Edit: Arisassan
"Thiếu gia!"
Việc tiểu thiên tôn hành động không theo lẽ thường đã nổi tiếng khắp thiên giới từ lâu, đối với chuyện này, thị vệ Thu Hưng từ khi bị phái đi theo hầu cậu ta đã tự mình trải nghiệm suốt mười năm trời.
Hắn vốn tưởng mình kinh nghiệm dày dặn như vậy rồi thì không còn gì có thể làm hắn bất ngờ được nữa, ai ngờ hôm nay vị tiểu tổ tông kia thật sự tung ra một đòn bất ngờ khiến hắn không thể phòng thủ kịp là coi trọng một nam nhân.
Trong phút chốc dường như hắn đã thấy được kết cục bị chém đầu vì không thể bảo vệ nhân duyên đại sự cho chủ tử, thế nhưng, hắn có chết cũng phải chết một cách minh bạch, nên bèn dồn hết chút dũng khí cuối cùng mà hỏi: "Thuộc hạ chết không hối tiếc, nhưng ít nhất cũng phải cho ta biết từ khi nào mà ngài có cái ham muốn này chứ!"
Nghe câu hỏi trăn trối của thị vệ nhà mình, Hiên Viên Tử Đô chợt cảm thấy hoang mang: "Không phải y tiên nào cũng có dược nô sao? Còn phải xem cả thời gian bắt đầu à?"
Hoá ra là dược nô, hắn nói rồi mà, trên đời này đâu thể có nhiều người đoạn tụ như vậy được...!
Nghe cậu ta nói thế, bàn tay định lôi đèn lồng ra khiến cho tiểu tử này cả đời đều bị bóng ma tâm lý với nam nhân của Mục Nhung chậm rãi rút lại.
Người Thu gia đúng là hay nhận người phi thăng làm dược nô từ nhỏ, trách nhiệm của những người này là thí nghiệm thuốc cho chủ nhân.
Nếu chủ nhân là y tiên lập chí hành y cứu thế thì còn đỡ, sau này chắc chắn sẽ được cung cấp đan dược không cần lo việc nâng cao tu vi; nhưng nếu chủ nhân là một độc tiên thì lúc nào cũng phải dùng thử độc dược, không cẩn thận một cái là nguy hiểm tới tính mạng liền.
Thế nhưng, tệ nhất là gặp phải người song tu y độc, lọt vào tay dạng chủ nhân này thì muốn sống không được muốn chết cũng không xong, có sống sót thì thần trí cũng bị vặn vẹo, trước sau gì cũng sẽ phát điên.
Do thế không một tiên nhân bản địa nào muốn làm nghề dược nô, cả người phi thăng nếu không đến bước đường cùng cũng không muốn đồng ý.
Cơ mà Mục Nhung trông sắc mặt của Hiên Viên Tử Đô thì rõ ràng cậu ta không biết được những chuyện đen tối trong Thu gia, chỉ nghĩ dược nô luôn theo sát bên cạnh người Thu gia là một vị trí rất thân cận.
Nghe cậu ta nói vậy, Thu Hưng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nguy cơ đoạn tụ vừa qua thì lại nảy sinh thêm một vấn đề mới, đành phải khuyên nhủ: "Nhưng mà, phu nhân có lệnh, không cho phép thiếu gia thu dược nô."
Xem ra Thu Nguyệt Địch rất quan tâm đứa con này, không cho cậu ta dính vào mặt đen tối của Thu gia dù chỉ một chút.
Có thể giữ được tính cách như vậy ở thiên giới là đủ hiểu được bảo vệ đến mức nào.
Cũng là con của Thu Nguyệt Địch, nhưng cuộc sống ở nhân gian của Mục Nhung lại khác một trời một vực so với Hiên Viên Tử Đô, nếu hắn thật sự đầu thai thành Mục Nhung từ khi sinh ra thì khó có thể bình tĩnh đứng trước mặt người này.
