Cái giường này là của Hàn Thanh Từ, bên trên còn có cỗ mùi hương nhàn nhạt của hắn lưu lại, là mùi thơm mà cô đã từng quen thuộc, là mùi thơm mà cô đã từng cảm thấy an toàn mỗi khi ngửi thấy, có thể khiến cô cảm thấy thư thái. Nhắm mắt lại hơn một giờ, thực tế ngủ không được, cô rời giương đã phòng ngoài, muốn đi xuống lầu rót nước uống. Nơi này cô rất quen thuộc, công tắc đèn ở đâu cô đều biết rõ, cô rón rén xuống lầu, tìm một cái chén rót cho mình ly nước ấm. " Bích Tuyết!" Một thanh âm truyền tới, Khương Bích Tuyết giật nảy mình, cái chén trên tay suýt chút nữa thì rơi xuống mặt đất. Gặp bộ dáng bị hoảng sợ của cô, mặt mũi Hàn Thanh Từ tràn đầy day dứt, " Thật xin lỗi, hù em rồi!" Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần nhìn về phía Hàn Thanh Từ đang mặc đồ ngủ đi tới, thuận miệng hỏi, " Tại sao anh vẫn chưa ngủ?" " Mất ngủ, bệnh cũ. " Thần sắc trên mặt Khương Bích Tuyết dừng lại, cô nhớ rõ hai năm trước Hàn Thanh Từ từng nói qua với cô, hắn tiếp nhận trị liệu bằng cách thôi miên, chứng mất ngủ đã tốt, " Không phải đã tốt rồi sao?" Hàn Thanh Từ cũng rót cho mình ly nước, " Ban đầu cũng coi là tốt, nhưng về sau khi em rời đi, lại bắt đầu bị lại. " Khương Bích Tuyết tâm tình phức tạp, cô cười lạnh, " Cho nên anh lại bị mất ngủ lại, vẫn là do tôi sai sao?" " Không phải là ý tứ này. " Hàn Thanh Từ nhìn cô nói: " Là chính anh suy nghĩ lung tung, cho nên rất khó chìm vào giấc ngủ. " " Suy nghĩ lung tung. " Rốt cuộc là suy nghĩ cái gì? " Nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến em trở về, nghĩ đến em bên đó trôi qua có tốt hay không, nghĩ đến chuyện phát sinh khi chúng ta vẫn còn bên nhau. " Từ sau khi Khương Bích Tuyết trở về, từ trong miệng Hàn Thanh Từ biết đến hắn muốn quay lại với cô, nhưng không nhắc một lời tới nguyên nhân lúc trước khiến cô rời khỏi hắn, " Anh vì cái gì mà vẫn luôn giả ngu đây?" " Cái gì?" Hàn Thanh Từ không hiểu. Trong lòng hắn yêu Diệp Nhã Linh, vì cô ta mạng của mình cũng không cần, hắn vì cái gì lại ở đây tiếp tục giả ngu với cô, giả trang một bộ dáng đối với cô lưu luyến không rời. " Lúc trước vì sao tôi rời khỏi anh, anh biết không?" Hàn Thanh Từ nói: " Biết. " " Nếu biết, tại sao còn muốn dây dưa?" " Anh đã giải thích với em rồi mà, sự việc kia anh không có nửa điểm muốn nhằm vào cha em, cha bị dính líu vào, anh cũng rất xin lỗi, nhưng thực sự từ đầu đến cuối anh đối với ông ấy đều không có ác ý gì. Anh xác thực cũng có sai, nhưng anh nghĩ em có thể cho anh một cơ hội để đền bù, vô luận làm cái gì đều có thể, chính là không muốn cùng anh phân rõ giới hạn. " Khương Bích Tuyết cảm thấy buồn cười, " Chẳng lẽ anh vẫn luôn cho rằng tôi vì chuyện này mới rời khỏi anh sao?" Hàn Thanh Từ sắc mặt có chút biến, mi tâm nhíu lại, " Còn có nguyên nhân khác?" Khương Bích Tuyết nhìn bộ dáng hắn dường như là muốn giả ngu đến cùng, " Nguyên nhân gì trong lòng anh hẳn biết rõ ràng. " Cô quay người muốn lên lầu, Hàn Thanh Từ bắt lấy cổ tay cô, " Không, anh không rõ ràng, còn nguyên nhân gì, nói cho anh biết được không?" Khương Bích Tuyết quay đầu nhìn hắn, " Anh nhất định muốn tôi phải nói rõ ràng?" Hàn Thanh Từ nhìn cô, " Em nói đi. " Khương Bích Tuyết muốn nói lại thôi, những lời kia sao cô có thể nói ra được, " Nói ra rất lúng túng , vẫn là thôi đi. " " Không được. " Cảm xúc của Hàn Thanh Từ có chút kích động, nắm thật chặt cổ tay cô, " Anh vẫn luôn cho rằng em bởi vì sự việc của cha mà rời đi, nhưng em lại nói em rời đi là nguyên nhân khác, anh thật sự không biết, Bích Tuyết, nói cho anh, nói cho anh biết anh làm sai chỗ nào, được không?" Khương Bích Tuyết nhìn thấy chấp nhất trên mặt hắn, hắn đến cùng là không biết , hay là vẫn giả ngu đây? Khương Bích Tuyết tận lực để chính mình cảm thấy rất thong dong, " Bởi vì người anh yêu nhất, thật ra chính là Diệp Nhã Linh. " Hàn Thanh Từ trong lòng khẽ giật mình, mặt đầy mờ mịt. Khương Bích Tuyết nhìn phản ứng của hắn, cười khổ, " Tôi nói đúng không?" Hàn Thanh Từ trầm mặc chỉ trong chốc lát, " Đây chẳng qua là trước kia, trước đây thật lâu, lúc nhỏ, kì thật đấy không tính là yêu, cũng chỉ là!. " Cũng chỉ là ưa thích sao? Hắn phát hiện, mình nói không được. " Bích Tuyết, đó chỉ là trước kia thôi, hiện tại, anh với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường. " Hàn Thanh Từ ngước mắt nhìn cô, " Hiện tại trong tim anh chỉ có em cùng Thần Thần, đối với anh mà nói, không có gì quan trọng hơn em và con cả, anh chỉ muốn bảo vệ tốt cho mẹ con em, chiếu cố hai người thật tốt mà thôi. " Khương Bích Tuyết trầm mặc không nói, cô thừa nhận, mới vừa rồi cô có chút mềm lòng, nhưng lí trí không cho phép cô làm như vậy, chí ít không nên ngay lập tức gật đầu đồng ý. Cô đã bị tổn thương một lần, không muốn lại bị tổn thương lần thứ hai nữa. Cô nghẹn ngào quay mặt đi, " Để sau này hãy nói đi. " Khương Bích Tuyết nói câu này không tính là trực tiếp cự tuyệt, đó chính là nguyện ý cho hắn thêm một cơ hội, Hàn Thanh Từ cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng rạng đông, hắn nói: " Anh sẽ chứng minh cho em thấy. " Khương Bích Tuyết liếc mắt nhìn hắn, tay giật giật, " Buông tay. " Hàn Thanh Từ cũng không có buông tay mà xoay người một chút, chuẩn xác hôn lên môi cô một cái. Con mắt của Khương Bích Tuyết trợn to , lập tức đỏ hồng, " Anh!. " Hàn Thanh Từ buông cô ra, ôm nhu nói: " Ngủ ngon, mơ đẹp!" Khương Bích Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái, đành phải coi như thôi, đỏ mặt quay người đi lên lầu. ——— Nửa đêm về sáng, Khương Bích Tuyết vẫn như cũ không thể ngủ được, cô đang miên man suy nghĩ, nghĩ đến lúc trước, nghĩ đến hiện tại, nghĩ về sau này, đầu một mảng hỗn độn, nhưng vẫn như cũ không thể ngủ được, cô đột nhiên có chút đồng tình với Hàn Thanh Từ, mất ngủ thật khó chịu. Cô sáng sớm đã tỉnh lại, cầm một bộ đồ trong tủ thay