Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 164 : Thế Tử Gia Xin Đừng Quấy Rầy Ta Dưỡng Thương 4

Editor: Tiểu Mập Mạp "Nhưng......" mặt bánh bao của Vương Minh Ngọc càng nhăn chặt: "Ta tuổi còn nhỏ, tổ phụ sẽ không để ta một mình mang muội muội đi bái phỏng người khác, hơn nữa muội muội muốn ra ngoài phải được tổ mẫu và kế mẫu đồng ý, các nàng có thể sẽ không đồng ý......" "Nhà khác có thể không cho người đi, nhưng nhà Anh tiểu thư thì khác." Oanh Nhi cười: "Lão gia không những không ngăn cản, thận chí còn để cô gia mang người và tiểu tiểu thư tới cửa bái phỏng." "Có được không?" Vương Minh Ngọc không quá tin tưởng, Vương đại nhân Vương Dật quản hắn rất nghiêm, ngoài đi thư viện, rất ít khi cho hắn ra cửa chơi. "Được!" Oanh Nhi gật đầu: "Tiểu thiếu gia, người chắc không biết Anh a di gả đến nhà nào đâu? Là Thái Bộc Tự thiếu khanh Hàn Kỳ Hàn đại nhân gia, đừng nhìn Hàn đại nhân chức vị không cao, nhưng hắn xuất thân đích thứ tử Định Viễn công phủ, đệ đệ ruột của Định Viễn công hiện giờ! Lão gia và cô gia còn ước ngài và tiểu tiểu thư qua lại nhiều với nhà hắn ấy chứ!" Hàn gia? Thân thích của nam chính? Bánh từ trên trời rơi xuống!!! Nghe được lời này của Oanh Nhi, Tiền Thiển đang nằm một bên phơi nắng liền lồm cồm bò dậy: "Ca ca, chúng ta đi xin tổ phụ đi? Trước kia huynh từng nói, con cháu của Định Viễn Công gia rất xuất sắc, văn võ song toàn, có tiếng trong kinh, ca ca có thể kết giao với họ tương lai sẽ có nhiều thuận lợi hơn. "Tiểu nha đầu, còn biết lo lắng cho ca ca." Vương Minh Ngọc cười giúp Tiền Thiển sửa lại búi tóc có chút loạn, quay đầu hỏi Oanh Nhi: "Oanh cô cô, sao trước kia không nghe người nói về Hàn gia?" "Chắc tiểu thiếu gia không nhớ rõ, khi ngài còn bé tiểu thư từng mang theo ngài đi bái phỏng Anh tiểu thư, nhưng sau này tiểu thư mang thai, sức khỏe lại ngày càng không tốt, không thể ra ngoài." Oanh Nhi thở dài: "Sau khi tiểu thư đi, tiểu tiểu thư còn nhỏ, cũng không thể ra cửa. Hơn nữa, giờ tình hình trong phủ như vậy, hai đứa nhỏ đơn độc các ngươi ai có thể giúp các ngươi tính toán giao hảo với người ta chứ?" "Oanh Nhi tỷ tỷ nói có lý! Ca ca cũng nên tính toán một chút ra ngoài kết giao bằng hữu nhiều hơn." Tiền Thiển gật đầu như gà mổ thóc: "Chuyện này Trương ma ma đã dạy ta. Nàng nói kết giao bằng hữu đa phần là từ khi còn bé, trưởng thành rồi, đạo lý đối nhân xử thế nhiều, kết giao với người khác sẽ có điều e dè, không giống khi còn bé tình cảm thuần túy, nàng còn kêu muội xin phu nhân mang ra ngoài nhiều chút, quen biết một ít tiểu tỷ muội." "Vẫn là Trương ma ma vì tiểu tiểu thư mà tính toán, có lòng mới nhắc nhở như vậy." Oanh Nhi gật đầu cảm thán: "Nhưng cũng vô dụng! Vị kế phu nhân này sao có thể đem tiện nghi này cho tiểu tiểu thư chứ." "Ai cần!" Yến Nhi bĩu môi: "Xuất thân tầm thường lại còn không phóng khoáng!" "Yến Nhi!" Oanh Nhi nhẹ mắng: "Về sau đừng nói lời này, tránh phiền toái cho tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư." "Ta đi tìm tổ phụ nói......" Vương Minh Ngọc nhấc chân muốn đi. "Chờ chút," Oanh Nhi gọi Vương Minh Ngọc lại: "Tiểu thiếu gia còn cần tìm một cơ hội nói với lão gia, mời cho tiểu tiểu thư một nữ tiên sinh. Mấy năm nay, tiểu tiểu thư ngoài hai năm học vỡ lòng, cũng chưa từng mời tiên sinh, phu nhân mỗi ngày đều để nàng học nữ hồng, nhưng thêu chỉ biết thêu thùa cũng không thể làm chủ mẫu. Còn những thứ tiểu thư thế gia phải học như đánh đàn vẽ tranh.....