Mỗi ngày đại thần đều lo bị lộ clone

Chương 3 : Mỗi ngày đại thần đều lo bị lộ clone

Phát livestream, Liên Thịnh không tiện nói chuyện chiến đội với mọi người, xem thái độ cũng không rõ bọn họ đã biết những gì. Vì vậy theo chân lý nói nhiều sai nhiều, Liên Thịnh bèn tắt mic luôn, im lặng kiểm tra đồ đạc, thỉnh thoảng trò chuyện một hai câu fan trên live. Không tám nhảm nữa, ba người kia đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, tạm thời trong tai nghe Liên Thịnh chỉ còn tiếng ba người họ thảo luận chiến thuật. Suốt hơn mười phút này, Liên Thịnh rất cơ trí nhìn trang bị và cách thức nói chuyện của mấy người này mà suy đoán ra một vài thứ. Vị số 1 này tên là… Alice, cầm một khẩu AKM, dự phòng là S686, đều là súng cận chiến, hơn nữa hai người còn lại đều nghe theo sự chỉ huy của người này vô điều kiện, vì thế Liên Thịnh đoán người này chơi vị trí đột kích kiêm chỉ huy. Vị số 2 thì tên là… Pikachu, nội tâm Liên Thịnh không thể không gào thét, chậc, đây là cái kiểu đặt tên gì thế? Người này mang súng thứ tự là một khẩu M16 và SKS, đồng thời còn phụ trách lái xe, quan sát tình hình địch, hẳn là vị trí bắn tỉa kiêm hậu cần.  Số 3, Đại Hải, một khẩu Vector, một khẩu M416, có vẻ cũng chơi vị trí đột kích. Vậy thì… Liên Thịnh cười đầy bất đắc dĩ, cuối cùng anh cũng phát hiện ra, cái tên Hoa Đình này EQ không cao, nhưng IQ với mắt nhìn người lại không tệ. Tự biết Liên Thịnh đã lớn tuổi, khả năng phản ứng không cao bằng đám trẻ kia, nhưng kinh nghiệm với súng thì lại tốt hơn hẳn. Vừa hay trong chiến đội chiến đội đang thiếu một tay bắn tỉa. Lúc này bọn họ vừa vào bo xong, chẳng bao lâu sau đã thấy một cái máy bay vụt qua đầu. Khưu Phong ngẩng đầu nhìn lên: “Tôi nhắm chỗ thùng thính, tầm 300 mét.” Phương Thành Tự mở ống ngắm nhìn bốn phía, đáp: “OK, số 3 đi loot thính với tôi, số 4…” Liên Thịnh mở mic, nói tiếp: “Tôi lên lầu bắn yểm trợ mọi người.” Phương Thành Tự ngừng một lát, giọng nói có chút vui vẻ: “OK.” Hai người lái xe đi loot thính, Liên Thịnh và Khưu Phong núp trên mái nhà bắn tỉa. Khưu Phong nằm xuống quan sát xung quanh: “Hướng N có xe đến.” Ngừng lại mấy giây, ánh mắt hắn chợt sáng lên, nhanh chóng nổ súng rồi vội vã gào lên: “Tiểu Tự, có địch núp sau tảng đá trước mặt.” Lúc này Lâm Hải Xuyên đã bắt đầu xông về phía người kia, nhưng không kịp, tên núp lùm kia đã chiếm được tiên cơ, thanh máu của Phương Thành Tự chỉ còn non nửa, cậu phản ứng rất nhanh bắn một viên đạn qua, nhưng vẫn không hề hấn gì với mũ 3 giáp 3 của đối phương, cậu nghĩ mình sắp toi rồi. Tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, bỗng một tiếng súng vang. [sheng đã tiêu diệt wslr vì bắn headshot bằng M24] Sau khi được Khưu Phong nhắc nhở, Liên Thịnh lập tức ngắm bắn địch, ngay khi Phương Thành Tự sắp biến