Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị
Chương 91
Con người dựa vào khung xương chống đỡ, cổ nhân phần nhiều cho rằng xương cốt khác nhau có thể tạo ra con người khác nhau, cổ nhân còn liệt kê Phạm Lãi bỏ Việt, Úy Liễu vong Tần làm ví dụ. Nói "Việt Vương làm người, cổ dài mỏ chim, có thể cùng chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng quang vinh." "Tần Vương làm người, mũi cao mắt dài, chí ưng tiếng sói, thiếu ân, hổ thị lang tâm.... Không thể cùng giao du." Có thể thấy cổ dài, miệng chim, mắt nhỏ mà hẹp dài đều không phải là tướng mạo tốt, chẳng qua xem tướng cốt thường bị lẫn lộn với xem tướng mặt, không làm người ta chú ý mà thôi.
Đến tột cùng xương cốt con người thật sự có thể phản ánh số mạng người đó hay không, tôi không biết được, có điều không chỉ ở Trung Quốc, tận nước Pháp thế kỷ 19 cũng từng lưu hành cốt tướng học, chẳng qua phù dung sớm nở tối tàn, nhưng ở Trung Quốc cốt tướng vẫn lưu truyền như trước.
Kỷ Nhan kiến thức uyên bác đương nhiên không thể không biết, rất vừa khéo, cậu ấy gần đây vừa vặn gặp một người xem tướng cốt không giống bình thường.
"Tướng cốt và tướng mạo, từ xưa đến nay đều được dùng để chỉ cách thức quan sát con người, chỉ có điều tướng mạo dùng để khảo nghiệm tương lai cát hung nhiều hơn, còn xem tướng cốt là để phán đoán cá tính và nội tâm của người đó, cái gọi là tướng tùy tâm sinh, kỳ thực xương cốt cũng có thể phản ánh được.
Tôi có thể có thể kể cho bạn biết một câu chuyện liên quan tới xem tướng cốt.
"Trong những người tớ từng gặp, chắc chắn bác Tào là một người kỳ quái nhất, vô luận là tướng mạo của ông ấy trải qua nghề nghiệp và động tác ăn nói trong mắt tớ đều không khớp với những người khác, thế nhưng cha tớ lại khá tôn kính ông ta, khi con mình vừa lớn liền mang đến nhà ông ấy.
Bác Tào chỉ lớn hơn cha tớ sáu tuổi, nhưng già nua dọa người, đầu của ông ấy trọc lóc, một sợi tóc cũng không có, chính giữa nhô ra thật cao, da đầu nhão dữ dội, giống như một túi bột gạo vứt đi gắn trên đầu vậy, da mặt ỉu xìu rũ xuống hai gò má, túi mắt lớn mà đen sẫm, rất sưng, hầu như chưa bao giờ mở mắt, bản thân khuôn mặt cực dài mà hẹp lại phối với một cái mũi nhỏ hẹp như mỏ ưng, khiến cả khuôn mặt càng thêm quá dài, môi ông ấy mỏng mà trắng bệch, không hé miệng nhiều, mỗi lần nói mấy câu sẽ theo bản năng lè cái lưỡi đỏ sẫm liếm môi dưới một cái, đôi môi giống như lưỡi dao mọc đầy gỉ đỏ bị liếm đến mức da khô nứt, từng mảng da như thứ da chết lật lên phía trên, cảnh tượng cực kỳ giống rắn trong thế giới động vật, một cái lưỡi rắn tự phun ra.
Cha rất kính trọng ông ta, tớ rất ít thấy cha như vậy, mà bác Tào cũng rất yêu thương tớ, hầu như coi tớ như con ruột, luôn run rẩy dùng hai bàn tay lớn như quạt hương bồ xoa đầu tớ, sau đó như chọn dưa hấu mà cong ngón tay mình, gõ trên đầu một cái, tiếp theo dùng thanh âm sắc nhọn như mũi khoan lớn tiếng quát lên, mỗi lần đều cùng một câu nói.
Bé ngoan, xương tốt!
