Edit: Phong Lữ
Sau khi thất bại ở Phạt Ma đại chiến, Tạ Cảnh Minh được Bạch Kim Phi mang về Xuất Tụ sơn, hôn mê tròn ba ngày mới tỉnh lại.
Chiến sự mới vừa hạ màn, người Thiên Ninh giáo đều rất bận, một đống lớn việc cần thanh toán, chỉnh lý, trùng kiến đang chờ bọn họ. Sau khi Tạ Cảnh Minh tỉnh, không có ai rảnh tiếp y. Y là người do Hữu hộ pháp mang về, mọi người cũng không cảnh giác gì với y. Kết quả là tự y phải lê lết thân tàn đi 1 vòng lớn quanh Xuất Tụ sơn mới tìm được Bạch Kim Phi đang chỉ huy thủ hạ chôn xác.
Đáng tiếc, khi bạn thân thời thơ ấu gặp lại sau nhiều năm xa cách, lại gặp ở trong một nghĩa địa đầy xác thối.
Bạch Kim Phi nhìn thấy Tạ Cảnh Minh tự tìm đến, cũng không ngạc nhiên, còn cười với y.
Hắn chỉ đống thi thể chất đống trên đất, kia đều là người tử chiến của Thiên Ninh giáo. Hắn cười ngoài mặt nhưng giọng điệu oán trách, giống như đang kể chuyện không cẩn thận làm vỡ một cái bát vậy: “Nhìn chuyện tốt võ lâm chính đạo các ngươi làm nè.”
Lông mày Tạ Cảnh Minh nhíu chặt. Y nhìn chằm chằm Bạch Kim Phi, ra sức nhìn. Đã qua nhiều năm, thiếu niên lúc trước đã thành thanh niên, khung xương phát triển không ít, mặt mày lại không thay đổi là bao. Một nửa là quen biết, một nửa là xa lạ. Vì vậy, người trước mặt này như bị cắt rời ra, một nửa quen biết kia đang ôn nhu mỉm cười với y, một nửa xa lạ kia lại như rắn rết nói: “Võ lâm chính đạo các ngươi”: “Thiên Ninh giáo chúng ta”.
Vì vậy Tạ Cảnh Minh cũng bị cắt rời thành hai nửa. Một nửa y muốn đưa tay ra ôm lấy người này, một nửa y muốn rút đao ra đâm vào thân thể người này; một nửa y muốn nói ngươi còn sống là tốt rồi, một nửa y muốn hỏi ngươi sống kiểu gì mà ra thành thế này?
Cuối cùng y nói: “Ngươi điên rồi.”
Bạch Kim Phi lại rất thản nhiên: “Đâu có đâu.”
Thuộc hạ chuẩn bị ném chân tay bị cắt rời vào hố mới vừa đào xong, Bạch Kim Phi thấy vậy, vội hỏi: “Đừng qua loa như thế. Tìm thêm một chút xem, có thể tìm ra một bộ thi thể hoàn chỉnh nào càng hay bộ đó.”
Hắn còn tự thân nhảy xuống hố hỗ trợ, đưa lưng không hề phòng bị về phía Tạ Cảnh Minh. Nếu như lúc này Tạ Cảnh Minh rút đao đâm hắn một nhát, e là Thiên Ninh giáo phải tìm lại một Hữu hộ pháp rồi. Nhưng mà Tạ Cảnh Minh vội hợp lại nhân cách phân liệt của mình, không làm gì hết.
Bạch Kim Phi hết bận mới nhảy ra khỏi hố thi thể, không hề để ý mà chùi máu trên tay lên y phục: “Thương thế của ngươi đỡ chưa?”
Tạ Cảnh Minh nhìn hắn, không nói lời nào.
Bạch Kim Phi nói: “Cốc chủ Vạn Ngả cốc tự khám thương tích cho ngươi, những cái khác không có vấn đề gì lớn, nhưng cánh tay trái này của ngươi….” Hắn liếc nhìn cánh tay trái bị bó lên của Tạ Cảnh Minh, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Khôi phục cũng có thể khôi phục, nhưng mà xương cốt đã nứt, coi như lành rồi cũng khó tránh khỏi để lại chút di chứng. Ngươi lại am hiểu dùng song đao, đánh chơi chơi thì không sao nhưng sau này e là khó có thể đánh lâu được.”