thành hộp đã kịp thời bồi một phát súng. Phương Thành Tự ôm thanh máu sắp tàn, mau lẹ bắn chết hẳn tên kia. Khưu Phong đổi băng đạn bên cạnh anh thở phào: “Nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt thì bị úp sọt rồi.” Sau đó cất súng nhảy đến trước mặt nhân vật của Liên Thịnh, vui sướng lắc lư trái phải: “Bro, đỉnh vờ lờ! ID anh tên sheng, tôi gọi anh là anh Thịnh được không?” “Được.” Liên Thịnh khẽ cười, quả nhiên vẫn là một đám nhóc, nói chuyện cũng đáng yêu ghê. Phương Thành Tự liếc mắt trừng tên fan não tàn đang cười ngu kia, bỗng nhiên bực bội đứng lên. Lúc này Lâm Hải Xuyên đã xong việc, lái xe về tụ họp với bọn họ. Phương Thành Tự vừa xuống xe đã chạy thẳng lên nóc nhà, lôi cổ tên não tàn đang nhảy nhót trước mặt Liên Thịnh ra, thả một khẩu súng xuống, thản nhiên nói: “Cho anh.” Liên Thịnh hơi sửng sốt. AWM, vua của các loại súng, chỉ có trong hòm thính, uy lực cực mạnh, cho dù là mũ 3 giáp 3, AWM đều có thể bắn một phát lủng đầu. Một khẩu súng cấp thần như thế, cậu suýt tiêu mạng mới có được mà lại dễ dàng đưa cho anh như vậy sao? “Hả? Các cậu không dùng sao?” Nhân vật của Phương Thành Tự ngồi xổm xuống trước mặt anh: “Yep.” Khưu Phong vẫn hưng phấn nhảy nhót bên cạnh: “Anh Thịnh anh cứ cầm đi, đây là Tiểu Tự đi loot cho anh đó.” Liên Thịnh: “Hả?” Phương Thành Tự  ném một cái nhìn lạnh lẽo qua. Bọn họ đều biết Liên Thịnh còn đang cân nhắc chuyện gia nhập chiến đội, bây giờ vẫn chưa nói trước được điều gì, chẳng qua trùng hợp lại trở thành đồng đội một lần thôi. Đây vừa là chuyên tốt cũng vừa là chuyện xấu, họ vẫn chưa rõ tính cách Liên Thịnh, không biết anh có tâm tư nhạy cảm hay mọi thứ đều là hư vô(*), không biết anh ưa kiểu quân tử chi giao hay  thích ôm ôm ấp ấp. (*) Tứ Đại giai không: (Phật giáo) Chỉ bốn nguyên tố đất, nước, gió, lửa, được Phật giáo làm sâu sắc và phát triển lên từ tư tưởng vốn có của triết học Ấn Độ. Tứ Đại giai không dẫn dắt người ta thấu hiểu sự hư ảo giả tạm của thế giới vật chất, cái không thực của thế giới vật chất. Cái Không của Đức Phật là không tham đắm, si mê, không dính mắc, không chấp thủ chạy theo hình sắc, sinh diệt. Giúp con người phản tỉnh bản thân, tu tâm dưỡng tính phát huy vô lượng những tài bảo trong tâm để tìm ra hạnh phúc thật sự, vĩnh hằng trong đời sống tinh thần của khiến thân tâm thường an lạc, sáng suốt và thanh tịnh. Nếu thái độ của bọn họ sai lệch sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Liên Thịnh. Khưu Phong tự biết sai, liền giơ tay xin hàng: “Tại trận trước thấy anh bắn súng đỉnh quá, 3 người chúng tôi chưa thấy anh bắn giỏi như anh cả, ây gu, anh Thịnh cứ lấy đi.” Đến giờ Liên Thịnh đã nhận ra, có lẽ bọn họ cũng biết chuyện Hoa Đình mời anh gia nhập chiến đội, cả đám không kìm được đã coi anh thành người nhà luôn