“Anh là carlos, mười tuổi.” Chắc tại vận động quá lâu, giọng nói của cậu hơi khàn khàn. Tô Thanh Gia kích động không thôi, mẹ nó, cuối cùng cũng nói chuyện, mặc dù giọng nói hơi khàn khàn nhưng rất êm tai. Tô Thanh Gia muốn hét lớn, nhưng vẫn phải giữ phong thái thục nữ, nói: “Anh tin em hả?” Carlos cúi đầu: “ừm, huấn luyện viên ở trường cũng từng nói như vậy. Nhưng anh không hiểu.” Cậu cúi đầu, Tô thanh Gia lại chỉ có thể nhìn thấy mái tóc óng vàng ấy. “Kỹ thuật bóng của anh rất tốt, rất có thiên phú, tại sao huấn luyện viên không đưa anh về trường?” Những trường học về bóng đa thế này chỉ nhận những học viên có thiên phú, Carlos rất phù hợp. “Đó là lần đầu tiên anh thật sự đụng vào bóng đá, trước kia anh chỉ lấy nilon bện lại làm bóng thôi.” Giọng nói của Carlos rất nhỏ, nhưng Tô Thanh Gia vẫn nghe thấy rõ ràng. Loại bóng tự chế rất khác, với loại bóng tiêu chuẩn, khác về cả cường độ, độ lớn và sự thông dụng. Giống như chuyện bạn viết bằng bút mực, nhưng đến lúc thi tốt nghiệp lại phải làm bài bằng bút lông vậy. Tuy nhiên tất cả đều là bút. Trường học bóng đá sẽ kiểm tra xem cơ thể của bạn có đạt tiêu chuẩn không, có ý thức hợp tác đoàn đội không, có kỹ thuật bóng đá không, có cảm xúc với bóng không. Ba chỉ tiêu đầu tiên là ba chỉ tiêu chuẩn, chỉ tiêu thứ tư thì hơi sâu xa một chút, đó là loại cảm xúc, một cảm xúc nói không nên lời, nhưng nó lại là tiêu chuẩn để trở thành một siêu sao, ừm, giống như “mỹ nữ” thì phải có ngực vậy. Tô Thanh Gia nhìn Carlos, cậu hơi gầy, không hề cường tráng nhưng tuổi còn nhỏ, có thể cải thiện dần dần, mặc dù bây giờ cậu không hề cao như một đứa trẻ Tây Ban Nha mười tuổi bình thường, nhưng bắp chân cậu rất dài, sau này chắc chắn sẽ rất cao. Không phải câu lạc bộ nào cũng đồng ý trả 900 Đô-la mỗi tháng để bồi dưỡng cho một đứa trẻ không có tương lai rõ ràng, và không phải ai chạy băng băng trên thảm cỏ cũng có thể trở thành Messi. Ý thức hợp tác đoàn đội, nhìn Carlos có vẻ không lạc quan cho lắm… Còn kỹ thuật bóng… thậm chí trước đó, cậu còn chưa được động vào quả bóng nữa kìa. Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy đau lòng, cậu sinh ra trong một đất nước phát triễn về bóng đá, nhưng những giọt mồ hôi và nước mắt chảy trên thảm cỏ lại không thuộc về cậu. Cô tìm một cành cây, vẽ lên đất: “Cai em đang vẽ gọi là ATP, là tên gọi tắt của Adenosine triphosphate, không hiểu cũng đừng gấp, mình có thể hiểu đơn giản nó là năng lượng của cơ thể, cùng sinh ra với nó là Axitlactic.” Tô Thanh Gia viết mất chữ ATP và Axitlactic lên mặt đat, rồi lai hỏi: “Có phải sau khi vận động, anh cảm thấy cơ thể rất đau nhức không?” Carlos gật đầu. “Đó là tác dụng của Axitlactic, để anh cảm thấy mệt mỏi.” Tô Thanh Gia bổ xung. “Khi hoạt động với cường độ cao, cơ thể anh sẽ tiêu hao ATP, cũng cấp đường slucose cho cơ thể hoạt động. Sau đó, lúc vận động với cường độ thấp, ví dụ như lúc đi bộ, đứng im, cơ thể sẽ bắt đầu hồi phục, ATP