Mỗi Lần Ghi Bàn Đều Vì Em FULL
Chương 65
Trận đấu ác liệt kéo dài suốt hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng đã được đặt dấu chấm hết.
Đêm nay, Barcelona không “ngủ”.
Những người hâm mộ trung thành tụ tập trên đại lộ La Rambla uống bia, chủ quán rộng lượng miễn phí cho tất cả khách hàng, hương rượu ngon tỏa ra từ khắp các quán bar.
Kể từ mùa giải 1991-1992, gã khổng lồ ở La Liga không tạo được bước đột phá mạnh mẽ nào ở sân chơi Champions League, hôm nay, cuối cùng đội bóng đỏ lam cũng đã mang về được chiếc cup C1.
Sau 14 năm khó khăn và đầy bão tố, cầu vồng tươi đẹp đã xuất hiện trên đỉnh thánh đường Sagrada Família, ánh sáng rực rỡ soi sáng thảm cỏ sân Nou Camp.
Reixach rời khỏi quán bar Hemingway, ông đã cùng bạn bè uống bia và xem lại những hình ảnh trên TV.
Khi trọng tài tuyên bố Carlos ghi bàn, thậm chí bọn họ còn làm rơi cả chai bia, chất lỏng màu hổ phách chảy đầy đất, mùi hương thơm nồng vương vấn khắp nơi.
Khuôn mặt anh tuấn, mái tóc vàng rực rỡ lấp lánh của chàng trai hiện lên trên màn hình.
Sân vận động Olimpico rộng lớn đã trở thành nền cho chiến thắng to lớn của cậu.
Cậu mặc áo đội nhà, vừa chạy vừa làm động tác ăn mừng.
Chứng kiến khoảnh khắc đó, người quản lí làm mưa làm gió ở La Masia cũng phải rơi nước mắt.
Ông giữ chặt lấy người bạn già bên cạnh, ngực không ngừng phật phồng.
Vì tay run run nên bia trong cốc thủy tinh đã bị đổ ra ngoài.
“Đó là cầu thủ mà tôi tìm thấy, do tôi tự tay dẫn vào lò đào tạo trẻ La Masia.
Số 23, là cậu, chính là cậu ấy!”
Người bạn già vỗ vai, Reixach bỏ cốc thủy tinh xuống, cầm tay ông bạn nói: “Đây là một nhân chứng sống cho sự thành công của La Masia.
Cậu ấy mới mười bảy, mới mười bảy tuổi thôi.
Lúc cậu ấy mới gia nhập đội bóng, tôi còn tặng cậu ấy một đôi giày chơi bóng!”
“Năm đó, tôi đã đến cô nhi viện, đưa thư mời cho cậu ấy.
Thật không ngờ, nhiều năm sau, cậu ấy lại giúp Barcelona đoạt chức vô địch Champions League.”
Người bạn già cầm lấy tay Reixach, năm tháng đã hằn lại dấu vết trên làn da hai người.
14 năm, từ lúc còn trẻ cho đến khi già yếu, không biết có bao nhiêu lần được chứng kiến đội bóng của mình bước lên đỉnh vinh quang?
Mười bốn năm nay, Barcelona không ngừng hứa hẹn với người hâm mộ là sẽ giành được chức vô địch Champions League, không biết họ đã thay qua bao nhiêu huấn luyện viên, nhưng mỗi năm qua đi, lời hứa hẹn ấy lại tựa như tấm chi phiếu trắng không có kì hạn, sự mong đợi của người hâm mộ cũng giảm đi.
Nhưng mà hôm nay, vào cái ngày cuối tháng 5 này, trận đấu được truyền hình trực tiếp đã nói cho tất cả các fan trung thành của Barcelona biết, đội bóng đầy huyền thoại và anh tài đáng để họ tiếp tục bảo vệ.
Câu nói “Không chỉ là một câu lạc bộ” đã khắc sâu vào tim họ.
Reixach ngồi xổm xuống, nhặt nhạnh những mảnh vỡ của chiếc cốc thủy tinh vừa đánh rơi.
Ngón trỏ bị cứu vào, máu đỏ chảy từ lòng bàn tay xuống.
Lời bình luận viên hòa cùng tiếng vỗ tay vang vọng khắp quán bar.
Ký ức tựa như quay trở về một buổi chiều nhiều năm trước, khi đoàn ngoại giao Trung Quốc đến thăm Barcelona, ông đã bị sốc trước lời nói của một cô bé.
Cô bé ấy đã đảm bảo với ông rằng đó chính là một viên ngọc hiếm, khả năng thiên phú của cậu ấy đáng được mọi người quan tâm.
Ông mang theo tâm trạng vui đùa cùng cô bé đến cô nhi viện.
Ngày đó, cậu bé còn rất gầy và lùn, mái tóc vàng cũng không được mềm mại.
Khi ấy, ông thấy kiểu tóc của cậu bé không khác gì cái tổ chim được nâng cấp thành màu vàng.
Ông đã rất ngạc nhiên vì kỹ năng chơi bóng khác biệt của cậu.