May thay hắn chỉ là một linh hồn xuyên vào nửa đường, đối với hắn thì thân phận chỉ là một giả thiết, chứ chưa bao giờ nhập diễn, nghĩ dù sao mình đã sử dụng nhiều nguyên thạch của Thu gia như vậy, nếu Thu Nguyệt Địch rất yêu thương đứa con này thì cứ cứu cậu ta một mạng xem như báo đáp đi.
Cụp mắt xuống, hắn đưa tay vào túi âm linh trấn an Dung Dực đang nổi giận, kỳ thật quỷ hồn không hề có xúc cảm gì, hắn nắm lấy Dung Tiểu Boss, nhưng lòng bàn tay lại chỉ toả ra một ít hơi lạnh.
Cơ mà, tưởng tượng ra vẻ mặt hoang mang khi đột nhiên bị nắm của người này, tâm trạng của hắn lập tức tốt lên, khoé miệng khẽ cong lên cười cười, nâng cằm thản nhiên nói: "Ta không ký khế bán thân, nhưng nếu làm hộ vệ tạm thời thì được."
"Ngươi có biết bao nhiêu người muốn làm dược nô của ta không?"
Hiên Viên Tử Đô là con của Thái tử thiên giới và gia chủ Thu gia tương lai, sau này không kế thừa Thiên cung thì cũng tiếp quản Thu gia, do đó dù là dược nô thì vẫn không ít người phi thăng tranh nhau làm, hiện tại thấy Mục Nhung quả quyết từ chối như thế, cậu ta thật sự rất bất ngờ.
Nhưng Mục Nhung không có trách nhiệm nịnh nọt cậu ta, đúng hơn là trong lục giới ngoại trừ Dung Dực thì hắn không thích khen ngợi người nào cả, hiện giờ đương nhiên cũng ra vẻ "ngươi là ai?" mà nói một cách ghét bỏ: "Không biết."
Hiên Viên Tử Đô từng trông thấy vẻ mặt đó, mỗi lần đám thầy bói của Tinh Nguyệt lâu qua Thiên cung lừa tiền toàn bày ra vẻ mặt không vừa mắt ai như thế, cha cậu phải chủ động cầu xin thì mới chịu lê lê lết lết bắt đầu bói toán.
Lúc trước cậu ta mà gặp đám người này thì ê hết cả răng, hiện giờ bộ dạng của Mục Nhung chẳng khác gì đám già mù đó cả, lập tức khẳng định nói: "Ngươi chắc chắn là đệ tử của Tinh Nguyệt lâu, chỉ có các ngươi mới có thể thản nhiên mở mắt nói dối như vậy."
Mục Nhung cũng biết một ít về công việc bói toán thiên cơ của Tinh Nguyệt lâu, đúng ra những lời tiên tri của hội người mù này thật sự rất chuẩn, nếu không có người ngoại lai như Dạ Minh Quân vào đây thì bọn họ sẽ không bao giờ sai.
Về phần vẻ mặt, ai cũng biết kịch bản trước rồi, mắt thấy một đám người cứ lăn qua lăn lại mà không phát hiện đống flag dựng lên ngay phía trước thì đương nhiên vẻ mặt đó là vẻ mặt thương hại lũ ngốc rồi...!
Hiện tại Mục Nhung đang lo nên khoác cái áo nào sau khi thân phận công tử Thu gia bị lột ra, con dê béo này đã chủ động dâng áo mới lên tận cửa, đương nhiên hắn không ngại mà khoác ngay lên rồi, mặc dù miệng không thừa nhận nhưng vẻ mặt vẫn lộ ra vẻ bí hiểm, nhẹ nhàng thở dài: "Là thế này, ta thấy tướng mạo của ngươi gần đây tất có huyết quang tai ương..."
