Ngày Mục Nhung ra ngoài tu luyện, Dung Dực chỉ có thể tiếp tục chôn người dưới đất cho Mục Nhiễm tưới nước như hoa, tiếc thay y là linh thể, nước không pha thêm âm khí nên cứ thế đổ xuyên qua người, y chán quá bèn thỉnh giáo chuyện yêu đương với tiền bối: "Mục tướng quân, phải làm thế nào mới khiến cho một người đồng ý gả cho ta chứ?"
Với trí thông minh của Mục Nhiễm thì sao không biết y hỏi như vậy là để tìm cách đối phó ai chứ, ông không có sở thích hố con trai mình, đương nhiên vẫn tập trung tưới nước, lạnh nhạt đáp: "Ta chưa kết hôn thì sao biết được."
Nhưng lối suy nghĩ của Dung Tiểu Boss vô cùng thẳng thắn, vừa nghe xong liền hỏi ra theo phản xạ: "Vậy sao ngài sinh con được chứ?"
Cái gì mà sao ông sinh con được hả, một đại nam nhân bình thường như ông sinh được mới lạ, tất nhiên là ông làm nữ nhân kia sinh rồi...
Im lặng liếc y một cái, Mục Nhiễm cũng hết cách với hậu bối trong quân đội này, đành bực bội nói: "Cái này thì ngươi phải hỏi mẹ nó ấy."
Ông chỉ thuận miệng trả lời như vậy, không ngờ Dung Dực lại nghiêm túc định ra ngoài, sợ tiểu tử tích cực này thật sự chạy đi tìm Thu Nguyệt Địch, ông vội vàng kéo người nhét vào lại trong đất: "Ta nói đùa thôi, ngươi đừng có đi thật chứ."
Tuy Dung Dực hơi đần trong mấy chuyện tình cảm, nhưng lúc cần thì hiểu rất nhanh, hiện tại trông thấy biểu hiện của ông thì theo phản xạ thốt lên một câu: "Tướng quân, kỳ thật ngài vẫn rất quan tâm đến mẹ của Mục Nhung đúng không."
Không ngờ tình cảm ngay cả Mục Nhung cũng giấu diếm được lại bị y phát hiện ra, Mục Nhiễm biết do ông nghĩ y ngốc nên mới thiếu cảnh giác đến thế, bèn bất đắc dĩ nói: "Ngươi tiểu tử này, đường tình duyên của ta không thích hợp với ngươi đâu, học theo ta thì tương lai ngươi chỉ có đi trồng rau thôi đấy."
Tuy nói như vậy, nhưng có lẽ quãng thời gian qua kiềm nén quá lâu, nếu bây giờ Dung Dực muốn nghe, Mục Nhung lại không có ở đây, ông cũng không ngại hồi tưởng một ít chuyện cũ.
Mục Nhiễm không phải người phong hoa tuyết nguyệt gì, chuyện quá khứ trong mắt ông chỉ là một nam nhân chưa lập gia đình đem lòng yêu một cô nương chưa gả, sau đó muốn cưới nàng về nhà, vô cùng hiển nhiên, vô cùng thiên kinh địa nghĩa*.
Nếu để người khác kể, ngày hai người gặp nhau lần đầu tiên sẽ là thiên tiên hạ phàm, hai bên vừa chạm mắt gió xuân đã thổi khắp rừng Nguyệt Kiến, có khi còn phải bồi thêm vài câu thơ thổn thức cho câu chuyện tình yêu này.
[*lẽ đúng từ xưa đến nay, không có gì phải nghi ngờ]
Nhưng vào miệng Mục Nhiễm thì tình huống ngày ấy lại thành – "Hôm đó ta thấy có cái gì đó rớt xuống từ trên trời, tưởng là chim chóc gì quý giá lắm nên mang cung tên theo định săn, ai ngờ lúc tới lại nhìn thấy một tiểu cô nương đang cầm nhánh cây chiến đấu với dã thú, cô nương kia không có tu vi, nhưng ánh mắt vô cùng mạnh mẽ, dù gặp chuyện gì cũng không sợ hãi chút nào, ta thấy nàng thú vị nên cứu rồi giữ nàng lại bên cạnh."
Nhưng chính lần gặp gỡ không hề lãng mạn kia khiến ông nghênh đón nghiệt duyên cả đời của mình.
Có lẽ do rơi xuống từ trên cao nên mất trí nhớ, cô nương đó không nhớ rõ bất kỳ thứ gì, chỉ biết người ta hay gọi mình là Địch nhi.
