Hàn Thanh Ngạn cho tới bây giờ vẫn là người nghĩ gì nói nấy, ít nhất là những khi ở cùng Tề Sơ Phàm anh luôn duy trì thói quen tương đối tốt này. Thế nên anh vừa nghĩ cái đã thuận theo bản năng nói ra ngoài miệng.
Anh tránh ra từ trong lòng Tề Sơ Phàm, mặt đầy nghiêm túc thật lòng thật dạ nói: "Anh phát hiện nếu như em thật sự là Tri Nguyên Kỳ Phồn, lúc em theo đuổi anh một phân tiền cũng chẳng tốn, thế mà anh lại bỏ ra nhiều lắm ấy."
Tề Sơ Phàm: "..."
Nghĩ nghĩ thì cái ID "Thanh Nham" kia hiện còn đang đứng trong hàng ngũ mười độc giả bá vương chi tiền nặng đô nhất cho Tri Nguyên Kỳ Phồn, Tề đại thần đột nhiên cảm thấy thầy giáo nhỏ nói rất đúng, rất có lý, cậu căn bản không có cách gì để phản bác.
Hàn Thanh Ngạn dừng lại vài giây, thấy Tề Sơ Phàm không có ý phản bác, bèn nói tiếp: "Bình thường hẹn hò toàn là nam bỏ tiền nuôi nữ, cho nên nếu chúng mình đến với nhau thì những lúc í í, anh phải là công."
Nghe Hàn Thanh Ngạn nói thế xong Tề đại thần quyết đoán ngây ngẩn cả người, cậu ngây đơ ra nhìn Hàn Thanh Ngạn, đầu óc như thể bị virus xâm nhập đánh chiếm toàn là mấy chữ "Những lúc í í", hơn nữa não bộ cậu còn tự động phiên dịch những lời này thành ngôn ngữ mà cậu có thể hiểu.
Thiên ngôn vạn ngữ thu lại thành một câu —— Thầy giáo nhỏ cư nhiên lại không bị cản trở, ngày đầu tiên chơi gei mà đã nghĩ đến mấy chuyện xấu hổ a xấu hổ rồi.
Quả nhiên không hổ danh độc giả trung thành của cậu, rất chi là tri kỷ.
Về phần câu cuối của thầy giáo nhỏ.
Tề Sơ Phàm tỏ vẻ, trên đời làm quái gì có thụ nào không muốn phản công, làm một tác giả thâm niên, cậu thật sự hiểu rõ chuyện phân rõ quan hệ công thụ chỉ có thể dựa trên thực lực trên giường, còn nói mồm hay giận lẫy thì không thể xem là thật được.
Hàn Thanh Ngạn hoàn toàn không hiểu tại sao nam thần/ học đệ nghe thấy mình bảo là muốn làm công lại chẳng có ý tứ phản bác nào, trái lại còn ra vẻ vui mừng.
Chẳng lẽ thật ra nam thần từ đầu đến đuôi đều là thụ?
Đờ mờ thế thì trước kia nằm mơ nhiều lần bị nam thần í í thế chẳng phải là mơ hão hết rồi hay sao!
Hàn Thanh Ngạn cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy hình như mình đã xem nhẹ một vấn đề hết sức quan trọng —— nam thần nếu như là công thì tại sao văn vẻ viết ra đều là chủ thụ!
Nghĩ như vậy rồi ánh mắt Hàn Thanh Ngạn nhìn Tề Sơ Phàm thay đổi liền.
Nam thần xoay người một giây đã từ công biến thành thụ, cảm giác vô cùng chênh lệch này khiến cho Hàn Thanh Ngạn cảm thấy càng khó chấp nhận hơn cả việc đàn em chính là nam thần.
"Anh sao thế?" Cảm nhận được tầm mắt nóng cháy của thầy giáo nhỏ, dù Tề Sơ Phàm không muốn nhìn cũng không có biện pháp để yên nữa. Cậu đành mở miệng hỏi.
"Không có gì." Hàn Thanh Ngạn lắc đầu, muốn làm ra một vẻ mặt không biết gì hết, kết quả lại phát hiện ra cái mặt than vạn năm của anh đã xuất hiện dấu hiệu hoạt tử, cái vẻ mặt ấy độ khó quá cao anh không có cách làm nổi. Anh bèn nghiêm mặt nói tiếp: "Chỉ có hơi kinh ngạc khi biết em cư nhiên là thụ."
Công/ Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên đổi đề tài khác thì hơn, thế nên mới nói: "Chuyện công thụ có thể tính sau, nhiệm vụ chủ yếu lúc này là chúng mình có thể hôn thêm cái nữa được không?"
Tề đại thần cảm thấy mình đã nhuộm được không khí rồi, bước tiếp theo hẳn là một nụ hôn ấm áp thuận tiện sờ sờ một hồi cho đã.
