Mục Thần nghe nói bên ngoài có rất nhiều người tìm hắn, nghi hoặc nhìn Kính Đình, người nào? Kính Đình lời ít mà ý nhiều nói: "Tặng lễ." "Hả?" "Lễ thu đồ đệ." Mục Thần nghiêng đầu, lễ gì? "Chính là chúc mừng ngài thu đồ đệ, tặng quà cho ngài và tiểu cung chủ." Một thị nữ lanh lợi kế bên giải thích thay cho Kính Đình không thích nói chuyện, rất là sốt ruột vì cuộc trao đổi mất sức của hai người ít lời này. Mục Thần đột nhiên nhớ ra, đời trước hình như không có chuyện như vậy, "Nếu đưa tới, vậy đều cho Vân nhi đi." "Vâng." Kính Đình đáp một tiếng, cau mày đi ứng phó đám người tặng lễ. Bởi vì hôm qua cung chủ nhà hắn đại triển thần uy, đám người này mượn gió bẻ măng muốn nịnh nọt liền đến tặng lễ, điều này làm cho Kính Đình vô cùng chán ghét. Thấy thái độ của Kính Đình rất thiếu kiên nhẫn, lúc này Mục Thần đột nhiên cảm thấy trong cung của hắn hình như rất thiếu một người có khả năng quản gia, Kính Đình không thích nói chuyện, ngoại trừ lúc tiễn khách đặc biệt có khí thế, những lúc quản lý việc vặt vãnh lại đặc biệt thiếu kiên nhẫn. Hơn nữa qua thêm mấy năm, Mục Thần muốn cho Kính Đình đi ra ngoài rèn luyện, bọn họ chung quy phải quay về yêu giới, lớn lên ở địa phương an nhàn, cũng không phải quá tốt đối với họ. Vì vậy Mục Thần truyền tin cho Kính Minh, bảo hắn có thể cùng Cố Vân Quyết đi ra ngoại môn chọn một đệ tử có tính tỉ mỉ trở về, quản lý việc vặt vãnh trong cung. Đợi đến buổi trưa lúc hai người trở lại, liền mang về một lão già râu mép hoa râm, người này tên là Quản Thiện, ở ngoại môn cũng coi như một tiểu quản sự. Mục Thần đau đầu xoa bóp trán, lỗi của hắn, hắn không nên bảo hai cái tên chỉ số thông minh đều bằng đứa trẻ năm tuổi này đi tuyển người. Người này thoạt nhìn từ mi thiện mục, cũng là loại hình tiểu hài tử sẽ thích. Đệ tử ngoại môn, phần lớn là tu sĩ tam linh căn trở lên, sau khi trải qua thí luyện dựa vào biểu hiện sẽ được quản sự phân cho hai bản công pháp căn bản, tốt số thì được phân đến các điện của các ngọn núi để làm đạo đồng, nếu như đựơc chỉ điểm vài câu, con đường thành tiên có thể còn có khả năng chuyển biến tốt. Mệnh không tốt thì chỉ có thể ở ngoại môn làm chút việc vặt vãnh, đa số sống đến hơn 200 tuổi, không tới trúc cơ liền đi tới điểm cuối của tuổi thọ. Đương nhiên, đệ tử ngoại môn cũng có thể tham dự cuộc thi đấu trong môn phái, thế nhưng người có thể nổi bật hơn mọi người để tiến vào nội môn lại hiếm như lá mùa thu, trừ phi may mắn, gặp phải một kỳ ngộ có thể thay đổi vận mệnh. Vị lão giả trước mắt này, tóc tai đã hoa râm, xem tướng mạo đã sắp đến hồi kết, để người như vậy đến Viêm Dương cung, dưỡng lão hả? Nhìn thấy Mục Thần không thích, Cố Vân Quyết cười híp mắt đến gần, trực tiếp ngồi ở trên đùi Mục Thần, vuốt