Editor: Trâm Beta: Dâu Tây  _________ Mấy ngày kế tiếp, Tô Thanh Gia cố gắng quan sát biểu cảm của Louis – khán giả quan trọng nhất của cô. Dựa vào thị lực của mình, Tô Thanh Gia cho rằng cô sắp chạm đến ngưỡng cửa ông muốn.  Cô không ngừng cải thiện tốc độ và lực chạm vào phím đàn, tập trung luyện  Etude [*] mang đậm dấu ấn riêng. Sau mười ngày vất vả, Louis nhấp một ngụm vang đỏ, không nếm cẩn thận như mọi khi, “Tốt lắm! Như vậy mới đúng!” [*] Etude: Là một khúc luyện trong âm nhạc. Mẹ kiếp, gần nửa năm, mãi mới chịu nói “Tốt”. Tô Thanh Gia vui mừng suýt rơi nước mắt, cô muốn cảm ơn cctv, cảm ơn bbc, cảm ơn các loại tv, cảm ơn ba mẹ, cảm ơn trời đất, cảm ơn đảng và nhà nước, cảm ơn nhân dân, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này! Cô chưa vui vẻ được lâu thì Louis lại nhàn nhã nói câu quen thuộc: “Lại lần nữa.” Tô Thanh Gia:…… Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm Louis bằng đôi mắt bi phẫn, sau đó ngoan ngoãn quay về ghế ngồi. Nhờ vào thành công đầu tiên, cô đã tìm ra phương pháp thích hợp, càng chơi càng hay, càng chơi càng tốt, những lời khen ngợi tích cực cũng tăng lên. Đến tận lúc này, Tô Thanh Gia mới nhận ra thiếu sót của bản thân. Cảm xúc phải riêng biệt. Đây là điều quan trọng đối với một nghệ sĩ xuất sắc. Tô Thanh Gia đột nhiên hiểu được lời dạy của Louis, ông muốn dùng cách này để tích lũy kinh nghiệm cho cô, giúp cô xác định chính xác con đường cần đi, qua đó tìm được điểm mạnh và cảm xúc riêng của mình. Tô Thanh Gia là người giàu cảm xúc nhưng lại thiếu dấu ấn riêng, khoa học đã chứng minh lượng chất phong phú có thể tạo nên đột phá về chất. Đàn tấu một khúc suốt cả năm đã khiến cô chạm tới ngưỡng này. Kỳ thi của Học viện âm nhạc Curtis đã tới, Tô Thanh Gia bọc mình thật dày rồi ra ngoài cùng Minh Linh. Từ hôm trước đến giờ Louis vẫn chưa về. Với tư cách là người đứng đầu khoa piano, đã vậy đây còn là khóa đầu tiên ông chủ nhiệm, nên ông cần chuẩn bị chu đáo. Tối hôm qua tuyết rơi khắp Philadelphia, khí hậu ôn đới gió mùa cùng áp thấp nhiệt đới khiến mùa đông trở nên rét lạnh, những tòa kiến trúc cao tầng được đội thêm chiếc mũ màu trắng, đường phố bị tuyết bao phủ như rải muối. Một trận gió lạnh thổi qua, Tô Thanh Gia lặng lẽ rụt cổ. Tại Curtis, lối vào phòng dương cầm chật kín người, họ đến từ các nước khác nhau trên thế giới để tham gia kỳ thi, phần lớn là những người trẻ tuổi tầm mười tám mười chín, có vài người thì đã bước sang đầu hai. Khoa dương cầm đánh giá rất cao những đứa trẻ có tài năng thiên phú, nhưng thành công hay không thì không thể nói trước được. Do được chủ nhiệm khoa piano đề cử nên Tô Thanh Gia được miễn vòng thi đầu tiên, tuy nhiên, sau vòng đầu tiên còn nhiều vòng nữa, nên cô không tính là đi cửa sau. Được thầy giáo đề cử chắc hẳn cũng không kém phần tài năng, làm vậy hai bên đều nhẹ nhàng. Tô Thanh Gia phải đợi khoảng hai tiếng, trong khoảng thời gian này, rất nhiều người đã kiểm tra xong, người thì mang theo vẻ mặt nặng nề, người thì vui vẻ. Trong số đó có cô bé người Canada với mái tóc màu đen cùng đôi mắt màu nâu ngồi cạnh Tô Thanh Gia, lúc đi vào, Tô Thanh Gia còn cổ vũ cô bé, nhưng hình như phần dự thi không được như mong muốn, cô bé khóc lóc chạy ra. Tô Thanh Gia thở dài trong lòng, không lâu thì đến lượt cô. Minh