cũng được bổ xung, còn Axitlactic sẽ bị loại bỏ.” “Axitlactic sẽ gây ra phản ứng hiếu khí.” Cô nghiêm túc nhìn cậu: “Đó chính là lý do tại sao sau khi vận động mạng, chúng ta lại thở gấp, bởi vì khi đó cơ thể cần nhiều oxi để cung cấp cho cơ thể hồi phục. Ừm, em nói thế anh có hiểu không?” Carlos mấp máy môi, gật đầu nói: “Có phải ý là sau khi vận động mạnh, chúng ta cần nghỉ ngơi để thân thể hồi lục không?” “Bingo! Anh thông minh thật đấy.” Tô Thanh Gia nhìn quanh: “Chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút nhé?” Carlos không trả lời, nhưng cậu vẫn chống người đứng dậy. Tô Thanh Gia tìm chỗ mát nhất ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện. “Cho nên, thời gian nghỉ ngơi sẽ quyết định tốc độ bổ xung ATP và thay thế Axitlactic của cơ thể. Hoạt động hiếu khí em vừa nói cũng chính là một quá trình phục hồi, tốc độ phục hồi càng nhanh, tần suất chạy hết tốc độ càng cao.” “Do đó, trạng thái tốt nhất khi bước vào trận đấu là khi không bị mệt mỏi trong thời gian dài, thể mới nói trong bóng đá, thể năng không chỉ đơn giản là khả năng chạy nhanh, mà còn là khả năng hồi phục của anh nữa.” “Vận động bóng đá không phải là chạy đua Marathon, anh không cần chạy hết lúc này đến lúc khác. Anh rèn luyện như vậy sẽ khiến cơ thể thực hiện hoạt động kị khí, ừm, kị khí là không tốt. Nếu cơ thể anh không thể phục hồi trong hoạt động kị khí đó thì anh không thể kiên trì quá lâu trong trận đấu, cũng sẽ cảm thấy rất dễ mệt mỏi.” “Em nói như vậy, anh hiểu không?” Tô Thanh Gia hít một hơi rồi nói. Đây đều là những bí mật đời sau nghiên cứu, được rất nhiều câu lạc bộ kiểm chứng, có thể kích thích năng lực của cầu thủ đến mức tốt nhất. “Cảm ơn, tuy không quá hiểu, nhưng đã khá rõ rồi.” Carlos co rúm iếng nhìn cô, vẻ mặt hơi quái dị. Cậu thử lại mấy lần, nhưng đều không thành không. Sững sờ một lúc, Tô Thanh Gia mới biết cậu con trai này muốn cười với cô. Tô Thanh Gia vươn tay, Carlos liền lui về sau một bước. “Anh đừng cử động, để em dạy anh.” Tô Thanh Gia không để ý, lại tới gần cậu bé Tây Ban Nha xinh dẹp, dùng ngón trỏ nâng khóe môi cậu lên: “Giống em nè, nhếch lên, để lộ hàm răng.” Thử mấy lần, cuối cùng cô cũng cos thể trông thấy nụ cười ngượng ngùng của cậu, nụ cười đẹp đẽ như ánh mặt trời Địa Trung Hải, má bên trái còn có một lúm đồng tiền. Lan da rất đẹp. Tô Thanh Gia không nhịn được ôm chầm lấy cậu. Cơ thể cậu bé trong lòng cứng lại rất lâu, lâu đến mức khi Tô Thanh Gia muốn buông ra mới thấy cậu thả lỏng… Carlos ôm lại cô. “Tô Thanh Gia…” “Tô Thanh Gia …” là giọng của Lưu Mộng Nhã. Tô Thanh Gia không biết rằng mình đã ở đây quá lâu rồi, cô nuối tiếc nói: “Em xin lỗi, Carlos, bạn của em đang tìm em kìa, em đi đây, lần sau gặp lại nhé.” Carlos buông tay vẻ mặt có chút mất mát. “Mộng Nhã, mình ở đây…” Tô Thanh Gia kêu lớn, lúc quay lại thì nhíu mày, Carlos có vẻ không vui: “Carlos, anh có muốn đi xem quà hôm nay mọi người mang đến không, nhất