Edit: Phong Lữ Ngọc bội đã được tìm thấy, nhưng vì trốn học mà Cao Hiên Thần bị phạt. Lần này đệ tử mới vừa vào Thiên hạ luận võ đường chưa bao lâu mà tai tiếng quậy phá của “Hàn Dục Trừng” đã truyền khắp nơi. Chuyện hắn trốn học truyền tới tai Từ Quế Cư, Từ Quế Cư quyết định xử phạt hắn một phen ra trò, thế nào cũng phải sửa tính tình của hắn mới được. Đệ tử khác lười biếng trốn học thì thường bị phạt cấm túc, phạt nhịn đói, phạt răn dạy. Nhưng mà mấy hình phạt này đều không trị nổi Cao Hiên Thần, nhốt hắn vào trong phòng chật tối, dù có khóa kiểu gì hắn cũng có biện pháp cạy khóa cửa ra ngoài; không cho hắn ăn cơm, hắn tự leo cây hái quả cũng có thể ăn no nê ; đánh thì càng đánh không được, đánh hắn hắn còn có thể đánh trả. Vì vậy Từ Quế Cư chơi mạnh tay, bắt hắn mỗi ngày sau khi luyện công xong, tới tàng kinh các học thuộc lòng “Đường quy” (nội quy Thiên hạ luận võ đường). Cho tới khi có thể đọc thuộc vanh vách mới cho phép hắn tham gia hoạt động tập thể. Cao Hiên Thần chịu không được nhất là cô quạnh, lúc người khác chơi lại không cho hắn tham dự, khác nào bắt hắn chết vì chán. Vô cùng bất đắc dĩ, hằng ngày hắn không thể làm gì khác hơn là luyện công xong sau đó ủ rũ cúi đầu tới tàng kinh các. Ngày thứ nhất, hắn chạy đến tàng kinh các ngồi, lấy quyển “Đường quy” ra lật qua lật lại. Một quyển “Đường quy” cũng không dày, bảy, tám trang giấy, không tới ngàn chữ. Theo lý thuyết mỗi ngày đọc chừng mười lần, không tới mấy ngày là có thể thoát rồi. Nhưng mà một quyển “Đường quy” này lại làm cho Cao Hiên Thần bó tay toàn tập. Nếu phạt hắn làm việc chân tay, hắn không sợ chút nào. Nếu để cho hắn chép sách, kiên trì chút là được rồi, nhưng nếu bắt hắn học thuộc lòng sách, thế thì thà lấy mạng hắn cho rồi! Hắn từ nhỏ đã không giỏi học thuộc lòng các thứ, trước đây lúc còn ở Thiên Ninh giáo, Cao Tề Nam bảo hắn học kiếm phổ cùng khẩu quyết tâm pháp, hắn xưa giờ chưa hề thuộc được. Cũng may, hắn có độ am hiểu rất mạnh, vừa xem vừa vận công một lần, khẩu quyết tuy rằng không nhớ rõ, nhưng cần làm như thế nào lại nhớ không hề sót, thuộc hay không cũng không sao. Nhưng mà cái “Đường quy” này, cũng không có thể đạo lí cần thông hiểu gì, ngoại trừ học bằng cách thuộc lòng thì không còn cách nào khác. Cao Hiên Thần kiên trì tụng hai lần, tụng giúp mình ngáp dài luôn, đơn giản lấy sách lót ở trên bàn, nằm sấp xuống ngủ cho đã. Hắn mới vừa mơ mơ màng màng ngủ đã nghe thấy có động tĩnh ở đối diện, ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại thấy Kỷ Thanh Trạch ôm quyển sách ngồi đối diện hắn. Kỷ Thanh Trạch liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, yên lặng bắt đầu đọc sách. Cao Hiên Thần khó hiểu hỏi: “Là đường chủ kêu ngươi