CHƯƠNG 50 “Ngươi là?” Hoa Tiểu Mạc quyết định giả bộ hồ đồ. Trên thực tế hắn cùng với thanh niên tướng mạo xuất sắc trước mặt này chỉ từng giáp mặt hai lần, một lần trong đó còn là ở trên nóc nhà của y, đối phương ở trên giường, hắn thì tận mắt thấy đối phương đánh pháo trên giường cùng kẻ khác, mà đối phương thì nào biết. Khóe môi Nam Phong câu lên một nụ cười nhàn nhạt, tại chỗ quỳ xuống, ngay trước thực khách đầy cả sảnh đường mặt bình tĩnh ung dung hôn mặt giày Hoa Tiểu Mạc. “Chủ nhân của ta, thuộc hạ Nam Phong.” [tự nhiên ta lại liên tưởng đến ết êm =v=] Xung quanh nhất thời nổi lên tiếng hít khí, Hoa Tiểu Mạc càng sợ hãi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Nam Phong, động cũng không dám động, hắn chỉ sợ mình không để ý, kích động một cái, trực tiếp đá chân ra. Thiếu niên, ngươi nhận lầm người rồi! “Lên lầu.” Gương mặt than của Bạch Thần nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, nhưng lại làm cho chúng nhân đang ngạc nhiên đều rùng mình một cái. Cửa phòng vừa đóng lại, Nam Phong đã lại quỳ xuống, lần này thì không có hôn mặt giày Hoa Tiểu Mạc nữa, mà lại dập đầu xuống đất. Tư thế rất thành kính, Hoa Tiểu Mạc rất đau trứng. Không khí trong phòng nặng nề, tiểu nhị đến thêm trà xong liền cụp đuôi chạy mất. “Nam Phong, ngươi có thể đứng lên trước hay không?” Hoa Tiểu Mạc chìa tay muốn bưng chén trà, Bạch Thần ở bên chẳng ừ chẳng hử lập tức đưa qua. Hoa Tiểu Mạc run run mi mắt, không đúng nha, đại hiệp sao đột nhiên nhiệt tình dữ vậy?! “Chủ nhân, đây là tôn kính của tộc ta đối với người, là lễ nghi phải có.” Nam Phong nói xong lại nâng tay qua khỏi đầu, hai tay làm ra một động tác kỳ quái, Hoa Tiểu Mạc nhìn lăng lăng, mơ hồ không rõ. Một lát sau, Hoa Tiểu Mạc nhu nhu mi tâm, xoắn xuýt nhìn Nam Phong còn đang quỳ dưới đất không ngừng thực hiện cái nghi thức cổ xưa kia, nửa nén hương sau, động tác kia hình như không còn tái diễn nữa. Ngay lúc Hoa Tiểu Mạc nhịn không được muốn hỏi, Nam Phong lấy ra một vật từ ống tay áo, tua đỏ lay động theo động tác của y, y đưa lòng bàn tay chìa ra trước mặt Hoa Tiểu Mạc. Một cái chuông nhỏ khắc chữ “Ly”, có chút dấu vết loang lổ rơi vào trong mắt Hoa Tiểu Mạc, hắn bỗng nhiên đứng dậy, một cử động dị thường này khiến Nam Phong và Bạch Thần đều cảm thấy quái lạ. Nặng phịch ngồi trở lại trên ghế, Hoa Tiểu Mạc giật giật khóe môi: “… Cái chuông thật đặc biệt.” Hắn không thể không đối diện với một sự thật, giây phút cái chuông được lấy ra lúc nãy, cái cảm giác quen thuộc tới từ nơi sâu thẩm trong linh hồn trong nháy mắt đã chui vào đầu óc hắn. “Đây là thánh vật của tộc ta.” Làm như chưa từng phát hiện dị dạng trong lời nói của Hoa Tiểu Mạc, Nam Phong lộ ra vẻ cung kính: “Vốn là một đôi, nhưng mười năm trước gặp phải một tai họa nguy hiểm, thánh đàn bị kẻ ngoại lai tập kích, tộc ta toàn lực phòng hộ, nhưng không có khả năng truy hồi kiện thánh vật kia.” Lăn lăn yết