Cô ngậm cười đi đến bên tường kí tên, kí tên mình, MC một năm một nữ đi tới, nam MC nói : " Nghe nói Bích Tuyết mới từ nước Mỹ trở về liền chạy đến liên hoan phim của chúng tôi."
Khương Bích Tuyết cầm mic trả lời: " Đúng vậy, lúc trở về thời gian rất sung túc, nhưng chuyến bay cứ liên tục bị delay, cho nên đến trễ, thật xin lỗi mọi người."
" Không sao, không phải sao, cô vẫn tới kịp mà."
Nữ MC nói: " Nói thật, lúc cô bước lên thảm đỏ giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích vậy."
Khương Bích Tuyết cười mỉm, " Cảm ơn."
Nam MC lại hỏi: " Hôm nay Bích Tuyết cũng được đề danh giải nữ chính xuất sắc nhất, cô đối với bản thân mình có lòng tin không?"
" Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, cũng không nhất định phải cầm thưởng, có thể được đề cử tôi đã rất vui rồi."
" Vậy tốt, lễ trao giải của chúng tôi sắp bắt đầu rồi, mời Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết đem mic giao lại cho MC, hướng hắn mỉm cười, nhấc váy lên quay người đi vào hội trường.
Cô vào trong hộ trường, tìm vị trí của đoàn làm phim [ Mai hoa phiến], cùng họ ngồi chung một chỗ, trùng hợp Diệp Nhã Linh cũng ngồi ngay bên cạnh, bên cạnh chỗ cô ta ngồi vẫn còn trống.
Khương Bích Tuyết cũng không cố ý tránh cô ta, ngồi xuống bên cạnh.
Cô ta một thân váy kim sắc có chút chói mắt, chẳng qua Khương Bích Tuyết không thể không thừa nhận chính là, loại màu thổ hào này mặc trên thân Diệp Nhã Linh, cũng khiến người khác cảm nhận được sự thành tân.
Cô ta thực tế đúng là quá thanh thuần.
Hai người ngồi cùng một chỗ, ngoài trừ mới đầu ánh mắt chạm nhau có gật đầu mỉm cười một cái, cũng không có tương tác với nhau nhiều.
Ngược lại Diệp Nhã Linh một mực cùng nữ minh tinh ngồi bên trái cô ta trò chuyện hết sức thân thiện.
Lễ trao giải tối nay bảy giờ liền bắt đầu, đầu tiên là một đoạn biểu diễn mở đầu không khí cho sinh động, lại là mấy MC trêu chọc lẫn nhau , sau đó là dẫn dắt vào chủ đề chính.
Trước hết là phim nhựa nhận được giải thưởng phim nhựa tốt nhất, có năm bộ được đề cử, [ Mai hoa phiến], [ Trường ca], [Yêu là thiên ý],[ Bệ cửa sổ], [ Giải cứu].
Màn hình lớn trên sân khấu theo thứ tự phát những đoạn đặc sắc nhất của năm bộ phim, sau đó chính là mời khách quý là khách mời trao giải lên sân khấu.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, khách quý cũng không thừa nước đục thả câu, vừa lên liền dõng dạc tuyên bố: " Giải thưởng phim nhựa tốt nhất của liên hoan Kim Hoa lần này chính là [ Trường ca].
Xin chúc mừng!"
[ Trường ca] là phim mà Diệp Nhã Linh đóng nữ chính.
Khương Bích Tuyết liếc qua Diệp Nhã Linh bên cạnh, theo mọi người vỗ tay chúc mừng.
Sau đó chính là tuyên bố giải đạo diễn xuất sắc nhất, danh sách đề cử chính là năm đạo diễn của đề cử phim nhựa vừa rồi.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, tất cả mọi đều cảm thấy khẩn trương, Khương Bích Tuyết cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, phát hiện nhịp tim của mình đập tăng tốc.
