, Bạch Kim Phi cũng sẽ làm chống lưng cho hắn. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại thấy không phải như vậy. Lúc nhỏ hắn đã từng nuôi một con mèo hoa. Con mèo nhỏ nghịch ngợm, không chịu bị quản thúc, luôn luôn chạy loạn. Có một hồi hắn làm thế nào cũng không tìm thấy con mèo nhỏ, hoài nghi con mèo nhỏ chuồn ra khỏi núi rồi, nên hắn dùng dằng đòi phải xuống núi đi tìm mèo. Bạch Thanh Dương biết thế, đương nhiên là răn dạy một trận, nói mèo mất rồi thì thôi, hà tất vì một con mèo mà tốn công tốn sức làm khổ mình như vậy. Nhưng hắn kiên trì muốn đi tìm, không tìm được sẽ không trở lại. Bạch Thanh Dương không ép được hắn, bỏ ra thời gian một đêm điều rất nhiều người đến, chuẩn bị cùng hắn xuống núi đi tìm mèo. Nhưng mà Cao Hiên Thần còn chưa kịp đi ra ngoài, Bạch Kim Phi đã mang về một đàn mèo hoa cho hắn. Hóa ra Bạch Kim Phi bỏ ra một đêm, cho người đem tất cả mèo hoa trong phạm vi mấy dặm về hết. Cái con mèo nhỏ kia cũng ở trong đám đó, Cao Hiên Thần tìm được, đương nhiên rất vui mừng, nên cũng thôi không xuống núi. Khi đó hắn cảm thấy Bạch Kim Phi giúp hắn tìm mèo, là đang chiều hắn. Nhưng hôm nay suy nghĩ kỹ một chút, Bạch Thanh Dương cùng Bạch Kim Phi khi đó đều không đồng ý cho hắn xuống núi, chỉ là hai người chọn cách thức khác nhau. Bạch Thanh Dương ban đầu chống đối nhưng  sau đó thỏa hiệp, Bạch Kim Phi lại dùng phương pháp của mình khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định. Hắn thường cảm thấy Bạch Thanh Dương quản thúc hắn, hắn làm cái gì Bạch Thanh Dương cũng cho là xấu hết. Với chuyện hắn không mấy quyết tâm, bị Bạch Thanh Dương lải nhải hoài thì hắn cũng thôi. Nhưng chuyện hắn thực sự quyết tâm phải làm, cuối cùng đều là Bạch Thanh Dương thỏa hiệp với hắn. Bạch Kim Phi thì lại không phải vậy. Bạch Kim Phi đúng là không để ý quá nhiều chuyện, hắn nghịch ngợm gây sự làm nổ phòng, phá hư bí kíp, Bạch Kim Phi đều cảm thấy không quan trọng lắm. Nhưng nếu là chuyên khiến Bạch Kim Phi cảm thấy quan trọng, thì Bạch Kim Phi mới thật sự là cường thế, không tha cho ai phản kháng! Đến lúc này Cao Hiên Thần mới nhận thấy rõ đặc điểm khác biệt của hai vị hộ pháp. Bạch Kim Phi vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa: “Nghỉ sớm một chút, sáng mai chúng ta tiếp tục lên đường gấp.” Cao Hiên Thần nói: “Người nhất định phải mang con tới Vạn Ngả cốc, lẽ nào Đỗ Nghi đã nghiên cứu ra biện pháp mới nào để trị liệu cho con sao?” Bạch Kim Phi đảo đảo mắt, không nói gì. Cao Hiên Thần liền hiểu ngay. E là vẫn là như trước, Đỗ Nghi không có cách nào trị tận gốc cho hắn, chỉ có thể để hắn cả ngày ngâm mình trong thùng thuốc, giữ mạng hắn, khiến hắn có thể kéo dài hơi tàn, sống như một ấm sắc thuốc hình người. Chuyện khổ thì không tính là gì, chỉ là đường xá tới Vạn Ngả cốc xa xôi, nếu có thể trị hết bệnh thì đúng là phúc lớn. Nhưng nhỡ không trị hết, mà hắn vốn là đã không còn sống bao lâu nữa, nếu ở trên đường mất một hồi, lại ở Vạn Ngả cốc dằn vặt thêm một trận, thế thì hắn còn có thời gian trở về gặp Kỷ Thanh Trạch nữa ư? Cao Hiên Thần nói: “Con không đi! Nếu người nhất định phải để