Mỗi một thế giới đều thấy sai sai
Chương 105 : Quân Phiệt Tranh Bá Văn 14
“Trầm gia là quân nhân không sai, nhưng hành động cũng không thuận lợi như Phỉ Sơn của anh mà phải không?” Thiệu Khiêm vẫn cười tủm tỉm nhìn hai người: “Vả lại, tôi lại giúp Phỉ Sơn các anh một việc.”
Quân sư và thủ lĩnh Phỉ Sơn hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không hiểu.
Sau đó quân sư chợt hiểu, lập tức nói: “Chẳng lẽ, hai thi thể kia là Bành nhị thiếu đem tới?”
“Không hổ là quân sư.” Thiệu Khiêm tán dương nhìn quân sư một cái: “Anh có biết hai người kia là ai không?”
“Bành nhị thiếu cần gì phải vòng vo?” Phỉ Sơn làm việc liều lĩnh còn chưa bị một lưới bắt hết một nguyên nhân là chiếm địa thế, một nguyên nhân khác chính là quân sư trước mắt này rồi, mỗi lần tiễu trừ vị quân sư này luôn có thể bày mưu tính kế đánh lui kẻ địch.
“Hai người đó là người của Lãnh Lâm.” Thiệu Khiêm nói xong thì thấy thủ lĩnh Phỉ Sơn đổi sắc mặt, hắn lập tức nói tiếp: “Lãnh Lâm cùng hai nhà Bành Trầm tôi bằng mặt không bằng lòng, đơn giản chính là sợ chúng tôi thế lớn tạo thành uy hiếp cho lão thôi, mà Phỉ Sơn các anh…”
Thiệu Khiêm nói tới đây thoáng dừng lại, hắn nhìn sắc mặt quân sư hơi thay đổi trong bụng hài lòng gật đầu một cái, rồi sau đó nói tiếp: “Phỉ Sơn các anh mấy năm này làm việc liều lĩnh, lại không ngờ bọn họ sẽ khai đao từ các anh?”
“Lãnh Lâm có muốn giết đi nữa, chỉ sợ cũng là hai nhà Bành Trầm các cậu, đâu đến lượt Phỉ Sơn.” Quân sư nếu không có nghe được câu trước, nói không chừng sẽ còn suy đoán một phen ý Bành nhị thiếu là thế nào.
Mà hôm nay nghe được lời Bành nhị thiếu nói, hắn cũng hiểu ít nhiều, Bành nhị thiếu lần này tới, chỉ sợ là muốn cùng bọn họ hợp tác rồi.
Nghĩ thông suốt rồi, quân sư lại yên lòng, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không mạo hiểm cùng Lãnh Lâm là địch.
“Quân sư là một người thông minh, Lãnh Lâm làm người như thế nào, chắc hẳn trong lòng anh rõ ràng.” Nếu quân sư Phỉ Sơn muốn chơi trò tâm lý chiến, Thiệu Khiêm dĩ nhiên sẽ phụng bồi.
Phỉ Sơn hôm nay tình hình như thế nào không ai hiểu rõ hơn quân sư, cũng chính bởi vì hiểu rõ, cho nên năm đó mới có thể hợp tác cùng Lãnh Lâm đó thôi?
“Rõ ràng thì như thế nào? Không rõ thì như thế nào?” Quân sư lúc này đã khôi phục trạng thái bình thường: “Tôi tin tưởng Bành nhị thiếu có thể đại biểu hai nhà Bành Trầm, nhưng tôi lại không thể đại biểu toàn bộ các anh em Phỉ Sơn.
Cậu đơn giản muốn ném Phỉ Sơn ra ngoài đối nghịch với Lãnh Lâm, mình ngồi đây ngư ông đắc lợi.
Nhưng, cậu có nghĩ đẹp đi nữa, cũng phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý hay không phải không?”
“Anh nói đúng.” Thiệu Khiêm cười híp mắt gật đầu một cái: “Vậy hôm nay trở về tôi sẽ nói cho Lãnh Lâm, các anh giết người của lão, hơn nữa lột đồ thi thể treo trước cửa trại.”