Khách quý trao giải lần này là hai người khác, sau khi hai người đó lên sân khấu, ngươi một câu ta một câu giống như là nói tướng thanh đồng dạng.
Trêu chọc hai phút đồng hồ, mới chính thức tiến vào chủ đề, người cao cái gầy gầy tên Từ Bân nói: " Người đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất chính là..."
Người cộng tác bên cạnh Lương Chính Thành khoát khoát tay áo đùa vui nói: " Không phải tôi."
Dưới đài một mảnh cười vang.
Sau đó Từ Bân hỏi: " Tôi đương nhiên biết không phải là ông, như vậy thì là ai đây?"
" Đương nhiên là..." Lương Chính Thành nghi hoặc mà nhìn Từ Bân, " Kết quả ở trên tay ông mà, ông hỏi tôi làm gì?"
" Ông đoán một chút a."
" Để tôi đoán, tôi đương nhiên là đoán....!Đoán không được a, dù sao thì mọi người đều rất ưu tú."
Dưới đài lại một mảnh cười vang.
Lương Chính Thành nói: " Lão Từ, động tác của ông nhanh lên a, tất cả mọi người đều đang chờ đâu, ông lại kéo dài nữa, đợi chút nữa mọi người lôi ông xuống quần ẩu."
" Được, được, tôi công bố." Từ Bân phi thường đúng đắn mà nói: " Người nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất chính là...!Chúc mừng....!Vương Hàng đạo diễn!"
Sau khi công bố kết quả, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vương Hàng đạo diễn lên đài nhận thưởng, đồng thời phát biểu cảm nghĩ khi được nhận thưởng, " Xin cảm ơn, cảm ơn mọi người, liên hoan phim tôi tham gia không có một trăm cũng có tám mươi, nhưng mỗi một lần đứng trên sân khấu, nội tâm của tôi vẫn giống như thiếu niên hai mươi tuổi không có kinh nghiệm, nhiệt huyết sôi trào.
Có thể nhận được giải thưởng này, tôi cảm thấy phi thường cao hứng, cảm ơn tất cả diễn viên cùng nhân viên công tác của [ Mai hoa phiến], cảm ơn mọi người đã trả giá và cùng cố gắng, cảm ơn."
Khương Bích Tuyết nghe Vương Hàng đạo diễn nói cảm nghĩ, trong lòng so với chính mình nhận được giải thưởng còn cao hứng hơn.
Đến thời điểm công bố nhân vật nữ chính xuất sắc nhất nhất, nhịp tim Khương Bích Tuyết tăng nhanh, cô liếc qua Diệp Nhã Linh cũng đồng dạng được đề cử, cô ta dường như càng khẩn trương hơn cả cô, tay gắt gao nắm chặt lấy váy, trên mặt mặc dù vẫn mỉm cười, nhưng có thể nhìn ra được cô ta rất không được tự nhiên.
Khương Bích Tuyết hít một hơi, để cho bản thân mình tận lực buông lỏng.
Khách quý trao giải lần này vậy mà lại là người cô đã từng hợp tác qua trong [ Nữ vương tài chính] ảnh đế Hứa Kế Hoành, còn có một nữ diễn viên trung niên tên là Vương Tinh.
Hứa Kế Hoành cũng là người rất hài hước, vừa lên liền phát biểu cảm nghĩ của mình, " Thật cao hứng vì tôi có thể làm khách quý trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Hoa năm nay, thật phi thường bình hạnh, cảm giác đứng ở chỗ này liền đền bù cho mình một nội tâm tiếc nuối."
Vương Tinh hỏi: " Kế tổng, anh tiếc nuối cái gì?"
" Bởi vì cả đời tôi đều không thể nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất."
Dưới đài lại là một mảnh tiếng cười.
Vương Tinh nói: " Vậy đúng thật là một loại tiếc nuối, đợi chút nữa anh có thể làm khách quý sờ đến cúp của giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, vui vẻ sao?"