Tớ khi ấy mãi cũng không hiểu được ý của ông ấy, về sau cha nói cho tớ biết, sau khi tớ sinh ra gia tộc chỉ lo lắng vận mệnh của tớ, cho nên tìm đến bác Tào sờ xương, bác Tào là Thiên Hạt, cũng chính là vừa sinh ra mắt đã không có đồng tử, lật mí mắt ra bên trong xám xịt, cho nên từ bé ông đã có thính giác khứu giác đáng kinh ngạc, hơn nữa khiến người ta lấy làm kỳ nhất chính là tay của ông ấy, lớn mà dày rộng hơn người thường, ngón tay trắng mà nhỏ, như cọng hành vậy, ông ấy không bao giờ dùng gậy chống, tuy cũng từng đụng té bị thương, nhưng ông ấy không cho là đúng, bởi vì ông ấy nói cho tớ biết, nếu dùng gậy chống tất nhiên bớt chút thương ngoài da, thuận tiện hơn, nhưng nếu đột nhiên có một ngày gậy chống không còn? Bản thân nên làm sao đây?
Ta là một người mù, hai mắt mình tạm thời không đáng tin, còn phải dựa vào một khúc gỗ mục? Bác Tào cười nói, ông ấy vừa cười lên miệng liền chậm rãi kéo ra, không, thà nói là kéo chẳng bằng nói là nứt thì thích hợp hơn, giống như có ai đó chậm rãi dùng kéo từ trên khuôn mặt vốn không có miệng cắt ra một khe nứt chỉnh tề.
Khi tám tuổi, bác Tào bỗng nhiên sờ mặt của một vị bà con xa đến nhà mình ngủ nhờ, khi ấy người nọ đang ngủ, kết quả bị dọa sợ hết hồn, nhưng rất nhanh bác Tào liền nói ra tuổi và tướng mạo của hắn, ấy thế mà đúng đến tám chín phần, người này chưa từng đến đây, bác Tào đương nhiên không có khả năng từ lời nói của gia đình người này đoán được bề ngoài của người đó, người Tào gia thấy một người mù vậy mà có thể có bản lãnh như thế, đều âm thầm cảm thán, cuối cùng ông trời cũng giữ lại đường sống cho ông ấy.
Vì vậy, bác Tào được đưa đến chỗ một sư phụ xem tướng cốt cực kỳ nổi danh.
Tướng cốt sư này rất ít nhận người, nghe đâu ông ta cũng là một thiên hạt, ông ta thu đồ đệ chỉ có hai điều kiện, thứ nhất là người mù, chính là loại mù bẩm sinh, hai là phải sờ tay, kết quả bác Tào đương nhiên đều phù hợp cả hai điều kiện, người nhà cũng vì việc ông tìm được cuộc sống tốt mà vui mừng.
Sau này mãi cho đến khi sư phụ qua đời, bác Tào vẫn luôn đi theo, sau đó tự mình thay vị trí của sư phụ, sờ cốt cho người ở khắp các thôn làng. Thế nhưng chưa ai từng thấy sư phụ ông ra khỏi căn nhà kia, chỉ là ngày thứ hai bác Tào nói cho cha tớ biết việc này, tiếp đó tiến hành an táng qua loa.
Có một số việc dường như thường đã được định sẵn, bác Tào thường nói cho tới biết, ông chưa từng oán giận ông trời khiến ông bị mù, bởi vì ông đã định trước phải làm việc này, nếu như vậy, mắt bị mù cũng không sao.
Theo thời gian trôi qua, kẻ không tin sau khi được bác Tào xem cốt cũng tin, danh tiếng càng lúc càng lớn, có người còn đặc biệt đến kiểm tra, từ đầu đến cuối ba lần dùng tay người khác nhau đưa cho bác Tào, nhưng bác Tào nhanh chóng phân biệt được, vì vậy tất cả mọi người đều xem bác Tào như thần.
Thế nhưng bác Tào rất ít cười, ông dường như vĩnh viễn cũng không có biểu cảm gì quá lớn, bởi vì mọi người đều biết, ông không có vợ, hơn nữa cũng không tìm được truyền nhân, ông không muốn để cho bản lãnh của mình theo mình vào quan tài.