Mục Nhiễm nghĩ địch hoa* chỉ là một loại cỏ dại mọc bên bờ hồ, nếu nó là tên của cô nương này thì chắc là con gái của một gia đình bình thường thôi.
Nếu là quý nữ vương thành thì chỉ cần giao cho nha môn là sẽ có người đến nhận, nhưng nàng chỉ là một cô nương bình dân, lại có dung mạo tốt đến vậy, sợ nàng bị người khác hãm hại, cộng thêm việc nàng không muốn ra ngoài, ông đành để nàng ở lại căn nhà nhỏ mình xây trong rừng Nguyệt Kiến.
[*cây lau sậy]
Đã giữ người ở lại rồi thì không thể không đưa quần áo thức ăn đến cho người ta được, khu vực xung quanh rừng Nguyệt Kiến dân cư thưa thớt, ông bị nàng níu áo vì sợ thì cũng mềm lòng ở lại cùng.
Hiện tại mỗi khi hồi tưởng, ban đầu cùng lắm chỉ là một thoáng mềm lòng, ai ngờ thời gian hai người ở chung với nhau càng ngày càng dài, cõi lòng sắt đá của ông dần dần bị vẻ nhu tình hồn nhiên của nàng hoà tan.
Khi đó Mục Nhiễm từng nghĩ, ông không nỡ bỏ rơi cô nương này, không nhịn được muốn chăm sóc cho nàng, thích bộ dáng nàng dựa vào người mình nghe ông kể chuyện trên chiến trường, như vậy chắc chắn là yêu rồi.
Nếu đã yêu, thì phải cưới người ta về nhà.
Quốc sư nói ông có mệnh cách Tham Lang Hoá Kỵ có lẽ cũng không sai.
Ông bá đạo như thế đấy, đừng nói là một nữ tử bình dân, dù có thân phận bất phàm thì thiên hạ này có nữ nhân nào Mục Nhiễm không dám cưới chứ, do đó, sau khi nàng đỏ mặt đồng ý gả cho mình liền không nhịn được mà có phu thê chi thực.
Tin này cuối cùng vẫn lọt vào tai Triệu Dương, ông đột nhiên bị phái ra tiền tuyến, khi ấy Mục Nhiễm đã nhận ra có điều gì đó không đúng, ông lập tức vào hoàng cung uy hiếp nói với Thánh Văn đế, nếu có chuyện không may xảy ra với thê tử của ông, tình quân thần đời này giữa hai người họ sẽ chấm dứt.
Hoàng thất là thế lực lớn nhất Bắc Thần, người vô tâm như quốc sư chắc chắn sẽ không xen vào chuyện tranh giành tình yêu của nữ nhân, ông cứ tưởng là vạn vô nhất thất*, lại không đoán được rằng thế lực tiên thần cũng lẫn vào đây.
Ngay lúc ông xuất chinh trở về, một chúng tiên nhân bỗng nhiên hạ xuống Mục phủ, ông không thể chống lại được nên bị giết chết, lúc tỉnh dậy đã thành thi nhân ở Quỷ Du thành.
Ông đã biết thân phận thật sự của Địch nhi, cũng điều tra được người giết mình là Thu Thiên Sí, cũng nhận được tin con ông vừa sinh ra đã qua đời, cuối cùng phát hiện rằng, hoá ra không phải không có gì là mình không làm được.
Mục Nhiễm nghĩ có lẽ từ nhỏ ông đã là người không hiểu phong tình rồi, dù bây giờ có kể lại chuyện quá khứ cũng không cảm thấy bao nhiêu khuê phòng chi nhạc*, nếu bảo ông thật sự đi gặp Thu Nguyệt Địch thì chắc hai người cũng không có gì để nói.
Nhưng khi nhìn về phía Dung Dực đang nghiêm túc lắng nghe, ông suy nghĩ một chút, cuối cùng nói ra suy nghĩ mà ông không thể nào nói ra miệng với Mục Nhung:
[*ý chỉ niềm vui của cặp đôi mới cưới trong đêm động phòng]
"Kỳ thật sau này ta từng nghĩ rằng, nếu ban đầu nàng nói rõ thân phận của mình, ta chắc chắn sẽ không dính dáng gì đến nàng ấy.
Không có ta, vị Thánh thượng kia chắc chắn không thể chống lại được sức mạnh của quốc sư, sau lưng ta còn có giang sơn xã tắc Bắc Thần cùng bá nghiệp thống nhất thiên hạ, ta không đa cảm đến mức có thể bỏ qua tất cả chỉ vì nàng."