“Bành nhị thiếu, cậu cho là nói như vậy tôi sẽ sợ cậu?” Quân sư cười lạnh nói: “Vậy chúng ta cứ thử trước, nhìn xem ai có thể chạy tới Bành Thành nhanh hơn, đến lúc đó nhìn xem đại soái Lãnh là tin chúng tôi, hay là tin hai nhà Bành Trầm các cậu.”
“Vậy cũng phải xem anh có thể ra khỏi căn phòng này không?” Thiệu Khiêm mặt đầy vô hại nhìn quân sư nói: “Anh kêu lâu như thế, đều không có người xuất hiện, không cảm thấy kỳ quái?”
“Cậu có ý gì?” Lúc này quân sư lại cũng không che giấu được biểu tình trên mặt, sắc mặt hắn khó coi nhìn Thiệu Khiêm nói: “Cậu dẫn người tới?”
“Không cần dẫn người tới.
Chỉ cần tôi thôi đã có thể giết hai anh rồi.” Thiệu Khiêm cười lạnh một tiếng, trong tay lóe hàn quang, thủ lĩnh Phỉ Sơn cũng cảm thấy thùy tai nóng lên, sau đó chính là cảm giác đau nhói.
Thủ lĩnh Phỉ Sơn ngơ ngác sờ thùy tai đau rát, sau đó đưa tay lên trước mặt mình, khi nhìn thấy bàn tay đỏ thẫm thì sắc mặt đại biến.
Súng vốn gã đã buông xuống lại lần nữa giơ lên chỉ Thiệu Khiêm: “Mày mẹ nó…”
“Khổng lão đại, nói chuyện vẫn nên chú ý hơn.” Lúc này trên mặt Thiệu Khiêm đã không còn nụ cười, gương mặt hắn lạnh lùng nhìn Khổng lão đại và quân sư nói: “Tôi cũng không phải là thương lượng với các anh, mà là đe dọa, biết chưa?”
Biết, làm sao có thể không biết? Đao của cậu cũng cố ý sượt ngang thùy tai thủ lĩnh Phỉ Sơn đóng lên tường, còn có cái gì không biết cậu đang đe dọa?
Sắc mặt quân sư rất là khó coi, ánh mắt hắn từ chuôi đao lõa lồ trên vách tường dời đi, chỉ cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, hắn dùng sức nuốt nước miếng hai cái cố trấn định nói: “Bành nhị thiếu, cho dù tay cậu có nhanh đi nữa, nhưng chưa chắc có thể nhanh bằng súng trong tay chúng tôi.”
“Anh có thể thử xem, chúng ta ai chết trước?” Thiệu Khiêm trong tay siết hai thanh phi đao lắc lư: Nhìn xem các anh né được phi đao của tôi trước, hay là tôi né được đạn của các anh trước.”
Thủ lĩnh cùng quân sư Phỉ Sơn chỉ cảm thấy tay cầm súng có chút nặng nề, trên trán không tự chủ rỉ ra mồ hôi chảy vào trong mắt, cảm giác cay mắt thật không dễ chịu, chỉ là, lúc này hai người họ không dám nhúc nhích.
Hồi lâu sau, quân sư thả súng trong tay xuống cười khổ nói: “Bành nhị thiếu, cậu có kế hoạch gì, cứ nói là được.”
“A Chung.” Súng trong tay thủ lĩnh Phỉ Sơn vẫn chỉ vào Thiệu Khiêm: “Làm người không thể không cốt khí như vậy.”
“Lão đại, phía sau chúng ta có mấy trăm huynh đệ, còn có vợ con của họ nữa.” Quân sư bất đắc dĩ cười khổ nói: “Anh có nghĩ tới hay không, sau khi chúng ta chết, những huynh đệ này như rồng mất đầu, còn không phải mặc cho người xẻ thịt hay sao?”
Thủ lĩnh Phỉ Sơn há miệng muốn phản bác, nhưng đến thời khắc mấu chốt gã lại cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì kẹt lại, làm sao cũng không nói nên lời.