Bác Tào sớm đã tách biệt cùng người nhà, ông vẫn luôn sống trong hai căn phòng đen ngòm của sư phụ mình, căn nhà kia giống như một khối rubik màu đen, khi còn bé mỗi lần cha có chuyện cần báo cho bác Tào đều bảo tớ đi, nhưng mỗi lần tớ vào trong đều không tìm được, chung quy cảm giác bên trong rất lớn như thể mê cung Pan màu đen vậy, hơn nữa trong phòng chưa từng có chút ánh sáng nào, đương nhiên, bác Tào căn bản không cần, ông sớm đã cực kỳ rõ ràng bất kỳ đồ đạc nào trưng bày trong phòng, nhưng tớ lại rất phiền lòng, hầu như lần nào cũng bị đụng vào chân.
Hoặc giả, bóng tối khiến cho những người quen với ánh sáng như chúng ta quá nhiều cảm giác không biết và không xác định, cho nên cảm thấy không gian vốn không lớn lại cực kỳ mênh mông.
Thế nhưng, năm tớ 12 tuổi rời khỏi quê nhà thì bác Tào biến mất.
Không ai phát giác, chỉ cảm thấy ông ấy dường như đã lâu không xuất hiện, người trong thôn dù sao khi cần sự giúp đỡ của ông thì mới đến tìm ông, khi họ cảm thấy không đúng thì đã muộn, bên ngoài căn nhà đen kêu rất lâu cũng không ai đáp lới, mà bác Tào bình thường luôn nhanh chóng bước ra lên tiếng.
Không ai dám tiến vào căn nhà đen kia, bởi vì bác Tào không cho phép bất cứ ai vào trong, ngoại trừ tớ.
Căn nhà kia chỉ có sư phụ bác Tào, bác Tào và tớ bước vào, nghe đâu đã từng có một kẻ trộm từ vùng khác đi vào trộm đồ, là A Tế của thôn đông nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh nhìn thấy, kẻ trộm kia khom lưng lẻn vào trong, nhưng ngày thứ hai không hề nghe bác Tào nói trong nhà gặp trộm, mà ngoài cửa cũng chỉ có dấu chân đi vào, không có đi ra, vì vậy tất cả mọi người rất kiêng kỵ căn nhà ấy.
Đi vào, không ra được, như hố đen vậy. Có rất nhiều lời đồn đãi, nói còn có rất nhiều động vật nhỏ vào trong cũng không đi ra, cho nên họ cần tìm bác Tào xem cốt đều là đứng ngoài cửa xa xa gọi ông ấy ra.
Tám phần mười đã chết rồi sao?
Khó nói, dường như làm chuyện này đều không sống được bao lâu.
Đúng vậy, tiết lộ thiên cơ mà, bị trời phạt.
Ông ta đã biết xem tướng, sao không xem thử cốt mình chứ?
Đó không phải là tự xem sao? Đúng được bao nhiêu nhỉ?
Các thôn dân nói với nhau rồi chợt cùng cười rộ lên, tiếp theo liền giải tán.
Tớ và cha mình cũng ở trong số đó, tớ nghe họ nói cảm thấy dị thường chói tai, ngẩng đầu nhìn cha, ông cũng nhíu mày, nhìn chằm chằm căn nhà đen kia không nói lời nào.
Đám người tản đi, tớ theo cha về nhà, khi ngoảnh lại dường như trông thấy cửa kia thấp thoáng khe hở nho nhỏ.
Về đến nhà tớ hỏi việc này, cha không trả lời tớ, chỉ nói tớ còn nhỏ, tớ nhớ ít ngày trước cha và bác Tào còn nói chuyện trong nhà, hai người dường như còn tranh luận gì đó, chẳng qua tớ đang buồn ngủ quá không nhớ ra được là nói gì.
Ngày cuối cùng ở quê, người nhà vội vàng gói ghém hành lý cho tớ, mà tớ lại cứ mãi không yên lòng, bà nội nhìn ra, bảo tớ ra ngoài một chút, cha có phần không muốn, lại không dám trái lời bà.
Không biết vì sao, đi mãi đi mãi vậy mà lại tới căn nhà đen kia, tớ gọi vài tiếng, như cũ không ai đáp lời.
Khi tớ xoay người chuẩn bị rời đi, thấy ngoài cửa có một cái túi.
Túi đen ướt nhẹp, hôm qua hình như không hề thấy, túi kia bị ném ở một góc khuất, tớ vừa tới gần liền ngửi thấy mùi tanh tưởi thối rữa.
Mũi tớ rất thính, từ bé đã vậy.
Tò mò dùng chân khảy, tớ phát hiện bên trong có gì đó, mềm, như cụm bông vải. Vì vậy tớ tìm một cành cây gãy, vạch túi ra.
Đều là từng khối thịt máu, đã vỡ nát, tớ không cách nào đoán được là thịt động vật gì, nhưng có thể khẳng định chút, bên trong không hề có xương.
Tớ cảm thấy buồn nôn, ném bỏ cành cây muốn đi, thế nhưng vẫn rất lo lắng cho bác Tào, tớ không tin những suy đoán của lung tung của người trong thôn về ông ấy.
Thế nhưng tớ lại ngửi thấy một mùi hương, một mùi rất quen thuộc, đã thật lâu trước đây, tớ luôn cảm thấy trên người bác Tào có một loại mùi quái dị mà kẻ khác không có, tương tự như chao và gỉ đồng xen lẫn vào nhau, còn kèm theo mùi thuốc.
Tớ không quay đầu lại, bởi vì trên đầu mọc ra một đôi tay.
Vẫn là loại cảm giác trơn nhẵn, tay bác Tào từng sờ rất nhiều thứ, đá, bàn gỗ, lan can, xương người sống, xương người chết —— Xưa kia khi ông bắt đầu học, nghe đâu sư phụ ông trước hết bảo ông sờ tiêu bản xương, để biết rõ kia là xương vai, kia là xương sống, kia là xương sườn, nhưng thần kỳ là, vô luận sờ qua biết bao thứ thô ráp, tay của bác Tào vẫn trắng nõn như lụa, mịn màng như bông, mềm mại không xương, mặc dù cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhất thôn, cũng không có một đôi tay đẹp như bác.
Cho nên tớ rất thích bác vuốt ve đầu tớ, dịu dàng mà thoải má.
Nhưng hôm nay thì không, tớ cảm thấy một cơn rét lạnh, tay kia như móng vuốt chậm rãi quét qua đầu tớ, xung quanh rất an tĩnh, khi đó vừa qua nguyên tiêu, gió thổi qua da đầu, kích thích sự khó chịu, tớ không nhịn được run lập cập.
"Bé con, sợ cái gì?" Ông ấy cười hỏi tớ, tớ không trả lời.
"Bé ngoan, xương tốt đấy, ta từng sờ xương của rất nhiều người, không ai được như con, thừa tướng Gia Cát trong Tam Quốc nói sau đầu Ngụy Diên có phản cốt, hắn chết tất phản, quả nhiên, cho nên nói, xem cốt phải tin tưởng, con nói đúng không?" Tay bác Tào vẫn như cũ xuyên giữa da đầu và tóc tớ, như mười con giun chậm rãi ngọ nguậy vậy.
"Bác Tào, con phải đi rồi." Tớ cúi đầu, ngón tay siết góc áo nói.
"Ừm, cha con đã nói cho bác biết." Giọng bác Tào rất trầm, như thùng nước đập vào lòng giếng vậy.
"Bác Tào còn có gì muốn nói với con không." Tớ hỏi ông ấy. Nhưng hồi lâu không hề có trả lời, cuối cùng tay ông rơi trên xương quai xanh của tớ.
"Con còn nhớ ta đã dạy con không?" Bác Tào bỗng nói, tớ dạ một tiếng, bắt đầu cao giọng đọc thuộc lòng, chẳng qua gió càng lúc càng lớn, giọng tớ lại non nớt, như ánh nến gần lụi tắt lúc sáng lúc tối. Gió to như nước đá vọt vào miệng tớ, hơi đau.
