Mỗi ngày đều bị chính mình cay khóc
Chương 57
Vì lợi ích nhân loại sẵn sàng trả giá, cho dù cái giá đó nguy hiểm tới tính mạng.
Tinh cầu này có quá nhiều thứ bất định, nguy hiểm có mặt ở rất nhiều nơi, thế nhưng khi đó nhân loại vẫn quyết định ở lại đây, phát triển thành thị.
Thế nhưng khi dò xét được tinh cầu này không có tài nguyên quặng mỏ thì lập tức từ bỏ, chỉ còn một số người dân không tiền không quyền thì bất đắc dĩ phải ở lại.
Bởi vì nếu tới tinh cầu khác thì phải phụ thuộc vào các nhân vật quyền lực ở đó, chính là mất đi tự do của mình, còn phải vì đối phương làm rất nhiều chuyện nguy hiểm.
Vì không muốn làm nô dịch, làm tù nhân ở tinh cầu khác, nhóm người này đã quyết định cầm vũ khí, tiếp tục sinh tồn ở tinh cầu này.
So ra thì nguy hiểm vẫn tốt hơn là là nô dịch, làm tù nhân.
Thời gian thoáng chốc trôi qua mấy trăm năm, tinh cầu không có nền văn minh phát triển tất nhiên càng ngày càng tụt hậu, cuối cùng ngay cả tinh mạng cũng không còn, cũng không có cách nào thông qua tinh mạng liên hệ với người khác.
May mắn ngày nọ một chiếc phi thuyền bất ngờ đáp xuống, lập tức bị trùng biến dị công kích, một thôn dân đã cứu bọn họ, khi đó trưởng thôn và vị thuyền trưởng kia bắt đầu sinh ra hữu tình.
Mặc dù khi đó thuyền trưởng có nói muốn dẫn trưởng thôn rời đi nhưng vì thôn dân, trưởng thôn vẫn quyết định ở lại.
Vì thế hai người đã ước định, cứ cách ba tháng thì phi hành khí sẽ đáp xuống tinh cầu. Dẫn người trong thôn ra ngoài trao đổi, hỗ trợ bọn họ cải thiện hoàn cảnh sinh tồn.
"Cứ vậy, mặc dù khoa học kỹ thuật lẫn văn minh của tinh cầu này hoàn toàn biến mất nhưng thôn vẫn có thể liên hệ với bên ngoài, khoang dinh dưỡng kia cũng mua từ bên ngoài về." Trưởng thôn nhàn nhạt giải thích chuyện mấy trăm năm trước.
Giờ phút này, trừ bỏ âm thanh trưởng thôn dân thì xung quanh cơ hồ yên lặng như tờ.
Chu Bách Triết chăm chú lắng nghe, cảm thấy thực cảm khái.
Chính vì phi thuyền kia nên vận mệnh thôn dân mới có thể thay đổi theo một hướng khác. Bất quá không biết vì sao Chu Bách Triết có cảm giác trưởng thôn và vị thường trưởng kia có chút cơ tình.
Lúc này...
Trưởng thôn thương cảm nói: "Cũng không biết trừ bỏ thôn chúng ta còn nhân loại nào khác ở trên tinh cầu này không nữa."
Nhất thời bầu không khí xung quanh lại càng nặng nề hơn nữa.
Chu Bách Triết run run lá cây, có chút không muốn ngây ngốc ở đây, cậu không thích không khí nặng nề này, nó ảnh hưởng tới tâm tình vui vẻ của cậu.
Áo Cổ Đinh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn phát ra âm thanh cộc cộc phá vỡ bầu không khó này, trưởng thôn lấy lại tinh thần, gạt bỏ ưu thương, vội vàng nói: "Áo Cổ Đinh đại nhân, ngài có gì phân phó?"
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Bảo thôn dân chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón trùng triều."
Đầu óc trưởng thôn trống rỗng, thật lâu sau mới tìm lại được âm thanh của mình: "Ngài... vừa mới nói gì?"