hầu không biết khi nào đã phát khô, Hoa Tiểu Mạc bất động thanh sắc thu tay vào trong tay áo, lén lén lút lút đi sờ cái chuông nhỏ cất giữ bên người. Thấy bàn tay đặt trên eo hắn bỗng nhiên siết chặt, Hoa Tiểu Mạc đưa tay ra vỗ vỗ, nghiêng đầu ngước mặt với Bạch Thần, hắn biết nội tâm nam nhân này cũng không bình tĩnh như bên ngoài vậy đâu. “Tại sao ngươi luôn mồm gọi ta là chủ nhân của ngươi?” Hoa Tiểu Mạc điều chỉnh tư thế một chút. Nam Phong cũng không vì có Bạch Thần ở đây mà chần chừ, cái cử động nhìn qua thực bình thường này kỳ thực đòi hỏi một phen quan sát tỉ mỉ, cũng khiến Hoa Tiểu Mạc thay đổi chút ánh nhìn về y. “Chủ nhân, ta chính là dựa vào vật này mới tìm được người.” Nam Phong nói xong thì dùng cổ tay lắc một cái, chuông nhỏ trong tay vang lên một âm thanh, khác hẳn với tiếng thanh thúy của cái chuông trên người Hoa Tiểu Mạc. Tiếng chuông này rất trầm nặng hùng hậu, mang theo chút tiếng ông ông, không biết có phải là ảo giác hay không, Hoa Tiểu Mạc cảm thấy cái chuông trong ngực thoáng cái vang lên. “Tộc trưởng nói thánh vật gặp được người hữu duyên thì sẽ phát ra tiếng hô hoán đầu tiên.” Nam Phong thận trọng cung kính nâng chuông lên: “Ngày đó trông thấy chủ nhân tại Nam Phong quán, thuộc hạ đã như thế mà xác định chủ nhân chính là người hữu duyên mà tộc ta chờ đợi nhiều năm.” Hoa Tiểu Mạc trừng mắt líu lưỡi, sao lại có cảm giác hình như không phải chuyện gì tốt a? Hắn nghiêng đầu nhìn vị đại hiệp đang làm nền mà nháy nháy mắt. “Gia tộc Tư Đặc Ô.” Bạch Thần liếc nhìn Hoa Tiểu Mạc, tầm mắt đảo qua từ trên một chút xíu cần cổ bị lộ ra ngoài của hắn, vươn tay kéo kéo cổ áo của hắn lên. Nam Phong chìm đắm trong mấy từ ngữ này, thật lâu sau mới trả lời: “Các hạ thật tinh mắt.” “Tư Đặc Ô.” Hoa Tiểu Mạc nghi hoặc khó hiểu, nói với thanh niên vẫn còn quỳ gối: “Nam Phong, ngươi đứng lên trước, nói chút cho ta nghe.” Nam Phong cất lại chuông rồi nâng người đứng trước mặt Hoa Tiểu Mạc, bộ dáng chờ chủ nhân của y lên tiếng. “Ngươi không phải người Trung Nguyên?” Trung Nguyên hình như không có gia tộc này, Hoa Tiểu Mạc ngáp một cái, lại muốn ngủ rồi. “Thuộc hạ đến từ băng nguyên ở cực bắc, nơi đó, gia tộc Tư Đặc Ô là tồn tại tượng trưng cho thần linh.” Giọng nói Nam Phong bình thản, lại mang theo một tia kiêu ngạo: “Chủ nhân tin tưởng việc tiên đoán không?” “Ừ.” Hoa Tiểu Mạc bày ra bộ dạng rất am hiểu, sờ sờ đầu tóc nhuộm nước thuốc của mình, nội tâm phỉ báng đủ kiểu, từ lâu hắn đã sớm kết luận cái thế giới này không phải là thế giới võ hiệp. Mặt Nam Phong lộ vẻ kích động, lại trộn lẫn mấy phần sáng tỏ, ánh mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc biến thành nóng bỏng: “Quả nhiên như lời tộc trưởng nói, sự xuất hiện của người sẽ khiến vận mệnh tộc ta cải biến.” “Nam Phong, ngươi gặp qua một thanh niên chưa?” Hoa Tiểu Mạc ho thanh giọng một tiếng, lại nữa rồi, lại là cái ánh mắt này, lão đầu ở Địch Hoa