ngực Mục Thần nhẹ giọng dỗ dành hắn: "Sư tôn, ông ấy thoạt nhìn rất đáng tin cậy, lại bị đánh đuổi rất đáng thương, lưu ông ấy lại đi." Mục Thần nhíu nhíu mày, hiếm khi nhìn thấy tiểu đồ đệ thiện tâm như thế, một đời trước Cố Vân Quyết hễ thấy ai vô dụng đều giết chết, vô cùng tàn nhẫn, quả nhiên là do mình dạy tốt? Mục Thần vui vẻ trong lòng, tâm tình hắn cũng thuận theo việc Cố Vân Quyết nhẹ giọng dỗ dành mà trở nên vô cùng sung sướng. "Nếu ngươi yêu thích, thì lưu lại đi." "Đa tạ sư tôn." Nghe nói có thể lưu lại, Quản Thiện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười bái bái Mục Thần, "Đa tạ cung chủ." Mục Thần vung vung tay, bảo Kính Đình dẫn ông ấy xuống, có thể dùng hay không còn phải khảo sát một chút. Cố Vân Quyết ôm cổ Mục Thần, dựa vào lòng Mục Thần ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người hắn, khóe miệng dần dần nhếch lên một nụ cười thỏa mãn, sư tôn nghe lời của y như vậy, thực sự là ngoan ngoãn. Sau này có Quản Thiện, cho dù y có việc không ở đây, cũng có người có thể bảo vệ Viêm Dương cung, bảo vệ sư tôn, có đối phương ở đây, y làm việc cũng dễ dàng một chút. Năng lực của Quản Thiện không cần hoài nghi, chỉ chốc lát sau đã chỉnh lý quà tặng mới vừa đưa tới thành một cái danh sách, Mục Thần lấy đến nhìn một chút, đồ vật mặc dù không tính quý báu, nhưng cũng không tầm thường, hiển nhiên là đều dụng tâm. Hàn Dương cung dĩ nhiên cũng quyên góp náo nhiệt, đưa cho Cố Vân Quyết một con gà nướng. Hiển nhiên đây không phải là chủ ý của Liễu Hàn Chi, lấy đồ ăn làm lễ vật tặng ra bên ngoài, chỉ có thể là Chử Thiên Song xem đồ ăn như mạng sống. "Bên trong những thứ đồ này, e rằng chỉ có con gà nướng kia là không có lòng lợi dụng." Mục Thần chỉ trỏ cái danh sách ia, khóe miệng hơi nhếch lên, "Những thứ đồ này đều là tặng cho ngươi, ngươi xem rồi xử lý đi." "Đều đưa cho ta?" Cố Vân Quyết bật cười, sư tôn của y thật sự không phải lớn lên một cách bình thường, không thèm nhìn đã đưa hết cho y, phần thương yêu này, y phải lấy cái gì để đổi? Kính Minh đã ôm lấy một cái hộp đựng thức ăn, đang muốn mở ra nhìn, đột nhiên từ phía trên nhận ra được một tia không đúng, hắn nhún nhún mũi ngửi một cái, theo bản năng nhìn Mục Thần. Mục Thần nhìn hắn, làm sao vậy? Kính Minh khiếp sợ nói: "Có... Có yêu khí." Kính Minh vốn cũng không phải là nhân loại, hắn là thượng cổ thần thú, hậu duệ của Khiếu Nguyệt Thiên Lang. Bởi vì một ít bất ngờ mới từ yêu giới đi đến tiên giới, vì không muốn bị người ký kết khế ước biến thành linh sủng, hắn mới biến thành hình người ẩn nấp ở nơi này của Mục Thần. Mục Thần đối đãi với bọn hắn như đệ tử, Kính Minh cũng quen an nhàn rồi, nhưng dù có an nhàn hơn nữa, hắn cũng vẫn là yêu tu, nên cảm giác với