đều không biết, nếu không biết gì ra cửa cũng rất kết giao. Những thứ này trước kia tiểu thư đã từng tính đến, nhưng còn chưa kịp....." "Ta biết rồi, Oanh cô cô!" Nghe Oanh Nhi nói, Vương Minh Ngọc không khỏi càng áy náy, mấy năm nay hắn không đủ quan tâm đến muội muội, những việc này cũng không chú ý tới, nếu không phải Oanh Nhi nhắc nhở, vị tân phu nhân này chỉ sợ là muốn dưỡng phế hai huynh muội hắn. Đối với những chuyện này, thật ra Tiền Thiển không để ý lắm, mấy năm nay không phải cái gì cô cũng chưa được học qua, ít ra lễ nghi quy củ học không tồi, vị tân phu nhân kia rất thích dạy cô quy củ, còn cố ý đưa mấy ma ma hung dữ tới trị cô. Mấy ma ma kia dữ thì cũng dữ nhưng là người không tồi, dạy Tiền Thiển rất nghiêm túc, tuy vẫn phải tội nhưng cô học được rất nhiều. Nhưng còn thêu thùa, ha ha ha, Tiền Thiển đắc ý, cô thấy mình rất có thiên phú, giờ mới 6 tuổi, đã có thể mấy loại như chiếc lá bông hoa nho nhỏ, cái này cũng cần cảm ơn vị kế mẫu kia đã nghiêm khắc dạy dỗ. Nhưng, chút thành tích này của cô, trong mắt Vương Minh Ngọc quả thực chính là phế vật, muội muội nhà mình đã 6 tuổi, viết chữ như nhện bò, càng nói càng thấy ca ca như hắn thật thất trách! Yến Nhi nhìn sắc trời, quay đầu nói với Vương Minh Ngọc: "Tiểu thiếu gia không cần vội đi tìm lão gia, đã giờ này, nên mang tiểu tiểu thư đi thỉnh an lão phu nhân đi." Vương Minh Ngọc gật đầu, để Oanh Nhi giúp Tiền Thiển sửa sang lại một chút, liền lôi kéo Tiền Thiển đến chính phòng. Năm năm, con đường đến chính phòng này, Vương Minh Ngọc đã nắm Tiền Thiển đi vô số lần, mỗi lần đi đều là miễn cưỡng. Có lẽ bởi vì sinh thời mẫu thân của họ và tổ mẫu quan hệ không quá tốt, nên vị lão phu nhân kia đối với bọn họ cũng lạnh nhạt, mỗi lần chỉ hỏi hai câu cho có lệ, để bọn họ ngồi một lát rồi ra về. Từ khi vị tân phu nhân kia sinh long phượng thai, lão phu nhân đối với Vương Minh Ngọc và Tiền Thiển càng ít để ý, mỗi lần nhìn thấy tổ mẫu ân cần hỏi han kế đệ muội, lại ít khi quan tâm muội muội còn nhỏ của mình, Vương Minh Ngọc luôn không thoải mái trong lòng, do đó mỗi lần thỉnh an đều rất miễn cưỡng. Vương Minh Ngọc dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ 12 tuổi, trong lòng không vui đều biểu lộ lên mặt. Tiền Thiển nhìn hắn, dùng sức kéo kéo quần áo hắn: "Ca ca, vui vẻ lên, đừng để người khác nhìn thấy chúng ta không hài lòng." "Ừ!" Vương Minh Ngọc ngồi xổm xuống xoa xoa mặt Tiền Thiển, lộ ra tươi cười: "Là ca ca không đúng, để Tú Tú lo lắng rồi. Vương Minh Ngọc dắt Tiền Thiển tới chính phòng, quy củ hành lễ thỉnh an tổ mẫu. Vị lão phu nhân này quả nhiên không nhiệt tình, chỉ gật đầu nói một câu: "Ngọc Nhi cùng Tú Nhi tới rồi? Ngồi đi." Vẫy tay để bọn họ ngồi một bên, xoay người cùng con dâu và đôi long phượng thai kia nói giỡn. Phu nhân của Vương Dật, nhà mẹ đẻ họ Lưu, cũng được coi như lão phong quân*, tuổi tác chỉ hơn 50, bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ như 40, ngày thường đều trang điểm ung dung quý phái, rất có hình tượng. Con dâu mới của bà tiểu Lưu thị lớn lên có ba phần giống bà, nhìn hai người ngồi cạnh như hai mẹ con. *được gọi cho những người sắp hoặc đã mừng thọ 60 (mình nghĩ kiểu vậy) Khi Vương Minh Ngọc mang Tiền Thiển đi vào, hai người đang đùa giỡn với đôi long phượng thai được tì nữ ôm, không biết bị đứa nào chọc cười, lão phu nhân cao hứng cười không ngớt, ánh mắt từ ái nhìn đôi long phượng thai. Đáng tiếc sự hòa hợp này không thuộc về hai huynh muội Tiền Thiển, Vương Minh Ngọc nắm tay Tiền Thiển quy củ ngồi một bên, không lên tiếng, chờ đến canh giờ bị tống cổ ra ngoài..