định sẽ có thứ anh thích.” Carlos nhặt quả bóng trên mặt đất lên, đi đến dường chạy, đựng thẳng cái chai, bắt đầu tập bóng. “Tô Thanh Gia, sao cậu lại chạy đến đây thế, mình định rủ cậu đi chơi mà chẳng thấy cậu đâu cả.” Lưu Mộng Nhã hờn dỗi nói. Trong thế giới của bọn trẻ con, bạn bè nhất định phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, về điểm này, thế giới của người lớn bao giờ cũng phức tạp hơn rất nhiều. Thấy Carlos đi xa, Tô Thanh Gia liền thu ánh mắt lại, nịnh nọt xin lỗi “cô bạn nhỏ” vừa kết giao: ” Xin lỗi mà thật sự mình không biết tại sao lại đi lạc đến đây nữa, à đúng rồi, chúng ta đi chơi búp bê Barbie cậu vừa mua đi.” “Được, được, mình nói cho cậu biết nhé, búp bê của mình cực kì xinh đẹp, là ba mình đi Anh mang về cho mình đấy.” Một cô bé tám tuổi đương nhiên không hiểu biết nhiều, rất dễ dời sự chú ý sang chuyện khác. Ngôn ngữ khác lạ khẽ truyền đến khiến Carlos hiểu, bọn họ không phải là người ở cùng một thế giới. Cô bé tóc đen trong giống con búp bê cậu nhìn thấy trên phố Brent, cậu muốn mua con búp bê đó để nó nói chuyện với cậu, nhưng cậu không có tiền. Cô mặc chiếc váy trắng xinh đẹp, đai lưng cùng màu với thảm cỏ xanh rì. Cô có làn da trắng như tuyết, hương vị ngọt ngào giống hết chiếc bánh sinh nhật của một cậu bạn học mà cậu từng ăn. Đôi mắt cô sáng ngời, giống như những viên trân châu trên tay các bà các cô đến nhận con nuôi. Cô có mái tóc đen mượt như lụa, mềm mại như nhung, còn tóc cậu thì lúc nào cũng lộn xộn rối bù. Cô mang theo cái mũ và chiếc túi tinh xảo xinh đep, còn cậu chỉ có một bình nước cũ nát và quả bóng đá sắp hỏng. Lúc cô nói chuyện với cậy, giọng nói ấy giống hệt những chim tước lúi lo chỗ cậu tập luyện lúc sáng sớm. Kiến thức của cô rất phong phú, những thứ cô nói, tất cả đều là những điều lần đầu tiên cậu nghe. Lúc cô ôm lấy cậu, trên người cậu toàn mô hôi và bụi bặm, cậu đã sợ, sợ làm ẩn bộ váy xinh đẹp ấy. Lúc cô rời khỏi, cậu lại không dám nói lời tạm biệt. Không giống những cậu bé ăn thịt bò uống sữa lớn lên, cậu lớn lên nhờ ăn khoai tay và cà rốt,uống nước canh suông đi đá bóng. Nhưng đến tận bây giờ cậu vẫn chưa nói cho ai biết rằng, lần chọn lựa đội bóng đá đó, là cậu lén trốn khỏi trường đến tham gia. Chỉ là đến khi nhận được bóng cạu đã hiểu, cậu chắc chắn sẽ không được chọn. Đất nước này có rất nhiều thiếu nhiên có thiên phú, nhưng đến sút bóng vào gôn cậu cũng không làm được. Bộ quần áo cậu đang mặc và quả bóng này được tặng vào năm Barca giành được giải quán quân, sau khi nhận được quần áo, cậu đã ôm quả bóng chạy đến sân huấn luyện Barca kêu lớn: “Một ngày nào đó tôi nhất định phải tập bóng ở đây.” Cuối cùng bị mấy đứa trẻ khác đánh đến mức không dậy nổi… Carlos thu lại suy nghĩ, tiếp tục tập luyện. Quả bóng này đã dùng hai năm, cũng đã được người ta sửa quâ mấy lần. Cậu định rửa bát cho quán ăn lớn của chú béo để kiếm ít tiền mua quả bóng mới, ừm, bởi ì cậu không làm được việc lắm.