Đương nhiên đây đều là ảo tưởng của Tề đại thần mà thôi. Tình huống thật sự là, Hàn Thanh Ngạn nhìn ánh mắt chân thành của Tề Sơ Phàm thì nhíu nhíu mày nói: "Nếu như em là thụ, anh sẽ phải lo lắng xem rốt cuộc là nên làm công vì em hay là trực tiếp chia tay em để đi tìm một công da dày thịt béo. Cho nên mấy chuyện hôn môi mới là nên để đó tính sau."
Tề Sơ Phàm: "..."
Cậu vô cùng muốn bắt lấy bả vai Hàn Thanh Ngạn dùng sức lắc hoặc là quỳ xuống ôm đùi anh mà lắc, cầu xin thầy giáo nhỏ đừng bổ não nữa!
Cậu đã từng nghĩ trình độ bổ não của mình đã đủ khiến cho bao nhiêu người giật mình ngã ngửa, cho đến khi quen biết Hàn Thanh Ngạn, Tề đại thần rốt cục mới hiểu, tác giả não động thế nào cũng không bằng độc giả được, sao, não động của độc giả có bao nhiêu lợi hại á, cô hoàn toàn không dám tưởng tượng đâu.
Cậu cố gắng nhịn xúc động muốn mắng chửi của mình xuống nói: "Nếu anh vốn là thuần 0, thì sao lại đòi làm 1 vì em?"
Hàn Thanh Ngạn nhíu mày nói: "Không phải thằng thụ nào cũng muốn tranh thủ quyền lợi làm công một chút sao? Truyện nào của em chẳng viết thế?"
Tề Sơ Phàm: "..."
Đắng quá hổng thích đâu!
Cậu hít sâu một hơi, một lần nữa khơi lại đề tài trước đó. Cậu nói: "Em là thuần 1, giờ chúng mình có thể hôn chứ?"
Hàn Thanh Ngạn quyết đoán gật đầu, anh chỉ chỉ máy tính đã tiến vào trạng thái ngủ bị hai người họ vứt qua một bên nói: "Em gõ truyện trước đi, anh nghĩ rồi, mỗi ngày vạn chữ mới đúng là nam thần."
"Mỗi ngày vạn chữ thì có thưởng không?" Tề Sơ Phàm cười đến nhộn nhạo, làm một người đàn ông, Hàn Thanh Ngạn cảm thấy hình như anh đọc hiểu suy nghĩ đáng khinh trong đầu đàn em.
Anh nói: "Một ngày mười vạn thì có."
"Đây là anh nói đó!"
Hai mắt Tề Sơ Phàm lập tức tỏa sáng, cả người đều trở nên tích cực phấn chấn hơn.
Hàn Thanh Ngạn cảm thấy trạng thái của cậu ấy có hơi không thích hợp, ngẫm thì Tề Sơ Phàm là một tên hay cả nghĩ, anh đành nói thêm: "Anh chỉ nói vậy thôi, nếu cảm tình của chúng ta đã đạt đến trình độ đó thì ngay cả em một ngày đăng có hai ngày chữ cũng có thể làm. Nhưng mà em đừng có đăng mười vạn trong một ngày đấy."
"Không đâu." Tề Sơ Phàm cười đáng khinh đến độ người ta muốn vả cho cậu ta một cái, lại nói tiếp: "Anh chỉ nói một ngày mười vạn chứ có nói mỗi ngày mười vạn đâu."
Hàn Thanh Ngạn ngốc nghếch không nghe hiểu ý của cậu.
Tề Sơ Phàm nói: "Mười ngày một lần, mỗi lần mười vạn, hoàn xong thì chúng ta đến một phát, anh thấy sao?"
Hàn Thanh Ngạn: "..."
Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng cái mặt than ngàn năm nhìn Tề Sơ Phàm, đôi mắt đen láy nhìn xuyên qua mắt kính dày cộm nhắn gửi lời mắng chửi đến cho Tề Sơ Phàm.
Tề Sơ Phàm nghĩ nghĩ, cảm thấy nên dừng đề tài này lại thôi. Ghi nhớ lời khuyên của thế hệ trước, nói nhiều chẳng bằng làm nhiều. Cậu rướn người về phía trước, hôn Hàn Thanh Ngạn một cái để thăm dò. Thấy thầy giáo nhỏ không có ý từ chối thì vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi anh.
Lúc họ tách ra nước miếng chưa kịp nuốt của cả hai còn chảy xuống khóe miệng của Hàn Thanh Ngạn. Hàn Thanh Ngạn nâng tay vừa bực vừa xấu hổ định lau đi, cảm thấy hình như không giống như cảm giác ấm áp ngọt ngào khiến người ta say mê giống như trong tiểu thuyết tả, trái lại thấy hơi ghê.
Nghĩ thế nên Hàn Thanh Ngạn thật tâm nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Kỹ thuật của em rất tệ."