Kỳ thật ông là một người vô cùng lý trí, nếu sớm biết thân phận của Thu Nguyệt Địch thì sẽ không đến gần nàng, dù sao, khoảng thời gian lúc ban đầu kia, ông vẫn chưa động tâm với cô nương này, vẫn có cơ hội quay đầu lại.
Tiếc là, cuộc đời vốn không có chữ nếu.
Nếu Mục Nhung phát hiện mình không được sinh ra trong sự mong đợi của phụ thân, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy rất đau khổ, bởi vậy ông không hề nhắc đến chuyện này trước mặt con trai.
Nhưng Mục Nhiễm biết, kiểu suy nghĩ quốc hoạn chưa giải sao lo việc nhà như thế này, Mục Nhung chưa chắc đã hiểu được, Dung Dục thì có thể hiểu, thế nên cũng chỉ thở dài nói với y: "Mục Nhiễm có thể đồng quy vu tận với quốc sư, có thể chết trận dưới tay Hồng Thiệu tướng quân, nhưng ta tuyệt đối không chấp nhận mình bị người khác nghiền chết như một con kiến.
Cái chết của ta không đổi lấy thắng lợi của trận chiến nào, thậm chí còn khiến Bắc Thần lâm vào chiến loạn, mấy năm nay, thứ ta oán hận không phải sự thật là mình đã chết, mà vì cái chết của ta không có giá trị gì."
Ông đoán không sai, Dung Dực hiểu được tâm trạng này, lập tức kích động nói: "Tướng quân ta hiểu rồi, người tòng quân như chúng ta không bao giờ hy vọng có thể thọ mệnh trăm tuổi, vì đất nước cũng tốt, vì gia đình cũng được, chỉ cầu được sảng khoái chiến đấu cho thứ mình muốn bảo vệ một lần!"
"Tiểu tử giỏi lắm, cho nên ta rất thích ngươi!"
Bị nhìn bằng ánh mắt nhiệt tình như vậy, lâu lắm rồi Mục Nhiễm mới muốn cụng chén một phen, nhưng vừa nâng tay lên mới nhớ ra ông đã không thể cảm nhận được bất kỳ hương vị gì, hiện tại có uống loại rượu cay nhất cũng không thể đổi lấy một cơn say, cho nên ông phải cố gắng chịu đựng tất cả, tiếp tục tỉnh táo ở lại thế giới này.
Mặc dù không có rượu, nhưng khi đối mặt với Dung Dực lòng ông vẫn không thể không dâng lên một ít hào hùng năm xưa, không hề giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng ẩn cư lúc trước, lập tức ngồi bệt xuống ngay tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lẽo dưới đấu lạp thoải mái cười nói:
"Mảnh đất thiên giới này, không có dân, không có nước, rất nhiều người còn không có nhà, thậm chí không có cả luật pháp thống nhất, chỉ làm việc theo môn quy của các đại thế lực.
Tiên nhân do mảnh đất này sinh ra, từ nhỏ cũng chỉ biết tranh giành cho bản thân mình, vì tư tâm mà có thể chém giết bắt nạt kẻ yếu tuỳ thích, trông bọn chúng tiên phong đạo cốt thế thôi, kỳ thật chẳng khác gì đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Ngươi nói xem, sao chúng ta không yên ổn làm quốc sư tướng quân chứ, cứ phải tốn hết tâm cơ đến chỗ như thế này làm lưu manh du côn, thật buồn cười."
Ông cười vô cùng phóng khoáng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ trào phúng thê lương, Dung Dực chỉ trầm mặt một chút, rồi hỏi: "Vậy mẹ của Mục Nhung thì sao?"
Nhắc tới nữ nhân mình từng yêu, ý cười ngoài mặt Mục Nhiễm dần dần tan đi, chỉ để lại vẻ mặt khó xử, cuối cùng thở dài: "Nàng không giống người khác, ta biết nàng muốn thay đổi thiên giới này, thế nhưng, ngoại trừ tiêu diệt tất cả thế lực tiên gia thống nhất thiên giới, ta cũng không nghĩ ra được biện pháp chấm dứt hiện trạng như vậy.
Dù sao, từ khi Kiến Mộc Thần Quân mở ra chiêu thức dùng nguyên thạch tăng tốc độ tu luyện cưỡng chế phi thăng, không ai chịu ngồi yên lĩnh ngộ thiên đạo tu thân tu tâm nữa rồi."