tới canh chừng ta học thuộc lòng sách?” Kỷ Thanh Trạch nói: “Không phải.” Cao Hiên Thần nghiêng nghiêng đầu, nhìn y chằm chằm: “Vậy ngươi tới làm gì?A, ngươi đi theo ta à?” Kỷ Thanh Trạch mím mím môi, ánh mắt dừng trên trang sách, chẳng ừ hử gì cả. Phản ứng này của y là thừa nhận. Cao Hiên Thần không nhịn được cười hì hì, duỗi tay qua bàn, xoa bóp ngón tay của y: “Không ngờ ngươi lại rất có lương tâm đó!” Kỷ Thanh Trạch bị hắn nắm ngón tay, không khỏi cứng đờ, chậm rãi rút ngón tay từ trong tay hắn ra, rụt về phía mình chút. Tuy Kỷ Thanh Trạch tới cùng hắn học thuộc lòng, nhưng Cao Hiên Thần vừa nhìn thấy một đống văn tự liền đau đầu, không thuộc vô được tí nào. Kỷ Thanh Trạch đọc sách, hắn thì lấy tay chống cằm, yên lặng nhìn ngắm Kỷ Thanh Trạch chằm chằm. Kỷ Thanh Trạch còn mang theo theo giấy, bút với mực đến, lúc đọc sách thấy trọng điểm liền đề bút ghi chép lại. Lúc y đọc sách, chép sách, cái nào cũng được bày vô cùng chỉnh tề, nghiên mực nghiên nhỏ chặn giấy toàn bộ đều được bày song song trên mặt bàn, bị sai lệch xíu là y dùng tay xếp lại mới bắt đầu làm việc. Y chép xong một tờ giấy, liền để phơi một bên. Chép xong hai ba tờ, thì để phơi song song tiếp đó. Cao Hiên Thần rãnh rỗi sinh nông nổi, nhìn trang giấy Kỷ Thanh Trạch xếp gọn, lấy tay đẩy một cái, làm cho tờ giấy lệch đi. Kỷ Thanh Trạch không hiểu, ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, đẩy trang giấy chỉnh tề lại, tiếp tục đọc sách, sao chép. Cao Hiên Thần lại đẩy lệch nghiên mực của y. Kỷ Thanh Trạch: “…” Cứ như vậy, Cao Hiên Thần đẩy cái gì, y liền chỉnh lại cái đó. Cao Hiên Thần đẩy tiếp, Kỷ Thanh Trạch chỉnh tiếp. Đẩy chỉnh đẩy chỉnh…, gân xanh trên trán y bắt đầu nổi lên: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?” Cao Hiên Thần cả người lẫn vai đều run. Xem như hắn đã phát hiện, chỉ cần mỗi một thứ không chỉnh tề quy củ, thì Kỷ Thanh Trạch sẽ hổng làm được gì hết trơn. Hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, phì cười: “Tiểu đoan chính, ngươi có bệnh không hả?” Kỷ Thanh Trạch nghẹn một hơi ở ngực, treo bút, một hồi lâu mới đỏ mặt nghẹn ra một câu: “Ngươi mới có bệnh!” Sau khi Cao Hiên Thần đã quấy nhiễu Kỷ Thanh Trạch không biết là lần thứ mấy, Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà bỏ bút xuống. Cao Hiên Thần cho là y bị chọc tức nên chuẩn bị thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi, nhưng Kỷ Thanh Trạch không đi, chỉ là cực kỳ bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi có học thuộc hay không đây?” Cao Hiên Thần lúc này mới đàng hoàng thu tay về. Kỷ Thanh Trạch quét mắt qua, thấy Cao Hiên Thần đối diện thế mà lại nghiêm túc trầm tư. Y không biết Cao Hiên Thần đang suy nghĩ gì, nhưng chỉ cần Cao Hiên Thần không làm phiền y nữa thì y đã cám ơn trời đất, tiếp tục làm bút ký của mình. Kỷ Thanh Trạch không biết, nội tâm Cao Hiên Thần đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, lâm vào cuộc đấu tranh giữa lựa chọn “Tham gia hoạt động tập thể quan trọng hơn” hay là “Trêu đùa tiểu đoan chính thú vị hơn”. Ngày hôm sau, Kỷ Thanh Trạch theo thường lệ, vừa đến thời gian nghỉ ngơi thì tới tàng kinh các đọc sách. Y chờ một lát Cao Hiên Thần mới đến, nghênh ngang ngồi xuống chỗ đối diện y, cười đầy thâm ý, hiển nhiên đang ẩn giấu một bụng ý xấu. Cao Hiên Thần nói: “Hôm nay ta còn chưa tặng quà cho ngươi đó.” Kỷ Thanh Trạch sợ đến hoa dung thất sắc: “Không được tặng vật sống!” Cái con mèo bùn y nhận hôm bữa, sau khi tắm rửa sạch sẽ, không ngờ lại là một con mèo nhỏ trắng như tuyết. Y hiện giờ đang dạy dỗ con mèo nhỏ này, còn chưa dạy cho nó không được làm loạn đồ vật. Cao Hiên Thần nếu còn đưa một con gì tới nữa, chắc y mới trẻ đã bạc đầu luôn quá. Cao Hiên Thần dựa vào trên ghế, hai chân đầy bùn gác lên bàn, ngón chân linh hoạt ngọ nguậy: “Cho ngươi hai cái chân thối này! Ha ha ha ha ha ha!” Kỷ Thanh Trạch: “…” Cao Hiên Thần vừa mới cố ý không mang giày, vừa chạy một vòng trong chỗ bùn đất về. Kỷ Thanh Trạch càng thích sạch sẽ, hắn càng muốn để Kỷ Thanh Trạch vừa học vừa bị hai cái chân bùn của hắn kẹp lấy, sửa đổi một chút tật xấu đoan chính kia của Kỷ Thanh Trạch. Khóe mắt Kỷ Thanh Trạch giật giật một cái, tay lại không cách nào đặt lên bàn: “Bỏ ra!” Cao Hiên Thần không những không dời chân đi, đầu ngón chân còn xoay linh hoạt hơn, bùn khô rơi ào ào xuống. Không chỉ có khóe mắt Kỷ Thanh Trạch giật mà toàn bộ da mặt cũng bắt đầu giật, hoàn toàn không chịu nổi cảnh tượng như vậy. Y mới vừa chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, Cao Hiên Thần đã bắt đầu thở dài thở ngắn: “Ai nha, tục ngữ có câu, ăn phân nhớ kẻ ị phân(=]]]]). Làm người phải có lương tâm chứ! Hôm đó ta trốn học làm gì hả?” Kỷ Thanh Trạch từ đầu đến chân giật mình một cái, quát: “Không có tục ngữ nào như thế!!!” Y run run như lá rụng trong gió, lại ngồi xuống bàn, nhìn chằm chằm chân Cao Hiên Thần. Một lát sau, y đột nhiên không run nữa, lông mày nhíu lại: “Đây là tặng cho ta đúng không?” Cao Hiên Thần sững sờ, không biết y định làm gì. Kỷ Thanh Trạch nói: “Vậy ta nhận.”  