Linh ngồi ngoài phòng chờ đợi cô. Tô Thanh Gia hít một hơi thật sâu, đứng lên, đi qua hành lang dài rồi vào phòng dương cầm, cô điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó gõ cửa. “Mời vào.” Giọng nói ngọt ngào của nữ giáo viên truyền ra. Tô Thanh Gia hơi thấp thỏm. Cô tự nhắc mình phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Sau màn giới thiệu đơn giản, cô trình bày một nhạc khúc mình tự chọn. Đây là khúc nhạc mà cô đã chơi suốt nửa năm qua, cũng là khúc nhạc nhận được nhiều lời khen ngợi của Louis – Love dream. Bản nhạc này giống La Campanella, cả hai đều là tác phẩm của tài tử Liszt. Trước đây, Tô Thanh Gia được nhận làm học trò của Louis nhờ La Campanella, nhưng hiện giờ, trong kỳ thi của Curtis, bản nhạc đó không còn thích hợp nữa. Qua một thời gian suy nghĩ, Louis quyết định chọn “Love dream” cho cô. Khúc này không khó, nhưng quan trọng là cảm xúc, rất ít người có thể điều khiển được cảm xúc của mình khi chơi nó, chứ đừng nói là một cô bé mới mười hai tuổi. Nhưng điều này lại rất phù hợp với Tô Thanh Gia. Ban giám khảo chăm chú nhìn động tác của cô, họ đều biết, đây là học trò của chủ nhiệm Louis. Nhưng, đứng trước cuộc thi tuyển chọn khắt khe, dù danh tiếng của Louis lớn đến đâu cũng không thể làm chủ được. Tô Thanh Gia ngồi xuống trước đàn piano, gật đầu chào họ, Louis nhìn cô âm thầm cổ vũ. Rõ ràng, giờ đây trong lòng vị thầy này khác hẳn biểu hiện vui vẻ thoải mái bên ngoài, ánh mắt ông nghiêm túc, ông lo lắng trước màn trình diễn của cô học trò nhỏ. Cổ tay cô rủ xuống, ngón tay Tô Thanh Gia phiêu du trên những phím đàn. Bản nhạc chứa đựng tình cảm sâu sắc, dưới sự đàn tấu của Tô Thanh Gia, nó ngân lên như tiếng hót của chim dạ oanh, màu sắc lãng mạn được cô biểu hiện vô cùng thuần thục, ngoài ra còn mang theo chút sống động. Nhạc khúc được nhiều người biết đến, rất nhiều người đã từng đàn qua, nhưng nó thực sự rất khó chơi. Khi sáng tác khúc nhạc này, ông vua dương cầm Liszt đã bỏ vào đó rất nhiều cảm xúc, nó là một bản nhạc có tiết tấu nhanh, nhưng khi chơi nhanh quá thì giai điệu sẽ bị cứng và khó điều chỉnh. Khi Tô Thanh Gia đàn đến đoạn thứ hai, do có kinh nghiệp từ kiếp trước, người cô khẽ rung lên như chú chuồn chuồn lướt nước, như đám mây trôi qua ngọn cây, mang theo chút quyến luyến dài lâu. Khúc nhạc kết thúc, ban giám khảo cho cô một tràng vỗ tay, cô đi đến trước bàn cúi đầu chào mọi người. Ánh mắt Louis cho ta thấy ông đang rất vui, cô học trò của ông thể hiện rất tốt, có thể nói là tốt nhất trong số tất cả thí sinh ngày hôm nay. Bam giám khảo nhất trí cho Tô Thanh Gia điểm cao nhất. Tô Thanh Gia kìm nén sự vui vẻ, yên lặng nghe ban giám khảo hỏi và cho ý kiến. Sau cùng, một nữ giáo viên ngồi giữa nãy giờ vẫn chưa nói gì hỏi cô: “Em có thể cho cô biết, khi đàn ca khúc này em đã nghĩ đến ai không?” Nữ giáo viên chăm sóc sắc đẹp rất tốt, ăn mặc nhìn rất thời trang, cô mặc bộ váy màu đen trông thật quyến rũ. Tô Thanh Gia giật mình trả lời: “Em nghĩ đến một người bạn.” “Chắc hẳn cậu ấy rất thích em.” Nữ giáo viên nói, đáy mắt cô hiện lên hồi ức. Tô Thanh Gia không biết trả lời thế nào, cuối cùng đành mờ mịt gật đầu. “Cậu bé kia đã làm rất nhiều chuyện vì em, đó là điều cô nghe được từ trong tiếng đàn của em.” Nữ giáo viên cuốn cuốn lọn khúc xoăn, “Em