Ông dốc sức đưa cậu bé về La Masia, và rất nhanh sau đó, nhờ vào màn biểu diễn xuất sắc của mình, Carlos đã được chuyển lên đội trên.
Máu chảy không ngừng ở đầu ngón tay, người bạn già thấy thế vội đưa cho ông chiếc khăn giấy.
Reixach đột nhiên nhớ đến một câu mà bé gái người Trung Quốc đó đã nói với ông, nhiều năm qua, ông chưa từng nghe lại, nhưng bây giờ nó lại hiện lên rõ ràng trong đầu.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây”.
Bé gái dùng chất giọng lưu loát dịu dàng nói cho ông biết, cậu ngạn ngữ Trung Quốc có nghĩa là đời người đều có những lúc hưng thịnh hoặc lúc suy yếu, mọi việc đều biến đổi thất thường, khó có thể đoán trước.
Đúng vậy, quả là khó có thể đoán trước.
Trước đó, ai có thể đoán được là anh chàng tiền vệ sẽ bị gãy xương, ai có thể ngờ được là tiểu tướng mới mười bảy tuổi này lại có thể ngăn cản được cơn sóng dữ.
Ký ức của con người thật thần kỳ.
Có đôi khi bạn đã quên mất, nhưng khi nhớ lại một mảnh nhỏ đen trắng trong quá khứ, thì đột nhiên nó lại rõ ràng đến đáng sợ.
Reixach còn có thể nhớ năm đó bé gái mới chỉ cao đến eo của ông, mặc một chiếc váy kẻ caro màu lam, mái tóc mượt mà như dòng nước được buộc lại bởi chiếc dây màu bạc.
Ông hiếm khi nhìn thấy một mái tóc đen đẹp đến vậy.
Lời tiên đoán của bảy năm trước đã thành sự thật.
Thiếu niên tóc vàng khoác áo số 23 đã giúp Barcelona giành lấy ngôi vị vô địch Champions League.
Sự giáo dục ở La Masia cùng với sự nỗ lực của bản thân đã biến cậu thành một cầu thủ tài giỏi và bản lĩnh.
Nhờ vào thành công của chàng trai đó, ông sẽ được khắc ghi trong lịch sử của La Masia, thậm chí là của Barcelona.
Reixach gọi người pha chế mở thêm vài chai bia, cho vào đó một lượng đá vừa phải.
Ông chân thành hi vọng người thiếu niên ấy sẽ có một tương lai rực rỡ, có một tình yêu không quá trắc trở, bởi sự cố gắng và tình cảm của cô bé, cậu bé ấy chính là món quà quý giá của tuổi trẻ.
Ông lau mặt, giơ cao chai bia nói: “Cụng ly! Vì Barca!”
“Cụng ly! Vì Barca!”
Tiếng hô y như vậy vang lên từ nhiều ngõ ngách ở Barcelona.
Ở Roma xa xôi, chàng trai tóc vàng đã trốn khỏi vòng vây của truyền thông và phóng viên.
Cậu đội một chiếc mũ bóng chày để che mái tóc vàng, cụp thấp vành mũ, mặc chiếc áo bóng đá màu đỏ, nhìn qua thì không khác mấy so với các cổ động viên.
Tô Thanh Gia gửi tin nhắn cho cậu, báo rằng cô đang đứng chờ ở giao lộ ngoài sân vận động.
Carlos soi gương lần nữa, chỉnh trang lại bản thân, cắn hết kẹo que rồi vứt que kẹo vào thùng rác.
Đeo túi xách lên, cậu chạy nhanh ra ngoài sân vận động.- ---Đọc FULL tại .com---
Lúc ở trong đường hầm, cậu đã thấy Rijkaard bị bao vây bởi một làn sóng truyền thông.
Huấn luyện viên còn chưa kịp tắm rửa thay đồ, người mặc chiếc áo ngắn tay ướt đẫm nước mưa, dáng người mạnh mẽ của một cựu hậu vệ lộ ra.
Ông đã lau qua tóc, khuôn mặt vui sướng bình dị gần gũi.
Phóng viên bắt lấy thời cơ để đặt câu hỏi, ai hỏi gì huấn luyện viên cũng trả lời, dáng vẻ căng thẳng và bực tức của mấy ngày trước không còn nữa.
Lúc này, các cầu thủ cũng đi ra, phóng viên ùa đến vây quanh, liên tục đặt câu hỏi, thậm chí đội trưởng còn bị micro chọc vào mũi.
Nhóm cầu thủ thoải mái trả lời phỏng vấn.
Đội trưởng luôn nở nụ cười mê người, ăn mặc như soái ca.
Anh muốn mượn lần phỏng vấn này để câu lấy một người bạn gái, kết thúc cuộc sống FA, sau đó mặc đồ tình nhân diễu trước mặt nhóc con tóc vàng.
Đội trưởng vừa trả lời câu hỏi, vừa nghĩ xem nên chọn người đẹp Tây Ban Nha hay người mẫu Pháp? Hình như mỹ nữ Brazil mới là người có bờ mông quyến rũ nhất?
Các phóng viên ngóng tìm Carlos, đây chính là hắc mã mạnh nhất của mùa giải Champions League năm nay.