"Con nói xem cái gì là cửu cốt." Ông nghe xong, lại hỏi.
"Thiên đình cốt (xương giữa trán) dày gồ đầy đặn; Chẩm cốt đầy lộ rõ; Hạng cốt (xương gáy) vuông vắn mà cao ngất; Tá Xuyến cốt như dạng sừng nghiêng nghiêng mà lên, mép tóc rõ ràng; Thái dương cốt lên cao thẳng tắp; Mi cốt (xương mày) nụ quế lộ rõ không lộ, mập mờ như sừng tê thấp bằng ở đó; Tị cốt (sống mũi) dạng như măng tây mầm trúc, dựng thẳng tắp; Quyền cốt (xương gò má) hữu lực hữu thế, lại không hõm không lộ; Hạng cốt thấp bằng dày, vừa rõ vừa lộ" Tớ nói một mạch.
"Tốt lắm, con đi theo ta." Tay ông bỗng nhiên từ vai tớ trượt xuống, kéo tớ đi đến căn phòng đen, tớ không tự chủ được theo phía sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng ông.
Bên trong phòng giống như bên ngoài, vẫn là một màu đen, chẳng qua màu đen này cảm giác càng sâu càng đậm hơn.
Bác Tào ho khan một cái, tớ có thể cảm giác được ông ấy ngồi xuống phía trước tớ.
"Con biết không? Xem tướng không bằng xem cốt, vì tướng mạo con người sẽ thay đổi, mà cốt thì không, nhìn xương đầu, chủ yếu là nhìn ba bộ vị mấu chốt là thiên đình, chẩm cốt, thái dương cốt; Nhìn xương phần mặt, thì chủ yếu xem hai bộ vị mấu chốt là mi cốt, quyền cốt. Nếu năm loại cốt trở lên hoàn mỹ không sứt mẻ, người này nhất định là nhân tài trụ cột quốc gia; Nếu chỉ có một loại trong đó, người này cả đời sẽ không nghèo khó; Nếu như có hai loại trong đó, người này cả đời sẽ không hèn mọn; Nếu có thể có ba loại trong đó, người này chỉ cần làm gì, cũng sẽ phất lên; Nếu như có thể có bốn loại trong đó, người này nhất định sẽ hiển vinh." Ông tạm dừng một chút, lại thở dài, sau đó hỏi tớ nhớ không.
Tớ vội gật đầu, về sau lại nhớ ra ông ấy căn bản không thấy được, vì vậy cao giọng nói đã nhớ.
"Bé Tư à, con biết vì sao ta và sư phụ ta nhất định phải thiên hạt không?" Ông cho đến giờ chưa từng kể nguyên nhân, tớ từng hỏi ông, nhưng lúc nào cũng không có câu trả lời.
"Xem tướng cốt có thể nhìn, nhưng chính xác nhất vẫn là sờ, chỉ có người mù mới không bị hư cảnh trước mắt mê hoặc, chỉ có họ tự tay sờ ra kết quả mới chính xác nhất, hơn nữa, kỳ thực ta vẫn luôn muốn nhìn thấy mọi thứ, bởi vì, trong đầu ta khuôn mặt của tất cả mọi người đều không có máu thịt lông tóc, đều là từng cái đầu lâu mà thôi." Lời bác Tào nói rất chậm, chậm như khí lạnh đêm khuya dần dần xâm nhập, khiến tớ sợ run, ôm chặt cơ thể không tự chủ được lui về phía sau một bước, nhưng khuỷu tay tớ dường như đụng phải thứ gì đó, phát ra một tràn tiếng lộc cộc.
"Bên cạnh con chính là một khung xương, cứ sờ thử xem, sau đó nói cho ta biết con đã sờ thấy gì." Bác Tào nói khiến tớ thất kinh, nhưng tay vẫn không tự chủ được sờ lên.
Đó là lần đầu tiên tớ sờ xương người, chỉ e suốt đời khó quên.