“Cậu là quân sư, nghe cậu.” Thủ lĩnh Phỉ Sơn đập súng trong tay lên bàn, sau đó mình ngồi trên ghế bực bội làm thinh.
“Bành nhị thiếu, để chúng tôi nghe theo không phải là không thể, nhưng tôi hy vọng lần này giúp cậu, cậu cho những huynh đệ này một đường ra.” Quân sư thở dài nói: “Thế đạo này rối loạn, những huynh đệ này của chúng tôi, tất cả đều bị ép hết cách rồi mới lên núi.
Lần này tôi giúp cậu làm việc, cậu cũng giúp một tay những huynh đệ số khổ này của tôi.”
Thiệu Khiêm nghe vậy trầm mặc một chút, rồi sau đó hỏi: “Nếu tới thương lượng là Lãnh Lâm, các anh có thể hợp tác với lão không?”
Trong nguyên tác, Phỉ Sơn cùng Lãnh Lâm hợp tác bắt hai nhà Bành Trầm, rồi sau đó được thu xếp vào đội ngũ của Lãnh Lâm, tuy nói sau đó cũng bị Mộc Thanh Yểm hốt một ổ.
Quân sư nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Nếu như lão có thể an trí những anh em này của tôi, tôi sẽ hợp tác với lão.”
Sau khi Thiệu Khiêm nghe xong gật đầu một cái, rồi nói với quân sư: “Tôi cũng có đồng ý với anh, bắt giữ Lãnh Lâm, người của Phỉ Sơn các anh tôi sẽ an trí.
Nhưng, nói trước, các anh thường làm việc liều lĩnh, trong đó cũng dính dáng không ít vô tội người, tuy tôi có thể an trí cho các anh, nhưng lại có thể giam giữ các anh.”
Quân sư nghe câu này thì trầm mặc, hắn lui về phía sau hai bước ngồi song song với thủ lĩnh Phỉ Sơn không lên tiếng nữa.
Lần này ngược lại thủ lĩnh Phỉ Sơn không nhìn nổi mở miệng nói: “Chỉ cần có thể giúp đám huynh đệ của tôi ăn no mặc ấm, giam thì giam.”
Thiệu Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Như vậy quá tốt.”
“Bành nhị thiếu, cậu cứ nói làm việc thế nào là được.” Lúc này sắc mặt quân sư không quá tốt.
Nhưng, nếu đã đồng ý hợp tác với Thiệu Khiêm, hắn tất nhiên sẽ không nuốt lời.
“Tôi yêu cầu rất đơn giản.
Các anh dẫn người vào Bành Thành mua sắm, sau khi vào thành thì trà trộn vào phụ cận đại soái phủ, nghĩ biện pháp chôn bom mìn chung quanh đại soái phủ là được.” Lúc này Thiệu Khiêm không có ý định chỉnh Lãnh Lâm, mà là cho lão một ít hỗn loạn thôi: “Nhất định phải để cho lão biết, chuyện này là Phỉ Sơn các anh gây nên.”
“Bành nhị thiếu đây là ý gì?” Quân sư vừa nghe lời ấy sắc mặt nhất thời xanh mét, Bành nhị thiếu muốn đem Phỉ Sơn mình đặt trên bề nổi? Lãnh Lâm nếu biết đó là Phỉ Sơn gây nên, còn chưa phải phái binh tấn công?
“Phân tán binh lực của Lãnh Lâm.” Lúc này vợ chồng Bành gia vẫn còn ở Bành Thành, Thiệu Khiêm không dám làm động tác quá lớn.
Hôm nay mong muốn đơn giản của hắn chính là phân tán binh lực của Lãnh Lâm, để lão nhất thời khó mà điều động phần lớn binh lực thôi.
“Nhưng cậu chuyện này…” Mặt quân sư lộ vẻ gấp gáp, hắn muốn tẩy trắng cho huynh đệ mình, nhưng nếu trên bề nổi cùng Lãnh Lâm là địch, vậy thì rất không sáng suốt.