rồi. Đám nhỏ nhiệt tình như vậy lại thiện lương như thế, nếu anh cứ từ chối nữa thì chẳng phúc hậu chút nào. Thôi thì. Liên Thịnh thỏa hiệp nhặt súng lên, giọng nói ấm áp: “Vậy cảm ơn cậu.” Giọng nói dịu dàng dễ nghe của đối phương truyền từ tai nghe vào thẳng tim khiến mí mắt Phương Thành Tự khẽ run, khoe smieengj mất khống chế cong lên, thấp giọng nói thấp giọng đáp: “Đừng khách khí.” Hôm sau. Chuông đồng hồ trong biệt thự chiến đội STV vừa điểm 12 tiếng, cửa phòng Hoa Đình ờ tầng 3 đã mở ra rất đúng giờ, hắn hãy còn buồn ngủ vươn vai một cái, miễn cưỡng thấy được một thiếu niên đang ôm mèo ngồi trên ghế solon ở đại sảnh qua khe mắt díp lại. Hắn vừa lò dò xuống tầng vừa cảm thán: “Đúng là thiếu niên, tinh lực tràn trề luôn.” Phương Thành Tự đang bận chơi mèo, không rảnh đáp lại hắn, chỉ khẽ đẩy mũ lên tỏ ý đã nghe thấy. Hoa Đình nhìn khung cảnh một người  một mèo vô cùng hài hòa, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy, nhân lúc chiếc mòe trong đống cát không để ý, người nào đó bèn huơ huơ trước mặt nó, lập tức bị vuốt mèo vồ cho rụt về. Hắn hậm hực thu tay lại, ngồi xuống ghế salon bên cạnh Phương Thành Tự, cầm que tăm xiên lấy một quả ô mai trong đĩa trái cây trên bàn. “Đám kia đâu rồi? Chưa dậy luôn hả?” Phương Thành Tự đáp: “Sắp, lúc tôi xuống có gõ cửa hết rồi.” Hoa Đình cười khổ. Đúng rồi, Phương thiếu gia không chỉ có tinh lực tràn trề mà còn rất vô tư đốc thúc tất cả mọi người trong chiến đội học theo tác phong cậu. Vừa đến giờ liền đi gõ cửa từng phòng, còn đúng giờ hơn cả chuông báo thức. Quả nhiên, vừa dứt lời, trên tầng đã có hai người một trước một sau mở cửa. Lâm Hải Xuyên đi xuống như u linh, vô hồn chào hỏi mọi người: “Chào buổi sáng.” Khưu Phong đi sau hắn, đầu tóc bù xù như mớ cỏ dại bị ném bom, vẻ mặt mơ màng. “Chào buổi sáng.” Hoa Đình suýt thì phun cả ô mai ra. “Tóc tai thế nào kia? Cậu tính cos Tê Lợi Ca à?” (*) (*) Tê Lợi Ca: (sinh ngày 10/10/1976) tên thật là Trình Quốc Vinh, người Phàn Dương, Giang Tây. Năm 2010 bắt đầu lang thang ăn xin ở Ninh Ba, Chiết Giang. Tháng 2/2010 một thành viên trong cộng đồng nhiếp ảnh Phong Điểu đã chụp được anh khi test máy ảnh, sau đó up lên diễn đàn Thiên Nhai. Ảnh chụp 1 người ăn mày có tạo hình đặc biệt, quần áo độc đáo, biểu cảm lạnh lùng cho nên được gọi là Tê Lợi ca, trở thành một nhân vật nổi tiếng trên mạng. Do cuộc sống vất vả khó khăn mà Tê Lợi ca có bệnh tâm thần nhẹ, khi cứu trợ và người hảo tâm tìm được Tê Lợi ca thì anh lại sợ hãi không thể trao đổi với người bình thường, từ chối về khu cứu trợ, anh được đưa về đoàn tụ với gia đình. Nhưng không lâu sau anh lại tiếp tục bỏ nhà đi lang thang, năm 2013 được em trai đưa đến bệnh viện tâm thần Ninh Ba điều trị. Khưu Phong ủy khuất (*): “Cái gì đấy! Hôm qua tôi tắm xong