Tạ Cảnh Minh còn đang hợp lại nhân cách, không trả lời hắn.
Bạch Kim Phi phủi phủi bụi đất trên người: “Đi thôi. Ngươi đói bụng rồi phải không? Ta sai người làm gà quay, cùng đi ăn đi.”
Hai chữ gà quay này làm Tạ Cảnh Minh xúc động, trên mặt y lộ biểu cảm khó có thể miêu tả bằng lời.
Giống như biết đến y đang nghĩ gì, Bạch Kim Phi cười: “Đầu bếp làm gà quay là do ta đưa về từ dưới núi, không có bản lãnh khác nhưng quay gà siêu giỏi, còn ngon hơn cả gà tiểu nương ta quay. Khi còn bé, ta cho là tiểu nương làm gà quay là đệ nhất thiên hạ rồi, không ai có thể vượt qua nàng. Sau này ra ngoài thiên hạ mới biết mình trước đây đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
Bạch Kim Phi trước mắt không còn là nửa này nửa kia nữa, một nửa này càng ngày càng lớn lên, kia một nửa bị càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hòa vào nhau, tạo thành người hoàn chỉnh trước mắt này. Tạ Cảnh Minh cũng không phân thành 2 nửa, mà y bị xé rách thành vô số mảnh, hỗn loạn vô cùng.
Bạch Kim Phi đi hai bước, thấy y còn đứng tại chỗ không đi, đơn giản lại kéo tay y, hệt như nhiều năm trước: “Đi thôi. Ngươi yên tâm đi, đủ ăn mà.”
Người đã là người xa lạ, ngay cả cảm xúc cũng không còn như xưa.
Tạ Cảnh Minh chết lặng để hắn lôi kéo đi, tới chỗ không có ai, y bỗng nhiên dừng lại, không chịu đi nữa.
Bạch Kim Phi sớm đoán được, thở dài một hơi, cũng dừng lại.
Tạ Cảnh Minh hỏi hắn: “Tại sao?”
Câu hỏi này quá rộng, bởi vì y có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên hỏi từ đâu.
Thẩm gia gặp tai họa diệt môn, toàn bộ già trẻ nô bộc trong nhà đều lâm nạn, chỉ có Thẩm Kim Phi và Thẩm Thanh Dương do tuổi nhỏ vóc dáng nhỏ, trốn ở trong kệ bếp nên tránh thoát một kiếp.
Hai thiếu niên Thẩm gia may mắn còn sống sót mới chỉ có mười tuổi xuất đầu, vừa không có năng lực xuất chúng vừa không có chỗ dựa cường đại, muốn tìm công bằng thì chỉ có thể mời đại nhân vật trên giang hồ giúp đỡ. Nhưng khi đó Tạ gia vốn không giúp đỡ được gì. Anh em nhà họ Thẩm thậm chí còn không dám ở Tuyên Châu lâu, chỉ lo những kẻ giết người kia biết được còn có hai con cá lọt lưới, đến diệt khẩu. Thế nên bọn họ cũng không có cơ hội gặp từ biệt Tạ Cảnh Minh đã vội vàng lên đường.
Sau đó thì sao?
Sau đó án mạng một nhà Thẩm Hiên Hoa trở thành một án treo. Còn Thẩm Kim Phi và Thẩm Thanh Dương cứ như đã biến mất khỏi thế gian, không thấy tin tức nữa.
Tạ Cảnh Minh vào Thiên hạ luận võ đường, y vừa luyện võ, vừa hỏi thăm vụ án Thẩm gia lúc trước cùng với tung tích anh em nhà họ Thẩm. Nhưng mà mãi đến tận khi y học thành tài từ Thiên hạ luận võ đường, tham gia Phạt Ma đại chiến đi đến Xuất Tụ sơn, rốt cuộc mới nhìn thấy bạn tốt năm xưa. Bạn tốt lại còn thành hộ pháp ma giáo.
Thẩm Kim Phi sớm đoán được Tạ Cảnh Minh muốn hỏi gì. Hắn bình tĩnh nói: ” ‘Nguyệt’ kiếm không phải bị những kẻ giết người nhà ta cướp đi.”
Tạ Cảnh Minh sửng sốt: “Cái gì?”
Thẩm Thương Minh rèn ra năm thanh tuyệt thế bảo kiếm, cho năm vị nữ tử của mình, kết quả trước nhà Thẩm Kim Phi đã có bốn nhà lâm nạn. Kẻ sát hại một nhà bọn họ chẳng lẽ không phải vì đoạt kiếm?
Thẩm Kim Phi nói: “Cha ta coi thanh kiếm kia là bảo bối, đã sớm giấu rồi, còn tìm người làm giả để dùng che dấu tai mắt người khác. Buổi tối ngày hôm ấy, thứ bị người ta cướp đi chính là thanh giả này.”
Đầu óc Tạ Cảnh Minh mơ hồ. Trực giác nói cho y biết Thẩm Kim Phi sẽ bắt đầu từ chuyện thanh “Nguyệt” kiếm này rồi dẫn tới không ít chuyện xưa, liên quan cả chuyện bọn Thẩm Kim Phi tại sao lại mất tích, tại sao vào Thiên Ninh giáo.
Thẩm Kim Phi nói: “Trước đây ai cũng nói với ta, kiếm Thẩm gia chúng ta là bảo bối, ta không coi là chuyện to tát gì. Kiếm kia ta cũng đã dùng qua, khi còn bé nướng chim sẻ ăn, dùng thanh kiếm kia mổ bụng chim rất bén, tiện tay. Nhưng chỉ có vậy. Chúng ta chỉ coi nó là cây kiếm giết chim thôi mà, ai nghĩ nó còn giết cả người đâu?”
Hắn chuyển đề tài: “Sau khi người nhà ta bị giết, ta và Thanh Dương cùng đường mạt lộ, chỉ có thể đi tìm đại nhân vật võ lâm, nhờ bọn họ giúp chúng ta bảo vệ lẽ phải. Khi đó bọn họ cũng thật sự để tâm, ba vị trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy đồng thời giúp chúng ta tra án. Quý lão, Ngư lão còn có Vũ lão.”
Tạ Cảnh Minh nghiêm túc nghe. Việc này y nghe nói một ít. Ba vị này đúng là đều là những lão tiền bối rất có uy vọng trên giang hồ. Đáng tiếc cách đây không lâu Quý lão cũng đã chết trận trong đại chiến.
“Trước khi tìm bọn họ, Thanh Dương nói với ta chuyện ‘Nguyệt’ kiếm thật không bị cướp không nên nói với bất cứ ai. Hắn từ nhỏ đã như vậy, suy nghĩ mọi chuyện luôn chu đáo. Ta không phản đối, lúc đó ta còn nghe hắn.”
“Bọn họ tra xét hơn hai tháng, không tra được gì. Khi đó ta rất vội, hơn hai tháng, ta không hề ngủ được một giấc ngon, nhắm mắt lại là thấy toàn máu me. Hay chỉ nằm mơ là mơ thấy tiểu nương làm gà quay cho ta. Ta ở trong mơ cũng biết đó là giấc mơ, nhưng ta không muốn tỉnh, mãi mãi cũng không tỉnh càng tốt. Nhưng khi ăn gà quay trong mộng, đưa vào miệng là biến thành thịt người đẫm máu.” Hắn kể chuyện hắc ám, nhưng giọng điệu bình thản, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt.
“Ta và Thanh Dương không có thứ gì, không có tiền, không có quyền thế, cả người nhà cũng không có. Bữa cơm và chỗ ngủ đều là do những đại nhân vật có lòng tốt thương hại chúng ta. Ta sợ bọn họ không chịu thành tâm giúp chúng ta, ta nhịn không được, nên đã làm ra chuyện ngu xuẩn nhất đời ta.”
Tạ Cảnh Minh ngừng thở. Y mơ hồ có dự cảm xấu.