Đây không phải cảm giác vô cùng lạ lùng, có chút giống nhựa cứng trải giấy nhám, lại cảm thấy như trụ sắt gói lớp đá bào, tớ theo xương sườn sờ đi, khung xương người này không lớn, nhưng xương vai lại không tính là hẹp, tớ dọc theo xương sống sờ lên, dần dần mò tới xương sọ của bộ xương.
"Xương nam giới nặng mà to, xương nữ giới nhẹ mà mảnh; Xương người mập, mặt ngoài khá trơn bóng, mà xương người gầy thì mặt ngoài khá xù xì." Bác Tào lại ở bên cạnh nói, vừa như lẩm bẩm một mình, vừa như là nói cho tớ nghe.
Tớ khẽ dạ, tiếp tục sờ xương.
Hàm răng rất đều đặn, xương gò má cao ngất, tiếp theo là xương sống mũi: Giữa hai mắt. Phần trên là "mũi", lại có tên là "Sơn căn". Gờ dưới gọi là "Trụ mũi", là xương phân giới của hai lỗ mũi. Cuối mũi, được đặt tên là "Chuẩn đầu". Sóng mũi người này cao mà hẹp, hơn nữa dường như chính giữa còn có vết rạn, tựa hồ từng bị gãy xương, lệch sang một bên. Xương trán bằng phẳng, sau cùng tớ mò tới xương đỉnh đầu: Vị trí cao nhất phần đầu. Phía trước gọi là "Xương thóp", trẻ con mới sinh khi chưa sát lại gọi là "mỏ ác", chính giữa gọi là "Đính tâm". Trái phải đính tâm chỗ có cạnh gọi là "Sơn giác cốt", tên thường gọi "Đầu giác cốt".
Thế nhưng tớ lại cảm giác được nó lõm xuống một khối to, hình tròn, dường như là bị một dụng cụ cùn như búa sắt đập vào.
"Bác Tào, người nọ bị đập chết." Tớ quay đầu về hướng ông ấy nói.
"Đúng vậy, là ta đập chết đấy." Lời ông ấy nói vẫn trầm ổn như quả cân, nhưng trái tim tớ lại như cán cân xiêu vẹo không còn hình dáng.
"Vì, vì sao thế." Tớ bắt đầu lắp bắp.
"Ông ấy là sư phụ ta, là ta tự tay đập chết ông ấy." Bác Tào phảng phất như đang nói về người khác vậy, lúc này toàn thân tớ xụi lên trên mặt đất, chợt nhớ tớ cha tớ dường như từng nhắc sư phụ bác Tào là một người mũi lệch —— Từng bị một mảnh gỗ rớt xuống đập gãy.
"Sư phụ ta nói, ông ấy sống không có nghĩa gì, cả đời ông giúp người ta xem xương cốt, có tốt có xấu, có đắt có rẻ, nhưng xương của chính ông vẫn chưa bao giờ đoán ra, ông không biết mình là cái gì, vì vậy ông bảo ta, nhận ta, coi như là có con trai chăm lo trước lúc lâm chung, còn dặn dò ta không nhập táng xác, những năm này khung xương hoàn chỉnh rất khó làm." Bác Tào nói.
"Bé Tư, ta vốn cũng muốn nhận con làm đồ đệ, nhưng cha con không đồng ý, nói hậu nhân của Kỷ gia các con không thể học, ta sờ xương con, biết con tốt số, phải làm đại sự, nhưng vẫn luyến tiếc con lắm, ôi." Bác Tào thở dài.
"Bác Tào không phải bác nói muốn học cái này phải là Thiên Hạt sao." Tớ run lập cập nói.
"Có sao đâu, bây giờ chọc mù mắt con thì được rồi." Ông ấy nói kèm theo một loạt tiếng động, dường như đang đứng lên.
Trong căn phòng tối này sức nhìn của một người đáng lẽ bình thường như tớ lại thành như người mù, mà với ông ấy lại rõ như lòng bàn tay. Cho nên tớ nhanh chóng bị ông ấy bắt được.