quên sấy tóc, sáng nay ngủ dậy đã thấy chúng nó làm phản trên đầu rồi.” Hắn cào tóc, liếc thầy Phương Thành Tự đội mũ ngồi trên sô pha, mắt sáng lên: “Ấy, Tiểu Tự, cho tui mượn mũ được không?” (*) Ủy khuất: Điều giấu kín trong lòng, không bày tỏ ra được. Phương Thành Tự vừa ôm mèo, vừa cầm chén uống trà: “Cái này thì không được, trong phòng tôi còn mấy cái đấy, thích cái nào thì lấy.” Khưu Phong lập tức quay lại, vui vẻ: “OK OK nhó.” Một lát sau, Khưu Phong đội một cái mũ màu cầu vồng rực rỡ đến bươm bướm cũng phải quỳ chạy như bay xuống. Rồi như là chợt nhớ điều gì lại vắt lên người Hoa Đình khẩn trương thăm hỏi: “Đúng rồi, quản lý Đình! Chuyện anh mời anh Thịnh vào đội, anh ấy đã đồng ý chưa?” Hoa Đình hoang manh: “Anh Thịnh nào? Tôi mời lúc nào…” Khưu Phong vỗ hắn một cái: “Ấy, chính là streamer kia đó.” Giờ Hoa Đình mới load được, liếc nhìn Phương Thành Tự: “Cậu nói cho bọn họ rồi?” Phương Thành Tự gật đầu: “Hôm qua đánh trận squad vô tình gặp được.” Hoa Đình kinh ngạc: “Vậy cũng được luôn?” Khưu Phong cướp một viên ô mai từ tay Lâm Hải Xuyên, bỏ vào miệng, hớn hở: “Cực kỳ trùng hợp luôn, quả là duyên phận trời ban. Vì vậy anh phải tranh thủ hỏi anh ấy lúc nào  đi, lẹ lẹ, chúng ta còn chuẩn bị cho tốt.” Hoa Đình nhíu mày khó xử: “Cậu đừng vội, hôm qua mọi người gặp nhau trong trận squad là đang livestream phải không? Không đề cập đến chuyện công việc của  chiến đội chứ?” Phương Thành Tự lắc đầu: “Không, nhưng lúc đó anh ấy cũng đang livestream, hẳn là fan anh ấy cũng nói cho anh ấy biết thân phận tụi em rồi.” Hoa Đình bật điện thoại lên gửi tin nhắn: “Mấy cậu không để lộ là được, chuyện gia nhập chiến đội còn chưa quyết xong, nếu để lộ ra, sợ lại dính mấy cái tin đồn không hay.” Khưu Phong bất cần đáp: “Thế thì sao, coi như tuyên truyền sớm luôn.” Một lần nữa Lâm Hải Xuyên tránh thoát được cái tay Khưu Phong trộm dâu tây của hắn, tạt một chậu nước lạnh: “Vậy  nếu anh Thịnh của cậu không muốn gia nhập thì sao? Rồi lỡ người ta nói chiến đội chúng ta tuyển một streamer làm đội viên chính thức, định đi tìm chết hay gì thì sao?” Vẻ mặt Khưu Phong cứng đờ, nét cười biến mất, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mà đội chúng ta cũng sắp…” Hoa Đình nhìn qua sắc mặt Phương Thành Tự càng ngày càng đen, cắt ngang lời hắn kịp thời: “Nói bậy cái gì đó. Tuy chúng ta tuyển streamer đúng là để kéo tài trợ, nhưng cũng không phải không cân nhắc đến vấn đề kĩ thuật. Hôm qua mấy cậu ghép trận với anh ta còn gì, thấy kĩ thuật của anh ta thế nào?” Khưu Phong lại tiếp tục khen ngợi idol mới của mình: “Đương nhiên anh Thịnh rất lợi hại, bắn súng rất tốt.” Lâm Hải Xuyên cũng gật đầu: “Quả thật kỹ thuật của anh ta không tệ, mấu chốt là ý thức rất tốt rất tốt, khả năng phối hợp cũng không có gì để chê cả.” “Thế