Áo Cổ Đinh đứng dậy, ánh mắt càng lạnh lùng hơn nhìn về phía xa, tựa hồ có thể nhìn thấy đám trùng ở tít bên đó giương nanh múa vuốt gây hấn với mình.
Áo Cổ Đinh dựa vào kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm phân tích tình huống, trầm giọng nói: "Đại khái khoảng nửa tiếng nữa, trùng biến dị cấp sáu sẽ dẫn trùng triều tới tập kích thôn."
Nửa tiếng?
Trưởng thôn rét run, tay chân giống như mất đi tri giác, thẳng đến khi cánh tay bị đội trưởng đội săn đẩy một cái ông mới hoàn hồn, có lại tri giác.
"Vậy... nên làm gì?" Trưởng thôn run run, tay chân lạnh ngắt.
Chu Bách Triết liếc nhìn Áo Cổ Đinh, phát hiện hơi thở đối phương rất vững vàng, giống như trong lòng đã có dự tính, hoàn toàn không xem trùng biến dị cấp sáu ra gì.
Hơn nữa bom ớt của cậu mặc dù không thể giết chết trùng biến dị nhưng có thể tạo thành trọng thương, cuối cùng phối hợp với Áo Cổ Đinh thì có thể nhẹ nhàng giết chết nó.
Chu Bách Triết vỗ vai trưởng thôn, trấn an: "Tôi nói này trưởng thôn, ông đừng quá lo lắng, có tôi với Áo Cổ Đinh ở đây mà, con trùng biến dị cấp sáu kia chỉ có đi mà không có về."
Trưởng thôn gắng gượng nhếch môi, rõ ràng là đang cười nhưng lại giống như muốn khóc vậy: "Cám ơn tổ..." Ông hơi dừng lại một chút, vội vàng sửa lời: "Cám ơn Ớt đại vương."
Đối với hành vi hiểu chuyện của trưởng thôn, Chu Bách Triết rất hài lòng, lại vỗ vỗ vai ông: "Làm tốt lắm."
Lá ớt dưới ánh mặt trời tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, âm thanh trong trẻo lại có chút hống hách của đối phương giống như một liều thuốc trấn định, chẳng biết vì sao... cứ vậy xua tan đi tâm tình mờ mịt của trưởng thôn.
"Tôi sẽ..." Trưởng thôn lẩm bẩm.
Vì tổ tiên, vì tất cả thôn dân, vô luận thế nào ông cũng không thể ngã xuống.
Rất nhanh, toàn thôn bắt đầu lu bù, mọi người rối rít mặc áo giáp, vũ khí đeo ngang hông, biểu tình vừa nghiêm túc lại khẩn trương, thế nhưng không hề sợ hãi.
Nghĩ tới đợt trùng triều khủng khiếp cứ ngỡ sẽ không qua được ngày hôm qua, thế nhưng kết quả đại đa số mọi người đều bình an vô sự, chẳng qua có một ít bị thương mà thôi, điều này làm bọn họ có thêm dũng khí, vô thức mọi người đều tập trung tầm mắt về phía vị dị năng giả kia, khí thế cũng cuồn cuộn sôi trào.
Đây mới chính là cường giả chân chính, có khí phái.
Nếu như... bọn họ cũng lợi hại như vậy thì tốt biết bao.
Chu Bách Triết nhảy lên vai Áo Cổ Đinh, dò hỏi: "Lần này có bao nhiêu con trùng cấp sái?"
Nói ra cũng kỳ quái, cây ớt trước mắt không có ngũ quan nhưng rõ ràng lại có thể nói chuyện, thậm chí còn nhìn thấy được.
Áo Cổ Đinh nhướng mày, quan sát Chu Bách Triết một chút rồi mới chầm chậm nói: "Một."
Chu Bách Triết gật đầu, chuyển thành tư thế chống cằm, hiếu kỳ hỏi: "Anh không hồi hộp à?"