Đôi khi hành động có sức thuyết phục hơn bất cứ ngôn ngữ nào, vẻ mặt này của hắn đúng chuẩn thầy bói chuyên nghiệp luôn, Hiên Viên Tử Đô lại khẳng định một lần nữa: "Ngay cả lời nói cũng giống y như đúc! Kế tiếp có phải ngươi định khai đàn tế lễ cho ta không?"
Về việc này thì Mục Nhung thành thục hơn Tinh Nguyệt lâu rất nhiều, mặc dù cái chết của Hiên Viên Tử Đô không được mô tả kỹ trong truyện, nhưng cũng chỉ ra rõ ràng là bị người trong Quỷ Du thành xử lý.
Đúng lúc Mục Nhung từng gặp thi nhân ở hồ Thiên Lý, suy nghĩ một chút thôi là biết họ đã mai phục nhiều ngày rồi.
Lực chiến của thi nhân cấp Quỷ Soái tương đương với Tử Hoa Thượng Tiên, dù Thu Nguyệt Địch có tự mình ra trận thì vẫn phải cẩn thận đối phó, tuy trông thị vệ bên cạnh Hiên Viên Tử Đô có chút tu vi, nhưng không thể đạt tới trình độ Tử Hoa Thượng Tiên được.
Hơn nữa phía sau Quỷ Soái chắc chắn có một ma tu cấp Thượng Tiên điều khiển, Mục Nhung nghĩ, con dê béo này có làm gì đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi vận mệnh vào nồi.
Có kinh nghiệm từ lúc ở nhân gian, Mục Nhung cũng phát hiện một vài quy luật của cốt truyện, ví dụ như khi hắn chọn Thu Nguyệt Địch, Thu Đông chắc chắn sẽ trở thành phe đối địch, hiện tại nếu hắn muốn cứu Hiên Viên Tử Đô, xét theo phe phái thì yêu nữ Hoán Tô sẽ trở thành kẻ địch của hắn.
Vừa lên thiên giới đã chống lại một nữ chính vì nam nhân, quả nhiên số của hắn là cái số không có tay áo mà.
Hậu cung của Dạ Minh Quân không ai dễ xơi cả, yêu nữ Hoán Tô này là một trong số những người khó chơi nhất, Mục Nhung cảm thấy hắn từng thực hiện hành động nghịch thiên cải mệnh đáng giá hơn mấy câu mập mờ của Tinh Nguyệt lâu nhiều, bởi vậy cũng không chút do dự mở miệng đòi tiền: "U Hồn Sâm một vạn, bói toán ba trăm, xin trả tiền giùm."
Vẻ mặt của hắn vô cùng đương nhiên, Hiên Viên Tử Đô bị doạ đến mức ngẩn người, một lúc sau mới hoàn hồn lại được, ngón tay chỉ vào Mục Nhung đều run rẩy cả lên, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa uất ức: "Tại sao ta lại rẻ hơn củ nhân sâm này chứ?"
Hoàn toàn không ngờ rằng cậu ta nổi giận vì chuyện như vậy, thị vệ Thu Hưng chỉ biết mở to mắt ra hiệu cho chủ tử nhà mình, đợi đã, hình như thiếu gia chú ý sai chỗ rồi đó?
"Ngươi có ăn được đâu."
Hắn tưởng lối suy nghĩ của thiếu gia nhà mình đã siêu phàm lắm rồi, cho đến khi trông thấy Mục Nhung khinh bỉ ngước mặt lên, đúng là cực kỳ hợp với lối suy nghĩ không giống ai đó, câu trả lời được đưa ra cũng có lý đến kỳ lạ.
Trong phút chốc Thu Hưng chỉ có thể cảm thán, chắc hai người này là anh em rồi, anh em ruột luôn ấy...
Hắn đương nhiên không biết so với Dung Tiểu Boss mưa nắng thất thường, cấp bậc của Hiên Viên Tử Đô cùng lắm cũng chỉ tới hạng đồng*, cả Dung Dực cấp vương giả* còn bị Mục Nhung nói gà nói vịt lừa lọc thoả thích thì không cần dùng tới ba thành công lực đã đủ để đối phó với cậu ta rồi.