chẳng phải là ổn rồi sao!” Hoa Đình hài lòng: “Kỹ thuật tốt thì phải để người ta thấy mới biết được, streamer vốn đã sống dưới con mắt đại chúng, lại càng dễ bị xăm soi đó! Có ai dám nói gì!” Hắn nói đến dõng dạc, chính nghĩa lẫm nhiên, đến nỗi thân mình nhỏ bé dường như đột nhiên trở nên thật cao lớn. Nhất thời Khưu Phong bị hắn làm cho bình tĩnh lại, ánh mắt tỏa sáng đầy sùng bải: “Quản lý Đình, anh siêu man luôn.” Ghế sô pha bên trái bên trái bỗng truyền đến một tiếng cười khẽ. Rốt cuộc Hoa Đình cũng có thể lặng lẽ thở phào. Khưu Phong đầu óc toàn cơ bắp, Lâm Hải Xuyên lại miệng mồm không giữ ý, chọc ngay chỗ đau của Phương thiếu gia còn không biết, may mà còn có quản lý Điình Đình anh dũng anh dũng thần võ có đủ lý trí, mới kịp ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt một nhà già trẻ của chiến đội. Đúng lúc này, dì nấu bếp ra gọi mọi người tới ăn cơm, Hoa Đình khoát tay: “Tranh thủ đi ăn cơm đi, ăn xong thì huấn luyện cho tốt, mấy chuyện này mọi người không cần bận tâm.” Đợi đến khi cả đám đều đi hết, Hoa Đình mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn wechat cho Một Quả Cherry. [Quản lý Hoa] Chuyện gia nhập chiến đội, cậu suy nghĩ đến đâu rồi? Đợi mãi không thấy bên kia trả lời, Hoa Đình nghĩ có lẽ tên này khôn gonl rồi, đành phải đi ăn cơm trước. Khi Hoa Đình sắp không chịu nổi sự lên án công kích trong ba ánh mắt kia thì tiếng báo tin nhắn đầy hi vọng rốt cuộc cũng vang lên, Hoa Đình lập tức dừng đũa nhìn màn hình. [Một Quả Cherry] Tôi đang ở Thượng Hải, chọn địa điểm đi, chúng ta gặp nhau nói chuyện. Vẻ mặt Khưu Phong tràn đầy hi vọng hỏi thăm: “Sao rồi?” Hoa Đình  ủ rũ ôm điện thoại một hồi, đến khi ba người cảm thấy có thể hết hi vọng thật rồi, ánh mắt cũng tối dần đi, thì hắn mới nhếch miệng cười, vung tay: “Chuẩn bị dọn cái phòng trống trên tầng 2 đi, máy móc ở phòng huấn luyện cũng đổi một bộ tốt nhất, phải để cho thành viên mới cảm nhận được bầu không khí như tắm gió xuân của chiến đội chúng ta.” Sau khi yên tĩnh một lát. Khưu Phong nhảy lên yeah một tiếng, cười phớ lớ quay sang đập tay với Lâm Hải Xuyên, “yeah, anh  yên tâm, cứ giao tất cho tôi”  Phương Thành Tự cũng nở một nụ cười hiếm thấy, “Khưu Phong, như tắm gió xuân không phải dùng như thế.” Hoa Đình hớn hở thêm mấy phút, vừa định nhắn Một Quả Cherry địa chỉ biệt thự chiến đội luôn thì lại thấy bên kia gửi đến hai tin nhắn mới. [Một Quả Cherry] Không ngờ nhiều năm thế anh vẫn cứ ương ngạnh trú đóng ở giới esport. [Một Quả Cherry] Sao rồi, lâu quá rồi anh có gầy đi không? Vẫn 90 cân à? [Quản lý Hoa] ??? [Một Quả Cherry] … Người này như bị Hoa Đình K.O, lúc lâu sau mới nhắn tiếp. [Một Quả Cherry] Không ngờ anh vẫn giống hệt như trước. [Quản lý Hoa] !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!