“Ta nói cho bọn họ biết, ‘Nguyệt’ kiếm còn ở trong tay ta. Chỉ cần bọn họ có thể giúp chúng ta báo thù, bảo kiếm sẽ thành lễ vật cho họ.” Nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt Thẩm Kim Phi càng sâu hơn. Dường như hắn không phải kể về một hồi ức thống khổ, mà là kể chuyện thú vị nào đó.
“Từ sau đó, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Ngươi đoán được không? Trước đó, ba vị trưởng lão đức cao vọng trọng luôn ngồi cùng một chỗ bàn về manh mối, bàn xong là bảo nhất định sẽ đòi lại công đạo cho chúng ta, hay nói cách khác là đoạt lại bảo kiếm cho chúng ta. Nhưng sau khi nghe vậy xong, bọn họ bỗng không thích tụ lại với nhau nữa, ai cũng âm thầm đơn độc tới tìm chúng ta, giả vờ giả vịt theo hình thức nói hai ba câu về tiến triển vụ án, sau đó bắt đầu nói bóng nói gió thăm dò chúng ta xem bảo kiếm Thẩm gia rốt cuộc hiếm có ở chỗ nào. Ba vị Đại trưởng lão lại đều tìm chúng ta, ngôn từ chính nghĩa nói rằng bảo kiếm để trẻ con như chúng ta giữ sẽ không an toàn, chi bằng giao cho bọn họ để bọn họ quản lý cho.”
Ba người Thẩm Kim Phi nhắc tới đều là tiền bối Tạ Cảnh Minh kính trọng, y không nhịn được nói: “Có lẽ bọn họ thật lòng muốn bảo quản ‘Nguyệt’ kiếm giúp…”
Thẩm Kim Phi cười nói: “Có lẽ vậy. Ai biết được? Ta chỉ biết là, lúc trước ta lo lắng bọn họ không để tâm tra án là ta đã nghĩ oan bọn họ. Khi bọn họ biết kiếm chưa mất, mới khiến ta thấy rõ không để tâm là thế nào. Khi đó còn không nghĩ ra, ta nghĩ huyết án mười mấy nhân mạng Thẩm gia, lẽ nào dưới cái nhìn của bọn họ chỉ là chuyện được mất một thanh kiếm?”
Tạ Cảnh Minh rất muốn nói gì đó, lại không nói được gì.
“Ta ở đó đợi nửa năm, suốt nửa năm đó đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện buồn cười. Quý lão sai người trói mấy tên hại dân hại nước vặt vãnh đến, nói đó chính là kẻ thù giết cả nhà của ta. Mấy tên hại dân hại nước đó võ công chả tới đâu, thân hình nhìn lại khá to lớn, thân thủ còn không hơn đứa trẻ mới mười tuổi đầu như ta. A, cũng bởi vì ta nói ai giúp ta báo thù ta sẽ cho kiếm người đó?”
Thẩm Kim Phi rũ mắt xuống, trầm mặc một hồi. Dường như hắn đang suy tư về nửa năm kia còn gì đáng nói không. Sau đó hắn lộ ra chút mất hứng, hắn lười nói nữa.
“Nửa năm sau, ta chiu đủ rồi. Ta không muốn để bọn họ hỗ trợ, ta muốn đi, mà lại không dễ như vậy. Vụ án còn chưa tra xong. Ta nói không muốn để bọn họ tra xét nữa thì mặt mũi của bọn họ đặt đi đâu? Ngươi đoán ta phải làm sao? Ta nói với Vũ lão, ta đã đưa kiếm cho Ngư lão rồi; ta lại nói với Ngư lão là ta mời Quý lão bảo quản bảo kiếm giúp; ta còn nói với Quý lão rằng kiếm bị Vũ lão lấy đi rồi. Cứ như vậy, ba ngày sau, Ngư lão và Vũ lão đánh nhau to; sau năm ngày, tự bọn họ giải tán, vụ án không điều tra nữa, ta và Thanh Dương cứ thế mà đi! Đi đến Thiên Ninh giáo!”