Bút lông trong tay y đột nhiên bay ra, đầu bút chọt trúng huyệt trên chân Cao Hiên Thần! Cao Hiên Thần đột nhiên không kịp chuẩn bị, bị y giữ cứng chân, cả kinh nói: “Ngươi muốn làm gì?” Kỷ Thanh Trạch liền cầm một cây bút lông, dùng lông xù xù trên bút vẽ lên lòng bàn chân Cao Hiên Thần. Nếu không bị điểm huyệt, Cao Hiên Thần quả thực muốn nhảy lên trời luôn. Mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng, cơ thịt cả người căng thẳng: “Tiểu đoan chính!! Kỷ Thanh Trạch!!! Ha ha ha ha ha ha dừng tay A ha ha ha ha ha ngươi điên, điên rồi sao ha ha ha ha!!” Kỷ Thanh Trạch không dừng tay lại, ngòi bút càng quệt nhanh hơn. Nghe Cao Hiên Thần tiếng cười muốn điên, trên vẻ mặt luôn nghiêm túc của y cũng bắt đầu có mấy phần ý cười. “Ha ha ha Kỷ Thanh Trạch!! Đậu ngươi…” Cao Hiên Thần theo thói quen sắp buông lời thô tục, nhưng cố gắng cưỡng lại, mém chút cắn đứt đầu lưỡi mình. Kỷ Thanh Trạch ngừng động tác lại. “Đậu ta, đậu ta, đậu ta được chưa?” Cao Hiên Thần nháy mắt, “Tiểu đoan chính, mau tới  đậu ta đi!” (=]]) Kỷ Thanh Trạch: “…” Y vừa bực mình vừa buồn cười, rốt cuộc giải huyệt đạo trên chân Cao Hiên Thần, nhìn hắn chằm chằm nói: “Bỏ chân ra!” Cao Hiên Thần vội vàng thu chân về. Kỷ Thanh Trạch xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Rốt cuộc ngươi tới làm gì? Còn không học thuộc đi?” Cao Hiên Thần hữu khí vô lực gục xuống bàn: “Bị ngươi chọc cả hơi cũng sắp tắt luôn này, còn học thuộc cái rắm gì!” Kỷ Thanh Trạch: “…” Lời nói không biết xấu hổ gì Cao Hiên Thần cũng dám nói, da mặt dày như tường thành, muốn cãi nhau với hắn, mười Kỷ Thanh Trạch cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu như Từ Quế Cư phạt hắn chép sách, Kỷ Thanh Trạch còn có thể làm giúp, nhưng phạt hắn học thuộc sách, Kỷ Thanh Trạch không có cách nào thuộc thay hắn, y thực sự không biết làm sao. Kỷ Thanh Trạch đi ra. Một lát sau, y liền quay lại, lần nữa ngồi đối diện Cao Hiên Thần đang nằm sấp nghỉ ngơi. Cao Hiên Thần đang nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe tên nhóc đối diện bắt đầu đọc sách ——không phải đọc cái gì khác, là Đường quy! Hóa ra Kỷ Thanh Trạch thấy hắn sống chết cũng học không vô, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc này. Lúc Cao Hiên Thần tự mình học, y ở một bên yên tĩnh cùng học. Cao Hiên Thần mệt mỏi không học nữa, y sẽ ngồi bên cạnh đọc, ma âm rót tai, nhồi lấy nhồi để như nhồi vịt, ít ra cũng có thể nhồi vào một chút. Cao Hiên Thần run lên một chốc, hơi ngưỡng mặt lên, đưa ánh mắt từ trong cánh tay ra, đánh giá Kỷ Thanh Trạch đối diện. Kỷ Thanh Trạch lưng ngồi thẳng tắp, hơi cúi đầu, lông mi thật dài rũ xuống phủ chút bóng râm trên mũi của y. Dáng vẻ đọc sách của y rất nghiêm túc. Cao Hiên Thần nhìn đến mức trong lòng ngứa ngáy, muốn đưa tay chọt lông mi Kỷ Thanh Trạch. Nhưng hắn mới vừa bị Kỷ Thanh Trạch chọt nhột, cười đến hết hơi, cánh tay cũng không nhấc lên được. Hắn vừa vui mừng, vừa oán giận, suy nghĩ miên man: Chờ xem đi, lão tử sớm muộn cũng có ngày chơi ngươi lại! Hừ, để đó xem, ít ngày nữa lão tử sẽ chơi chết ngươi!