phái kia cũng nhìn hắn như thế này, cứ như là trông thấy kỳ trân dị bảo vậy. “Chắc là chủ nhân muốn chỉ Mặc Vũ? Huynh ấy là huynh trưởng thất lạc nhiều năm của thuộc hạ.” Nam Phong thu thu thần sắc, khóe môi mang theo nụ cười trang nhã, cảm kích mà nhìn Hoa Tiểu Mạc: “Chuyện này còn phải đa tạ chủ nhân tương trợ, bằng không không biết khi nào mới có thể trùng phùng.” Khoan hãy nói, thanh niên này cười lên có chút tương tự như A Thất, đều ấm áp như nhau, vừa nghĩ đến hai người bọn y còn chưa biết nơi nào, tâm Hoa Tiểu Mạc lại có điểm phiền muộn, hắn khoát khoát tay: “Chỉ là may mắn mà thôi, ta cũng không giúp được gì nhiều.” Nếu Dung Mặc Vũ thật sự là thân nhân của Nam Phong, vậy y cũng đã tìm được nhà rồi, lần này xem như cũng là làm chút chuyện tốt cho Lạc Cửu Tiêu. “Chủ nhân, ta và tộc ta, cùng toàn thể vùng băng nguyên đều hết lòng chờ mong người đến.” Nam Phong cúi đầu, thanh âm đè thấp mấy phần: “Các tộc dân vẫn luôn trải qua cuộc sống du mục săn bắt, nhưng bắt đầu từ năm năm trước, từng kiện từng kiện dị tượng phát sinh, vào năm thứ hai tộc ta đã mất đi năng lực tiên đoán.” Những từ cuối cùng đã thấp lại càng thấp. Cái loại cảm giác được làm chúa cứu thế này thật quái dị, Hoa Tiểu Mạc mím mím môi: “Ta muốn đi dọc theo hướng tây bắc.” “Là tìm hai vị ở bên cạnh chủ nhân lần trước sao?” Ngữ khí Nam Phong dừng một chút: “Họ đang ở Man Hoang*.” [mang hoang có nghĩa là hoang dã, ta không rõ đây là nói hoang dã hay là tên 1 địa danh, nên mạn phép dùng thành tên địa danh, nếu sau này có sai ta sẽ sửa lại ^^’] “Xác định?” Hoa Tiểu Mạc cấp thiết hỏi. “Thuộc hạ vì để có thể sớm tìm được chủ nhân, ở Trung Nguyên, Man Hoang đều thiết lập một ít tổ chức tình báo, nguồn tin tức tuyệt đối đáng tin cậy.” Bàn tay rũ bên hông của Nam Phong động động, vì để không bứt dây động rừng, y đã áp chế xúc động muốn đi gặp thiếu niên ngay lập lức, mà tiếp tục chu toàn bên phía Tần Bình, nghĩ biện pháp ứng phó gã, đạt được tin tức mình muốn, không thua gì bảo hổ đi lột da*. [dữ hổ mưu bì: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương, túm cái váy lại là việc khó khăn] Sau khi biết thiếu niên rời khỏi Biện Châu, y liền bắt đầu kế hoạch đã mưu đồ từ lâu, chắc hẳn hiện giờ Tần Bình trốn y cũng trốn không kịp. Nhớ đến những ánh mắt tràn đầy hi vọng của tộc nhân cùng với dặn dò của tộc trưởng, vành mắt Nam Phong phát nhiệt, ngẩng đầu nhìn Hoa Tiểu Mạc. Chống lại đôi mắt khẩn nài phiếm hồng của thanh niên, Hoa Tiểu Mạc không biết sao, lại nghĩ tới Vô Ưu, chú thỏ kia, hắn rũ mắt: “Chờ đi Man Hoang tìm được họ, lúc đó ngươi còn khẳng định ta là chủ nhân của ngươi, thì ta sẽ đi băng nguyên xem thử.” “Đa tạ chủ nhân.” Nam Phong cung kính cúi người chắp tay, chuyển mình ly khai. Nhìn cánh của khép lại, Hoa Tiểu Mạc sờ sờ mi mắt mệt mỏi, sáp qua nhìn chăm chăm nam nhân vẫn luôn mặt than: “Ngươi cả ngày cũng không nói hơn mấy câu, cổ họng không