yêu khí vô cùng nhạy cảm. Đồ vật Chử Thiên Song đưa tới có yêu khí, nói rõ cái gì? "Không xong rồi cung chủ, tiểu Lục bị yêu quái bắt đi rồi!" Kính Minh sợ hãi. Mục Thần bất đắc dĩ lườm hắn một cái, bản thân ngươi chính là yêu quái, còn sợ yêu quái cái gì? Nghĩ đến đan dược ẩn giấu yêu khí của Kính Đình và Kính Minh cũng còn dư lại không nhiều, Mục Thần tiến vào phòng luyện đan lần nữa, hai ngày sau luyện ra mười mấy bình đan dược, chia thành ba phần, cho Kính Đình hai phần, dặn dò hắn: "Đi cho tiểu Lục một phần, kêu hắn hai ngày này không được chạy ra ngoài." "Chử Thiên Song cũng..." "Xuỵt!" Một ngón tay trỏ thon dài nhẹ nhàng đặt trên môi Kính Đình, thành công khiến Kính Đình nuốt câu nói kế tiếp xuống, nhìn Kính Đình lộ ra ánh mắt khiếp sợ hiếm thấy, khoé miệng Mục Thần hơi cong cong, ôn hòa nói: "Đi đi, lần này không cần lo lắng thân phân bị bại lộ." Bởi vì là đồng loại, ba hài tử có tuổi không khác biệt lắm nên có tiếng nói chung, có thể hảo hảo kết giao bằng hữu. Cảm xúc ấm áp ngoài miệng khiến Kính Đình lập tức đỏ mặt, tiếp nhận đan dược trong tay Mục Thần, quay đầu liền vọt ra ngoài, động tác cũng nhanh như như kiếm pháp của hắn, dĩ nhiên không nhìn thấy thân ảnh. Mục Thần nhíu mày, không biết đứa nhỏ này hoang mang cái gì. Bất đắc dĩ nắm cọng dây đỏ treo trên cổ Hắc Đản, Cố Vân Quyết bị bắt dắt chim đi dạo cả một ngày vừa trở về, liền từ ngoài cửa sổ nhìn thấy tình cảnh này, tiểu sư tôn cuối cùng cũng từ trong phòng luyện đan đi ra, ngón tay trắng nõn của tiểu sư tôn sờ soạng miệng người khác... Cố Vân Quyết sắc mặt thâm trầm đi tới, liếc mắt một cái rồi kéo ngón tay Mục Thần, móc ra khăn dùng sức lau. "Vân nhi?" "Sư tôn, động tác mới vừa rồi của ngài rất giống đùa giỡn thiếu niên nhà lành, sau này tuyệt đối không nên làm như thế, sẽ bị người hiểu lầm." Ánh mắt của Cố Vân Quyết sáng quắc nhìn vào mắt Mục Thần thấy ánh mắt hắn trong suốt, cũng không có ý kiến gì với Kính Đình, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, ngữ điệu ôn nhu dụ dỗ nói: "Ngài xem, Kính Đình đã bị ngài dọa chạy, ta bảo đảm, lúc hắn trở về, ánh mắt hắn nhìn ngài khẳng định sẽ né tránh." Mục Thần sửng sốt một chút, áy náy nhìn phương hướng Kính Đình rời đi, là hắn không đúng, hắn quên mất đứa nhỏ Kính Đình này đã có tâm tính của đại hài tử, sau này thật sự nên bảo trì một khoảng cách nhỏ. Nhưng cái gì mà "đùa giỡn thiếu niên nhà lành", tiểu đồ đệ trước mắt tại sao ngay cả cái này cũng biết? Liên tưởng đến một thân thương tích lúc Cố Vân Quyết vừa đến đây, trong đầu Mục Thần chợt lóe vô số hình ảnh không tốt, đau lòng sờ sờ đầu Cố Vân Quyết, Mục Thần cảm thấy đứa trẻ không được sủng ái này khẳng định đã gặp qua không ít đồ vật dơ bẩn, gia tộc càng lớn, loại