Thế nhưng, hàng nghìn năm qua lục giới cũng chỉ sinh được một Dung Tiểu Boss thôi, Hiên Viên Tử Đô đương nhiên chưa từng thấy ai có phong thái thần kỳ như vậy, chợt cảm thấy thiếu niên áo trắng này thú vị hơn tất cả các công tử tiên gia rất nhiều, cũng không quan tâm đến chuyện mình bị hố nữa, thẳng thắn nói: "Không phải ngươi muốn làm hộ vệ sao? Thu Hưng, trả tiền! Ta nhất định phải sai bảo hắn thật tốt!"
[*hai cấp bậc trong trò Vương Giả Vinh Diệu]
Mục Nhung lấy được tiền rồi liền mượn cớ thu thập đồ đạc mà đi ra ngoài dạo phố, hắn cúi đầu nhìn bọc tiền đầy ụ mình vừa hốt được, thầm nghĩ nếu hắn cứ chạy trốn như thế thì chắc là không ai đuổi theo nổi đâu, con dê béo nhỏ này đúng là danh bất hư truyền*, dễ mổ thật đó.
[*danh tiếng thế nào thì người thật y như vậy]
Hắn đang nghĩ không biết sau này nên giúp đứa em trai hờ này giảm béo như thế nào, Dung Dực trong túi âm linh cuối cùng cũng vùng vẫy thò được đầu ra khỏi miệng túi, thấy Mục Nhung thất thần không để ý đến mình tí nào, lập tức giận dỗi nói: "Mục Nhung, chẳng lẽ ngươi thích loại người như vậy à?"
Lúc trước không cho y ra ngoài là do thị vệ bên cạnh Hiên Viên Tử Đô có chút tu vi, sợ Dung Dực bị nhầm là lệ quỷ, còn hiện giờ trên đường phố có rất ít người, Mục Nhung đương nhiên cũng không ngại cho Dung Tiểu Boss ra ngoài hít thở không khí một chút, nhưng hắn lại không hiểu lời này của y nghĩa là gì, bèn hỏi: "Như vậy cụ thể là như thế nào?"
"Giống ta lúc trước đó, không trải sự đời thích tranh cãi với ngươi còn không cãi thắng được ngươi ấy."
Vừa nghe y nói vậy, Mục Nhung chợt nhận ra hai người này thật sự có vài chỗ giống nhau, thế nhưng chắc là do đã từng lên chiến trường, nên lúc trước mặc dù Dung Dực mang chút ngạo khí của công tử thế gia nhưng cũng rất biết cách chăm sóc người khác.
Mục Nhung phát hiện dường như hắn có một lực hút nào đó với những nhân vật kiểu xuẩn manh này, dù là Dung Dực hay Hiên Viên Tử Đô cũng đều thích trêu chọc hắn sau đó bị chèn ép nhưng vẫn tiếp tục trêu không ngừng, chẳng lẽ bọn họ có cảm giác sung sướng khi trí thông minh của mình bị sỉ nhục?
Trong lòng nghi ngờ không biết Dung Tiểu Boss có hơi hướm làm M hay không, ngoài mặt Mục Nhung vẫn thản nhiên nói: "Ngươi cũng hiểu mình quá đấy chứ."
"Ta đoán đúng rồi hả?"
Thấy hắn không nhân cơ hội mà trào phúng y một phen, vẻ mặt của Dung Dực lập tức trầm xuống, y biết Mục Nhung chỉ thích mình trong quá khứ mà, lúc đó Mục Nhung đối xử với y dịu dàng biết bao, hiện tại chỉ biết nắm y kéo tới kéo lui thôi!
Dung Dực đắm chìm trong nỗi bi thương sau khi lớn lên thì bị thất sủng của mình, Mục Nhung thấy vẻ mặt của y có hơi tăm tối, cũng không biết não người này lại bay đến đâu rồi, bèn đoán mò chắc y nhớ lại mấy hồi lịch sử đen tối của mình nên ngượng, thử nói: "Không trải sự đời, tính tình hơi thiếu gia một chút nhưng không bị chiều hư, như vậy chẳng phải đáng yêu lắm sao?"