ra, đem quần áo ngày hôm qua đã dùng cho vào một cái túi để mang về giặt. Khương Tử Thần còn chưa có tỉnh, Khương Bích Tuyết dự định để Hàn Thanh Từ đem bé trở về, cô còn phải đến studio quay phim. Lúc xuống lầu, Khương Bích Tuyết dặn dò Lan di vài câu, sau đó liền mang theo đồ rời đi. Cảnh quay của bọn họ ở cao ốc Hàn thị đã quay xong, hôm nay đổi sang một khu chung cư cao cấp lấy cảnh. Lúc Mạnh Hiểu Đông đến studio, Khương Bích Tuyết đã có mặt ở đấy, " Tuyết tỷ, sao hôm nay chị lại tự mình lái xe tới vậy?" Thời điểm hắn dự định đi đón cô, Khương Bích Tuyết đã nhắn tin cho hắn nói không cần tới đón, trực tiếp tới studio, hắn còn không biết chuyện gì đã xảy ra. " Tôi hôm qua không ngủ ở nhà. " Mạnh Hiểu Đông nhẹ gật đầu, nhìn sắc mặt cô không tốt, " Quầng thâm mắt của chị thật nặng, hôm qua ngủ không ngon sao?" Khương Bích Tuyết bỏ kịch bản xuống, vuốt vuốt huyệt thái dương, " Có chút, đợi chút nữa mua cho tôi cốc cà phê đi. " " Được. " Mạnh Hiểu Đông nói, " Qua hai ngày nữa chúng ta phải qua Mỹ để quay phim, mấy ngày này chị có muốn nghỉ ngơi thật tốt không, nếu không phải bay thời gian dài như vậy, khẳng định sẽ rất khó chịu. " " Ừm, tôi đã biết. " Khương Bích Tuyết hôm qua bởi vì Hàn Thanh Từ mà tâm viên ý mã. Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Nhật: Ibashinen/意馬心猿; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm. Cô rõ ràng cảm thấy mình đối với Hàn Thanh Từ đã chết tâm, nhưng khi hắn nói ra những lời ôn nhu, nội tâm vốn yên lặng của cô lại nổi sóng chập trùng, ngay cả bản thân cô cũng không thể khống chế. Cô mỗi lần đều không ngừng hỏi, mình tin tưởng hắn sao? Cô ở trong lòng tìm ra đủ lí do để tin tưởng hắn, nhưng cũng lại có rất nhiều lí do khiến cô không muốn tin tưởng hắn nữa. Rất mâu thuẫn, cho nên mới lăn lộn đến khó ngủ. Mạnh Hiểu Đông nói: " Tuyết tỷ, nhà thiết kế bên kia đã đem lễ phục làm được sơ bộ, qua hai ngày nữa liền thử xem, nếu có gì không thích hợp thì để sửa luôn, không sợ đi Mỹ về không có thời gian để đổi nữa. " " Ừm, cậu thu xếp là được. " Bọn họ đi nước mỹ quay chụp đại khái một tuần, bộ phim này có thể hơ khô thẻ tre ( đóng máy) được rồi. Sau khi trở về vừa vặn là lễ trao giải của liên hoan phim Kim Hoa. Thời điểm Khương Bích Tuyết trang điểm, Địch Mỹ Tâm liền gọi điện thoại tới. " Bích Tuyết, tối hôm qua con đi đâu, có phải đêm con không trở về hay không?" Thời điểm hôm qua ra khỏi nhà cô vội vội vàng vàng, vậy mà quên không nói cho cha mẹ một tiếng, cô thật có chút hư mà, " Vâng mẹ. " " Con đứa nhỏ này, đi mà cũng không nói một tiếng, nếu không phải sáng nay cha con không thấy xe của con trên màn hình giám sát, còn không biết là tối hôm qua con ra ngoài nữa. " " Hôm qua con đi có chút gấp, cho nên không kịp nói cho cha mẹ. " Địch Mỹ Tâm than nhẹ một hơi, sau đó nói, " Con tối hôm qua vội vã như vậy là đi đâu?" Khương Bích Tuyết do dự một chút mới nói, " Hàn gia. " Địch