chuyện không thấy được ánh sáng này lại càng nhiều. Lần thứ hai bế Cố Vân Quyết lên, Mục Thần áng chừng một chút, cảm giác nặng hơn không ít, vui mừng vỗ vỗ lưng y, bảo đảm nói: "Sau này sẽ không." Cố Vân Quyết cười nói: "Sư tôn, ngài muốn bế ta đến khi ta mấy tuổi?" "Bế nhân lúc ngươi còn nhỏ, lớn thêm một tuổi thì không thể bế được nữa rồi." Cố Vân Quyết nắm lấy một nhúm tóc của Mục Thần, lưu luyến quấn quanh trên ngón tay của chính mình, kéo đến bên môi, nhẹ nhàng ngửi một cái, cười nói: "Vậy ta có thể nắm tay sư tôn, nắm đến bao nhiêu tuổi cũng không sao cả." Mục Thần xem lời này như là chuyện đùa của tiểu hài tử, không tin là thật, cong cong khóe miệng, ôn hòa nói "được". Nghĩ thầm lại qua thêm mấy năm, cho dù mình muốn nắm, tiểu đồ đệ cũng không cho, sau khi lớn lên đều sẽ có rất nhiều ý nghĩ. Bởi vì luyện đan hao tốn thời gian hai ngày hai đêm, Mục Thần cảm thấy chỗ nào trên người cũng không thoải mái, đơn giản ném Hắc Đản trong tay Cố Vân Quyết đi, trực tiếp ôm Cố Vân Quyết đến phía sau núi. Nơi này có một linh tuyền*, là nơi hắn chuyên dùng để tắm rửa. (Linh tuyền: suối nước nóng có linh khí) Núi non bốn phía như xa như gần, hoa cỏ vờn quanh, hơi nước mịt mờ, nước chảy chầm chậm lưu động trong linh tuyền, sương mù mỏng lượn lờ, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mông lung. Hiện tại chính là lúc chạng vạng, ánh nắng chiều chiếu vào, trong sương có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, bởi vì vẫn luôn có kết giới bảo vệ, nơi này chưa từng có người ngoài tới, hoa rơi trôi theo dòng nước, cứ nhẹ nhàng trôi, an nhàn khiến cho lòng người cũng thanh tĩnh lại. Mục Thần đặt Cố Vân Quyết xuống đất, hỏi y: "Có muốn tắm cùng nhau hay không?" Cố Vân Quyết vừa đến đã biết Mục Thần muốn làm gì, vừa nghe lời này thì tai chợt ửng đỏ, "Sư tôn, ta, đồ nhi vẫn nên tránh đi một chút..." Mục Thần tóm chặt ống tay áo của tiểu hài nhi, hiếm khi nổi lên ý tứ muốn trêu chọc, "Thẹn thùng?" "Sư tôn, ngài thật sự là..." Cố Vân Quyết nheo mắt lại, cười một mặt hồn nhiên, "Nếu ngài đã yêu cầu như thế, vậy đồ nhi liền không khách khí." Không biết có phải mình nghe lầm hay không, Mục Thần luôn cảm thấy vật nhỏ này lúc nói chữ "không khách khí", giọng điệu có hơi nặng. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm: Cố Vân Quyết: "Sư tôn hẹn ta cùng tắm rửa!" ︿( ̄︶ ̄)︿ Hắc miêu: "Ngày hôm qua còn muốn cắt "trứng" của ngươi đó." ╮(╯▽╰)╭ Cố Vân Quyết: "Sư tôn mang ta tới nơi riêng tư như thế, sư tôn yêu ta nhất." ︿( ̄︶ ̄)︿ Hắc miêu: "Yêu ngươi yêu đến mức muốn cắt "trứng" của ngươi." →_→ Cố Vân Quyết tà mị cuồng quyên lại giấu diếm sát cơ mỉm cười ^_^ Hắc miêu: "Dám đánh ta là ta bảo tiểu sư tôn cắt "trứng" của ngươi nha." ╭(╯^╰)╮