Tứ đại thế lực đương nhiên nhận ra vấn đề của thiên giới, nhưng bọn họ cũng không biết phải làm gì, bọn họ không thể tự phủ nhận chính bản thân mình được, càng không thể bảo thuộc hạ phân chia tài nguyên cho người phi thăng, cho nên đành trấn áp người phi thăng đến mức không thể phản kháng nổi để duy trì sự yên ổn của gia tộc mình.
Cộng với việc sản lượng nguyên thạch càng ngày càng giảm, tình trạng cân bằng hiện tại cũng không giữ được lâu, thế nhưng, cùng nhau sống chung dưới một bầu trời, không ai muốn bước ra tiên phong làm mục tiêu bị vạn người nhắm vào cả.
Mặc dù Dung Dực không biết xử lý chuyện tình cảm, nhưng chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấu đại cục này, y biết một khi cân bằng bị phá vỡ, để độc chiếm tài nguyên thiên giới, các tiên nhân nhất định sẽ bắt đầu một cuộc chém giết tàn khốc, cho nên, y phải lớn lên trước lúc đó mới có thể bảo vệ Mục Nhung.
Thế nhưng, sau khi quyết định xong, y mới nhớ ra mình đang thỉnh giáo chuyện tình cảm với Mục Nhiễm, sao nói một hồi lại qua chuyện thiên hạ vậy, Dung Dực là một thiếu niên đã làm gì là phải làm tới nơi tới chốn, lập tức quay về vấn đề ban đầu: "Tướng quân không muốn gặp người mình từng yêu sao?"
"Tiểu tử, khi vết thương đã kết vảy bị xé mở, nỗi đau phải chịu đựng sẽ nhân lên bội lần.
Làm một nam nhân đích thực, ngươi nên để một mình ngươi đau thôi, đừng để người ngươi yêu phải đau khổ."
Một hán tử lạnh lùng cao ngạo như Mục Nhiễm vốn không biết nói lời tình cảm, dù đang biểu lộ cảm xúc thật lòng duy nhất trong suốt hơn mười năm qua, ông vẫn giữ nguyên vẻ mặt tuỳ ý ngay thẳng như thuở thiếu niên được uống rượu cưỡi ngựa thoải mái, chỉ ngẩng đầu nói: "Cả thiên giới đều nói có một phàm nhân lừa nàng, nếu là một nam nhân hư hỏng như vậy, cứ để ta lừa nàng cả đời đi."
Đây là lần đầu tiên Dung Dực trông thấy loại tình cảm như thế, y vốn tưởng bản thân sẽ không hiểu được, cuối cùng lại thấu hiểu trong nháy mắt, trịnh trọng nói với Mục Nhiễm: "Cám ơn tướng quân, ta biết phải đối xử với Mục Nhung như thế nào rồi."
Mục Nhiễm sống nhiều năm rồi nên đã sớm thuỷ hoả bất xâm, sau khi nói hết ra thì đang làm gì cứ làm tiếp cái đó, ông liếc nhìn y một cái, nói: "Tiểu tử thối, ta không dạy ngươi mấy cái đó để ngươi áp dụng lên con ta, đừng đứng chắn bình tưới của ta nữa, mau nằm xuống đất đi!"
Đây là nam nhân đầu tiên Thu Nguyệt Địch phải lòng thời thiếu nữ, kiêu ngạo đến mức khinh thường cả thần tiên, vô tình đến mức khiến người khác phải giận nghiến, cứ như không có nhược điểm gì vậy, cứng cỏi vô cùng.
Thế nhưng chỉ một khoảnh khắc cưỡi ngựa chạy đến ôm nàng vào lòng một cách dịu dàng kia, lại khiến nàng quyến luyến không thể quên được.
Khi đó, ông ôm chặt thiếu nữ thân mặc váy vải tóc cài hoa mận, thề hẹn trong lòng, từ nay trở đi ông sẽ đứng ở phía trước chắn hết mọi sương trần mưa gió, để cho đôi mắt của cô nương này mãi mãi chỉ có gió mát tháng hai nắng xuân tháng ba vô tận.
Đây là lời tỏ tình duy nhất trong suốt cả cuộc đời thiết huyết của Mục Nhiễm, mặc dù cuối cùng vẫn bay theo gió mát trăng sáng, mờ dần trong dòng sông thời gian, nhưng ông không bao giờ quên cả.
Chỉ là, không nói cho ai biết thôi.
.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
13 chương
26 chương
50 chương
11 chương
58 chương
5 chương