Bởi Nguyễn Đường dừng livestream, nên dư luận trên mạng sôi sùng sục, rất nhiều thuyết âm mưu được đặt ra, thậm chí Ngụy Trác còn thuê thêm một đám blogger đổ dầu vào lửa, không ngừng bôi đen Nguyễn Đường, nhưng từ khi Nguyễn Đường xuyên đến đều không giao tiếp gì với bên ngoài, nên họ không tìm ra được cái gì để bôi cả, vì vậy, tin tức về anh ở trên tinh võng bắt đầu hạ nhiệt. Đợi đến khi dân mạng hoàn toàn bình tĩnh, đó mới chính là lúc họ phản công. Luật sư mà Hạ Vân Sâm tìm đã hoàn thành toàn bộ tài liệu dùng cho tố tụng, chỉ cần thời cơ chín muồi là sẽ khởi kiện Ngụy Trác và đám kền kền, đánh cho chúng trở tay không kịp. Những luận điệu sai trái mà bọn họ sử dụng để bôi đen Nguyễn Đường đều dã được ghi lại, chắc chắn lúc đó họ sẽ không còn đường để chối cãi. Về phía Hạ Vân Dật, cũng có thể phối hợp bất cứ lúc nào, chứng minh Nguyễn Đường là cố vấn viện khoa học, làm những kẻ đặt điều không còn lời nào để biện hộ. Chuyện lần này mang tính bùng nổ như vậy chắc chắn là do có người đứng sau giật dây, Nguyễn Đường xuất hiện, không chỉ đụng đến lợi ích của nhóm Tề Trác, mà còn đụng đến đường dây của vô số kẻ, chẳng đâu mà lại không có những người ghen tị hay anh hùng bàn phím. Chuyện này lộ ra, đáng lý phải khiến cho những fan cũ của Nguyễn Đường vui mừng, nhưng họ lại bị cuốn vào vô số âm mưu, quả thực khiến người tức giận. Hai người nói chuyện một đường đến tận nhà Nguyễn Đường. "Hạ thiếu tướng, anh ngồi đi, để tôi đi nấu cơm." Nguyễn Đường để quản gia người máy lấy dép đi trong nhà cho Hạ Vân Sâm, treo áo khoác lên móc ngoài cửa và dẫn hắn vào ngồi vào ghế sô pha. "Gọi tên tôi đi, đừng gọi thiếu tướng mãi thế." "Chuyện này... Có ổn không vậy?" Nguyễn Đường hơi do dự, dù sao thì Hạ Vân Sâm là quân nhân, không hiểu sao anh có sự kính nể khó có thể giải thích. Hạ Vân Sâm nhìn anh, "Cậu gọi anh tôi là Hạ đại ca mà." Ý là không thể phân biệt đối xử như vậy được. Nguyễn Đường dở khóc dở cười, anh cũng không thể gọi Hạ Vân Sâm là "Đại ca", nếu gặp cả hai anh em thì phân biệt thế nào? Anh suy nghĩ một lúc liền nói, "Vậy tôi gọi anh là anh Sâm nhé?" "Được." Lần này Hạ Vân Sâm vui vẻ hẳn. Nguyễn Đường vào bếp, bắt đầu nấu cơm. Trong nhà vẫn còn thịt ba chỉ, khoai tây, bột mì, cho nên Nguyễn Đường quyết định làm mì Zha Jiang Mian phiên bản thịt xắt hạt lựu đơn giản. Không có tương ớt nhưng có tương chua ngọt, dù sao thì tương chua ngọt anh cũng đã làm và để trong tủ lạnh từ sớm. Anh cho nước vào bột vò thành vắt mì rồi để qua một bên cho bột nghỉ, sau đó anh bào vỏ khoai tây, xắt thịt thành miếng hạt lựu, trụng qua nước sôi cho bớt tanh. Đợi đến khi chảo nóng thì anh cho khoai tây vào xào sơ, gần chín thì anh bỏ ra, thêm dầu, hành, gừng và tỏi, phi dậy mùi thì cho thịt thái hạt lựu vào đảo chung, đến khi thịt dần chuyển sang màu trắng thì cho khoai tây vào lại, thêm không ít tương cà, hầm từ từ cho ngấm vị. Thịt sốt tương khoai tây hầm xong rất nhanh, màu đỏ thẫm, bóng loáng, thơm nức, nhìn rất muốn ăn. Nguyễn Đường lấy bột đã để nghỉ ra cán mỏng, nấu một nồi nước, đợi nước sôi thì xắt mì thành sợi rồi cho vào luộc, mì sôi thì vớt ra để hơi ráo nước, xong xuôi thì chia đều mì ra hai tô, rưới sốt thịt khoai tây lên là đã hoàn