phải khó chịu chứ?” Đại hiệp mặt than vén mí mắt khẽ liếc hắn một cái, không nói. Hoa Tiểu Mạc đặt tay hai bên khóe môi Bạch Thần cố chấp kéo ra một độ cong: “Tới, cười một cái.” “Mạc nhi, ngốc.” Bạch Thần vén lọn tóc rũ xuống của hắn ra sau tai, giọng nói nhuốm lạnh, đáy mắt lại lướt qua nhu quang* nhàn nhạt: “Ngủ chưa?” [nhu quang: ánh sáng nhu hòa] “Ngủ, ngủ, mệt muốn chết luôn.” Hoa Tiểu Mạc đứng dậy duỗi người, lười rửa mặt, đi đến nằm úp trên giường không nhúc nhích. Bạch Thần lau mặt cho hắn, lại lau tay, cởi đi ngoại sam của hắn, tỉ mỉ nhìn gương mặt ú ú trước mắt này, ngưng ngưng mắt: “Mạc nhi, có muốn ăn chút gì không?” “Không ăn đâu.” Hoa Tiểu Mạc giống như dị thường mệt mỏi, một lúc sau đã ngủ thật say. . Đêm khuya “Đừng chạy, tất cả đừng chạy, các ngươi đều là vợ ta.” Hoa Tiểu Mạc đang trong mộng đột nhiên nói mớ một câu, hai tay trong chăn rút ra quơ quơ giữa không trung. Bạch Thần vẫn còn chưa ngủ kéo cánh tay thiếu niên, bao lấy đôi tay của thiếu niên, môi dán bên tai hắn khe khẽ hạ xuống một chiếc hôn: “Ngủ.” Hoa Tiểu Mạc ủi ủi vào ***g ngực quen thuộc, chép chép miệng, lại tiếp tục giấc mộng của hắn. Trong hắc ám, đôi mắt thanh lãnh của nam nhân phủ một tầng tình cảm cháy bỏng, kéo lại áo trong của thiếu niên đang ngủ say, thu lại tâm thần, tay phải đặt lên bụng thiếu niên, hòa vào vài phần chân khí, vuốt ve với lực đạo dịu dàng, như là đang cảm nhận gì đó. Thiếu niên đang ngủ say phát ra tiếng ngâm khẽ thoải mái: “Ưm…” Đáy mắt nam nhân xẹt qua một tia thiết tha, mím chặt môi một lúc lâu, cúi người dán tai vào vùng bụng bằng phẳng của thiếu niên, đôi mắt hẹp dài híp lại, bỗng nhiên lóe lên một tia sáng. Ngày hôm sau, lúc Hoa Tiểu Mạc cùng Bạch Thần bước ra, Nam Phong đã đứng chờ ở cửa. “Nam Phong, lúc chúng ta tới là kết bạn cùng một nhóm thương đội, ngươi…” Đương lúc Hoa Tiểu Mạc bước qua ngưỡng cửa thì vấp một cái, cơ thể ngã về trước. Bạch Thần đầu tiên kéo lấy eo hắn, Nam Phong cũng kịp thời níu được tay hắn. “Ta với Giang Châu này khắc nhau.” Lòng Hoa Tiểu Mạc vẫn còn chút sợ hãi mà thở ra, lúc hắn vào thành thì mém nữa bị bồn hoa trên lầu rớt trúng, sau khi bước xuống từ xe ngựa thì nghênh diện một thanh đao gãy, né qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, hắn cảm giác mình mà không đi nữa, thể nào cũng có tai họa đổ máu. Thấy tay mình vẫn còn bị Nam Phong cầm, hơn nữa biểu tình của đối phương quỷ dị không nói nên lời, Hoa Tiểu Mạc nhíu nhíu mày, giãy ra. “Chủ nhân, người…” Nam Phong thần sắc cổ quái, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Người có thai rồi.” Đôi mắt Bạch Thần ngưng lại, không kịp ngăn cản Nam Phong, ánh mắt lo lắng nhìn thiếu niên đã ngớ ra bên người. 50. Đao: ~ Hì, ta hơi lạm dụng từ “y” một chút, mong mọi người không chê, vì ta khá thích Nam Phong, có lúc còn mong ẻm thành anh công thứ 5… mà thôi, tham thì thâm, tuy thâm thì cũng là Tiểu Mạc thâm haha!