Áo Cổ Đinh nhếch môi, nhàn nhạt đáp: "Trông em cũng không hồi hộp lắm."
Chu Bách Triết vui sướng vẫy vẫy lá cây, có chút đắc ý nói: "Từ sau khi thăng lên cấp năm, tôi đã có thể cay tàn con trùng biến dị cấp sáu kia, dĩ nhiên không sợ rồi."
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia không rõ, âm thanh không lộ ra ưu tư: "Lần này em lại định dùng bom đạn công kích à?"
Chu Bách Triết gật đầu: "Đúng vậy." Hoàn toàn không nhận ra đối phương có mưu đồ.
Con ngươi Áo Cổ Đinh khẽ co rút, rõ ràng dáng vẻ rất bình ổn nhưng lại làm trưởng thôn vừa vặn đi ngang qua lạnh sống lưng vội vàng bỏ chạy, trong lòng giống như có một đoàn mây đen âm u mờ mịt.
Chu Bách Triết thần kinh thô hoàn toàn không cảm nhận được đoạn nhạc đệm này, cậu chỉ tập trung vẫy vẫy lá cây, để mỗi chiếc lá đều thực ngoan ngoãn rũ xuống gọn gàng.
Tuyệt đối không phải tỏ ra nhu mì thục nữ gì cả, chẳng qua là rảnh quá không có việc gì làm nên tìm chút chuyện giết thời gian mà thôi.
Áo Cổ Đinh trầm giọng: "Trước khi em ném ra, nhớ cho tôi vài quả."
Chu Bách Triết khựng lại, ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: "Anh... anh muốn thứ này làm gì?"
Nói đến đây, cậu càng nghĩ lại càng cảm thấy Áo Cổ Đinh không đúng.
Đối phương tựa hồ... rất có hứng thú với ớt của mình, lại còn thu thập hạt ớt, mấy thứ kia vẫn còn được giữ trong khăn tay.
Rất giống những kẻ thích sưu tầm.
Chẳng lẽ... người này?
Ánh mắt Chu Bách Triết trở nên sâu xa, người này chẳng lẽ... thích ăn cay?
Mặc dù không thấy được mắt của cây ớt nhỏ này nhưng Áo Cổ Đinh mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của đối phương nhìn mình tựa hồ có chút khác thường.
Anh khẽ nhíu mày hỏi: "Em thấy sao?"
Chu Bách Triết thu hồi ánh mắt: "Nếu anh muốn thì... cho anh."
Áo Cổ Đinh giúp cậu nhiều lần như vậy, mỗi lần còn đưa tinh hạch cho cậu, về tình về lý thì cậu không có lý do nào cự tuyệt đối phương.
Hơn nữa... ớt của cậu hoàn toàn có thể tự sinh tự tiêu, căn bản không đáng tiền.
"Nếu không nhờ anh cho nhiều tinh hạch như vậy thì tôi cũng không có khả năng thăng cấp, thế nên chuyện xin ớt anh không cần khách khí, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Chu Bách Triết khí phái vỗ vai Áo Cổ Đinh.
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia chiếm hữu, còn có cực kỳ khát khao, anh nhanh chóng áp chế tia tình tự khác thường đột nhiên dâng trào này, giọng điệu bình tĩnh đến mức không nhận ra chút nào khác thường.
"Vậy ngay bây giờ cho tôi vài quả ớt đi."
Chu Bách Triết cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu vốn cũng định kích phát ớt, vì thế liền gật đầu: "Được."
Dứt lời, Chu Bách Triết nhắm mắt điều động tinh thần lực hội tụ ở đỉnh đầu, bắt đầu ra hoa kết quả.
Áo Cổ Đinh chăm chú nhìn hết thảy, hoàn toàn không thể rời mắt.
Cành lá Chu Bách Triết nhịn không được cuộn lại, cảm giác bứt rứt như bị nghẹn phân, rất nhanh sau đó trên đỉnh đầu cậu xuất hiện vài điểm nhỏ màu xanh, dần dần chúng ngày càng dài càng lớn hơn rồi biến thành những nụ hoa xanh nhạt, thoạt nhìn vô cùng nổi bật.