thành. Cuối cùng là canh cải trứng, ăn kèm với mì cho đỡ ngán. Sau khi cắt nhỏ cải bó xôi thì chần qua với nước nóng cho bớt mùi hăng, đợi nước trong nồi sôi thì cho cải vào, thêm muối, gừng, nước tương, sôi thêm lần nữa thì đổ trứng đã đánh đều vào là xong, món này có thời gian hoàn thành chưa đầy mười phút. Người máy quản gia Tiểu Bạch bê canh còn Nguyễn Đường thì bưng mì, cùng ra ngoài phòng khách. "Anh Sâm, qua đây ăn mì thôi." Để đồ ăn lên bàn, Nguyễn Đường gọi Hạ Vân Sâm đang ngồi đối diện kiểm tra quang não. Hạ Vân Sâm đóng quang não, đứng lên đi về phía bàn ăn, thấy không có đũa bèn đi vào bếp, hỏi Nguyễn Đường, "Đũa để đâu vậy?" Nguyễn Đường nói chỗ để bát đũa, hắn bèn lấy hai đôi ra, sau đó ngồi đối diện với Nguyễn Đường. Mì Zha Jiang Mian nóng hổi trộn đều rất thơm, giữa thơm còn có cay, thịt hạt lựu nhiều mà không béo mỡ, khoai tây mềm, sợi mì dai vừa đủ, thực sự rất phù hợp với khẩu vị của Hạ Vân Sâm, làm cho hắn ăn hết trong vô thức. "Muốn ăn thêm chút nữa không?" Nguyễn Đường thấy Hạ Vân Sâm ăn xong rồi liền mở miệng hỏi. "Có." Lúc đầu Hạ Vân Sâm định từ chối mà không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ thực nên lại đồng ý. Nguyễn Đường lấy cho hắn thêm bát nữa, đợi hai người ăn no xong thì bàn đến chuyện điều tra quá khứ của Nguyễn Đường trước khi mất trí nhớ. Hạ Vân Sâm căn cứ vào tình huống trước mắt, chỉ biết anh đến thành phố này từ mười mấy năm trước, một mình đến thủ đô tinh, hẳn là trước đây anh sống ở một tinh cầu xa xôi nằm xa trục tinh cầu chính, nên thông tin cá nhân không đầy đủ, những tin liên quan đến gia đình hầu như là không có. Năm đó Nguyễn Đường mới chỉ hai sáu tuổi, bởi có gương mặt xuất sắc nên được một công ty giải trí vừa ý, vị thành niên đã ký hợp đồng làm người mẫu, sau hai năm bồi dưỡng thì chính thức debut. Từ một nhân vật cực kỳ phụ, dần đến vai phụ, nam ba, nam phụ rồi tới nam chính. Bao nhiêu gian khổ trong đó, chưa từng tiết lộ với người ngoài. Hạ Vân Sâm thử điều tra từ tài khoản mà Nguyễn Đường chuyển tiền hàng tháng, nhưng bởi luật bảo vệ quyền riêng tư của đế quốc, tất cả tài khoản đều được bảo mật, Hạ Vân Sâm làm thiếu tướng nhưng cũng không thể dùng quyền cá nhân để điều tra nếu không có lý do xác đáng. Vì thế, Hạ Vân Sâm chỉ có thể căn cứ vào lịch sử chuyển khoản của Nguyễn Đường để điều tra, những thông tin này có thể điều tra ngược lại về mười lăm năm trước, cũng chính là lúc Nguyễn Đường mới chỉ chập chững bước vào giới showbiz, theo thời gian và theo độ nổi tiếng của Nguyễn Đường, số tiền được chuyển đi cũng dần tăng lên. Qua nhiều năm như thế, một ảnh đế người ngoài nhìn vào thấy vẻ vang nổi tiếng nhưng thực chất vẫn ở nhà thuê, sao lại không khiến người thổn thức được cơ chứ? Đặc biệt là sau khi Nguyễn Đường đạt được danh hiệu ảnh đế, tiền đồ sáng lạng, thì lại xảy ra sự cố khiến anh hôn mê năm năm. Bởi bị chấn thương quá nặng nên anh không thể tự chủ làm gì được, hơn nữa còn phải ngâm mình trong dung dịch chữa trị để kéo dài sự sống. May mà công ty cũng coi như có lòng tốt, chi trả toàn bộ phí tổn trong quá trình anh chữa bệnh, bằng không anh khổng thể sống nổi những năm năm. Nhưng số tiền mà anh để dành được vẫn bị trừ một cách đều đặn, tiền đồ cũng