Mỹ Tâm ngữ khí kinh ngạc hỏi, " Tối hôm qua con qua đêm ở Hàn gia?" Thợ trang điểm ở bên cạnh, nên Khương Bích Tuyết không muốn nói với Địch Mỹ Tâm về vấn đề này, " Mẹ, trở về rồi nói, con đang quay phim. " Cúp điện thoại, Khương Bích Tuyết thở dài một hơi. Nhìn gương cô nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Hàn Thanh Từ nói với cô những lời kia, cô vẫn rất nhớ rất rõ ràng, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại lời nói của hắn. Tâm tình cho đến bây giờ vẫn còn thấp thỏm, đến cùng có nên tin tưởng hắn hay không, có nên hay không cho hắn thêm một cơ hội nữa? Cô cũng không biết. Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cả ngày hôm nay đầu đều hỗn độn, nhưng vì để không ảnh hưởng tới hiệu quả quay phim, cô bóp bóp cánh tay mình để bảo trì thanh tỉnh. Buổi tối sau khi quay chụp xong, Khương Bích Tuyết ra khỏi studio liền nhìn thấy một nam nhân mặc Tây trang đứng bên cạnh vườn hoa phía bên ngoài chung cư, trên tay cầm một bó hoa hồng, tỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn đồng hồ trên cổ tay. Mạnh Hiểu Đông nói: " Tuyết tỷ, kia không phải là Hàn tổng sao?" Bởi vì Mạnh Hiểu Đông lên tiếng, Hàn Thanh Từ đang cần hoa trên tay nhìn qua. Khương Bích Tuyết liếc Mạnh Hiểu Đông một chút, cô bắt đầu hoài nghi hắn đã làm phản. Hàn Thanh Từ đi đến trước mặt cô, cầm hoa trên tay đưa ra, " Tặng em. " Khương Bích Tuyết nhìn lướt qua bó hoa trước mặt, ngữ khí lãnh đạm, " Tặng hoa làm cái gì?" " Tối hôm qua anh nói sẽ chứng minh cho em thấy, hôm nay là ngày đầu tiên. " Khương Bích Tuyết: " !. " Chứng minh cần tặng hoa sao? Hàn Thanh Từ tiếp tục nói: " Trước đó chúng ta kết hôn cũng không có quá trình yêu đương, hoặc nhiều hoặc ít cũng là một loại tiếc nuối, mặc dù hơi trễ , nhưng anh cũng muốn chính thức theo đuổi em một lần. " Khương Bích Tuyết cười lạnh, " Thế nhưng mà chúng ta đã ly hôn. " " Nhưng trong lòng anh, em Vĩnh viễn vẫn là vợ anh. " Khương Bích Tuyết vẫn không có ý tứ muốn nhận hoa, Hàn Thanh Từ nói: " Nếu như em cảm thấy quỳ một chân xuống mới có thành ý, anh cũng có thể làm được. " Nói xong, hắn liền quỳ một chân xuống, Khương Bích Tuyết trước khi hắn quỳ xuống, liền nhận lấy bó hoa trên tay hắn, sau đó đưa cho Mạnh Hiểu Đông ở phía sau, " Hiểu Đông, đợi chút nữa mang về nhà cắm, Hàn tổng tặng hoa hồng không rẻ, có thể làm đẹp mắt. " Mạnh Hiểu Đông liếc nhìn Hàn Thanh Từ lại nhìn thoáng qua Khương Bích Tuyết, dựa vào năng lực cầu sinh cực mạnh mà lui xuống một bước, " Tuyết tỷ, em!. em bị dị ứng phấn hoa. " " Sao tôi lại không biết?" Mạnh Hiểu Đông ho khan một tiếng, " Em gần đây mới phát hiện. " Khương Bích Tuyết cắn chặt hàm răng , Mạnh Hiểu Đông quá giống làm phản rồi. Cô nhìn Hàn Thanh Từ, trong lòng bất đắc dĩ lại khó chịu, bộ dáng kia của hắn là biết cô nhất định sẽ nhận sao? Cô hít sâu một hơi, quay người nói: " Về nhà!" Cô cầm bó hoa nhanh chân hướng xe đi tới.