Lúc hắn nói câu này thì trong đầu toàn nghĩ đến Dung Dực bị mình hành hạ đến mức cắt cả tay áo, nhưng vào tai Dung Dực thì lại thành đang khen con dê béo nào kia.
Nghĩ đến việc lúc trước Mục Nhung chưa từng khen mình như vậy, tuy một đại trượng phu như y không thích bị khen là đáng yêu, nhưng Mục Nhung cũng có khen y vĩ ngạn đâu, vì thế lập tức giận dỗi muốn chui về túi dưỡng thương.
Y đã như vậy rồi mà Mục Nhung còn không hiểu nữa thì đúng là có lỗi với chỉ số thông minh của hắn quá.
Tên ngốc Dung Dực này, tay áo đã đứt bao lâu rồi còn tưởng Mục Nhung không biết tâm tư của y, rõ ràng uống tràn một miệng dấm luôn mà cứ thích giả vờ như không có gì xảy ra cả, chui về rồi không biết phải cào tường bao lâu đây.
Mục Nhung biết mình không hay chủ động trong chuyện tình cảm, nên từ trước đến nay đều vui vẻ phối hợp theo hành động của Dung Dực, chờ xem người này sẽ dùng cách nào để tráng sĩ cắt tay áo đây.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn túi âm linh của mình biến thành bình dưa chua, khẽ cười rồi cụp mắt xuống, nói thêm một câu: "Cơ mà, ta vốn ngại phiền phức, vẫn thích người tự hiểu mình hơn."
Chỉ trong một câu, Dung Dực lập tức quên hết mọi sầu lo vừa nãy, ôm lấy cổ tay Mục Nhung vui vẻ đáp lời: "Mục Nhung! Dù là quá khứ hay hiện tại thì ta đều thích ngươi như vậy hết!"
Từ trước đến giờ Mục Nhung vô cùng thích tính cách ngay thẳng của Dung Tiểu Boss, hiện tại cũng chỉ cười nói: "A, như vậy là như thế nào?"
"Dịu dàng, hiền lành, luôn luôn thấu hiểu, không bao giờ lừa ta."
Câu trả lời của y nghe như thật sự nói ra từ tận đáy lòng, Mục Nhung thầm nghĩ nếu mấy nhân vật phản diện bị hắn hại chết mà nghe thấy lời này thì chắc hộc máu chết lần thứ hai luôn.
Thế nhưng, da mặt của Mục Nhung cũng đủ dày, Dung Tiểu Boss có tâng bốc lên tận trời thì vẫn có thể chịu đựng được, vừa quyết đoán vừa cổ vũ nói: "Ánh mắt của ngươi quả thật có một không hai, không tồi, thăng cấp thành thú yêu."
Không hề phát hiện cái nhìn về Mục Nhung của mình có gì sai, Dung Dực thoả mãn trở vào túi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất – thú yêu với người yêu chỉ khác nhau một chữ thôi, chỉ cần tiếp tục giữ vững tình trạng như vậy, đợi đến khi y có lại thân xác rồi, thú chắc chắn sẽ đổi thành người.
Đến lúc đó y sẽ mang sính lễ đến cầu hôn Mục Nhung, Mục Nhung nhất định sẽ bất ngờ lắm cho coi!
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực được thoả mãn: Mục Nhung vẫn chưa biết ta ái mộ hắn, đợi đến lúc thấy ta cầu hôn thì không biết sẽ bất ngờ đến cỡ nào...!
Mục Nhung (ánh mắt thương hại kẻ ngốc): Oa, ta thật sự không ngờ luôn đấy.
Hết chương 77.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
13 chương
26 chương
50 chương
11 chương
58 chương
5 chương