Rất nhanh một làn hương thơm thoang thoảng lan ra.
Nụ hoa xanh nhạt dần dần lớn lên thành màu trắng, nở bung ra, lộ ra những cánh hoa trắng nõn, nhụy hoa có màu xanh nhàn nhạt như tranh thủy mặc.
Mặc dù không thể nói là xinh đẹp nhưng cũng rất đáng yêu, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Rất nhanh những cánh hoa trắng nõn kia bắt đầu khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó lộ ra quả ớt chỉ thiên non nớt xanh mơn mởn, nó lớn lên trở thành quả ớt chỉ thiên vừa đỏ vừa cay chỉa thẳng lên trời.
Chỉ nhìn thôi đã làm người ta liên tưởng tới mùi vị của mùa hè, vừa nóng bức lại bỏng rát.
Từ đóa hoa trắng tinh khôi biến thành quả ớt đỏ cay xè, quá trình biến đổi vừa tự nhiên lại mãnh liệt này làm nhịp tim Áo Cổ Đinh gia tăng không ít.
Anh lặng lẽ xoa nắn ngón tay mình, cố đè nén ý niệm xông tới chiếm cây ớt này thành của riêng, cuối cùng... ăn luôn cây ớt này.
Chu Bách Triết run rẩy, tên biến thái đáng sợ kia lại xuất hiện rồi! Kẻ này cứ ẩn núp trong bóng tối rình rập thể xác tươi non của cậu!
Tinh thần lực cũng vì thế mà ngắt đứt, những quả ớt nhỏ trên đỉnh đầu cũng ngừng sinh trưởng.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh tối sầm, anh lại vô thức lộ ra ưu tư của mình, hiện giờ vẫn chưa phải lúc, anh không thể hù dọa cây ớt nhỏ này được.
Đột nhiên, cổ tinh thần lực biến thái kia biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện.
Chu Bách Triết không khỏi thở phào một hơi, quơ quơ mớ ớt non xanh nhạt trên đỉnh đầu, may mắn vừa nãy cơ trí nhích tới cạnh Áo Cổ Đinh, bằng không chắc bây giờ vẫn còn bị tên kia quấy rầy.
Những quả ớt non tươi non ở sát bên cạnh tỏa ra vị cay nhàn nhạt làm vị tướng quân cuồng ớt không cay không vui hít sâu một hơi, thỏa mãn thở hắt ra.
Chính là mùi vị này, nó làm anh nghiền tới khó kiềm chế, chỉ muốn đắm chìm trong vị cay này, thực sự quá hăng hái.
Ớt đại vương ngây ngô đỉnh cái đầu nặng trịch tiếp tục cặm cụi thôi thúc tinh thần lực, cậu phải sớm thúc đẩy bom ớt trưởng thành để kịp đối phó trùng triều.
Rất nhanh, vị cay đậm đà bắt đầu tản ra.
Một thôn dân ở bên cạnh biến sắc, vừa ho khan vừa hoảng sợ hét to: "Không ổn rồi, Ớt đại vương lại cay rồi! Mau chạy a!"
Nháy mắt, tất cả mọi người hệt như chim muông bay tán loạn.
Chỉ có Áo Cổ Đinh vẫn đứng đó, sắc mặt âm trầm, khóe miệng hơi nhếch lên, hoàn toàn đắm chìm trong vị cay này, xuýt xoa không thôi.
Chu Bách Triết ngửi vị cay đậm đà của chính mình, một lần nữa chịu không nổi mà khóc thét, má ơi, sau khi thăng cấp cậu lại cay hơn rồi a.
Nhân sinh mỗi ngày đều bị chính mình cay khóc này rốt cuộc đến bao giờ mới chấm dứt!
...*....
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
111 chương
12 chương
89 chương
40 chương
26 chương
116 chương