Tề đại thần bị mắng là kỹ thuật kém nghe thế còn thấy vui, cậu vui vui vẻ vẻ nói: "Kỹ thuật kém thì mới chứng minh em là lính mới a, chúng ta có thể luyện tập nhiều hơn một chút, đến lúc đó em tuyệt đối có thể khai triển kỹ thuật hôn một cái cũng khiến anh chào cờ."
Hàn Thanh Ngạn dùng ánh mắt khiến cho Tề Sơ Phàm nhìn thấy là toàn thân nổi da gà, nghĩ rồi gật gật đầu nói. Chuỗi hành động quỷ dị khiến cho Tề đại thần rất chi là mờ mịt.
"Anh lại bổ não gì đó?" Tề Sơ Phàm mím môi hỏi.
"Không có gì." Hàn Thanh Ngạn lắc đầu, anh không thể nói cho Tề Sơ Phàm biết trong nháy mắt đó anh đang nghĩ đến thuốc x dục và đủ thứ linh tinh các bạn nhỏ dưới 18 tuổi không được xem.
Lúc này cần khơi một đề tài ra để bảo trì hình tượng ngây thơ trong sáng của mình, Hàn Thanh Ngạn thoáng tự hỏi một hồi thì mới phát hiện ra một đề tài có khả năng trò chuyện.
Anh nói: "Tề Sơ Phàm em có xem World Cup không?"
"Không xem." Tề Sơ Phàm lắc đầu, bất quá lập tức bổ sung: "Nếu như anh muốn xem thì em sẽ xem với anh."
"Thế là tốt rồi." Khóe miệng Hàn Thanh Ngạn có hơi hơi cong lên, anh nói: "Thật ra tình nhân trong mộng trước đây của anh đều là nam thần, nhưng bây giờ anh mới phát hiện nam thần thì ra cũng cần người yêu thương như người bình thường. Anh vẫn luôn hy vọng sau này sẽ tìm được một người bạn trai không chê anh đọc tiểu thuyết * và có thể xem World Cup cùng anh. Anh tìm ra rồi, em rất xứng."
"Chỉ cần anh thích, em sẽ cùng anh." Tề Sơ Phàm cười đáp.
Đương nhiên ngay chiều hôm đó hai người ta ngoài khuôn một thùng bia về, lại còn mua thêm ít đồ ăn vặt nữa. Đến mười hai giờ, họ mỗi người cầm một lon bia cùng nhau ngồi trước máy tính Tề Sơ Phàm xem trực tiếp World Cup.
Tề Sơ Phàm thích bóng rổ, mấy chuyện việt vị cũng hoàn toàn không hiểu. Cho nên từ đầu đến đuôi trên cơ bản đều là Hàn Thanh Ngạn vừa uống vừa xem còn Tề Sơ Phàm thì lại vừa uống vừa ngắm Hàn Thanh Ngạn.
Trận đấu kết thúc, không bàn đến chuyện đá bóng thế nào, hai người đều bội thực.
Tề Sơ Phàm đơn giản nghĩ bám chặt Hàn Thanh Ngạn không chịu đi, đến cuối cùng vẫn bị đá sang giường Tần Nhạc.
Ăn nhiều nên chẳng buồn ngủ, hai người đành nằm thẳng tắp trên giường tán gẫu. Tề Sơ Phàm nói xong thì đột nhiên như thể nghĩ ra cái gì đó bật cười "Phì" một tiếng.
Hàn Thanh Ngạn hiếu kỳ nói: "Em lại nghĩ gì kỳ quái à?"
Tề Sơ Phàm nói: "Không có gì, chính là nghĩ nếu như tối nào chúng mình cũng ăn uống như thế, một tháng sau có khi sẽ biến thành hai ông chú bụng bia."
Hàn Thanh Ngạn cẩn thận suy xét lại vấn đề này một chút rồi hỏi: "Nói không chừng sẽ biến thành thế thật, sau đó thì sao?"
"Sau đó em cảm thấy, thế cũng tốt." Tề Sơ Phàm nói xong thì quả nhiên nhận được ánh mắt chẳng hiểu gì cả của Hàn Thanh Ngạn như cậu dự đoán. Cậu nói thêm: "Nếu chúng ta đều biến thành hai người vừa béo vừa xấu ai gặp cũng chê thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, không cần lo lắng chuyện ngoại tình*"
*Nguyên văn:劈腿 - trạng thái hai chân dạng ra hết cỡ, sau này phát triển thành từ lóng chỉ chuyện ngoại tình/lăng nhăng/ bắt cá hai tay.
Hàn Thanh Ngạn nói: "Nhưng mà nếu em biến thành như vậy thì anh sẽ ghét bỏ em."
Tề Sơ Phàm: "..."
Mợ nó rốt cuộc là có thể yêu đương được không đây!
Truyện khác cùng thể loại
206 chương
40 chương
76 chương
65 chương