" Vui vẻ là vui vẻ, nhưng tôi càng cảm thấy khẩn trương nhiều hơn."
" Anh khẩn trương cái gì?"
" Tôi sợ chút nữa cầm cúp không khống chế nổi mình liền trực tiếp phát biểu cảm tưởng được nhận giải."
Vương Tinh nói: " Anh yên tâm, nếu như anh phát biểu cảm tưởng nhận giải tôi sẽ đem mic cướp đi."
" Tốt, quyết định như vậy."
" Vậy nữ chính xuất sắc nhất đến cùng là ai? Anh có thể công bố chưa?"
Hứa Kế Hoành nói: " Tôi có thể sử dụng phương thức khác để công bố không?"
" Có thể a, phương thức gì?"
Hứa Kế Hoành nói: " Tôi đã thấy nữ nhân vật chính xuất sắc nhất đang ngồi ở đâu."
Vương Tinh hướng khán đài quét mắt một vòng, " Ở đâu?"
Hứa Kế Hoành chỉ một ngón tay, " Ngay tại kia."
Vương Tinh theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, " Ai? Thật đúng là."
Mọi người nhao nhao hướng phương hướng đó nhìn qua.
Hứa Kế Hoành nhìn về dưới khán đài hô: " Mọi người thấy sao?"
Khương Bích Tuyết cùng Diệp Nhã Linh đều ngồi rất nghiêm chỉnh, tất cả mọi người đều hướng các cô nhìn lại, đều đang suy đoán đến cùng là ai.
Hai tay Diệp Nhã Linh nắm chặt váy, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi lạnh, mà Khương Bích Tuyết cũng cảm thấy trái tim như từ trong cổ họng nhảy ra, nghĩ thầm, Hứa Kế Hoành người này đúng thật là xấu mà, hắn làm thế này hẳn là cố ý đi, khiến hai người bọn cô đều khẩn trương.
Trên sân khấu, Vương Tinh nói: " Kế tổng, dưới dài có người hỏi, cái hướng anh chỉ kia có hai vị minh tinh đều được đề cử, anh đến cùng là đang chỉ ai?"
" Cho nên tôi hôm nay không thể dùng tay chỉ mà nhất định phải nói đúng không?"
" Tôi cảm thấy nói là rõ ràng nhất rồi."
" Vậy được, tôi vẫn là nói đi." Hứa Kế Hoành cầm kịch bản trong tay lên nhìn, lớn tiếng nói: " Người đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim năm nay chính là...."
Thanh âm đúng chỗ mà dừng, hắn lại nói một câu: " Mời người điều khiển ánh đèn phối hợp với tôi một chút, được không ạ, đợi chút nữa tôi đọc tên, ánh đèn liền chiếu vào người đó có được không ạ?"
Một lát sau, hắn vội ho một tiếng, " Được rồi, đến, hiện tại tôi tuyên bố, nữ nhân vật chính xuất sắc nhất của giải Kim Hoa năm nay chính là....! Người vừa mới hợp tác với tôi trong một bộ phim truyền hình....!Khương Bích Tuyết! Chúc mừng Bích Tuyết!"
Vừa dứt lời ánh đèn sân khấu chuẩn xác chiếu trên người Khương Bích Tuyết.
Trong nháy mắt đó cô trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Ánh đèn chói mắt chiếu trên người cô, phát quan màu trắng trên đầu cô phát ra ánh sáng.
Tim nhảy ra khỏi cổ họng lập tức trở về, tiếng vỗ tay bên tai vàng lên như sấm, lần này là vỗ tay cho cô.
" Cho mời ảnh hậu Khương Bích Tuyết của chúng ta lên đài."
Khương Bích Tuyết đứng dậy, nhấc váy, từng bước một hướng sân khấu đi tới, thân thể nhẹ nhàng giống như là tung bay.