đúng là một cô bé may mắn, nhưng hy vọng em sẽ là một cô bé thông minh.” Tuy Tô Thanh Gia vẫn mờ mịt chưa hiểu gì, nhưng cô vẫn gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn cô, em nghĩ thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Nữ giáo viên cũng gật đầu, không nói thêm nữa, báo với chủ khảo rằng mình đã hỏi xong. Louis nói: “Bella, như vậy bây giờ, ta đại diện cho khoa dương cầm của Curtis, chào mừng con đã đến đây. Chúc mừng con!” Louis nói tiếng Anh như người London, ở giữa những phát âm theo kiểu Anh Mỹ thì trở nên vô cùng tao nhã và khác biệt. Mang theo vui sướng cùng nghi hoặc, Tô Thanh Gia cảm ơn ban giám khảo. Ra khỏi phòng piano, Tô Thanh Gia theo Minh Linh về biệt thự. Tâm trạng của Minh Linh rất tốt, bà thu dọn mọi thứ để tối ăn mừng, loay hoay trong bếp một hồi. Nhận thấy không thể giúp gì, Tô Thanh Gia liền quay trở về phòng. Trong tay cô cầm một cuốn sách, thời gian này cô đang đọc quyển sách này. Thật ra cô đã đọc nó ba bốn lần, nhưng cô vẫn thích đọc. Tấm ảnh của Carlos được cô kẹp trong quyển sách này. Sắc trắng đen đối lập tương phản, làn da thiếu niên trắng sáng nên hình xăm màu đen trở nên vô cùng bắt mắt. Tô Thanh Gia dùng tay vẽ theo từng đường nét. Từ lúc rời khỏi Barcelona, khi đàn khúc “Love dream”, cô sẽ không tự chủ được mà nhớ đến Carlos, nhớ tới màu tóc vàng của cậu, nhớ tới đôi mắt màu xám xanh, nhớ tới má lúm đồng tiền chứa đầy mật ong, nhớ tới đôi tai hay ngượng ngùng mà rung rung. Cô luôn tự ép mình phải gạt bỏ tình cảm của cậu, nhưng khi đối diện với hình xăm khắc sâu vào da thịt kia, Tô Thanh Gia phát hiện, cô thật sự không thể làm được, chàng trai ấy nói rất rành mạch, rành mạch đến nỗi khiến cô nói không nên lời, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Toàn bộ cảm giác tội lỗi trong lòng được cô trút hết vào tiếng đàn. “Love dream” được viết dựa trên bài thơ “Hãy yêu nếu bạn còn có thể” của Freiligrath. “Ta từng chết đi / bối rối trước tình yêu / dùng đôi tay này / chôn sâu tại đây / bị nó hôn sâu / làm ta thức tỉnh / ta ở trong mắt nó / thấy được thiên đường” Mặc dù Tô Thanh Gia tự nói với bản thân rằng mình không thích hợp với cậu, cô đã gần ba mươi tuổi, kiếp trước hai mươi sáu thêm bốn năm ở đời này nữa, như vậy cô và chàng trai ấy sẽ không có kết quả tốt. Nhưng mặt khác, trong lòng lại có một người khác nói với cô, tại sao lại không chứ? Carlos tốt như vậy, cậu yêu cô như vậy, vì sao cô không thể yêu cậu? Hiện tại cô nhỏ hơn cậu hai tuổi mà. Tô Thanh Gia lâm vào trạng thái mê man trước nay chưa từng có. Lời nói của nữ giáo viên khiến lòng cô bắt đầu nghiêng sang một bên “Em đúng là một cô bé may mắn, nhưng hy vọng em sẽ là một cô bé thông minh.” Liệu lựa chọn kia của cô có thật sự thông minh không? _________ Carlos nghe được chút tin tức của Bella từ Reixach, cậu rất muốn tự mình gọi hỏi cô một chút, nhưng sự thật, cậu là người nhát gan. Buổi chiều, cậu lại bắt đầu vẽ tranh. Reixach nói với cậu, Bella đã thành công trong cuộc thi tuyển đầu vào của Curtis, tuy cậu không biết đó là nơi nào, nhưng cậu nghĩ nơi mà Bella học chắc hẳn sẽ không tồi. Nghĩ nghĩ, cậu lại bắt đầu phác hoạ. Mặt trời xuống núi, bờ đại dương xa xôi bên kia đã là đêm dài, Carlos nói với cô bé đang chơi đàn trong bức tranh: “Bella, chúc ngủ ngon.”.