hủy diệt sạch trong những năm đó. Dù sao ngành giải trí phát triển như hiện tại, vô số người mới debut, người như Nguyễn Đường sau khi im lặng một thời gian dài, số khán giả còn nhớ anh có thể đếm trên đầu ngón tay. Sau khi Nguyễn Đường xuất viện, số dư tài khoản chỉ còn hai trăm tiền thông dụng, nếu không phải dựa vào tài nấu ăn tuyệt hảo kia, thành công trở thành một streamer ẩm thực, thì không biết cuộc sống hiện giờ của anh sẽ ra sao. "Tôi sẽ điều tra tiếp, có tin tức mới thì tôi sẽ lập tức báo cho cậu." Hạ Vân Sâm nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, bèn chuẩn bị rời đi. "Được, vậy làm phiền anh và Hạ đại ca rồi." Nguyễn Đường cũng đứng lên theo. "Không sao." Hạ Vân Sâm đứng dậy mặc áo khoác. Lúc này, Nguyễn Đường đưa ra một chiếc hộp bảo quản, bên trong chứa đầy mì Zha Jiang Mian. Hạ Vân Sâm vui vẻ ra mặt, đang định cảm ơn thì lại nghe Nguyễn Đường nói: "Vừa hay anh mang một phần về cho Hạ đại ca nhé." Hạ Vân Sâm: "...Ừ." Biểu cảm trên mặt hắn lạnh đi, gật đầu, hẹn Nguyễn Đường thời gian đến quân bộ xong liền lên đường về nhà họ Hạ. Chân trước Hạ Vân Sâm vừa đi, giây sau Hạ Vân Dật đã gọi đến. "Đậu phụ mà cậu đề xuất chúng tôi làm được rồi! Nhưng có vài loại, không biết có phù hợp yêu cầu không, khi nào cậu rảnh thì qua viện khoa học xem thử nhé?" Hiệu suất của viện khoa học quá nhanh, mới bao lâu mà đã làm xong đậu phụ rồi. "Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Nguyễn Đường nghe thế cực kỳ mừng rỡ, "Nhưng mà hai ngày tới tôi cũng không rảnh lắm, không thì Hạ đại ca gửi hàng mẫu đến nhà tôi nhé?" "Không rảnh?" Trong tiếng nói của Hạ Vân Dật lộ rõ sự kinh ngạc. Rõ là dừng livestream rồi cơ mà, sao lại còn không rảnh? Nguyễn Đường đành phải kể chuyện mình giúp Hạ Vân Sâm xây dựng nhà ăn ở quân bộ, cũng nói luôn chuyện mình nhận sáu học trò. "Vậy cũng được." Không ngờ lại bị ông em trai mình nẫng tay trên, Hạ Vân Dật hỏi đùa, "Hôm nay không làm cơm à?" Quanh co lòng vòng hóa ra là muốn ăn chực, thật không hổ danh hai anh em, thích ăn như nhau. Nguyễn Đường mỉm cười nói, "Hôm nay tôi làm mì Zha Jiang Mian thịt khoai tây, vừa nãy lúc anh Sâm đi tôi có gửi về cho anh rồi." "Anh Sâm?" Hạ Vân Dật ở bên kia cau mày, cười một nụ cười không rõ ý, "Đường Đường à, cậu có vẻ thích A Sâm nhà chúng tôi nhỉ?" Nguyễn Đường không rõ vì sao, chỉ nói: "Ừm, cảm thấy anh Sâm rất đáng yêu... Nhầm, rất đáng tin." Hạ Vân Dật ở bên kia lại "Ồ" một tiếng không rõ nghĩa, "Vậy sao, vậy thì mai tôi gửi đồ cho cậu nhé. Đúng rồi, tương ớt, sốt đậu ngọt và mayonnaise đã được bán trên khu mua sắm, vị hơi khác so với cậu làm nhưng không sao hết, mà lượng tiêu thụ của tương ớt lại vô cùng khả quan." "Vậy thì tốt quá." Nguyễn Đường bèn nói luôn chuyện lò nướng và gelatin cho Hạ Vân Dật, bây giờ anh nhớ được gì thì anh nói hết, còn lại giao cho viện khoa học nghiên cứu. Quả nhiên Hạ Vân Dật thấy hứng thú cực kỳ, tỉ mỉ hỏi về lò nướng, về cấu tạo rồi tác dụng, còn cả công dụng và hiệu quả của gelatin, hỏi xong liền định bắt tay vào nghiên cứu ngay. "Chuyện trên weibo, ngày mai là ta có thể khởi động kế hoạch, cậu chờ tin tức tốt của chúng tôi nhé." "Được, Hạ đại ca khổ cực rồi." Hai người nói chuyện đôi câu rồi cúp máy.