Cô lên đài nhận cúp cùng hoa tươi, lại đi đến trước mic nói, cô không có rơi lệ, cũng chỉ đứng ở nơi đó, mỉm cười chờ tiếng vỗ tay dừng.
" Cảm ơn, thật cao hứng khi có thể cầm được giải thưởng này.
Mặc dù nói cảm ơn đạo diễn cùng những nhân viên công tác phía sau màn có vẻ không liên quan lắm, nhưng tôi lại cảm thấy cần thiết phải nói như vậy, bởi vì không có bọn họ tôi không thể đứng ở chỗ này, thành tựu nỗ lực của bọn họ chính là tôi, cho nên bất kể thế nào, tôi đều muốn cảm ơn bọn họ, cảm ơn!"
Chờ dưới đài tiếng vỗ tay ngừng lại, cô nói tiếp: " Kỳ thật, trước đó tới tham gia liên hoan phim, tôi cho là tôi rất bình tĩnh, bởi vì tôi nghĩ, tôi thích diễn xuất, giải thưởng cũng không có thay đổi được sự yêu thích này.
Nếu như có thể cầm tới được giải thưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức để cho ra những tác phẩm hay hơn nữa.
Nhưng thời điểm vừa rồi nghe được tên của mình, tâm tình tôi đặc biệt kích động, một khắc này tôi mới ý thức được, giải thưởng này tồn tại không phải là để thay đổi tôi mà là để khẳng định tôi.
Giải thưởng này vừa lúc để tôi cảm thấy, tôi trả giá tâm huyết cùng cố gắng đều đã nhận được sự khẳng định, để tôi chân chính cảm nhận được ý nghĩa của sự cố gắng."
Cô sau khi nói xong, tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên lần nữa.
Cô cầm cúp cùng hoa đi xuống sân khấu, ngồi phía sau cô Tống Vân Trạch đứng lên, cùng cô ôm một cái, " Chúc mừng."
Khương Bích Tuyết nói: " Cảm ơn."
Cô ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Diệp Nhã Linh bên cạnh cười nói: " Bích Tuyết, chúc mừng cô."
Mặc dù biết câu chúc mừng này chỉ là lời khách sáo, Khương Bích Tuyết vẫn mỉm cười, " Cảm ơn!"
Sau khi lễ trao giải kết thúc, phía sau còn có phỏng vấn của giới truyền thông, là đặc biệt hướng về những người nhận giải phỏng vấn.
Khương Bích Tuyết ngày hôm qua 48 giờ chỉ ngủ được mấy tiếng trên máy bay, hôm nay vừa về tới trong nước liền bôn ba, không được nghỉ ngơi tốt, hiện tại đã mệt bở hơi tai.
Cô ráng chống đỡ tinh thần trả lời câu hỏi của phóng viên, sau khi phỏng vấn kết thúc, Vương Yến Bình cùng Mạnh Hiểu Đông che chở cô ra khỏi hội trường.
Mạnh Hiểu Đông nói: " Tuyết tỷ, chị thật là tuyệt, em ở bên ngoài nhìn chị lên bục nhận thưởng, đặc biệt kích động."
Mạnh Hiểu Đông ở phi trường ngủ mấy giờ, lên máy bay lại ngủ không ít, trạng thái tinh thần còn rất tốt, mà Khương Bích Tuyết đã không còn khí lực trả lời vấn đề của hắn nữa, " Tôi hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ, ai cũng không thể quấy rầy."
" Hiện tại lập tức thu xếp đưa em trở về." Vương Yến Bình đem chìa khoá xe của mình ném cho Mạnh Hiểu Đông, " Hiểu Đông , đi lấy xe."
" A , vâng." Mạnh Hiểu Đông cầm chìa khoá xe chạy chậm tới bãi đỗ xe.
Bên ngoài hội trường hai chiếc xe cách bọn họ không xa dừng lại, một chiếc Rolls- Royce, một chiếc Maserati.
Hai nam nhân lần lượt bước xuống từ hai chiếc xe.