Hắn dùng ngữ khí nhẹ nhàng kể xong chuyện cũ. Những ngày tháng đầy chuyện hoang đường đã bị hắn dùng vài câu hời hợt, kể qua loa cho xong.
Khi hắn nói không có chút khổ sở nào, nhưng người nghe hắn nói là Tạ Cảnh Minh lại như bị lời nói đâm cứa, cả người ảm đạm.
Y muốn biết nửa năm đó Thẩm Kim Phi đã gặp chuyện gì? Vì vậy y lại bị xé rách thành hai nửa, một nửa muốn hết sức, nửa kia lại hoàn toàn không dám nghĩ tới. Bất kể là muốn hay không cũng khiến y khó chịu không thể thở nổi.
Qua rất lâu y mới hỏi: “Lẽ nào ma giáo có thể giúp ngươi?”
“Có thể chứ! Đương nhiên có thể!” Thẩm Kim Phi nói chắc cú: “Ta không chỉ tra xét vụ án nhà ta, ta còn tra cả vụ án của Thẩm gia khác trước đây nữa. Ngươi biết ta điều tra được gì không?”
Tạ Cảnh Minh yên lặng nhìn hắn.
“Mười mấy năm qua, 5 nhà Thẩm gia chúng ta bị hại hết 4 nhà. Vụ án đầu tiên là một nhà Thẩm Du Cẩn. Ai cũng bảo có người mơ ước ‘Phong’ kiếm trong tay hắn, vì vậy giết người đoạt kiếm. Thật ra thì sao? Giang hồ ân oán, giết người cho hả giận mà thôi. Người đều bị giết, vật đáng tiền trong nhà cũng mất theo, cả ‘Phong’ kiếm cũng bị cầm đi. Cũng không biết việc này bị truyền thế nào mà sau đó thành chuyện vì kiếm giết người.”
Tạ Cảnh Minh sửng sốt.
“Án thứ hai, Thẩm Dịch Long, ‘Hoa’ kiếm. Người họ hàng này của ta không phải người an phận, thu mười mấy phòng vợ lẻ, vợ lớn không chịu nổi, buổi tối ngày nào đó bỗng nhiên phát rồ, chém hết mấy vợ bé với cả hắn luôn, sau đó cuốn đồ chạy. ‘Hoa’ kiếm cũng quấn ở mớ đồ đó. Kết quả lại bị giang hồ đồn thành là vị cọp cái kia mơ ước ‘Hoa’ kiếm đã lâu, ẩn núp nhiều năm, đoạt kiếm giết người. Hừ, vì một thanh kiếm mà biến từ một cô nương xinh như hoa mà trở thành lão bà luống tuổi? Kiếm này đáng giá thế ư?”
Sau khi nói xong, hắn dừng lại một chốc.
Rốt cuộc nói tiếp, ngữ khí hơi nặng nề: “Nhưng đến nhà thứ 3 và 4, lại đúng là vụ án đoạt kiếm giết người.”
Tạ Cảnh Minh dẹp bỏ tâm tình riêng, hỏi: “Lẽ nào ngươi đã tìm ra kẻ thù?” Y thấy Bạch Kim Phi ở Thiên Ninh giáo, lại nghe hắn kể rất nhiều chuyện lúc trước, tưởng là hắn chưa báo thù. Nhưng nghe hắn nói tới đây lại như đã tra ra chút gì.
“Tìm thấy rồi, hai năm trước đã tìm ra.” Bạch Kim Phi vung vung ra vẻ muốn cho qua bớt, ngay cả tên kẻ thù cũng chẳng thèm nói: “Khi ta treo bọn họ trên vạc nước sôi, hỏi bọn họ rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì mà muốn giết nhiều người nhà ta như vậy? Ngươi biết bọn họ trả lời sao không?”
“Họ… nói gì?”
Bạch Kim Phi chậm rãi cười, lệ khí trong mắt không giấu được nữa.
“Bọn họ nói, món đồ nhiều người không tiếc giết người cũng phải cướp như vậy, sao lại không phải bảo bối được? Ngươi nói xem, sao lại không phải được?”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
119 chương
16 chương
59 chương
45 chương