"Bé Tư không cần sợ, rất nhanh, bác Tào sẽ dạy con rất nhiều thứ, con không phải thích nhất là xem tướng cốt sao?" Tay bác Tào bỗng như trở nên dùng lực, như vuốt ưng siết chặt trên cổ tay tớ, mà một tay khác mò tới mặt tớ, dần dần vuốt lên mắt.
Tớ gần như kêu không thành tiếng, theo bản năng lấy tay vung về trước mặt.
Tớ chạm đến mặt của ông ấy, nhưng rất nhanh như bị điện giật rụt lại.
Bởi vì tớ cảm giác mình đụng phải không phải là máu thịt, mà là xương cứng lộ ra bên ngoài.
"Con, đã biết? Ta biết mình xem tướng cốt không tốt, ta thường nói cho các con biết đây là mệnh, nhưng ta vẫn một mực không tin, không phải là xương sao, ta có thể tự mình sửa, sửa lại xương cốt, không phải sẽ sửa lại mệnh sao?" Ông ấy đột nhiên như phát điên cao giọng cười lớn, tay cũng buông lỏng ra.
Tớ nhân cơ hội nhảy dựng lên, nhào về phía trước, rất may, đó trùng hợp là cánh cửa, tớ chạy ra khỏi căn phòng đen.
Tớ ù té chạy thục mạng về phía trước, thế nhưng vẫn quay đầu lại nhìn.
Bác Tào đứng ở cửa, bên ngoài ánh mặt trời sáng rỡ chiếu trên gò má ông ấy.
Gò má không có máu thịt, nửa mặt đã bị lột xuống với xương gò má đã bị mài phẳng cùng nửa bên mặt đeo băng còn loang lỗ máu.
Ông ta cười, như cũ há miệng nói "Bé Tư, nghĩ kỹ rồi lại tới tìm ta, ta sẽ chờ con." Ông ấy nghiêng mình vùi người vào căn nhà đen kia.
Tớ không biết mình chạy bao lâu, chạy không có mục đích, cuối cùng mãi đến khi chân chuột rút mới té sấp trên mặt đất.
Về nhà đã là chạng vạng tối, cha và bà nội mắng tớ một trận, mà tớ lại không dám nói lời nào, trái lại cha tớ nhìn ra, khi tớ kể tất cả mọi chuyện cho ông biết, ông chỉ thở dài, cũng không lộ vẻ kinh ngạc mấy.
Ngày thứ hai, tớ rời khỏi quê nhà, lúc gần đi cha chỉ nói với tớ một câu, bảo tớ hãy tha thứ cho bác Tào.
Sau đó, tớ không còn biết tin tức gì về bác Tào nữa, và cha tớ nói chuyện cũng giống như có điều cấm kỵ không đề cập tới ông ấy nữa, chỉ có là chút tin tức vụn vặt, nghe đâu ông ấy vẫn còn xem tướng cốt, gặp phải xương tốt sẽ giết người ta để lấy, dùng trên người mình, cũng có người nói ông ấy đã chết, tự gọt xương không thành công, nói chung những việc này tớ không hề tin, mà căn nhà đen kia về sau cũng bị phá hủy, nghe đâu lật ra được rất nhiều tiêu bản xương, có động vật cũng có của người.
Mọi người mắng chửi ông ấy là ma quỷ, hoàn toàn quên mất ông ấy đã vì mọi người sờ cốt đoán mệnh, xu cát tị hung.
Đây là một câu chuyện về xem tướng cốt, chỉ là trên đường tớ đi qua một huyện thành nhỏ, vậy mà phát hiện cũng có người xem tướng cốt, cho nên bồi hồi nhớ lại mà thôi.
Có lẽ, bác Tào muốn thông qua gọt xương để thay đổi số phận, có người muốn thông qua phẫu thuật thẫm mỹ để thay đổi số phận, nhưng thực ra đều là vô dụng, bởi vì thay đổi xương cốt, thay đổi mặt mũi dường như có thể thay đổi số phận, nhưng đó đã không còn là bạn ngày trước nữa, thay đổi, cũng không phải là vận mệnh của bạn nữa."
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
1338 chương
291 chương
11 chương
423 chương