Theo thứ tự là Hàn Thanh Từ cùng Liễu Phàm.
" Bích Tuyết...." Hai người đồng thời mở miệng, còn rất đồng thanh.
Hàn Thanh Từ cùng Liễu Phàm nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong mắt hai người đều mang theo địch ý.
Nếu trên tay có vũ khí, coi chừng đã đánh lên.
Vương Yến Bình bộ mặt kéo ra, mười phần vặn vẹo, sớm biết vậy đã không nên để Mạnh Hiểu Đông đi lấy xe, hắn nên đi mới đúng.
Hiện tại ở tình cảnh này, đúng là xấu hổ chết rồi.
Hàn Thanh Từ đi tới nói: " Anh đưa em trở về."
Khương Bích Tuyết lắc đầu: " Không cần."
Liễu Phàm nhìn có chút hả hê nói tiếp, " Bích Tuyết, ngồi xe của anh đi, Khương đổng cùng phu nhân đều đang chờ em."
Khương Bích Tuyết do dự một chút nhẹ gật đầu.
Vương Yến Bình nói: " Em trở về nghỉ ngơi một chút, ngày mai bắt đầu làm việc .
" Được."
Liễu Phàm ra dấu tay mời Khương Bích Tuyết, Khương Bích Tuyết đang muốn cất bước liền nghe được Hàn Thanh Từ gọi cô, " Bích Tuyết!"
Khương Bích Tuyết dừng bước chân lại nhưng cũng không nhìn hắn.
Hàn Thanh Từ nhìn gò má của cô, " Chúc mừng!"
Liễu Phàm nhìn Khương Bích Tuyết dừng lại, lại nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ, cố ý nói: " Tôi nghe nói bạn gái của Hàn tổng cũng được đề danh, chẳng lẽ bây giờ anh không phải là nên đi ăn ủi bạn gái của mình hay sao?"
Hàn Thanh Từ nói: " Tôi nghĩ Liễu tổng cũng là người lí trí, làm sao lại tin những chuyện xấu mà ngành giải trí truyền ra chứ."
" Tôi chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc, cũng chỉ có người trong cuộc như Hàn tổng mới biết rõ, không phải sao?"
Hàn Thanh Từ nhìn Khương Bích Tuyết, nhưng lời nói lại là nói với Liễu Phàm, " Liễu tổng nói đúng, chỉ có tôi mới biết rõ, người tôi yêu đến cùng là ai, chỉ tiếc, cô ấy đã không còn tin tôi."
Khương Bích Tuyết đầu váng mắt hoa, cô nhìn thoáng qua Liễu Phàm, " Tôi mệt mỏi, đi thôi."
Liễu Phàm bước nhanh về phía trước, mở cửa ghế phụ, Khương Bích Tuyết cúi đầu bước vào trong xe.
Hàn Thanh Từ đứng trong gió lạnh, nhìn chiếc Maserati lái đi.
Xe chạy rất ổn, Khương Bích Tuyết dựa vào ghế ngồi, Liễu Phàm một bên lái xe một bên nói: " Giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất là đáng xứng với thực đối với em, không ai so với em có tư cách nhận được giải thưởng này hơn cả."
Khương Bích Tuyết dựa trên cửa sổ xe, suy yếu cười cười, " Kỳ thật mỗi một nữ diễn viên được đề cử đều rất tốt, chỉ là vận khí tôi tốt, gặp được đạo diễn giỏi, kịch bản tốt mà thôi."
" Đây chẳng qua chỉ là một Khương diện mà thôi, càng nhiều hơn chính là em có thực lực."
Khương Bích Tuyết dựa trên cửa buồn ngủ, không có nói tiếp.
Liễu Phàm nhìn cô mặt mũi tràn đầy ủ rũ, " Rất mệt phải không?"
" Ừm."
" Đoán chừng còn hơn một giờ nữa mới tới, em ngủ một chút đi."