Đỗ Nghi trị bệnh cho con thì người gọi ông ấy đến tìm con đi, sao phải bắt con đi Vạn Ngả cốc? Con còn có rất nhiều chuyện muốn làm!” Bạch Kim Phi nói: “Đỗ Nghi đang trên đường chạy tới. Nhưng con vẫn nên đi, Vạn Ngả cốc nhiều kỳ hoa dị thảo nên con trị bệnh ở đó có lẽ sẽ có tiến triển.” Cao Hiên Thần đột nhiên không nói gì, cau mày nhìn chằm chằm Bạch Kim Phi. Bạch Kim Phi nói: “Sao thế?” Cao Hiên Thần dựa vào phía sau một chút, hai chân bắt tréo, đánh giá Bạch Kim Phi, chậm rãi nói: “Vạn Ngả cốc là nơi ngăn cách với bên ngoài rất tốt. Phi thúc thúc, người nhất định phải đưa con đi, là muốn cho con chữa bệnh, hay là không muốn cho con tiếp xúc võ lâm chính đạo?” Đồng tử Bạch Kim Phi đột nhiên co lại, rõ ràng đã bị người đoán trúng tâm tư, nhất thời im lặng. “Quả thế!” Cao Hiên Thần nói: “Người và võ lâm chính đạo rốt cuộc có quan hệ gì? Người và Tạ Lê lại có quan hệ gì? Tại sao người từng cảnh cáo hắn không nên tới gần con? Còn tại sao nhắc nhở con tránh xa hắn?” Nhắc tới Tạ Lê, Bạch Kim Phi híp mắt, xuất thần một lúc, chợt trào phúng cười, lại không biết là đang giễu cợt Tạ Lê hay là tự giễu: “Con biết Tạ Lê là ai không?” “Càn khôn đao, Tạ Cảnh Minh.” “Đúng.” Bạch Kim Phi nói: “Tạ Cảnh Minh này chậc… Trên đời này có nhiều người đáng hận như vậy, nhưng hắn cố tình lại hận Thiên Ninh giáo chúng ta, nhưng lại cũng rất buồn cười. Ta không muốn hắn tiếp cận con, để con cách xa hắn một chút là vì sợ hắn sẽ thương tổn con.” “Là sao? Tại sao hắn hận Thiên Ninh giáo chúng ta?” “Năm đó khi ở Phạt Ma đại chiến, hắn bị người ta hung hăng bẻ nát xương cánh tay. Hắn vốn còn trẻ, một tay công phu song đao đã có thể coi tuyệt diệu thiên thành, nhưng bởi vì bị thương, hắn thậm chí còn không dùng được song đao trong thời gian rất lâu.” Tạ Lê võ công cao cường, nếu là tín đồ bình thường, e là không đả thương được hắn. Cao Hiên Thần suy nghĩ một chút, nói: “Chẳng lẽ là người làm?” “Ta?” Bạch Kim Phi cười: “Không, không phải, cũng không phải bất cứ ai trong Thiên Ninh giáo chúng ta làm. Là bọn hắn tự giết lẫn nhau.” “Tự, tự giết lẫn nhau?!” Cao Hiên Thần sợ ngây người. Hắn biết Phạt Ma đại chiến năm xưa cực kỳ khốc liệt, Thiên Ninh giáo tổn thất nặng nề, nhưng mà nhóm chính đạo trả giá còn nặng hơn, tử thương vô số. Mười mấy năm qua Thiên Ninh giáo an phận ở một chỗ, dường như đã sớm quên sạch sành sanh chuyện năm đó. Nhưng trái lại, bọn chính đạo nhớ mãi không quên chuyện này, vừa nhắc tới chuyện cũ năm đó là nghiến răng nghiến lợi. Cao Hiên Thần cho là bọn họ tài nghệ không bằng người ta nên không cam tâm, sao lại có chuyện tự giết lẫn nhau này nữa? “Ai làm?” “Tưởng Vân Thiên.” Cao Hiên Thần hít vào một ngụm khí lạnh, ngữ điệu cũng thay đổi: “Tưởng Vân Thiên?! Cha của Như Tinh?! Phượng Dực đao Tưởng Vân Thiên?!” Bạch Kim Phi cười nhạt: “Trên đời này còn có mấy Tưởng Vân Thiên.” “Khoan đã khoan đã!” Cao Hiên Thần vừa kinh hãi đã hồ đồ: “Chuyện gì thế này? Con hỏi người và Tạ Lê có quan hệ gì, tại sao lại lôi tới Tưởng Vân Thiên ra rồi?!” Bạch Kim Phi híp mắt một cái, cười nhạt. Tâm tư dao động, lại nghĩ tới chuyện của mười lăm năm trước.