Mỗi ngày đều bị chính mình cay khóc
Chương 26 : Xấu hổ tới phát nổ
Chu Bách Triết rất quen thuộc khu vực này, cậu vừa nhảy nhót vừa chỉ: "Mấy trái này ăn ngon lắm, vị rất ngọt, anh rảnh có thể hái ăn, dù sao cũng nhiều trái như vậy, mọi người trong thôn cũng không ăn hết."
Nam nhân ở phía sau không đáp lời, ánh mắt thực chăm chú nhìn đám ớt đỏ rực, tay vẫn tiếp tục vươn tới trước tìm kiếm.
Chu Bách Triết đột nhiên run rẩy, cứ cảm thấy sau lưng có cảm giác nguy hiểm, cậu quay đầu lại, đối mặt với con ngươi đen láy sắc bén của nam nhân, không tới một giây sau, Chu Bách Triết vội vàng dời tầm mắt, theo bản năng khẩn trương nói: "Anh, anh muốn làm gì?"
Tay của đối phương đặc biệt dễ nhìn, thon dài mạnh mẽ hệt như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế chuyên tâm điêu khắc, làm người ta không thể dời tầm mắt.
A, tay thật đẹp quá.
Chu Bách Triết vừa cảm khái vừa lặng lẽ co quặp lá cây của mình, lại càng khẩn trương hơn.
Lá cây của mình nhìn thật xấu xí.
Cho dù bị phát hiện nam nhân cũng không biến sắc, nhàn nhạt nói: "Lá cây của em rất dễ nhìn, nhất là quả ớt."
Lời này hoàn toàn không mang theo chút ưu tư nào, giống như bình thản hỏi "Em ăn cơm chưa?" vậy.
Thế nhưng chính là như vậy mới chân thành, mới không giả tạo không khoa trương.
Sắc mặt Chu Bách Triết nháy mắt đỏ bừng, khẩn trương luống cuống xoắn xoắn lá cây, mấy quả ớt trên đỉnh đầu bởi vì tình tự kịch liệt mà bắt đầu tỏa ra mùi cay nồng nặc.
Nam nhân đột nhiên cúi người, dùng tư thế cường thế tiếp cận Chu Bách Triết, mặt của hai người cơ hồ chỉ cách có một bàn tay.
Chu Bách Triết bối rối, cậu tựa hồ nghe thấy trái tim mình nảy lên điên cuồng, gương mặt người nam nhân này quá tinh xảo nhưng lại không hề có chút nữ tính nào, mỗi đường mỗi nét đều đẹp như tranh vẽ, làm người ta thán phục sao lại có thể hoàn mỹ đến vậy.
Trên người nam nhân tựa hồ có mùi thơm thoang thoảng như có như không, chính là dễ ngửi chết người, làm hormone người ta nổ tung, chỉ hận không thể lột lột sạch quần áo, xem xem thân thể đối phương rốt cuộc hoàn mỹ cỡ nào.
Cả người Chu Bách Triết nóng ran, những quả ớt trên đỉnh đầu cũng càng lúc cảng đỏ hơn...
Cuối cùng... chín đỏ.
Bụp một tiếng, quả ớt nổ tung, hột ớt văng tán loạn.
"..." Chu Bách Triết.
"..." Tướng quân.
Trong phút chốc, vị cay nồng đậm đập vào mặt, Chu Bách Triết còn chưa kịp lúng túng thì nháy mắt đã bị mùi vị này tập kích.
"..." Sau một hồi trầm mặc, Chu Bách Triết giống như phát điên mà kêu la thảm thiết: "Cay quá a!"
Không được, bản đại vương chịu không nổi!
Chu Bách Triết quơ lá cây, lập tức lao như điên xuống sông, bổ nhào xuống, cả cây ớt nháy mắt an tĩnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Chỉ mới nghĩ tới vài hình ảnh không hợp với thiếu nhi thôi mà nổ luôn cả đám ớt, thật đáng sợ."
Nam nhân xoa trán, quyết định làm như không nghe thấy lời Ớt đại vương, cúi người nhặt từng hạt ớt, gương mặt lạnh lùng thực chuyên chú, thâm tình.... cứ hệt như đang nhìn người mình yêu nhất trên cuộc đời này.
Chu Bách Triết vung vung lá cây đạp nước, xoay người lại thì vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Dưới ánh mặt trời, gò má nam nhân vô cùng hoàn mỹ, sắc mặt ôn nhu nghiêm nghị làm trái tim Chu Bách Triết lại nhịn không được nảy lên.
Cậu che rễ cây của mình, lẩm bẩm: "Má ơi, góc độ nào nhìn cũng đẹp cả."
Chính là đầu óc đại soái ca này tựa hồ không tốt lắm, cư nhiên nhặt hột ớt của mình.
Cay biết bao nhiêu a!
Ít nhất cũng cay tới xưng phồng ngón tay!
Chu Bách Triết thiện tâm không đành lòng nhìn đầu ngón tay đại soái ca bị tổn thương, vội vàng quạt quạt cành lá leo lên bờ, lớn tiếng ngăn cản: "Đừng có nhặt, cẩn thận tay anh bị..."
Còn chưa dứt lời, Chu Bách Triết đã thấy ngón tay nam nhân vẫn hoàn hảo như thường, mỗi ngón mỗi ngón đều trắng nõn nà như ngọc.
"Cái này..." Chu Bách Triết nghẹn.
Này quá không khoa học đi!
Đại soái ca này... hình như... không sợ hột ớt của mình.
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
11 chương