Khương Bích Tuyết lên tiếng đáp lại, đem áo khoác khoác ở sau lưng đắp lên người, ngồi dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Đến cửa biệt thự Khương gia, Liễu Phàm đem xe dừng lại xong xuôi, nhìn Khương Bích Tuyết bên cạnh, nhìn cô còn đang ngủ, từ góc độ này nhìn tới gò má của cô, mũi rất cao, môi Hồng, làn da non mịn không tì vết, trên tàu đeo hoa tai hình ngọc trai, trân châu mượt mà tại vành tai trắng nõn của cô có chút lay động.
Một đoạn cổ trắng nõn lộ ra ở bên ngoài, có thể mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh.
Liễu Phàm chăm chú nhìn cô, giơ tay lên, ngón trỏ đụng lên vành tai trắng mịn của cô, làm viên trân châu bằng ngọc trai kia lung lay, tay hắn cuối cùng cũng rơi xuống trên mặt cô, mu bàn tay dán vào da cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn sắc môi đỏ của cô, hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu không hiểu sao có một loại xúc động muốn hôn cô, nhưng cuối cùng lí trí cũng không để hắn tiếp tục.
Khương Bích Tuyết ứng dụng tỉnh lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt Liễu Phàm đang si ngốc nhìn cô, cô bỗng dưng mở to mắt đảo vòng vòng, không biết nên nhìn đi đâu, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ.
Liễu Phàm đem tay thu hồi lại, ho nhẹ một tiếng, " Đến rồi."
" Nha." Khương Bích Tuyết mở dây an toàn, nghĩ đến cái gì, lại nhìn Liễu Phàm nói: " Liễu Phàm, tôi có mấy lời muốn nói với anh."
Liễu Phàm hai tay gác lên tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, " Ừm, em nói đi."
Khương Bích Tuyết tổ chức lại ngôn ngữ một lần nữa, " Anh rất tốt, rất ưu tú, tôi tin tưởng tương lai nhất định sẽ có cô gái đáng giá để anh yêu xuất hiện."
Nguyên lai là cô muốn nói cái này, Liễu Phàm hỏi lại: " Người kia, không thể là em sao?"
Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Tôi đã ly hôn, cũng đã có con, không xứng với anh nữa."
" Những chuyện đó anh đều biết."
" Công ty của ba tôi hiện tại anh đang điều hành, người trong nhà tôi cũng rất thích anh, tôi hy vọng có thể trở thành bạn thân với anh, mà lại, nếu anh muốn làm cha nuôi của Thần Thần, cũng có thể."
Liễu Phàm nghe Khương Bích Tuyết nói, khoé môi cười một cách đắng chát, " Bích Tuyết, anh hiểu ý của em, nhưng mà anh cảm thấy em ngay cả cơ hội để anh tới gần em, cơ hội để em hiểu rõ anh cũng không cho."
Khương Bích Tuyết trầm mặc trong chốc lát, " Đó là bởi vì tôi biết, tôi nhất định sẽ làm anh thất vọng."
Liễu Phàm nhìn cô, " Khẳng định như vậy sao?"
" Ừm, khẳng định."
" Bởi vì Hàn Thanh Từ sao?"
Nhắc đến Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết có chút mờ mịt nói: " Có thể là vậy, cũng có thể là không phải, chính tôi cũng không hiểu rõ."
" Ừm, vậy anh đã biết."
Khương Bích Tuyết trong lòng thở dài một hơi, " Vậy tôi vào trước."
Cô mở cửa xuống xe, bên ngoài không có hơi ấm, cô run lập cập, ấn mật mã ngoài cổng liền đi vào.
Đã rất muộn nhưng Khương Sở Hà cùng Địch Mỹ Tâm vẫn đang chờ cô.
Khương Bích Tuyết cùng hai người họ nói mấy câu, liền đi ngủ sớm.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
974 chương
9 chương
845 chương
21 chương
41 chương