“Tôi đi.” Thủ lĩnh Phỉ Sơn hung hăng cắn răng nói: “Năm đó ông đây bị ép lên núi, còn không phải là vì thằng chó Lãnh Lâm? Những năm này ông luôn nhẫn nhịn nữa, đơn giản cũng là vì mấy trăm anh em Phỉ Sơn.
Hôm nay có một cơ hội có thể phá Lãnh Lâm, cho dù ông cược bằng tính mạng, cũng phải thử hắn một lần.”
Thiệu Khiêm nghe được lời thủ lĩnh Phỉ Sơn nói quả thật có chút kinh ngạc, nếu người này bị Lãnh Lâm ép lên núi, vậy sau đó tại sao lại hợp tác cùng Lãnh Lâm? Chẳng lẽ thật sự là vì mấy trăm miệng ăn của Phỉ Sơn? Nhưng bây giờ hắn hiển nhiên không có biện pháp lấy được đáp án, dẫu sao đời này Phỉ Sơn còn chưa kịp hợp tác cùng Lãnh Lâm, đã bị Thiệu Khiêm chặn đường.
“Có tôi ở đây, còn để các anh xảy ra chuyện?” Thiệu Khiêm lắc đầu cười nói: “Yên tâm làm đi, tôi nhất định có thể che chở các anh, nhưng nếu như để tôi biết các anh không có ý tốt, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
“Phỉ Sơn tôi tuy không phải thứ gì tốt, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện lật lọng.” Thủ lĩnh Phỉ Sơn có chút không kiên nhẫn nói: “Hôm nay tôi đi ngay, buổi tối cũng không về.
A Chung cậu ở lại Phỉ Sơn, lỡ tôi có gặp chuyện gì, cậu hãy trông coi Phỉ Sơ.”
Thiệu Khiêm đương nhiên không thể hoàn toàn yên tâm về bọn họ, hắn ngưng tụ lực linh hồn thành kim đâm vào ngực hai người, nếu như bọn họ có cắn ngược, vậy thì lực linh hồn nấp trong ngực bọn học sẽ biến thành Diêm La đòi mạng.
Thiệu Khiêm cùng hai người Phỉ Sơn ở trong phòng mật mưu thật lâu, chờ nói rõ mọi chuyện, đã đến nửa buổi chiều, Thiệu Khiêm lập tức kêu người đưa một lá thư cho Bành đại thiếu, nói hết kế hoạch, kêu anh mau sớm kiểm điểm binh lực đi suốt đêm tới Bành Thành.
Mà Thiệu Khiêm bên này thì trực tiếp rời Phỉ Sơn chạy tới Bành Thành, hắn còn phải sắp xếp ổn thỏa cho vợ chồng Bành gia, nếu là sau này ép Lãnh Lâm, lỡ khai đao từ hai ông bà, vậy hắn thật sự không biết khóc nơi nào.
Thiệu Khiêm chạy tới Bành gia đã gần chạng vạng tối, hắn đột nhiên trở về quả thực khiến vợ chồng Bành gia cực kỳ lo lắng.
Đến tiếp sau đó lại nghe Thiệu Khiêm hợp tác với Phỉ Sơn thật sự chọc Bành phu nhân giận đến mức muốn cầm cái ghế lên đánh hắn.
Phỉ Sơn là nơi nào? Bộ con muốn đi là đi hả? Đúng là cuộc sống quá dễ dàng, không biết sống chết có phải hay không?
Thiệu Khiêm phải trấn an một trận, mới làm vợ chồng Bành gia an tâm không ít.
Sau đó hắn kể lại kế hoạch đã hợp tác với Phỉ Sơn, Bành lão gia nghe xong lập tức kêu đóng cửa phủ, tất cả gia đinh hạ nhân không được ra ngoài, chờ nghe được tiếng nổ rồi, toàn bộ trốn vào hầm trú ẩn không cho đi ra.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
1938 chương
111 chương
46 chương
300 chương
81 chương
51 chương