Trong trận chung kết, cậu đã tỏa sáng với hai bàn thắng.
Đó là còn kể đến nguồn gốc bí ẩn và khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng như đao của cậu.
Cơ quan truyền thông nào cũng muốn có được bài phỏng vấn độc quyền, cậu chỉ cần nói một câu là họ đã có thể viết bài.
Tuy nhiên, số 23 lại cụp thấp mũ, thảnh thơi đi ra từ đường khác.
Trước khi rời đi, cậu không quên ký tên lên chiếc áo bóng đá mang số 23, rồi treo ngoài tủ để đồ của đội phó, nhờ anh chuyển giúp cho cậu bé da đen kia.
Phía bắc thành Roma vô cùng náo nhiệt.
Trước cửa các nhà đều treo vài chùm nho xanh, chùm nho mang theo sự khác biệt, nổi bật hơn hẳn các hàng hóa được bày bán.
Italy là đất nước sản xuất rất nhiều rượu nho.
Ở đây có nhiều gia đình tự làm rượu, ngày thường, cả nhà sẽ cùng nhau thưởng thức hương vị tốt đẹp này.
Trong quá khứ, nhiều nhà ủ rượu còn dư, sẽ bán ra ngoài một ít.
Họ thường treo trước cửa nhà một chùm nho để người qua đường có thể nhìn thấy và biết là nhà này có bán rượu.
Phong tục đó kéo dài cho tới tận bây giờ.
Tô Thanh Gia đã đi dạo khắp nơi, Carlos phải cố gắng lắm mới tìm thấy cô.- ---Đọc FULL tại .com---
Hôm nay cô mặc áo màu đỏ, phối vơi váy tennis trắng, buộc tóc cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo lộ ra.
Gió đêm đã xua tan vết đỏ trên mặt cô.
Carlos chạy nhanh tới, cúi người in lên trán cô một nụ hôn, bỏ túi xách trên tay cô vào balo của mình, sau đó nắm chặt lấy tay cô không buông.
Tô Thanh Gia nhìn vành tai run run của cậu, rồi lại nhìn chiếc mũ bóng chày màu đen: “Huấn luyện viên có cho phép không? Anh ra ngoài mà không bị ai cản đường à?”
Chàng trai tóc vàng không có thói quen đội mũ, cậu giật giật vành mũ, quay nó ra phía sau, “Ừ.
Anh đã đồng ý với thầy là sẽ nhận phỏng vấn riêng nên thầy cho anh đi trước.
Anh chọn đường vắng vẻ để đi ra.
Bella, có phải anh rất thông minh không?”
Tô Thanh Gia ngẩng đầu cười nói: “Vâng, vâng, thông minh, anh thông minh nhất, thông minh đến nỗi luôn làm sai bài tập văn học.”
Nụ cười sáng lạn của chàng trai tóc vàng cứng lại.
Cậu chớp đôi mắt xanh xám nhanh đến mức không nhìn thấy rõ lông mi.
Tô Thanh Gia nhận ra ý tứ trong mắt cậu —— người với người đừng vạch trần nhau thế.
“Rồi rồi, không cười anh nữa.
Cảm ơn anh đã ra đây với em.” Tô Thanh Gia nhón chân, muốn chạm vào mặt cậu.
Cậu không hưởng thụ niềm vui thắng lợi dưới ánh đèn flash cùng với sự tán thưởng của người hâm mộ, mà lại cam tâm tình nguyện đến làm bạn với cô trên con phố bình yên ở Roma, họ giống như một đôi tình nhân, cùng nhau làm những việc nhỏ nhất.
Carlos cầm bàn tay mềm mại như cánh hoa của cô áp lên má mình.
Cậu rất chú trọng đến việc vệ sinh, ngày nào cũng cạo râu sạch sẽ, làn da trời sinh đẹp đến mức không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, “Anh không muốn nói chuyện với các phóng viên.
Anh chỉ muốn nói chuyện với em.”
Cậu muốn cùng cô chia sẻ niềm vui, chiến thắng của cậu thuộc về cả hai, chiếc áo số 23 chính là báu vật giúp cậu giành thắng lợi.
Lời động viên, khích lệ của cô chính là thứ thuốc kích thích tốt nhất với cậu.
Tô Thanh Gia thuận thế tiến vào lòng cậu, cười ngọt ngào một hồi.
Đêm ở Roma bắt đầu lạnh, cậu ôm chặt cô gái trong ngực như muốn đem tất cả sự ấm áp mà mình có truyền sang cho cô.
Lắng nghe nhịp tim ở ngực trái của cậu, Tô Thanh Gia chọc chọc hình xăm, làm nũng nói: “Anh cao quá, em không biết mình còn có thể cao thêm được bao nhiêu.
Anh như vây, em muốn hôn anh cũng khó.”
Carlos ngẫm nghĩ một lúc rồi dùng cánh tay bế cô lên, hai người mặt đối mặt với nhau.- ---Đọc FULL tại .com---
Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt.
Chàng trai từ từ lại gần, mặt đỏ ửng lên: “Bây giờ, em có thể hôn rồi.”.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
54 chương
114 chương
145 chương
54 chương